Độc Thê Trọng Sinh

Chương 60: Khanh Khanh, gả cho ta được không?

Nguyệt Sơ Ảnh

12/06/2017

Ngày mười lăm tháng bảy, trên núi Tây Sơn ở ngoại ô kinh thành tiếng người huyên náo, vô số người đổ xô đến một ngôi chùa cao lớn.

Nếu nói miếu tự có hương khói thịnh nhất kinh đô nước Đại Thuận,đương nhiên là trấn quốc Hộ Quốc tự.

Đây không chỉ bởi vì Hộ Quốc tự chính là ngôi chùa Hoàng gia, kiến trúc to lớn, khí thế bất phàm, hấp dẫn hàng loạt quan lại quyền quý chạy đổ xô vào, chủ động hiến tặng vàng bạc, còn thêm nữa bởi vì bên trong chùa thờ phụng một vị cao tăng đắc đạo!

Vị cao tăng này pháp danh Diệu Tâm, nghe đồn thân phận của ngài cao quý, tướng mạo oai vệ, chỉ cần là đã từng găp qua người đều khen ngợi không ngừng, thiền cơ thâm trọng, chính là kỳ nhân hiếm có!

Bởi vì Diệu Tâm thiền sư đang vân du bên ngoài, là mỗi mùng một mười lăm thì công khai tiếp đón khách hành hương hữu duyên đến thăm, cho nên vừa đến ngày mùng một mười lăm, lúc này Hộ Quốc tự thực đáng được gọi là một biển người, người người chen chúc nhau.

Một vị đội mũ che mặt màu xanh nhạt, mặc bộ quần áo màu xanh váy lụa bát bức, cô nương bên hông buộc một dải tơ lụa bảy màu đang vịn tay nha hoàn đi bên cạnh, chậm rãi đi ở trong đám người dâng hương.

"Cô nương, người cẩn thận, đám người này đều là người thô kệch, nếu không cẩn thận bị thương, hoặc là bị cướp, thì phải làm như thế nào?" Hồng Tiêu trái ngăn phải ngăn, chỉ lo gặp phải mấy kẻ gây rối đến bên cạnh Mạc Khanh Khanh.

Mạc Khanh Khanh nhìn thấy bộ dáng khẩn trương kia của Hồng Tiêu thì trong lòng buồn cười, nhưng mà cũng lại cảm động sự quan tâm của nàng.

"Ngươi không cần chuyện bé xé to, ngươi không nói, ai biết chúng ta là người phủ Thừa tướng? Chúng ta xen lẫn trong đám người, sẽ không dễ làm người khác chú ý ."

Hồng Tiêu nhanh miệng nói: "Nói tới đây, cô nương, nô tỳ thật sự là không hiểu. Coi như là người vì Lão phu nhân cầu phúc, cũng không đáng để chính mình đích thân phải đi một trăm lẻ tám bậc tam cấp chứ?" Hơn nữa còn không cho phép những nha hoàn ma ma khác đi theo hầu hạ, cho dù là muốn biểu hiện thành tâm, cũng không thể để như vậy?.Nàng không khỏi có chút nghi hoặc liếc mắc nhìn cô nương nhà mình.

Mạc Khanh Khanh oán thầm, nha đầu Hồng Tiêu đươc chính mình * nhưng cũng là càng ngày càng thông minh lanh lợi, chỉ sợ là nổi lên lòng nghi ngờ.

"Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, có thể giúp cho Lão phu nhân dâng hương cầu nguyện đâu chỉ hơn mười mấy người? Nếu đã để cho ta tới, ta cũng phải làmra một bộ dáng hết sức hiếu kính. Ngươi nghĩ rằng ta mặt ngoài cung kính, sau lưng nghênh ngang ngồi kiệu lên núi, Lão phu nhân trong lòng có thể không có vướng mắc? Bà ghét nhất là bằng mặt không bằng lòng!" Mạc Khanh Khanh đành phải từ từ giải thích.

