Độc Thê Trọng Sinh

Chương 5: Phải làm trọn bổn phận của nô tì

Nguyệt Sơ Ảnh

04/06/2017

Người can đảm dám dứng trước mặt Tam tiểu thư của phủ thừa tướng Mạc Khanh Khanh mà la lối om sòm không phải ai khác chính là đại phu nhân của Mạc phủ, cũng chính là mẹ cả của Mạc Khanh Khanh, Liễu thị. Bà ta mang đến cho nàng một nha hoàn nhị đẳng, tên là Hồng Trù.

Hồng Trù cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt dài, mắt xếch, mũi khéo léo, phía hai bên có vài nốt tàn nhang, nhưng điều đó không làm cho nàng xấu xí đi mà ngược lại càng thêm xinh đẹp.

Bởi vì trong phủ có quy định, các vị tiểu thư nếu không có nha hoàn nhất đẳng hầu hạ thì nha hoàn nhị đẳng thực tế chính là người có địa vị cao nhất trong đám người làm.

Hồng Trù vốn ỷ lại là người do phu nhân đưa đến, lại có mồm mép lanh lợi, hay nịnh nọt, bởi vậy lúc trước làm cho Mạc Khanh Khanh yêu thích.

Nhưng bây giờ nghĩ đến, đáy lòng Mạc Khanh Khanh cũng chỉ có một tiếng cười lạnh.

“Hồng Trù, việc của ta cũng không phải quá quan trọng, bất quá bởi vì hôm nay Vương phi tỷ tỷ muốn đến thăm, cho nên trong lòng có chút khẩn trương, không cẩn thận đâm trúng tay.” Nói xong Mạc Khanh Khanh lộ ra một nụ cười e lệ.

Hồng Trù nhìn Mạc Khanh Khanh mang bộ dáng thiếu nữ hoài xuân, trong lòng vô cùng xem thường. Nhìn đi, khuôn mặt không có chút gì là đức hạnh, khó trách vì sao phu nhân lại vội vã muốn đưa nàng ta ra ngoài làm thiếp!

Đáy mắt Hồng Trù một màn biến chuyển từ tàn nhẫn sang trào phúng không thể giấu diếm được đôi mắt tinh đời của Mạc Khanh Khanh.

Đáy lòng nàng lạnh lùng, quả nhiên, chuyện lúc trước cũng có liên quan đến nàng ta!

“ Tiểu thư, hôm nay là ngày quan trọng, chúng ta nhất định phải chọn một bộ xiêm y thật rực rỡ, đừng để Tứ tiểu thư vượt qua mặt!” Hồng Trù tự quyết định liền mở tủ quần áo ra bắt đầu tìm xiêm y.

Mạc Khanh Khanh trong mắt rốt cuộc cũng không che dấu được sự không vui. Nô tì cứ như vậy làm càn, năm đó tại sao mình có thể mù mắt để nàng bên cạnh mà tùy ý ?

Rốt cuộc cũng đã từng làm phu nhân của một đại viện, lại cùng Nghiêm Minh Nghĩa trải qua rất nhiều biến chuyển lớn, Mạc Khanh Khanh đương nhiên đã không còn là thứ nữ lúc nào cũng do dự, nơm nớp lo sợ năm đó nữa.

Sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên âm trầm: “ To gan! Có phải gần đây ta đã quá phóng túng các ngươi hay không? Bắt đầu từ lúc nào ta mặc xiêm y như thế nào cũng phải nghe theo sự sắp xếp của các ngươi?”



Hồng Trù sợ hết hồn. Nàng luôn luôn ỷ lại mình là nha đầu do phu nhân đích thân đưa tới, kiêu ngạo cho rằng mình so với kẻ làm khác cao hơn một bậc. Mà Mạc Khanh Khanh vì nịnh nọt đại phu nhân, phá lệ coi trọng nàng, cho nên nàng ta đối với Mạc Khanh Khanh không có mấy phần tôn trọng. Giờ phút này nàng luôn luôn đối xử rất khách khí với Tam tiểu thư, nhưng khi thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn mình, cùng khí thế trước kia không giống nhau, thế nhưng mang theo vài phần âm ngoan, lập tức liền co rúm người lại.

“ Thân đã là nô tì thì phải biết làm tròn bổn phận của nô tì! Ta thấy ngươi đã quá nhiều lời rồi! Sáng mai ta sẽ đến nói với phu nhân, chỗ ở này của ta quá nhỏ, chỉ sợ không chứa nổi tôn đại thần nhà ngươi!” Nói xong Mạc Khanh Khanh liền không thèm để ý đến Hồng Trù nữa.

Hồng Trù bị hù dọa vội vội vàng vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “ Tiểu thư... tiểu thư... nô tỳ là nhất thời nóng lòng, cũng không phải là có ý mạo phạm tiểu thư a. Nô tỳ cũng là vì sức khỏe của ngài a.”

Nếu nàng thật sự bị Tam tiểu thư đuổi về, không riêng gì nàng mà ngay cả tất cả người hầu trong phủ phu nhân sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp người!

Mạc Khanh Khanh trong lòng đang nhớ thương những chuyện khác, tạm thời không có tâm tư đi xử lí nô tỳ mà Liễu phu nhân sắp đặt bên cạnh mình, liền thản nhiên nói: “ Ngươi lui xuống suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện đi.”

Hồng Trù thấy sắc mặt Mạc Khanh Khanh lãnh đạm, biết rõ nàng đang không vui, mặc dù trong lòng không can tâm, cũng không muốn bị người ta chê cười, chỉ có thể thi lễ, cúi đầu ủ rũ đi xuống.

Hồng Tiêu ở một bên không dám nói câu gì, trong mắt toát ra đều là ngạc nhiên.

Mạc Khanh Khanh dù háo thắng lại kiên cường, mọi thứ đều thích hoàn mỹ, nhưng cũng bởi vì thế cho nên hận không thể làm mọi việc đến thập toàn thập mỹ. Nàng vì tương lai có thể tìm được một hôn sự tốt, cho nên luôn duy trì danh tiếng hiền thục, hào phóng, ôn tồn tao nhã, càng không thể nào đánh chửi nô bộc!

Hồng Tiêu chưa từng gặp qua bộ dáng âm trầm như vậy của Mạc Khanh Khanh!

Giờ phút này Tam tiểu thư cúi thấp đầu trầm tư, trong mắt lóe lên toàn âm ngoan, nàng phảng phất thấy được sự vô tình của Diêm La..

Mạc Khanh Khanh một hồi lâu mới đã tỉnh hồn lại, lại trông thấy Hồng Tiêu đứng ở một bên có chút tay chân luống cuống , nàng vừa cười vừa nói: "Sao ngươi lại ngẩn người như vậy?"

"Nô tỳ..." Hồng Tiêu chỉ vào bức tranh thêu Phượng xuyên mẫu đơn, lẩm bẩm nói ra: "Bộ dạng bức tranh thêu này, phá hủy..."

Mạc Khanh Khanh mỉm cười nhìn bức tranh thêu được mình xem như lễ vật kí thác hy vọng. Nàng cầm lấy cái kéo ở trong giỏ, không chút do dự “ Xoẹt” một tiếng phá bỏ bức tranh đã hao tổn không ít tâm tư

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook