Chương 42: Nhảy ra một đứa con rể!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mạc Khanh Khanh chợt nhớ tới kiếp trước, sau khi lão phu nhân trở về không
phải chỉ có một mình, hôm nay sao không thấy bóng dáng vị kia?
Nghi ngờ của nàng rất nhanh có đáp án, chỉ sau ba ngày, trong phủ truyền đến tin tức, Lão phu nhân ở đâu lôi ra một vị con rể.
"Con rể?" Hồng Tiêu một bên giúp đỡ Mạc Khanh Khanh mặc quần áo, một bên khó hiểu.
Mạc Khanh Khanh nhếch môi không nói.
Nàng day day trán, hôm qua lại không có giấc ngủ ngon.
Không biết tại sao, luôn nằm mơ thấy thê thảm của kiếp trước, hơn nữa kì quái là, nàng mơ hồ nhớ rõ trước khi chết đã từng thấy qua một người, vậy mà bây giờ vô luận thế nào cũng nghĩ không ra.
Sự tình kiếp trước như rõ ràng ngay trước mắt, vậy mà hết lần này đến lần khác như bị thiếu hụt chỗ nào đó, có một số việc không thể liên hệ rõ ràng được.
Rốt cuộc là thiếu đi cái gì?
"Tiểu thư, viện chúng ta từ khi Lục Hồng rời đi, cũng chỉ có một nha hoàn nhị đẳng, quả thật có chút không thích hợp. Nếu không người nhìn xem một chút mấy tiểu nha đầu đề bạt một cái lên?"
Hồng Tiêu chải đầu cho Mạc Khanh Khanh dường như không phát hiện tiểu thư nhà mình kỳ quái.
Nội tâm Mạc Khanh Khanh cảm thán, Hồng Tiêu quả thật rất thận trọng. Chuyện này, kỳ thật là đã rõ như ban ngày. Chẳng qua gần đây nàng bề bộn nhiều việc, liền quên mất.
Hồng Tiêu mặc dù trung thành —— đây là kết quả dự đoán từ kiếp trước, nhưng cũng không phải ba đầu sáu tay, một viện lớn như vậy cũng chỉ có mình nàng ta chăm nom, quả thật có chút ép buộc.
Nhưng mà thời điểm ở kiếp trước, Mạc Khanh Khanh chỉ lo "tranh thủ" hạnh phúc của riêng mình, đối với những hạ nhân trong sân kkhông có quá mức lưu ý —— nếu không cũng sẽ không để Lục Hồng khinh bỉ người khác ở bên người lâu như thế —— hiện tại trong chốt lát đi đâu tìm được người?
Mạc Khanh Khanh nhíu mày:"Như vậy đí, ngươi xem trước, đưa hai tam đẳng nha hoàn lên, dù sao tỏng viện chúng ta cũng không có tam đẳng. Đúng rồi, lựa chọn thêm một ít nha hoàn vẩy trước, thường ngày an phận chút, trước hết phải trung hậu hiền lành.
Đến bây giờ, nàng đã hiểu rõ, nha hoàng trung tâm trọng yếu thế nào, về phần năng lực cùng thủ đoạn, đều có thể chậm rãi bồi dưỡng.
Những ngày này, Mạc Khanh Khanh mỗi ngày đều đúng giờ qua việc Lão phu nhân vấn an, không thiếu một ngày. Lão phu nhân thứ nhất là nhìn trên phân lượng của Mạc Diệc Phong cũng muốn gắn sát cùng tỷ tỷ ruột của hắn, thứ hai là vì Mạc Khanh Khanh gián tiếp làm cho Liễu thị bớt cao ngạo, nên đối với nàng đặc biệt thêm thân cận.
Ma ma họ Trần luôn đi theo bên người Lão phu nhân, quả là người hiểu chuyện, vừa thấy Mạc Khanh Khanh đến, lập tức thân mật nói:"Tam tiểu thư đã đến? Người bình thường đều đến sớm nhất đấy, trách không được Lão phu nhân thương người."
Mạc Khanh Khanh cười cười, cầm chặt tay Trần ma ma, vòng ngọc trên tay nàng cứ như vậy trượt sang tay bà ta.
"Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, về sau còn phải nhờ ma ma chỉ điểm. Trong tay ta không có vật gì tốt, ma ma đừng ghét bỏ."
Mắt Trần ma ma khẽ liếc, liền biết được vòng tay này là đồ tốt, đáng giá không ít bạc đâu, nội tâm liền vui vẻ, lập tức ân cần xốc rèm, mời Mạc Khanh Khanh đi vào.
Lão phu nhân vừa thấy Mạc Khanh Khanh đến, liền cười nói:" Mau tới đây, gặp biểu cô của con một chút."
Mạc Khanh Khanh vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy bên người Lão phu nhân quả nhiên ngồi một tiểu mỹ nhân bộ dáng đoan trang.
Tuổi nàng khoảng chừng hai mươi chín, tướng mạo có chút thanh tú. Một đôi lông mày như khói, đôi mắt kín đáo, dáng người như dương liễu uyển chuyển mềm mại.
Nàng chải một búi tóc đào tâm tinh xảo, lại cố ý đánh rơi vài sợi tóc, lộ ra thần thái khác biệt. Trên đầu chỉ có hai cây trân tố ngân trạm trỗ hoa điểu, lại bất đồng. Phối hợp với chiếc áo vàng nhạt mềm mại, quả thật như đáo hoa nghênh xuân làm cho lòng người cảm thấy sảng khoái.
"Ai ôi!!! Đây là tiên nữ ở đâu tới vậy? Cháu thật sự bị hoa mắt rồi." Mạc Khanh Khanh cố ý khoa trương cười nói.
Lão phu nhân nghe thấy lời này, nội tâm liền vui vẻ một trạn, cười bảo:"Đây là biểu cô của con, chính là con gái của đệ đệ đã mất của ta." Nói đến đây, Lão phu nhân cùng mỹ nhân kia đều có chút đau thương.
Đệ đệ của Lão phu nhân chỉ là một thiếu gia ăn chơi trát tán, trước kia đều do Lão phu nhân hao phí tâm sức khuyên nhủ, tiếp tế tiền bạc. Không biết tại sao vị kia chỉ là một tên bất tài vô dụng, cuối cùng bởi vì tửu sắc quá độ cứ như vậy mất đi.
Vì vậy chỉ còn lại một đứa con gái như hoa như ngọc —— Phùng Thiến Nhi.
"Biểu cô!" Mạc Khanh Khanh thân mật gọi nàng ta.
Phùng Thiến Nhi thấy Mạc Khanh Khanh cũng mười bốn tuổi rồi, bị nàng ta kêu một tiếng biểu cô liền có chút xấu hổ.
Thế nhưng Mạc Khanh Khanh vô cùng tự nhiên lôi kéo Phùng Thiến Nhi thăm hỏi, lập tức liền quen thuộc.
"Phu nhân đã tới!"
Sau tiếng bẩm báo, ba người trong phòng liền dừng lại một chút.
Trong lòng Mạc Khanh Khanh không khỏi bội phục Liễu thị. Không đến mấy ngày, Liễu thị giống như đã suy nghĩ thông suốt, mỗi ngày đều bình tĩnh, đến vấn an Lão phu nhân.
Tuy ràng Lão phu nhân không cho sắc mặt tốt, thế nhưng lại khiến Mạc Trường Thanh hòa hoãn đi rất nhiều.
Quả nhiên, Liễu thị này không dễ đối phó!
Nghi ngờ của nàng rất nhanh có đáp án, chỉ sau ba ngày, trong phủ truyền đến tin tức, Lão phu nhân ở đâu lôi ra một vị con rể.
"Con rể?" Hồng Tiêu một bên giúp đỡ Mạc Khanh Khanh mặc quần áo, một bên khó hiểu.
Mạc Khanh Khanh nhếch môi không nói.
Nàng day day trán, hôm qua lại không có giấc ngủ ngon.
Không biết tại sao, luôn nằm mơ thấy thê thảm của kiếp trước, hơn nữa kì quái là, nàng mơ hồ nhớ rõ trước khi chết đã từng thấy qua một người, vậy mà bây giờ vô luận thế nào cũng nghĩ không ra.
Sự tình kiếp trước như rõ ràng ngay trước mắt, vậy mà hết lần này đến lần khác như bị thiếu hụt chỗ nào đó, có một số việc không thể liên hệ rõ ràng được.
Rốt cuộc là thiếu đi cái gì?
"Tiểu thư, viện chúng ta từ khi Lục Hồng rời đi, cũng chỉ có một nha hoàn nhị đẳng, quả thật có chút không thích hợp. Nếu không người nhìn xem một chút mấy tiểu nha đầu đề bạt một cái lên?"
Hồng Tiêu chải đầu cho Mạc Khanh Khanh dường như không phát hiện tiểu thư nhà mình kỳ quái.
Nội tâm Mạc Khanh Khanh cảm thán, Hồng Tiêu quả thật rất thận trọng. Chuyện này, kỳ thật là đã rõ như ban ngày. Chẳng qua gần đây nàng bề bộn nhiều việc, liền quên mất.
Hồng Tiêu mặc dù trung thành —— đây là kết quả dự đoán từ kiếp trước, nhưng cũng không phải ba đầu sáu tay, một viện lớn như vậy cũng chỉ có mình nàng ta chăm nom, quả thật có chút ép buộc.
Nhưng mà thời điểm ở kiếp trước, Mạc Khanh Khanh chỉ lo "tranh thủ" hạnh phúc của riêng mình, đối với những hạ nhân trong sân kkhông có quá mức lưu ý —— nếu không cũng sẽ không để Lục Hồng khinh bỉ người khác ở bên người lâu như thế —— hiện tại trong chốt lát đi đâu tìm được người?
Mạc Khanh Khanh nhíu mày:"Như vậy đí, ngươi xem trước, đưa hai tam đẳng nha hoàn lên, dù sao tỏng viện chúng ta cũng không có tam đẳng. Đúng rồi, lựa chọn thêm một ít nha hoàn vẩy trước, thường ngày an phận chút, trước hết phải trung hậu hiền lành.
Đến bây giờ, nàng đã hiểu rõ, nha hoàng trung tâm trọng yếu thế nào, về phần năng lực cùng thủ đoạn, đều có thể chậm rãi bồi dưỡng.
Những ngày này, Mạc Khanh Khanh mỗi ngày đều đúng giờ qua việc Lão phu nhân vấn an, không thiếu một ngày. Lão phu nhân thứ nhất là nhìn trên phân lượng của Mạc Diệc Phong cũng muốn gắn sát cùng tỷ tỷ ruột của hắn, thứ hai là vì Mạc Khanh Khanh gián tiếp làm cho Liễu thị bớt cao ngạo, nên đối với nàng đặc biệt thêm thân cận.
Ma ma họ Trần luôn đi theo bên người Lão phu nhân, quả là người hiểu chuyện, vừa thấy Mạc Khanh Khanh đến, lập tức thân mật nói:"Tam tiểu thư đã đến? Người bình thường đều đến sớm nhất đấy, trách không được Lão phu nhân thương người."
Mạc Khanh Khanh cười cười, cầm chặt tay Trần ma ma, vòng ngọc trên tay nàng cứ như vậy trượt sang tay bà ta.
"Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, về sau còn phải nhờ ma ma chỉ điểm. Trong tay ta không có vật gì tốt, ma ma đừng ghét bỏ."
Mắt Trần ma ma khẽ liếc, liền biết được vòng tay này là đồ tốt, đáng giá không ít bạc đâu, nội tâm liền vui vẻ, lập tức ân cần xốc rèm, mời Mạc Khanh Khanh đi vào.
Lão phu nhân vừa thấy Mạc Khanh Khanh đến, liền cười nói:" Mau tới đây, gặp biểu cô của con một chút."
Mạc Khanh Khanh vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy bên người Lão phu nhân quả nhiên ngồi một tiểu mỹ nhân bộ dáng đoan trang.
Tuổi nàng khoảng chừng hai mươi chín, tướng mạo có chút thanh tú. Một đôi lông mày như khói, đôi mắt kín đáo, dáng người như dương liễu uyển chuyển mềm mại.
Nàng chải một búi tóc đào tâm tinh xảo, lại cố ý đánh rơi vài sợi tóc, lộ ra thần thái khác biệt. Trên đầu chỉ có hai cây trân tố ngân trạm trỗ hoa điểu, lại bất đồng. Phối hợp với chiếc áo vàng nhạt mềm mại, quả thật như đáo hoa nghênh xuân làm cho lòng người cảm thấy sảng khoái.
"Ai ôi!!! Đây là tiên nữ ở đâu tới vậy? Cháu thật sự bị hoa mắt rồi." Mạc Khanh Khanh cố ý khoa trương cười nói.
Lão phu nhân nghe thấy lời này, nội tâm liền vui vẻ một trạn, cười bảo:"Đây là biểu cô của con, chính là con gái của đệ đệ đã mất của ta." Nói đến đây, Lão phu nhân cùng mỹ nhân kia đều có chút đau thương.
Đệ đệ của Lão phu nhân chỉ là một thiếu gia ăn chơi trát tán, trước kia đều do Lão phu nhân hao phí tâm sức khuyên nhủ, tiếp tế tiền bạc. Không biết tại sao vị kia chỉ là một tên bất tài vô dụng, cuối cùng bởi vì tửu sắc quá độ cứ như vậy mất đi.
Vì vậy chỉ còn lại một đứa con gái như hoa như ngọc —— Phùng Thiến Nhi.
"Biểu cô!" Mạc Khanh Khanh thân mật gọi nàng ta.
Phùng Thiến Nhi thấy Mạc Khanh Khanh cũng mười bốn tuổi rồi, bị nàng ta kêu một tiếng biểu cô liền có chút xấu hổ.
Thế nhưng Mạc Khanh Khanh vô cùng tự nhiên lôi kéo Phùng Thiến Nhi thăm hỏi, lập tức liền quen thuộc.
"Phu nhân đã tới!"
Sau tiếng bẩm báo, ba người trong phòng liền dừng lại một chút.
Trong lòng Mạc Khanh Khanh không khỏi bội phục Liễu thị. Không đến mấy ngày, Liễu thị giống như đã suy nghĩ thông suốt, mỗi ngày đều bình tĩnh, đến vấn an Lão phu nhân.
Tuy ràng Lão phu nhân không cho sắc mặt tốt, thế nhưng lại khiến Mạc Trường Thanh hòa hoãn đi rất nhiều.
Quả nhiên, Liễu thị này không dễ đối phó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.