Độc Thê Trọng Sinh

Chương 62: Khanh Khanh, gả cho ta được không? 3

Nguyệt Sơ Ảnh

12/06/2017

Mạc Khanh Khanh vừa nghĩ tới Nghiêm Minh Nghĩa lúc nãy bộ dạngđầu đầy bụi đất mặt mày lắm lem, bộ dáng chật vật không chịu nổi, liền không nhịn được muốn cười.

Giờ phút này trong lòng nàng thật sự là cực kỳ sung sướng!

Kiếp trước, Nghiêm Minh Nghĩa chính là dựa vào cơ hội hộ giá lúc này đây, lọt vào mắt Võ Thịnh đế, dần dần tham dự vào bên trong triều chính, tiến tới phát triển thế lực một chút của mình, lại từng bước một áp đảo phía trên thái tử, giành lấy!

Chính là lúc này đây, thế nhưng nàng sẽ không để cho hắn dễ dàng được như ý như vậy!

Cũng không biết, nàngmột cước đá trúng hắn có từng đau? Nàng một kim đâm trúng hắn có từng đau đớn?

Nàng giờ phút này cũng không khỏi có chút hối hận, sớm biết được hẳn là chuẩn bị một ít thạch tín, các loại dược vật, vậy bây giờ chỉ sợ là cái mệnh này của Nghiêm Minh Nghĩa liền khai báo rồi!

Đúng là bất đắc dĩ, nàng một nữ nhi khuê các muốn lấy thạch tín thật sự là quá khó khăn, ngược lại thuốc tê này chính là Mạc Diệc Phong mất sức của chín trâu hai hổ lấy được.

Chân Mạc Khanh Khanh bước đi thật nhanh, thế nhưng phương hướng cũng không phải hướng tới Hồng Tiêu phải ở Đại Hùng bảo điện, ngược lại là đi về hướng phía sau núi.

Nàng càng chạy càng nhanh, cho đến một gian miếu thổ địa đổ nát phía trước, nàng mới xem như dừng bước.

Nàng đầu tiên là cẩn thật nhìn kỹ xung quanh một chút, xác định sau lưng không có người, lúc này thân thể mới khẽ ngồi xổm xuống, dùng đôi bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc kia không ngừng cào lấy cỏ dại trên mặt đất, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Nàng lục lọi, rốt cục thì đụng đến một khối đá vuông.

Mạc Khanh Khanh trong lòng vui mừng, nhẹ nhàng nhấn hòn đá kia, chỉ nghe rầm rầm vài tiếng trầm đục, trên mặt đất kia rõ ràng trống rỗng hiện ra một cái cửa động kích cỡ một người!

Mạc Khanh Khanh đầu tiên là che miệng mũi, chỉ sợ bên trong có thể có độc khí cùng chướng khí làm cho hôn mê, lại qua thời gian nửa ngày, nàng cảm thấy quả thực vô sự, lúc này mới thật cẩn thận thuận theo bên trong thềm đá cửa động kia từng chút đi vào!

Nàng vẫn là hoài nghi tại sao Nghiêm Minh Nghĩa lại gặp đúng thời, vừa vặn ngay vào lúc đó xuất hiện cứu Võ Thịnh đế.

Nàng vốn là cho rằng chẳng lẽ trận ám sát này vốn là Nghiêm Minh Nghĩa an bài? Nhưng mà suy nghĩ kỹ càng, hẳn là không phải. Bởi vì thời điểm này Nghiêm Minh Nghĩa mặc dù đã có lòng cướp ngôi, nhưng mà lại không có năng lực này.

Như vậy rốt cuộc là tại sao vậy?

Nàng đột nhiên liên tưởng đến, kiếp trước, nơi này cũng từng là nơi hai người bọn họ thường xuyên vụng trộm, Nghiêm Minh Nghĩa đã từng vô số lần muốn mời nàng đến Hộ Quốc tự để bộc lộ hết nổi lòng. Đĩ nhiên, cũng là bởi vì như thế, tại một lần vô tình, nàng đã từng chứng kiến Nghiêm Minh Nghĩa tại miếu thổ địa đổ nát này xuất hiện.

Lúc đó, nàng tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng là lại không có quá mức hoài nghi, đúng là bây giờ nghĩ đến, nhưng là nhiều điểm đáng ngờ.

Hắn đường đường là một hoàng tử tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa kiếp trước hắn đến thăm rốt cuộc là vì cùng nàng vụng trộm, hay là chủ yếu che dấu tai mắt, ngoài ra có mục đích?

Hôm nay vừa thấy, quả nhiên vẫn là nàng đánh giá thấp Nghiêm Minh Nghĩa.

Không, hoặc là nói nàng đánh giá cao chính mình!

Mạc Khanh Khanh trong lòng cười lạnh.

Bất kể như thế nào, Nghiêm Minh Nghĩa một lần lại một lần đến chỗ này, đã nói lên nơi này nhất định có vật gì đối với hắn vô cùng quan trọng!

Mặc kệ đó là gì, Mạc Khanh Khanh đều muốn phá hủy!

Địa đạo bên trong một mảnh tối đen, Mạc Khanh Khanh cũng không ngờ tới sẽ có tình huống như thế, bởi vậy trên người cũng không có mang theo hỏa chiết tử. Nàng bất quá là dựa vào hiểu biết kiếp trước đối với Nghiêm Minh Nghĩa - hắn thích nhất là bố trí cơ quan địa đạo, bố trí ổn thỏa đồ vật bí mật của mình - mới đến nơi này thử một lần, không nghĩ tới lại có thể thật sự có thu hoạch ngoài ý muốn.



Mạc Khanh Khanh giờ phút này hai mắt thấy đều là bóng tối, nàng cũng chỉ có thể một tay vịn vào vách tường trên đại đạo, dưới chân lại không ngừng thử thăm dò đi xuống bậc thang thật dài.

Địa đạo này càng đi càng sâu, vốn phải là càng tối đen, thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại nhạy bén phát hiện, phía trước rõ ràng mơ hồ xuất hiện một tia ánh sáng.

Trong lòng nàng nghi ngờ, bởi vì nơi này đã là đất bằng phẳng, nàng liền không khỏi bước nhanh hơn. Quả nhiên đi tới cách một khoảng, liền phát hiện hai bên địa đạo bố trí một chút nhô ra, phía trên những thứ nhô ra kia, rõ ràng đặt mấyviên dạ minh châu lớn chừng nắm tay!

Những ánh sáng yếu ớt kia chính là ánh sáng của những viên dạ minh châu này phát ra- vừa có thể chiếu sáng con đường phía trước, lại không đến mức khiến cho người đến bởi vì ánh sáng độtngột mà đau nhói hai mắt, quả nhiên là suy nghĩ thật khéo léo.

Thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại càng đi càng kinh ngạc, nơi này cách mỗi ba thước thì đặt một viên dạ minh châu, dọc đường đi, lại có khoảng chừng nhiều hơn hai mươi viên!

Những viên dạ minh châu này mỗi một viên đều mượt mà vô cùng, chính là cực phẩm trong cực phẩm, từ bất kỳ một góc độnào nhìn đều có thể gọi là vô giá. Lúc này khắc sâu vào tầm mắt nàng là hai mươi viên dạ minh châu, đủ để mua được tất cả tiệm trang sứckinh thành rồi!

Nàng kiếp trước đi theo bên cạnh Nghiêm Minh Nghĩa nhiều năm, tự hỏi biết rõ đa số bí mật của hắn, thế nhưnglại không biết, thì ra Nghiêm Minh Nghĩa lại là người hào phú như vậy

Khó trách kiếp trước hắn có thể dễ dàng lôi kéo một phần người đã có quan to lộc hậu như vậy, lại có thể tùy tiện làm cho tử sĩ bán mạng cho hắn - tất cả dĩ nhiên đều do tiền tài gây ra!

Bởi vì cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Không có bất kỳ người nào là không thể thu mua, đích thực xem ngươi ra giá là phù hợp hay không đối với mong muốn trong lòng đối phương!

Mạc Khanh Khanh cười khổ một tiếng.

“May mà” kiếp trước chính nàng còn cho rằng Nghiêm Minh Nghĩa là một " Hoàng tử nghèo", lại trăm phương ngàn kế đem của hồi môn của mình từng chút dời đi, cuối cùng dâng hiến cả hai tay đến trước mặt người kia!

Không nghĩ tới thật lòng củabản thântừ đầu đến cuối chính là một chuyện cười!

Thì ra chính mình từ trước đến nay đều không có nhìn rõ người mà bản thân tưởng rằng yêu đến khắc cốt ghi tâm!

Nàng lúc trước có bao nhiều tin tưởng hắn, có bao nhiều yêu hắn, nàng bây giờ liền có bao nhiều hận hắn, rất muốn trả thù hắn!

Hắn không phải là muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế sao? Nàng nhất định sẽ không để cho hắn đạt được! Bên cạnh hắn thiếu đi một"hồng nhan tri kỷ” như nàng, lại nhiều hơn một kẻ địch biết quá rõ ràng về hắn!

Mạc Khanh Khanh bỏ qua tức giận mãnh liệt trong lòng, hồi phục tâm tình một chút, vẫn như cũ đi sâu vào trong địa đạo.

Bất quá là chỉ trong chốc lát, phía trước liềntrở nên sáng sủa!

Trước mắt của nàng xuất hiện một cái hình nguyệt phía sau là một trượng vuông đất trống!

Trên đất trống kia không có vật gì khác, chỉ là bố trí hơn mười cái rương gỗ chương.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng thời điểm Mạc Khanh Khanh mở nắp rương kia, hay là nhịn không được kinh hãi thất thố! - bên trong dĩ nhiên là tràn đầy vàng bạc châu báu! Nào là ngọc khí, đồ trang sức, trân châu thậm chí còn có thỏi vàng nén bạc lớn nhỏ thiếu chút nữa tràn ra ngoài vì đầy!

Nàng sơ lược tính toán một chút, giá trị của những bảo vật này hẳn là cần phải trên trăm vạn!

Nghiêm Minh Nghĩa rốt cuộc là từ đâu được những thứ này?

Mạc Khanh Khanh lại không ngờ tới tình hình sẽ là như vậy. Nàng ban đầu nghĩ là nếu Nghiêm Minh Nghĩa đểđồ vật quý trọng ở nơi này, nàng nhất định là muốn nghĩ hết biện pháp phá huỷ . Thế nhưng hôm nay, đầy rẫy vàng bạc châu báu, nàng một nữ nhi yếu đuối lại muốn xử lý như thế nào?

Cũng không thể đi ra ngoài thuê vài người phu khuân vác đến giúp đỡ nàng vận chuyển đi?

Nàng chỉ có thể là lộ ra vẻ cười khổ, ngã ngồi ở trên cái rương kia.



Nàng vẫn là suy nghĩ quá đơn giản!

Xem ra muốn thật chính tay đâm kẻ thù, làm cho người kia cũng nếm thử đau như cắt, nàng bây giờ thủ đoạn cùng lực lượng đều khác xa!

"Ai ôi, Khanh Khanh, nàng để cho ta tìm được thật khổ!" một âm thanh hài hước lại mang ý nghĩ sâu xa bỗng nhiên vang lên

Mạc Khanh Khanh trong lòng kinh hãi, nhưng lập tức liền thấy một gương mặt tuấn tú giương ra với cặp mắt đào hoa lóe sáng, lập tức lòng của nàng liền buông xuống không giải thích được.

Tạ An Nhiên dưới ánh sáng của dạ minh châu gương mặt trắng càng tỏa ra không nhàn rỗi, mà cặp mắt kia giống như ngôi sao lấp lánh, lúc này đang chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào Mạc Khanh Khanh – dường như nàng so với những thứ vàng bạc châu báu bên người nàng càng rạng rỡ sáng chói!

"Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?" Mạc Khanh Khanh bị ánh mắt thẳng thắn rõ ràng mà trần trụi kia của hắn nhìn khiến cho cả người không được tự nhiên, rõ ràng lộ ra một tia bối rối hiếm thấy. Trong lòng ngầm tức giậncùng đồ lãng tử này, bất kể tới nơi nào đều là một bộ dáng đáng chết như vậy.

Hắn là lúc nào đuổi theo nàng?

Có phải hay không cửa động đã bại lộ?

Tạ An Nhiên lại dường như là đã biết suy nghĩ của Mạc Khanh Khanh, chủ động mở miệng nói: "Yên tâm, cửa động ta đã đóng lại!"

Hắn lại vừa tự nhiên tra xét những cái rương đó, sau đó cũng là tấm tắc lấy làm kinh ngạc.

"Đây thật là làm cho bản Thế tử mở rộng tầm mắt. Chỉ không biết chủ nhân của những bảo vật này là..."

Mạc Khanh Khanh ma xui quỷ khiến liền thốt ra: "Là Lục hoàng tử!". Sau khi nói xong, nàng lập tức hận không thể nuốt đầu lưỡi của mình. Như thế nào đối với người như vậy liền nói thật rồi? Thật sự là gặp quỷ!

Thế nhưng Tạ An Nhiên nhưng là một chút kinh ngạc cũng không có: "Thì ra là thế. Không trách được. Nghĩ là hắn lúc này cũng đã có tính toán."

Mạc Khanh Khanh nghe xong những lời nói không đầu không đuôi này, đột nhiên trong lòng khẽ động, dường như có một tia ánh sáng chợt lóe lên, thế nhưng sau đó rồi lại không thấy tung tích.

"Khanh Khanh, khó xử như thế, rốt cuộc vì cái gì? Nàng xem, mày nàng nhíu lại này, rất là không đẹp!" Tạ An Nhiên thân mật nhéo nhéo chiếc mũi xinh đẹp của Mạc Khanh Khanh.

Mạc Khanh Khanh cứ ngây ngốc làm cho người ta như vậy cợt nhả mình, bản thân lại thể hiện một bộ dáng không biết cái gì. Qua một hồi lâu, nàng mớitỉnh hồn lại, lập tức lui về sau vài bước, che mũi nói: "Làm càn! Ngươi sao dám... A!"

Nàng một lòng tránh né Tạ An Nhiên, lại quên phía sau của nàng toàn là những chiếc rương lớn nhỏ, vậy liền ngã lùi xuống, cả người liền vấp một cái, đầu kia mắt thấy sẽ phải đụng vào góc trên cái rương!

Mạc Khanh Khanh sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, ai biết đau đớn trong dự đoán lại không có truyền đến, ngược lại có một cánh tay mạnh mẽ mà có lực vững vàng đỡ vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Đôi tay kia vừa to lớn mà lại ấm áp, lại mơ hồ mang theo một tia nhu tình.

Nàng từ từ mở mắt ra, liền phát hiện Tạ An Nhiên kia giương gương mặt tuấn tú xinh đẹp giống như yêu nghiệt gần ngay trước mắt, dường như là chỉ cần di chuyển một chút, môi của hai người sẽ dán khít lại!

Mạc Khanh Khanh mặt đỏ phải giống như vầng hồng ở chân trời, hai mắt lại giống như hai hố nước sâu rộng trong suốt. Dù là nàng ngày xưa bên trong có thể nói lương thiện, miệng lưỡi khéo léo như rót mật, ngay lúc này, nàng nhưng là nửa chữ cũng nói không ra.

Tạ An Nhiên ngửi ngửi trên người nàng mùi vị đạo quen thuộc kia, đó là cùng đời trước trong trí nhớ giống nhau như đúc điềm hương, cái này đã một lần nữa khắc vào trong thân thể của hắn.

Dù cho hắn cả đời này nàng đã quên hắn, dù cho hắn biến thành người mù kẻ điếc, hắn cũng sẽ không quên hơi thở của nàng.

Dù cho nữ nhân này lên trời xuống đất, trốn vàođám đông ở phố phường, giấu đến chân trời góc biển, hắn đều phải moi nàng ra!

"Khanh Khanh, gả cho ta được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook