Chương 43: Đấu võ mồm.
Thu Thủy Linh Nhi
07/07/2018
Lý Thanh Ca trở lại Hà Hương viện, Túy Nhi và Hồng Hỉ hai người tiến lên đón.
Túy Nhi sợ Lý Thanh Ca chịu thiệt, vì hôm qua Đại tiểu thư Cao Vân Dao đã làm khó tiểu thư của nàng, nàng nghe được từ miệng của các ma ma nha hoàn, những người này miệng mồm độc địa, còn nói tiểu thư nhà nàng là cục đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, nhìn thấy Đại tiểu thư cũng không biết cúi đầu, còn cười đùa nói là chọc giận Đại tiểu thư thì sau này phải nếm mùi đau khổ.
Chuyện này cũng thôi, nhưng sau đó đám người này càng nói càng quá đáng, nói ngay cả Đại thiếu gia cũng không thèm nhìn tiểu thư một cái, lại nhìn dáng dấp Hạ tiểu thư, một cô nương như thế, không chỉ thân hình nảy nở, tính tình cũng vô cùng tốt, gặp ai cũng hòa khí, ra tay hào phóng, không chỉ các chủ nhân mà bọn nô tài cũng đều được nàng ban thưởng không ít thứ, hừ, còn Lý tiểu thư thì kém xa.
Túy Nhi nghe không phục, tranh luận với đám người này mấy câu, ai ngờ đám cẩu nô tài kia ỷ vào đông người lại xông vào đánh nàng một trận, nàng có một mình không đánh lại, cuối cùng thảm bại, cho dù đã thay đổi quần áo tóc tai, khóe miệng vẫn còn đọng máu, còn vết bầm trên đùi thì hết sức rõ ràng.
Những chuyện này đều không quan trọng, nàng biết tiểu thư đi chọn vải vóc nhất định sẽ chạm mặt với Đại tiểu thư, hôm qua đã đăc tội Đại tiểu thư, dựa vào lời của những kẻ nô tài đáng ghét đó nói, nói không chừng hôm nay tiểu thư sẽ chịu thiệt, cho nên nàng mới sốt ruột.
Lần này thấy Lý Thanh Ca bình yên vô sự trở về, Túy Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy nàng tóc tai hơi rối, gò má có chút sưng đỏ, nhất thời liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, vì cách đây không lâu nàng đã trả qua, những nữ nhân kia mà đánh người thì cũng chỉ có mấy chiêu nắm tóc, tát tai, bấm vào thịt, đáng ghét…
“Tiểu thư, người sao vậy?” Mặc kệ đau đớn ở khóe miệng, Túy Nhi nhìn Thanh Ca liền hỏi: “Có phải bị Đại tiểu thư đánh?”
Lý Thanh Ca liếc nhìn nàng một chút cũng lấy làm kinh hãi: “Ngươi sao vậy?”
“Nô tì…” Túy Nhi vội cho miệng lại, cười khan một tiếng: “Không cẩn thận va vào cửa.”
“Thật sao?” Dĩ nhiên Lý Thanh Ca không tin, “Ai đánh?” Rõ ràng như thế mà nha đầu này còn nói là va vào cửa.
Ách, Túy Nhi cứng đờ, Hồng Hỉ đứng khoanh tay, ở một bên cười chế nhạo: “Còn có thể làm sao, Túy Nhi của chúng ta hôm nay là nữ hiệp, lấy một địch tám, ha ha, thật là lợi hại, bị người ta đè xuống đất đánh, tới nỗi bản thân mình họ gì cũng quên.”
“Ngươi là đồ khốn kiếp, uổng cho ta ngày thường còn kêu ngươi một tiếng Hồng Hỉ tỷ tỷ, hừ, gặp phải chuyện không giúp thì thôi, còn đứng đây cười trên nỗi đau của người khác, chẳng trách người ta nói ngươi là yêu tinh, một con yêu tinh không có lương tâm, ăn cháo đá bát.” Túy Nhi phản kích.
“Ngươi, ai nói? Ai dám nói bổn cô nương là yêu tinh, có giỏi thì nói trước mặt bổn cô nương đi.” Hồng Hỉ lập tức đỏ mặt tức giận.
Túy Nhi cười xì một tiếng: “Nói trước mặt? Hừ, yêu tinh nhà ngươi, người ta sợ bị ngươi ăn thịt đó.”
“Ngươi, Túy Nhi, cái miệng của ngươi đúng là thích bị đánh mà.” Hồng Hỉ trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh.
Lý Thanh Ca nhẹ nhàng liếc nhìn Hồng Hỉ một chút, sau đó gọi Túy Nhi: “Theo ta vào phòng bôi thuốc.”
Chương 41: Khuyến cáo.
Lý Thanh Ca dẫn đệ đệ và Túy Nhi vào phòng, vẫn còn nghe được âm thanh mắng chửi của Hồng Hỉ.
Túy Nhi tức giận đến đỏ mắt, giậm chân một cái, cầm chung trà trên bàn muốn quay ra liều mạng với Hồng Hỉ.
Lý Thanh Ca phì cười, đoạt lại chung trà trong tay nàng: “Ngươi muốn dùng cái này đập vào đầu nàng ta?”
“Đập vào mặt.” Túy Nhi lớn tiếng nói, sau đó chưa hết giận, còn quay về phía cửa sổ hô to một câu: “Đập chết đồ yêu tinh không biết xấu hổ.”
“Quay lại.” Lý Thanh Ca kéo nàng ngồi lại ghế: “Mau ngồi xuống, mặt của mình ra nông nỗi này còn đi để ý người khác?”
Sau đó nàng bảo Lý Thanh Họa lấy thuốc mỡ ra cho nàng.
“Ôi.” Túy Nhi ngồi trên ghế còn không an phận, miệng rì rầm: “Tiểu thư, người cũng mặc kệ sao, nha đầu chết tiệt kia càng lúc càng không quy củ, thật đó.”
“Ta biết.” Lý Thanh Ca cười nhạt, ngón tay mềm nhẹ thoa thuốc lên cho Túy Nhi.
“Không, người không biết.” Túy Nhi đẩy tay nàng ta, vội la lên, “Tiểu thư, nha đầu Hồng Hỉ ăn cháo đá bát, nàng ta…”
“Nàng ta làm sao?” Lý Thanh Ca đặt thuốc mỡ vào lại trong hộp, ánh mắt bình tĩnh nhìn Túy Nhi, nếu nàng đoán không lầm, Hồng Hỉ kia tất nhiên là nhìn thấy Đại thiếu gia, sau đó thì muốn đi quyến rũ hắn.
“Nàng ta…” Gương mặt của Túy Nhi đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất, sau đó nói: “Nha đầu kia không biết xấu hổ, nàng ta…quyến rũ Đại thiếu gia.”
“Ồ.” Lý Thanh Ca khẽ hừ một tiếng, đưa thuốc cho nàng, “Tự mình soi gương mà thoa đi.”
Như vậy thôi? Mặc kệ sao? Dĩ nhiên Túy Nhi không hài lòng với phản ứng của Lý Thanh Ca, dù thế nào thì Đại thiếu gia Cao Dật Đình cũng là hôn phu của tiểu thư mà.
Lý Thanh Ca ngồi vào một cái ghế khác, ôm Họa Nhi vào lòng: “Đói bụng không?” Sáng nay căn bản là không có gì để ăn.
Lý Thanh Họa gật gù.
“Thúy Xảo đâu?”
Túy Nhi sững sờ, lắc đầu: “Không phải đã đi Noãn Hương Ổ cùng với tiểu thư sao? Ah đúng rồi, tiểu thư đã chọn được vải chưa? Còn nữa, trên mặt người bị gì vậy?”
Lý Thanh Ca cũng không trả lời, chỉ nói: “Mau chỉnh trang lại rồi đi nhà bếp làm chút gì đó ăn, Họa Nhi đói bụng rồi.”
Vâng.” Túy Nhi đáp một tiếng, liền đi tìm gương, sau đó tự thoa thuốc. Chỉ là có lẽ do dược tính hơi mạnh, nàng vừa thoa lên vết thương liền trợn mắt hô đau.
Lý Thanh Ca nghe xong lắc đầu: “Không biết đánh nhau thì đừng học người ta, sau này nếu nghe người khác nói linh tinh, ngươi cứ xem như mình bị câm điếc, biết chưa?”
Túy Nhi gật đầu, nhưng ngẫm lại thì thấy không ổn, tiểu thư làm sao biết nàng can thiệp vào chuyện của người khác nên bị đánh? Còn biết là người khác nói linh tinh?
Chỉ là, nàng còn chưa hỏi thì Thúy Xảo đã trở về.
Lý Thanh Ca cũng không hỏi nàng đi đâu, chỉ nói Họa Nhi đói rồi, bảo nàng xuống bếp mang bữa trưa lên.
Thúy Xảo vừa ra đến cửa liền dặn dò hai tiểu nha đầu đi làm, còn mình thì quay vào phòng.
Túy Nhi nhíu mày lần bầm: “Tiểu thư, Hà Hương viện chúng ta cũng quá không quy củ, không biết ai là chủ nhân ai là nô tài nữa.”
Lý Thanh Ca cười nhạt, cũng không để ý tới, trong lòng tự có chủ ý riêng.
Chương 42: Do thám giữa đêm
Đêm đó, ánh trăng như hoa.
Lý Thanh Ca nằm trên giường không thể ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại thì trước mắt luôn là hình ảnh của con gái mình.
Con gái nàng…
Từ nơi âm u, hình như con bé cũng đang nhớ nàng.
Buồn bực mất tập trung, nàng một mình đứng dậy, tùy ý mặc một bộ quần áo liền mở cửa phòng, một mình đi về nơi đó.
Cao phủ này vẫn giống như kiếp trước của nàng, cho nên, nàng khá quen thuộc đường đi nơi này.
Chỉ là, phòng chứa củi đó.
Khi nàng đến nơi mới thấy, nó hoàn toàn khác với khi nàng chết.
Nơi này cây cối xanh um, mùi hoa lan tỏa, một tòa biệt viện ở chính giữa, vô cùng khác biệt, dưới mái hiên còn có vài cái lồng đèn xinh đẹp. Chỉ là, ngọn lửa chập chờn đó có vẻ rất âm u và thê lương.
Lý Thanh Ca nắm chặt tay áo, đột nhiên nhớ lại, nơi này trước kia chẳng phải là nơi Tứ di nương sống sao?
Tứ di nương là mỹ nhân trong Lệ Hương Uyển nổi danh ở kinh thành, sau đi theo Cao Viễn, còn sinh cho hắn Cao Vân Tuệ, bà xinh đẹp như hoa lại có kỹ thuật nhảy cao siêu, cho nên rất được Cao Viễn yêu thích.
Chỉ là, kiếp trước sau khi nàng đến Cao gia được ba năm thì xảy ra hỏa hoạn, Tứ di nương bất hạnh qua đời, cũng bởi vậy mà nơi này trở thành phòng chứa củi, còn nàng vào giây phút cuối cùng lại bị đẩy đến đây.
Nhưng kiếp này, không ngờ khi nàng đến thì Tứ di nương đã sớm qua đời vì bệnh nặng.
Nhìn căn nhà lạnh lẽo âm trầm trước mặt, Lý Thanh Ca có chút mơ hồ, không lẽ là kiếp trước nàng nhớ lầm, hay là mọi chuyện đã hoàn toàn khác đi?
Nhưng dù thế nào, con gái nàng đúng là chết ở đây.
Đêm giao thừa, tuyết dày đặc, Lý Bích Như ném đứa bé đang bị hôn mê ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, phía bắc gian nhà vang lên một âm thanh, lòng Lý Thanh Ca như muốn nổ tung.
‘Con gái.” Nàng chạy về hướng âm thanh phát ra, chỉ cảm thấy trong góc phòng đen sì sì tựa hồ có bóng người lóe qua.
Là con gái nàng sao? Nhưng con gái nàng còn chưa đầy ba tuổi, làm sao lại cao như vậy?
Là ai?
Nàng lập tức đứng lại, một trận gió đêm thổi qua, thân thể nàng run rẩy theo.
Kiếp trước xảy ra trận hỏa hoạn lớn, Tứ di nương chết không thấy xác, sau đó mọi người còn nói trận hỏa hoạn đó rất kỳ lạ, cái chết của Tứ di nương cũng không rõ ràng.
Sau đó…
Cái thuật sĩ nói là Cao phủ có người xui xẻo, chính vì có người như vậy nên trong phủ mới xảy ra tai họa.
Sau đó nữa…
Thuật sĩ nhìn Lý Thanh Ca, lại xem bát tự của nàng, sợ hãi đến hai mắt muốn rớt xuống.
Nữ tử này chính là thiên sát cô tinh tái thế, lại là nữ nhân thuần âm, phàm người tiếp xúc với nàng đều không được chết tử tế.
Thế là mọi người như tỉnh ngộ.
Nữ nhi Lý gia Lý Thanh Ca, khắc chết cha mẹ, khắc chết ấu đệ, lại liên lụy khiến cho Cao phủ xảy ra bất hạnh, ngay cả cái chết của Tứ di nương cũng được giải thích rồi.
Nhưng mà nàng không tin, nàng chưa từng tin.
Nếu nàng là thiên sát cô tinh, chuyên khắc người, người tiếp xúc với nàng đều không được chết tử tế, vậy thì tại sao Đại thái thái, Hạ Chi Hà, Lý Bích Như, thậm chí Cao Dật Đình, những kẻ chuyên làm chuyện xấu này đều không sao?
Là âm mưu là hãm hại, kiếp trước có lẽ nàng không biết, nhưng chết qua một lần, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Là ai ở đó?” Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nam nhân quen thuộc, Lý Thanh Ca quay đầu lại, thấy Cao Dật Hiên đứng ở cửa viện, trong tay nhấc theo một chiếc đèn lồng.
Túy Nhi sợ Lý Thanh Ca chịu thiệt, vì hôm qua Đại tiểu thư Cao Vân Dao đã làm khó tiểu thư của nàng, nàng nghe được từ miệng của các ma ma nha hoàn, những người này miệng mồm độc địa, còn nói tiểu thư nhà nàng là cục đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, nhìn thấy Đại tiểu thư cũng không biết cúi đầu, còn cười đùa nói là chọc giận Đại tiểu thư thì sau này phải nếm mùi đau khổ.
Chuyện này cũng thôi, nhưng sau đó đám người này càng nói càng quá đáng, nói ngay cả Đại thiếu gia cũng không thèm nhìn tiểu thư một cái, lại nhìn dáng dấp Hạ tiểu thư, một cô nương như thế, không chỉ thân hình nảy nở, tính tình cũng vô cùng tốt, gặp ai cũng hòa khí, ra tay hào phóng, không chỉ các chủ nhân mà bọn nô tài cũng đều được nàng ban thưởng không ít thứ, hừ, còn Lý tiểu thư thì kém xa.
Túy Nhi nghe không phục, tranh luận với đám người này mấy câu, ai ngờ đám cẩu nô tài kia ỷ vào đông người lại xông vào đánh nàng một trận, nàng có một mình không đánh lại, cuối cùng thảm bại, cho dù đã thay đổi quần áo tóc tai, khóe miệng vẫn còn đọng máu, còn vết bầm trên đùi thì hết sức rõ ràng.
Những chuyện này đều không quan trọng, nàng biết tiểu thư đi chọn vải vóc nhất định sẽ chạm mặt với Đại tiểu thư, hôm qua đã đăc tội Đại tiểu thư, dựa vào lời của những kẻ nô tài đáng ghét đó nói, nói không chừng hôm nay tiểu thư sẽ chịu thiệt, cho nên nàng mới sốt ruột.
Lần này thấy Lý Thanh Ca bình yên vô sự trở về, Túy Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy nàng tóc tai hơi rối, gò má có chút sưng đỏ, nhất thời liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, vì cách đây không lâu nàng đã trả qua, những nữ nhân kia mà đánh người thì cũng chỉ có mấy chiêu nắm tóc, tát tai, bấm vào thịt, đáng ghét…
“Tiểu thư, người sao vậy?” Mặc kệ đau đớn ở khóe miệng, Túy Nhi nhìn Thanh Ca liền hỏi: “Có phải bị Đại tiểu thư đánh?”
Lý Thanh Ca liếc nhìn nàng một chút cũng lấy làm kinh hãi: “Ngươi sao vậy?”
“Nô tì…” Túy Nhi vội cho miệng lại, cười khan một tiếng: “Không cẩn thận va vào cửa.”
“Thật sao?” Dĩ nhiên Lý Thanh Ca không tin, “Ai đánh?” Rõ ràng như thế mà nha đầu này còn nói là va vào cửa.
Ách, Túy Nhi cứng đờ, Hồng Hỉ đứng khoanh tay, ở một bên cười chế nhạo: “Còn có thể làm sao, Túy Nhi của chúng ta hôm nay là nữ hiệp, lấy một địch tám, ha ha, thật là lợi hại, bị người ta đè xuống đất đánh, tới nỗi bản thân mình họ gì cũng quên.”
“Ngươi là đồ khốn kiếp, uổng cho ta ngày thường còn kêu ngươi một tiếng Hồng Hỉ tỷ tỷ, hừ, gặp phải chuyện không giúp thì thôi, còn đứng đây cười trên nỗi đau của người khác, chẳng trách người ta nói ngươi là yêu tinh, một con yêu tinh không có lương tâm, ăn cháo đá bát.” Túy Nhi phản kích.
“Ngươi, ai nói? Ai dám nói bổn cô nương là yêu tinh, có giỏi thì nói trước mặt bổn cô nương đi.” Hồng Hỉ lập tức đỏ mặt tức giận.
Túy Nhi cười xì một tiếng: “Nói trước mặt? Hừ, yêu tinh nhà ngươi, người ta sợ bị ngươi ăn thịt đó.”
“Ngươi, Túy Nhi, cái miệng của ngươi đúng là thích bị đánh mà.” Hồng Hỉ trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh.
Lý Thanh Ca nhẹ nhàng liếc nhìn Hồng Hỉ một chút, sau đó gọi Túy Nhi: “Theo ta vào phòng bôi thuốc.”
Chương 41: Khuyến cáo.
Lý Thanh Ca dẫn đệ đệ và Túy Nhi vào phòng, vẫn còn nghe được âm thanh mắng chửi của Hồng Hỉ.
Túy Nhi tức giận đến đỏ mắt, giậm chân một cái, cầm chung trà trên bàn muốn quay ra liều mạng với Hồng Hỉ.
Lý Thanh Ca phì cười, đoạt lại chung trà trong tay nàng: “Ngươi muốn dùng cái này đập vào đầu nàng ta?”
“Đập vào mặt.” Túy Nhi lớn tiếng nói, sau đó chưa hết giận, còn quay về phía cửa sổ hô to một câu: “Đập chết đồ yêu tinh không biết xấu hổ.”
“Quay lại.” Lý Thanh Ca kéo nàng ngồi lại ghế: “Mau ngồi xuống, mặt của mình ra nông nỗi này còn đi để ý người khác?”
Sau đó nàng bảo Lý Thanh Họa lấy thuốc mỡ ra cho nàng.
“Ôi.” Túy Nhi ngồi trên ghế còn không an phận, miệng rì rầm: “Tiểu thư, người cũng mặc kệ sao, nha đầu chết tiệt kia càng lúc càng không quy củ, thật đó.”
“Ta biết.” Lý Thanh Ca cười nhạt, ngón tay mềm nhẹ thoa thuốc lên cho Túy Nhi.
“Không, người không biết.” Túy Nhi đẩy tay nàng ta, vội la lên, “Tiểu thư, nha đầu Hồng Hỉ ăn cháo đá bát, nàng ta…”
“Nàng ta làm sao?” Lý Thanh Ca đặt thuốc mỡ vào lại trong hộp, ánh mắt bình tĩnh nhìn Túy Nhi, nếu nàng đoán không lầm, Hồng Hỉ kia tất nhiên là nhìn thấy Đại thiếu gia, sau đó thì muốn đi quyến rũ hắn.
“Nàng ta…” Gương mặt của Túy Nhi đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất, sau đó nói: “Nha đầu kia không biết xấu hổ, nàng ta…quyến rũ Đại thiếu gia.”
“Ồ.” Lý Thanh Ca khẽ hừ một tiếng, đưa thuốc cho nàng, “Tự mình soi gương mà thoa đi.”
Như vậy thôi? Mặc kệ sao? Dĩ nhiên Túy Nhi không hài lòng với phản ứng của Lý Thanh Ca, dù thế nào thì Đại thiếu gia Cao Dật Đình cũng là hôn phu của tiểu thư mà.
Lý Thanh Ca ngồi vào một cái ghế khác, ôm Họa Nhi vào lòng: “Đói bụng không?” Sáng nay căn bản là không có gì để ăn.
Lý Thanh Họa gật gù.
“Thúy Xảo đâu?”
Túy Nhi sững sờ, lắc đầu: “Không phải đã đi Noãn Hương Ổ cùng với tiểu thư sao? Ah đúng rồi, tiểu thư đã chọn được vải chưa? Còn nữa, trên mặt người bị gì vậy?”
Lý Thanh Ca cũng không trả lời, chỉ nói: “Mau chỉnh trang lại rồi đi nhà bếp làm chút gì đó ăn, Họa Nhi đói bụng rồi.”
Vâng.” Túy Nhi đáp một tiếng, liền đi tìm gương, sau đó tự thoa thuốc. Chỉ là có lẽ do dược tính hơi mạnh, nàng vừa thoa lên vết thương liền trợn mắt hô đau.
Lý Thanh Ca nghe xong lắc đầu: “Không biết đánh nhau thì đừng học người ta, sau này nếu nghe người khác nói linh tinh, ngươi cứ xem như mình bị câm điếc, biết chưa?”
Túy Nhi gật đầu, nhưng ngẫm lại thì thấy không ổn, tiểu thư làm sao biết nàng can thiệp vào chuyện của người khác nên bị đánh? Còn biết là người khác nói linh tinh?
Chỉ là, nàng còn chưa hỏi thì Thúy Xảo đã trở về.
Lý Thanh Ca cũng không hỏi nàng đi đâu, chỉ nói Họa Nhi đói rồi, bảo nàng xuống bếp mang bữa trưa lên.
Thúy Xảo vừa ra đến cửa liền dặn dò hai tiểu nha đầu đi làm, còn mình thì quay vào phòng.
Túy Nhi nhíu mày lần bầm: “Tiểu thư, Hà Hương viện chúng ta cũng quá không quy củ, không biết ai là chủ nhân ai là nô tài nữa.”
Lý Thanh Ca cười nhạt, cũng không để ý tới, trong lòng tự có chủ ý riêng.
Chương 42: Do thám giữa đêm
Đêm đó, ánh trăng như hoa.
Lý Thanh Ca nằm trên giường không thể ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại thì trước mắt luôn là hình ảnh của con gái mình.
Con gái nàng…
Từ nơi âm u, hình như con bé cũng đang nhớ nàng.
Buồn bực mất tập trung, nàng một mình đứng dậy, tùy ý mặc một bộ quần áo liền mở cửa phòng, một mình đi về nơi đó.
Cao phủ này vẫn giống như kiếp trước của nàng, cho nên, nàng khá quen thuộc đường đi nơi này.
Chỉ là, phòng chứa củi đó.
Khi nàng đến nơi mới thấy, nó hoàn toàn khác với khi nàng chết.
Nơi này cây cối xanh um, mùi hoa lan tỏa, một tòa biệt viện ở chính giữa, vô cùng khác biệt, dưới mái hiên còn có vài cái lồng đèn xinh đẹp. Chỉ là, ngọn lửa chập chờn đó có vẻ rất âm u và thê lương.
Lý Thanh Ca nắm chặt tay áo, đột nhiên nhớ lại, nơi này trước kia chẳng phải là nơi Tứ di nương sống sao?
Tứ di nương là mỹ nhân trong Lệ Hương Uyển nổi danh ở kinh thành, sau đi theo Cao Viễn, còn sinh cho hắn Cao Vân Tuệ, bà xinh đẹp như hoa lại có kỹ thuật nhảy cao siêu, cho nên rất được Cao Viễn yêu thích.
Chỉ là, kiếp trước sau khi nàng đến Cao gia được ba năm thì xảy ra hỏa hoạn, Tứ di nương bất hạnh qua đời, cũng bởi vậy mà nơi này trở thành phòng chứa củi, còn nàng vào giây phút cuối cùng lại bị đẩy đến đây.
Nhưng kiếp này, không ngờ khi nàng đến thì Tứ di nương đã sớm qua đời vì bệnh nặng.
Nhìn căn nhà lạnh lẽo âm trầm trước mặt, Lý Thanh Ca có chút mơ hồ, không lẽ là kiếp trước nàng nhớ lầm, hay là mọi chuyện đã hoàn toàn khác đi?
Nhưng dù thế nào, con gái nàng đúng là chết ở đây.
Đêm giao thừa, tuyết dày đặc, Lý Bích Như ném đứa bé đang bị hôn mê ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, phía bắc gian nhà vang lên một âm thanh, lòng Lý Thanh Ca như muốn nổ tung.
‘Con gái.” Nàng chạy về hướng âm thanh phát ra, chỉ cảm thấy trong góc phòng đen sì sì tựa hồ có bóng người lóe qua.
Là con gái nàng sao? Nhưng con gái nàng còn chưa đầy ba tuổi, làm sao lại cao như vậy?
Là ai?
Nàng lập tức đứng lại, một trận gió đêm thổi qua, thân thể nàng run rẩy theo.
Kiếp trước xảy ra trận hỏa hoạn lớn, Tứ di nương chết không thấy xác, sau đó mọi người còn nói trận hỏa hoạn đó rất kỳ lạ, cái chết của Tứ di nương cũng không rõ ràng.
Sau đó…
Cái thuật sĩ nói là Cao phủ có người xui xẻo, chính vì có người như vậy nên trong phủ mới xảy ra tai họa.
Sau đó nữa…
Thuật sĩ nhìn Lý Thanh Ca, lại xem bát tự của nàng, sợ hãi đến hai mắt muốn rớt xuống.
Nữ tử này chính là thiên sát cô tinh tái thế, lại là nữ nhân thuần âm, phàm người tiếp xúc với nàng đều không được chết tử tế.
Thế là mọi người như tỉnh ngộ.
Nữ nhi Lý gia Lý Thanh Ca, khắc chết cha mẹ, khắc chết ấu đệ, lại liên lụy khiến cho Cao phủ xảy ra bất hạnh, ngay cả cái chết của Tứ di nương cũng được giải thích rồi.
Nhưng mà nàng không tin, nàng chưa từng tin.
Nếu nàng là thiên sát cô tinh, chuyên khắc người, người tiếp xúc với nàng đều không được chết tử tế, vậy thì tại sao Đại thái thái, Hạ Chi Hà, Lý Bích Như, thậm chí Cao Dật Đình, những kẻ chuyên làm chuyện xấu này đều không sao?
Là âm mưu là hãm hại, kiếp trước có lẽ nàng không biết, nhưng chết qua một lần, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Là ai ở đó?” Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nam nhân quen thuộc, Lý Thanh Ca quay đầu lại, thấy Cao Dật Hiên đứng ở cửa viện, trong tay nhấc theo một chiếc đèn lồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.