Hồng Tiêu không thể không thừa nhận Mạc Khanh Khanh nói rất có đạo lý, cũng liền đem nghi ngờ trong lòng bỏ qua một bên, đỡ Mạc Khanh Khanh từ từ theo dòng người hướng cửa chùa tiếp tục đi tới.

Đến khi hai người thật vất vả đi đến Đại Hùng bảo điện, thì mồ hôi đã đổ đầm đìa .

Chủ tớ hai người tìm đến vị sư tiếp khách, nói rõ mục đích đến, nói thẳng là muốn thay trưởng bối trong nhà dâng lên tiền nhang đèn.

Vị sư tiếp khách là người rất biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, là người cẩn thận tỉ mỉ, hắn thấy nhị vị nàyrõ ràng một vị là cô nương, một vị là nha hoàn đi theo.

Vị cô nương kia đầu đội mũ che mặt, cử chỉ đoan trang, phong cách quý phái, quần áo mặc dù đơn giản, thế nhưng chất liệu lại là thượng đẳng, liền đoán rằng hai vịnày nhất định là xuất thân từ gia đình giàu có.

"Không biết cô nương muốn quyên bao nhiêu tiền nhang đèn?" Vị sư tiếp kháchchắp tay trước ngực, mặt mũi hiền lành, thế nhưng khi mở miệng lại nói đến tiền.

Hồng Tiêu chắn ở phía trước, hành lễ nói: "Đại sư, cô nương nhà chúng ta muốn dâng lên năm trăm lượng tiền nhang đèn!"

Năm trăm lượng?



Vừa nghe lời này, vị sư tiếp khách hai mắt lập tức sáng lên - quả nhiên là một người giàu có!

Nụ cười trên mặt hắn càng thêm chân thành, đích thân dẫn theo Mạc Khanh Khanh chủ tớ hai người đi dâng hương đồng thời cung kính nhận tiền nhang đèn.

Mạc Khanh Khanh nhãn châu xoay động, ấm giọng hỏi: "Không biết... hôm nay Diệu Tâmthiền sư có thuận tiện gặp khách? Gia tổ mẫu rất là ngưỡng mộ phong thái của Diệu Tâmthiền sư, phân phó tiểu nữ nhất định phải đích thân dâng lên cung phụng."

Cung phụng?

Vị sư tiếp khách dường như lại thấy được bạc trắng, thế nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại. Dù sao đây là Diệu Tâm thiền sư, không phải là giống những người khác, chính là tùy ý sắp xếp nói dối lừa gạt.

Hắn chỉ có thể tiếc nuối nói: "Thí chủ tới không đúng lúc. Hôm nay Diệu Tâmthiền sư có khách, chỉ sợ là không thể gặp những người khác."

"Thì ra là như vậy. Vậy tiểu nữ cũng không làm người khó xử" khóe miệng Mạc Khanh Khanh lộ ra một nụ cười.

Vị sư tiếp khách lập tức chuyển đề tài nói: "xâm nhân duyên ở bản tự rất là linh nghiệm, thí chủ nếu như có lòng, không ngại đến xin một quẻ, chắc chắn có thể cầu được ước thấy!"

Mạc Khanh Khanh gật đầu: "Làm phiền đại sư chỉ điểm, đã như vậy, ta sẽđi tới xem một chút" nói xong liền dẫn Hồng Tiêu đi đến chỗ xin xâm.

Mạc Khanh Khanh đứng dưới bức tượng Bồ Tát mặt mũi hiền lành, vẻ mặt nghiêm túc quỳ xuống, trong miệng nói lẩm bẩm, song cũng khiến những người khác không cách nào nghe rõ nàng cầu xin đều gì.

Nàng cầm lấy ống sâm nhẹ nhàng lắc lư, một quẻ xâm liền rớt xuống.

Mạc Khanh Khanh cầm lấy quẻ sâm, nhìn thấy chữ viết trên quẻ là dạng chữ Khải, trên quẻ viết bốn chữ rất nhỏ "Võ Cát mại sài”, nàng xoay người nói với Hồng Tiêu: "Ngươi đi tìm sư phụ giúp ta giải xâm, ta ở tại chỗ này chờ ngươi!"

"Dạ vâng." Hồng Tiêu cầm quẻ sâm trong tay liền chạy đi.

Thế nhưng đến lúc Hồng Tiêu giải xâm xong, vẻ mặt vui vẻ quay trở lại, nhưng lại không thấy bóng dáng Mạc Khanh Khanh đâu?

Bên trong thiện phòng của Hộ Quốc tự lúc này thật yên tĩnh, hai người đang ngồi đối diện đánh cờ.

Một người trong đó với bộ râu dài, nét mặt anh tuấn uy nghiêm, ánh mắt trong suốt, tuổi chừng quá năm mươi. Mặc dù chỉ mặc một bộ trường sam bình thường màu xanh ngọc, thế nhưng tản rasự sắc bén giống như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô luận như thế nào cũng không che giấu được. Mà dáng vẻ cử chỉ của hắn lúc này rất tự nhiên song lại mang theo ba phần quý khí.

Người đối diện với hắn, lại chính là cùng hắn tạo thành sự đối lập rõ ràng. Cả người như là thanh phongbạch vânmột loạilãnh đạm thuần khiết, khuôn mặt lúc này lộ vẻ hài lòng, dường như cả người trong lúc này đã xa rời cõi trần thế. Một bộ bố y vải thô màu xám tro, và chín khỏa giới ba rõ ràng trên đỉnh đầu kia, cũng nói rõ hắn là một vị cao tăng.

Nam nhân trung niên đặt xuống một quâncờ đen, cau đầu mày lại nói: "Cửu đệ, mấy năm không gặp, tài đánh cờ của ngươi như thế nào lại thụt lùi rồi?"

"Không phải là bần tăng kỳ nghệ thụt lùi, mà là ngài có tiến bộ" tăng nhân kia suy nghĩ nửa khắc mới từ từ đặt xuống một quân cờ trắng.

Nhưng mà quân cờ trắng này đặt xuống, rất hiển nhiên liền rơi vào cái bẫy của quân cờ đen, làm cho nửa giang san của quân cờ trắng vì vậy không còn đường sống.

Nam nhân trung niên trong lòng biết ván cờ này mình chắc chắn thắng, cũng không nguyện quá mức vướng mắc, đem quân cờ đenđể vào trong hộp cờ: "Thôi, hôm nay đã thỏa chí rồi ."



Tăng nhân kia vừa cười vừa nói: "Đa tạ hạ thủ lưu tình."

"Oh? Các ngươi là người xuất gia cũng để ý thắng thua?" Nam nhân trung niên giọng nói sắc bén hỏi.

"Người xuất gia không quan tâm thắng thua, nhưng lại biết tốt xấu! A di đà Phật!" Tăng nhân chắp tay trước ngực, nghiêm trang trả lời.

Nam nhân trung niên "ha ha" cười to, thế nhưng trên mặt lập tứccũng lộ ra vẻ mặtphức tạp.

"Nếu như mọi người cũng như ngươi vậy hiểu rõ tốt xấu, Trẫm chỉ sợ sẽ không có nhiều phiền não như vậy rồi!" Nam nhân trung niên kia rõ ràng trong miệng tự xưng là "Trẫm", chẳng lẽ lại là đương kim Hoàng Thượng?

Không sai, người này đúng là đương kim thánh thượng Võ Thịnh đế Nghiêm Tĩnh An, đối diện hắn lúc này là vị cao tăng tướng mạo cao quý trang nghiêm, dĩ nhiên chính là Diệu Tâm thiền sư nổi tiếng thiên hạ kia.

"Hoàng Thượng, có chuyện gì phiền não như vậy? Hôm nay hải thanh hà yến, khắp nơi thái bình, đúng là thời kỳ thịnh thế. Đây cũng là bởi vì Hoàng Thượng có cách trị quốc, có đạo trị thần" Đây cũng không phải Diệu Tâm cố tìnhca tụng Võ Thịnh đế. Kể từ sau khi Võ Thịnh đế lên ngôi, đích thật là mất ăn mất ngủ, chăm lo triều chính, thiên hạ đại an hồi lâu.

Võ Thịnh đế cười lạnh một tiếng: "không có cách nào hoạ từ trong nhà!"

Diệu Tâm trong lòng khẽ động: "Hoàng Thượng nói đùa. Thái tử nhân hậu, lại ở vị trí thái tử đã lâu, chắc hẳn rất được lòng các đại thần, ngài làm sao vẫn còn lo lắng như thế"

Nghe xong nhữnglời nóicủa Diệu Tâm thiền sư, vẻ mặt Võ Thịnh đế chẳng những không có lộ ra vui mừng, ngược lại lãnh ý càng tăng lên: "Hắn là nhân hậu! Chỉ sợ là nhân hậu chỉ được lúc đầu! Hắn cùng với Thái tử phi thành thân nhiều năm, lại không có con nối dòng. Mà nhà mẹ đẻ Thái tử phi gần đây có nhiều lời đồn không tốt, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới mặt mũi Thái tử. Thậm chí có ngườiđã nói với Trẫm, có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, Thái tử không có con nhiều năm, chỉ sợ là Thái tử phi gây trở ngại bên trong, nàng sợ có người sinh hạ được con nối dòng sẽ ảnh hưởng đến địa vị, cho nên động tay chân!"

Diệu Tâm nghe những chuyện thế tục này, nhất thời cảm thấy vô cùng xa xôi, nụ cười trên mặt hắn không thay đổi, thế nhưng đáy lòng rõ ràng sinh ra vài phần cảm giác thê lương.

"Hoàng Thượng, Thái tử là bần tăng nhìn lớn lên, là người rất cóphong thái nhân nghĩa. Ngài là một minh quân, thần không muốn nhiều xen vào nhiều quá. Chỉ hy vọng ngài hiểu được từ xưa đến nay trưởng ấu có thứ tự, đích thứ khác biệt. Phế trưởng lập ấu, chính là nguyên do thiên hạ đại loạn!"

Diệu Tâmđi theo Võ Thịnh đế nói vài lời đơn giản, sau đó phát giác hắn đối với Thái tử sinh ra cảm giác chán ghét. Nếu không thì làm sao lại vì nội vụ không quan trọng trong phủ Thái tử mà tính khínóng nảy lớn như thế?

Võ Thịnh đế sững sờ, lập tức cười một tiếng: "Ngươi quá lo lắng. Trẫm cũng không có ý nghĩ hoang đường như vậy."

Diệu Tâmgật gật đầu, nói ra: "Bần tăng biết rõ, bất quá bản thân là buồn lo vô cớ thôi." Thế nhưng trong lòng của hắn đối với lời nói của Võ Thịnh đế rất là không đồng ý.

Hắn mặc dù đang ở phương ngoại, thế nhưng đối với chuyện triều đình hậu cung cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.

Nghe nói con của Trần phi bây giờ đã tám tuổi, rất là thông minh lanh lợi. Mà Hoàng Thượng lại trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng thái tử cũng gần trung niên.

Ban đầu lập trưởng là vì yên ổn lòng dân, nhưng mà bây giờ thái tử này quá mức được lòng dân, chỉ sợ là làm cho Hoàng Thượng kiêng kị, đương nhiên là không bằng tiểu nhi tử càng thân thiết đáng yêu.

Võ Thịnh đế cùng Diệu Tâm nói ra một chút khổ tâm, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn không ít, liền từ từ đứng dậy nói: "Mỗi lần cũng chỉ khi đến nơi này của ngươi, trẫm mới có thời gian an bình. Nếu không mỗi ngày bị mấy cái công vănlàm hao tổn tinh thần, chỉ sợ thân thể này của Trẫm... Ai..."

"Hoàng Thượng đang là lúc long tinh hổ mãnh, cũng không cần tự xem thường mình như thế. Nếu ngài đã yêu thích sự thanh tịnh và đẹp đẽ của nơi này, về sau thuận tiện lại đến. Bần tăng nhất định quét dọn giường chiếu mà đợi!" Diệu Tâm cũng thuận theo đứng dậy, chuẩn bị tiễn Võ Thịnh đế đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook