Độc Thiếp

Chương 97: Bắt gian.

Thu Thủy Linh Nhi

28/01/2019

Ah…………

Trời vừa tảng sáng, một âm thanh bén nhọn vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh của Phổ Tế tự.

Trong phòng chứa củi đơn sơ, Cao Vân Bình đẩy nam nhân trên người ra, run rẩy cuộn tròn thân thể, cả người nàng trần truồng không một tấm vải, trên da thịt trắng mịn hiện đầy vết cắn bầm tím, thậm chí còn có vết máu do bị thanh củi cắt trúng.

Cả người giống như bị nghiền nát, đau nhức khó chịu, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, ánh mắt khô khốc đau đớn, ngờ ngợ nhìn về nam nhân trước mặt.

“Ha ha, tiểu mỹ nhân, thế nào? Tối qua gia có khiến ngươi thoải mái không?” Thân thể trần truồng của Lý Tam thản nhiên ngồi đó, đồ vật xấu xí ở thân dưới vừa nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Cao Vân Bình liền kiêu ngạo đứng lên.

Hai mắt Cao Vân Bình trợn trừng lên, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa toàn thân, người như bị rút mất linh hồn.

“Ngươi? Ngươi là kẻ nào? Ngươi…” Nàng cấp tốc nhìn xuống thân mình, tựa hồ lúc này mới xác định mọi chuyện trước mắt là thật, nước mắt ào ra như vỡ đê.

Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Lý Tam thuận thế bò về phía nàng, lấy thân thể ép sát vào nàng: “Tiểu mỹ nhân, gia là Lý Tam,” Nói xong, đôi bàn tay hắn lại sờ soạng ngực nàng một cái, miệng cười khẩy: “Tối qua ngươi hôn mê bất tỉnh, sợ là còn chưa hưởng được mùi vị gì, bây giờ gia sẽ bồi thường cho ngươi, được không?”

Bàn tay mạnh mẽ sờ một cái, trực tiếp nắn bóp cho ngực Cao Vân Bình thay đổi hình dạng, Cao Vân Bình đau đến kêu to, hai tay đánh vào hắn nhưng hoàn toàn không có sức.

“Hu hu, thả ta ra, người đâu, cứu mạng, hu hu…” Nàng như một con thú nhỏ bị bắt, dù trốn thế nào cũng không thoát khỏi tay nam nhân này.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi gọi đi, ngươi gọi càng lớn tiếng thì gia càng hưng phấn, ha ha…” Lý Tam ngạo nghễ nhìn thân thể Cao Vân Bình trốn ở trong góc, ánh mắt dâm tà, không để ý đến sự giãy dụa của nàng, hai tay nắm chặt mắt cá chân Cao Vân Bình, dùng sức xông vào một cái.

Da thịt mềm mại bị ép xuống mặt đất gồ ghề, như bị lột đi một lớp da.

Cao Vân Bình rít gào vặn vẹo cơ thể, nhưng lại càng kích thích Lý Tam, hai mắt hắn như phun ra lửa, cũng không thèm nghĩ là sắp sửa có người đến, chỉ muốn thừa dịp còn ít thời gian, có thể sảng khoái thêm chút nào hay chút đó.

Thân dưới đột nhiên bị vật lạ xâm lấn, cảm giác sưng tê lại truyền khắp thân thể một cách rõ ràng, thậm chí Cao Vân Bình đã muốn tự tử. Nhưng mà giờ khắc này nàng không có khả năng chống cự trốn tránh, cả người giống như một con rối tàn tạ, mặc cho nam nhân chơi đùa, chỉ có thể khóc lóc mà thôi.

Thân thể phát ra âm thanh va chạm kịch liệt, hơi thở thô lỗ của nam nhân, tiếng khóc lóc rưng rức của nữ nhân, còn có mùi vị gay mũi kia, toàn bộ tràn ngập trong phòng.

Đang giữa lúc tràn trề sảng khoái, một tiểu sa di chừng mười tuổi mang theo một sọt rau xanh đẩy cửa đi vào, bị một màn kia đập vào mắt, kinh sợ đến mức phải hét to một tiếng, cái sọt rau trong tay bị bị ném xuống đất, xoay người lại vừa chạy vừa hét to như gặp quỷ: “Không xong rồi, không xong rồi…”

“Cái gì không xong rồi?” Kim Yến và đám nha đầu đi theo phía sau muốn chặn hắn lại để hỏi cho rõ, lại bị tiểu sa di này đẩy ra như phát điên, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tự mình đến phòng chứa củi để xem.

Cao Vân Bình ở bên trong nghe thấy bên ngoài có người, trái tim nhất thời nhảy lên tới cuống họng, trong đầu loạn cực kỳ, thân thể nàng bị chà đạp muốn vỡ nát rồi, nàng rất muốn ngất xỉu để quên đi. Nhưng mà, nam nhân kia như kẻ phát điên, từng cú va chạm lại làm cho nàng có cảm giác khuây khỏa xưa nay chưa từng có, trước mắt như có tia sáng lóe qua, thân thể mềm nhũn như bùn, ngay cả ngất xỉu cũng không làm được.

Nam nhân thô lỗ rống lên một tiếng, giờ khắc cuối cùng đã hoàn toàn bộc phát bên trong người nàng, nụ cười dâm tà toát ra vẻ thỏa mãn hoàn toàn.

Hắn chậm rãi rút lui khỏi thân thể nàng, đối mặt với đôi mắt đỏ chót đầy thù hận của Cao Vân Bình, chỉ tàn nhẫn nở nụ cười: “Tiểu mỹ nhân đừng trách ta, đây là số kiếp của ngươi, hừ, nhưng mà tư vị của ngươi cũng được lắm, so với Xuân Hoa của Vạn Xuân Lâu còn khiến ta hứng thú hơn nhiều, ha ha…”

“Ngươi sẽ gặp báo ứng, ta nhất định sẽ giết ngươi, giết ngươi.” Cao Vân Bình run rẩy thối lui vào chân tường, mỗi một cử động đều khiến xương cốt toàn thân đau đớn.

“Ah….” Kim Yến vào cửa trước, liền nhìn thấy phần lưng lõa lồ của Lý Tam, sợ hãi đến thất thần hét ầm lên.

Tiểu Thúy, Tiểu Liên đi sau, cũng nhìn thấy tình cảnh bên trong, còn chưa kip hét lên thì đã quay người ra bên ngoài kêu to: “Không xong rồi, người đâu, người đâu…”

Dung ma ma đi theo ngay phía sau, dĩ nhiên là biết bên trong xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng kêu thì cười lạnh, rồi lại dặn dò mấy ma ma đi bên cạnh vài câu, sau đó cũng đi về phía phòng chứa củi.

Nhưng còn chưa đi đến nơi đã lại nghe bên trong truyền ra âm thanh khàn khàn: “Người đâu, người đâu rồi…”

Trong lòng Dung ma ma kinh hoảng, âm thanh này khàn vô cùng, nghe không được rõ lắm… nhưng ngờ ngợ là nhị tiểu thư Cao Vân Bình.

Đúng là đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, hôm qua thì bỏ chạy trước, hôm nay thì giỏi lắm, sáng sớm chạy đến đây, cướp công sao?

Chưa kịp hồi phục tinh thần lại liền nghe thấy Kim Yến rít lên một tiếng, sau đó bụm mặt chạy ra, hoảng hốt nói: “Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư.”

“Sao vậy? Sao vậy? Đứa nào đứa nấy mới sáng ra đã kêu la như sói tru, để người ta nghe được thì còn ra gì nữa?” Cho dù cục diện này đã nằm trong dự liệu, nhưng Dung ma ma vẫn nghiêm mặt, cố ý lên giọng dạy đời.

“Dung ma ma, bà mau qua đó nhìn một cái đi, có chuyện rồi, có chuyện rồi…” Kim Yến quay đầu thấy Dung ma ma chậm rãi đi tới, vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay bà: “Nhanh lên một chút, Nhị tiểu thư…” Tình cảnh dâm tà bên trong phòng, nàng không thể nói ra miệng được, chỉ đỏ mặt lên dùng tay chỉ chỉ về phía đó.

Những nha hoàn khác cũng vội vàng nhào tới, kéo Dung ma ma qua xử lý.

Dung ma ma cười gằn, ả lẳng lơ Cao Vân Bình cũng thật không biết xấu hổ? Bắt gian bắt đến nghiện sao? Các nha hoàn khác đều ngượng ngùng chạy ra rồi, chỉ có nàng ta còn ở bên trong.

“Được rồi được rồi, tránh sang một bên, có chuyện gì to tát hả? Đứa nào đứa nấy như là gặp quỷ.” Ngoài miệng Dung ma ma thì mắng, bước chân cũng đã nhanh chóng chạy về phòng chứa củi.

Mới vừa bước đến ngưỡng cửa, đụng phải một bóng dáng trước mặt làm bà hết hồn, cả người ngã về phái sau, may mà có Kim Yến và Tiểu Thúy đỡ lấy.

“Mẹ nó, ai dám chặn đường của gia?” Lý Tam nhìn thấy Dung ma ma, lúc này liền chửi lên theo kế hoạch ban đầu.

Dung ma ma ổn định thân thể, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy thân dưới Lý Tam mặc quần lót, thân trên lõa lồ, không khỏi kêu lên: “Dã nam nhân từ đâu tới lại dám xông vào đây? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”



“Nữ nhân của gia ở đây, ngươi nói gia có thể làm gì hả? Dĩ nhiên là làm chuyện giường chiếu rồi.” Lý Tam một miệng thô tục, khiến cho các nha hoàn trẻ tuổi đi phía sau đỏ mặt, không dám tiến lên, chỉ trốn ở sau lưng Dung ma ma.

Dung ma ma nghe nói thì giả vờ kinh ngạc, giật mình chỉ vào hắn: “Ngươi ngươi ngươi… đúng là tặc tử, ngươi biết đây là nơi nào không? Nơi này là Phật môn thanh tịnh? Ngươi dám ngang ngược ở Phật môn sao? Người đâu, mau bắt hắn lại.”

Nhưng mà Kim Yến và Tiểu Liên chỉ là nữ tử, sao dám đi vào bắt Lý Tam. Huống hồ lúc nãy nhìn thấy thân thể lõa lồ của nam nhân, giờ khắc này đừng nói tiến lên, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám.

“Bắt lão tử? Hừ…” Lý Tam cười cười liếc nhìn Dung ma ma, lại nhìn hai nha hoàn xinh đẹp sau lưng bà, nhất thời cười lên dâm tà: “Tiểu mỹ nhân, có muốn gia thương các ngươi luôn không?”

“Ngươi?” Tiểu Thúy hung dữ gắt một cái, “Hứ, không biết xấu hổ.”

Dung ma ma lạnh rên một tiếng: “Ngươi chờ đó, để ta bắt luôn tiện nhân không biết xấu hổ kia rồi giao nộp đôi cẩu nam nữ này cho quan phủ.”

Lý Tam nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, lời này của Dung ma ma tựa hồ khác với trước kia.

Đêm đó Dung ma ma nói với hắn là, sau khi thành công thì bà sẽ dẫn người tới bắt gian, đến khi đó chỉ cần hắn một mực khẳng định là cùng với vị cô nương kia lén lút vụng trộm, sau đó nhân lúc hỗn loạn sẽ để hắn chuồn đi.

Nhưng mà, giao cho quan phủ? Nếu thật sự nói vậy thì e là không ổn chút nào.

Trong lúc đang giằng con, Tiểu Liên đột nhiên tinh mắt nhìn thấy, bên trong phòng chứa củi có một nữ nhân lõa thể đang bò ra phía cửa.

“Ôi…” Tiểu Liên hét to một tiếng, ngón tay chỉ vào trong, lại thấy nữ nhân kia ngẩn đầu lên, không ngờ lại là Nhị tiểu thư Cao Vân Bình, nhất thời bị dọa đến mất hồn: “Nhị tiểu thư?”

Những người khác ai cũng nhìn qua, mỗi người đều kinh ngạc như muốn rớt tròng mắt xuống.

Tiểu Thúy phản ứng lại trước tiên, vội chạy tới muốn dìu Cao Vân Bình lên, nhưng thấy nàng không mặc quần áo liền cởi áo khoác ngoài của mình ra phủ lên người Cao Vân Bình.

“Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn…” Cao Vân Bình hung tợn nhìn Lý Tam, nghẹn ngào hét lên.

Lý Tam không sợ chút nào, còn cười ha ha: “Tiểu mỹ nhân, nhanh như vậy đã trở mặt không quen rồi sao? Tối qua gia làm ngươi thoải mái, ngươi còn nói cả đời sẽ đi theo gia, sao chớp mắt đã cho người bắt gia chứ?”

Dung ma ma ở bên cạnh đã sớm bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi choáng váng, đầu óc hoàn toàn hồ đồ.

Sao lại như vậy? Sao lại là Nhị tiểu thư? Lý tiện nhân kia đâu?

“Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn…” Cao Vân Bình dựa vào Tiểu Thúy, đứng lên lảo đảo mấy bước, hận không thể đánh gục Lý Tam, xé nát hắn ra.

“Hừ, tiểu mỹ nhân, hôm nay gia bận việc, không chơi với các ngươi nữa.” Lý Tam làm ra bộ dáng lãng tử bất cần, vung áo khoác lên bả vai của mình, cười gằn liếc Cao Vân Bình một cái, lại nói: “Tiểu mỹ nhân, gia sẽ nhớ kỹ ngươi, sau này nếu muốn gia thì cứ đến tìm, gia sẽ làm cho ngươi thoải mái, ha ha.”

Lý Tam đang muốn đi thì phương trượng Phổ Tế tự mang theo vài tên võ tăng cầm côn bổng đuổi đến.

“Sư phụ, sư phụ nhìn xem, chính là hắn, chính là hắn…” Tiểu sa di kia hiển nhiên là vô cùng sợ hãi, giờ khắc này âm thanh vẫn đang run rẩy.

“Ah…” Lại xuất hiện thêm một mớ người, cho dù là hoà thượng nhưng cũng là nam nhân, Cao Vân Bình lập tức nhớ đến bên dưới cái áo choàng này vẫn là thân thể trần truồng, nhất thời hai chân mềm nhũn, kêu một tiếng rồi ngã vào trong lòng Tiểu Thúy.

Dung ma ma loạn cực kỳ, cũng không biết nên xử lý thế nào, nhìn thấy phương trượng hạ lệnh trói Lý Tam lại, bà chuẩn bị tiến lên nói vài câu, nhưng không ngờ đúng lúc này Chu ma ma lại dẫn theo khoảng mười vị khách hành hương từ bên ngoài đến, vừa xông vào vừa la hét: “Nhanh lên, đừng để cho đôi cẩu nam nữ này thoát, giữa ban ngày ba mặt mà dám đến Phật môn làm bậy, không biết xấu hổ, hạ tiện, quá hạ tiện.”

Có người phụ họa: “Đúng đó, mau bắt tiện phụ kia lại đi, cho cưỡi lừa gỗ, diễu hành ngoài đường…”

Từng âm thanh phụ nhân sắc bén vang lên làm cho Cao Vân Bình mất cả hồn vía, người mềm nhũn như cọng cỏ lau nằm trong ngực Tiểu Thúy.

Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều khách hành hương như vậy? Phương trượng cũng rất kinh ngạc.

Chu ma ma hoàn toàn không ngờ chuyện có biến hóa, vẫn cứ dựa theo sắp xếp mà làm, không chỉ kêu la hung hăng nhất, thậm chí còn chất vấn phương trượng: “Không Kiến đại sư, ngài nói rõ ràng đi, vì sao cấm địa Phật môn lại có chuyện bẩn thỉu xảy ra? Phổ Tế tự này rốt cuộc là chỗ tu hành hay là chỗ che giấu những chuyện dơ bẩn này?”

Bà vừa hỏi câu này khiến cho các khách hành hương cũng cảm thấy kích thích hẳn lên, dồn dập phê phán chỉ trích.

“Phải đó đại sư, ngài nhất định phải có câu trả lời rõ ràng. Hàng năm bọn ta cúng viếng không ít tiền, lẽ nào chính là để cho các người làm những chuyện này hay sao?”

Sắc mặt phương trượng tím tái, hiển nhiên cũng không ngờ trong chùa lại xảy ra chuyện này? Nhưng ông vẫn mang bộ dáng chính khí lẫm liệt trả lời: “Các vị thí chủ, trong chùa xảy ra chuyện này, lão nạp sẽ điều tra rõ ràng, nếu là lỗi do chùa thì lão nạp sẽ không trốn tránh. Nhưng nếu là có người vu oan hãm hại, lão nạp cũng xin mời các vị thí chủ làm chứng, trả lại công đạo cho chùa.”

Công đạo? Công đạo gì? Chỉ có thể đem việc này giao cho quan phủ thôi.

Vốn tất cả đều nằm trong dự liệu của Dung ma ma, nhưng mà vai nữ chính đã chuyển từ Lý Thanh Ca sang Cao Vân Bình, chuyện này hỏng bét rồi.

Tay chân Dung ma ma luống cuống, chỉ cảm thấy đầu vang lên ong ong, cảm giác như trời sập xuống đầu mình rồi, mí mắt không ngừng giật giật…

Giữa lúc này vẫn còn nhìn thấy Chu ma ma thêm mắm dặm muối: “Công đạo? Hừ, dĩ nhiên rồi, trừ khi kéo đôi cẩu nam nữ này đi diễu hành ngoài phố, nếu không thì làm sao nêu cao chính nghĩa được?”

Dung ma ma nghe vậy thì âm thầm kêu khổ, thân thể mềm nhũn đến đứng không vững, bà không ngừng nháy mắt với Chu ma ma, nhưng Chu ma ma kia tựa hồ nhập vai quá sâu, hoàn toàn không thấy, chỉ căn cứ theo kịch bản mà làm việc.

--- ------ ------ ----

Bên này hỗn loạn thành một đống, bên kia, trong gian phòng phía đông, Đại thái thái vừa mới thức dậy, được Lý Bích Như hầu hạ rửa mặt.

“Thái thái, tóc ngài thật đẹp.” Lý Bích Như đứng ở phía sau, vừa chải tóc cho Đại thái thái vừa ôn nhu khen: “Tóc đen như sa tanh, nô tì búi tóc Song Anh kế cho ngài có được không?”



“Ồ, ngươi cũng biết búi tóc?” Trong gương đồng, Đại thái thái lộ ra nụ cười, Song Anh kế là kiểu tóc của các quý phụ đang rất được lưu hành, bình thường Đại thái thái duy trì hình tượng đoan trang nên chỉ chải kiểu tóc cứng nhắc là Bình kế, nhưng hôm nay tâm trạng bà vui, cũng muốn thay đổi kiểu tóc thử xem sao.

“Vâng.” Lý Bích Như yêu kiều gật đầu, “nô tì cảm thấy tóc Thái thái đẹp như thế, búi Song Anh kế nhất định rất đẹp, hơn nữa da của ngài trắng trẻo, nếu thêm một cây trâm nhất định sẽ càng hoàn hảo.” Nói xong, nàng đưa tay ra nhặt lấy một cây trâm “Phi phượng hàm ngọc liên châu” lên.

Đại thái thái nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ, lại thấy cây trâm kia quả thật đẹp, liền gật đầu: “Được, theo ý ngươi.”

“Vâng.” Trong lòng Lý Bích Như vui vẻ, vội hứng thú bừng bừng búi tóc cho Đại thái thái, vừa chải đầu vừa nói mấy lời khen tặng, làm cho Đại thái thái vô cùng vui vẻ. Thậm chí, bà còn hào phóng lấy một đôi vòng tay mã não từ trong hộp trang điểm ra thưởng cho nàng.

Chỉ chốc lát sau Cao Vân Tuệ liền đến thỉnh an Đại thái thái, chỉ thấy hôm nay Đại thái thái mặc một bộ váy dài bằng gấm có thêu chỉ bạc, trên mái tóc trơn bóng cái một cây trâm Phi phượng hàm ngọc châu liên, vô cùng chói mắt.

“Con gái thỉnh an mẫu thân.” Bà lão này hôm nay làm sao vậy? Trong lòng Cao Vân Tuệ thầm giật mình, với tình tình của Đại thái thái thì không thể hồ đồ như vậy. Nơi này là chùa miếu, bà đến trả lễ, phải mặc đơn giản một chút mới được, nhưng mà bà ta lại trang điểm thế này… y như một yêu tinh. Đặc biệt là hai gò má thon gầy, trước kia có vẻ u ám xám xịt, nhưng hôm nay nàng vừa nhìn kỹ thì phát hiện ra, rõ ràng là có dùng son phấn.

Đại thái thái đã trang điểm xong xuôi, ngồi vào ghế nói với nàng: “Mau đứng lên, hôm qua con ngủ muộn, sao không ngủ thêm một chút?”

“Mẫu thân cũng dậy sớm mà.” Cao Vân Tuệ cười tiếp nhận trà từ Lý Bích Như, tự mình đưa tới tay Đại thái thái: “Nhưng mà, con thấy hôm nay mẫu thân khí sắc rất tốt.”

Sắp sửa nhìn thấy bộ dáng tàn tạ bị chà đạp của Lý Thanh Ca, dĩ nhiên là khí sắc của bà tốt rồi.

Không chỉ khí sắc tốt, hôm nay bà còn cố ý trang điểm một phen.

Hừ, bị Hách Liên Ngọc chèn ép cả đời, lần này, bà phải chỉnh tề xinh đẹp đứng trước mặt con gái ả ta, nhìn con gái của ả thấp kém thế nào, bị người ta phỉ nhổ chà đạp thế nào.

Đại thái thái nhấp một miếng trà, cười: “Cũng nhờ có con hôm qua xoa bóp chân cho ta cả nửa đêm, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều, nên ngủ cũng ngon hơn.”

“Ồ.” Cao Vân Tuệ hừ một tiếng, lại giả bộ hồ đồ không nói hùa vào, nàng cũng không muốn sau này phải hầu hạ bà ta bóp chân mỗi ngày.

Dư quang khóe mắt của Đại thái thái lạnh lùng liếc nàng, trong lòng hừ một cái, đồ không biết cân nhắc.

Thả chén trà xuống, bà dặn dò Lý Bích Như: “Đi xem xem Kim Yến làm điểm tâm xong chưa. Còn nữa, đến phòng Nhị cô nương và Lý cô nương, bảo các nàng đến chỗ ta cùng dùng cơm.”

“Vâng.” Lý Bích Như đáp lời rồi đi ra ngoài.

Lý Bích Như vừa đi, Túy Nhi liền vội vội vàng vàng chạy vào, không để ý quy củ, chỉ vội nói: “Thái thái, không thấy tiểu thư.”

“Cái gì?” Cao Vân Tuệ cả kinh.

Trong lòng Đại thái thái vui vẻ, trên mặt vẫn bình thường: “Sao lại như vậy? Thế nào gọi là không thấy?”

“Nô tì…” Túy Nhi gấp đến nói năng lộn xộn: “Từ lúc trời sáng thì nô tì không thấy tiểu thư.”

Tiểu thư nhà ngươi bây giờ không biết đã bị chà đạp thành bộ dạng gì rồi, mắt Đại thái thái lóe qua tia sáng lạnh, nhưng lại cười nói: “Nha đầu này, có gì đâu mà ngạc nhiên, có lẽ tiểu thư nhà ngươi dậy sớm thôi, không ở trong phòng cũng không chừng.”

“Nhưng… nhưng mà…” Túy Nhi mơ hồ vuốt đầu, “Nhưng nô tì thấy hơi lạ, giống như… giống như từ tối qua tiểu thư đã đi đâu mất.”

“Ồ?” Đuôi lông mày Đại thái thái hơi động, muốn cười nhưng cố gắng kềm chế, khiến cho gương mặt hơi vặn vẹo: “Ngươi có ý gì? Không lẽ ngươi hầu hạ bên người mà buổi tối tiểu thư có ở trong phòng hay không cũng không biết?”

“Chuyện này…” Túy Nhi tựa hồ không biết trả lời thế nào, chỉ ấp úng.

Cao Vân Tuệ cẩn thận liếc nhìn thần sắc của nàng, tâm tư lo lắng càng thêm nặng nề.

Mà Đại thái thái chỉ chắc chắn là Lý Thanh Ca đã sập bẫy, giờ khắc này bà cũng không kềm được muốn nhìn xem Lý Thanh Ca bị lăng nhục thành bộ dáng gì.

Túy Nhi nói quanh co cả buổi cũng không nói ra câu gì hợp lý, Đại thái thái không kiên nhẫn vung tay: “Đúng là đứa hồ đồ, ngay cả câu nói cũng không rõ ràng, bổn phu nhân tự mình đi xem sao.”

Nói xong đứng lên, Cao Vân Tuệ vội bước lên đỡ tay bà.

“Thái thái, thái thái, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.” Ngay khi mấy người chuẩn bị ra khỏi phòng thì Kim Yến thở hổn hển chạy đến.

Hai tay Đại thái thái nắm chặt, giả vờ hung dữ quát lên: “Làm càn, có chuyện gì hả, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì.”

“Không không,” Bị quát một tiếng, Kim Yến tỉnh táo lại, vội vàng nói :”Thái thái, là Nhị tiểu thư…”

Cao Vân Bình sao? Tiểu tiện nhân kia có thể xảy ra chuyện gì?

“Được rồi, từ từ nói.” Đại thái thái nói.

Bên cạnh nàng còn có Tam cô nương, chuyện này làm sao nàng nói ra miệng được, Kim Yến cắn môi, đỏ mặt nói: “Không Kiến đại sư mời ngài ra phòng khách tiền viện, Thái thái, ngài đi thì biết.”

“Ồ? Không Kiến đại sự tìm ta? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đại thái thái miệng hỏi như thế, trong lòng lại rất rõ ràng, nhìn thần sắc Kim Yến hốt hoảng, lại có thêm Túy Nhi vừa sáng đã chạy đến tìm Lý Thanh Ca, bà kết nối mọi chuyện lại, chắc giờ này Lý Thanh Ca đã bị người ta bắt gian tại trận, Không Kiến đại sư mới gọi bà đến xử lý đây.

Nghĩ như thế, trên mặt Đại thái thái lộ ra nụ cười gằn.

Hách Liên Ngọc, bổn phu nhân muốn ngươi chết cũng không nhắm mắt, ngươi ở Địa phủ cố gắng mà chờ xem, nhìn nữ nhi bảo bối của ngươi bị người ta lăng nhục thế nào. Hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook