Chương 34: Sợ ta?
Thu Thủy Linh Nhi
04/07/2018
Lý Thanh Ca trợn mắc há mồm nhìn tình cảnh trước mắt này, từ khi nào Họa Nhi và Cao Dật Hiên thân thiết đến vậy?
Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không muốn dính dáng đến người nhà họ Cao, nhất là Cao Dật Hiên, vì kiếp trước chưa từng gặp nhau, nàng hoàn toàn không nhìn thấu nam nhân này, ngược lại, trước mặt nam nhân này nàng lại có cảm giác bị nhìn thấu xương.
Cảm giác này làm cho nàng vô cùng chán ghét.
Lý Thanh Ca chau mày nói: “Họa Nhi, không được vô lễ với Nhị thiếu gia, mau đi xuống.”
Gương mặt nhỏ của Lý Thanh Họa nhăn một cái, nét tươi cười cứng đơ, tủi thân liếc nhìn tỷ tỷ, lại nhìn Cao Dật Hiên, cuối cùng quyết định nghe lời tỷ tỷ, giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực Cao Dật Hiên.
Nhưng Cao Dật Hiên lại ôm chặt hắn vào lòng, sau đó đi tới trước mặt Lý Thanh Ca, từ trên cao nhìn xuống, cau mày nói: “Sao vậy? Sợ ta?”
Đôi mắt thâm thúy mang đầy ý cười châm chọc, khiến Lý Thanh Ca hơi tức giận.
Nàng khẽ mỉm cười, tựa hồ không hiểu ý của hắn: “Nhị thiếu gia nói đùa, tự nhiên sao ta lại sợ ngươi?”
“Không sợ?” Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt che mặt cười khẽ: “Vậy vì sao lại tránh né ta? Hay là đang có tật giật mình?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, như loại cây gây nghiện khiến người ta không thể kềm chế, trên gương mặt tuấn tú mang theo ý cười sâu sắc, ánh mắt lóe sáng làm người ta chấn động hồn phách.
Lý Thanh Ca cúi hai mắt xuống, đoạt lấy Lý Thanh Họa từ trong lồng ngực hắn, sau đó rầu rĩ nói: “Nếu Nhị thiếu gia không có chuyện cần thì Thanh Ca và đệ đệ muốn đi trước.”
“Được, ta đưa muội đi.” Hắn đi bên cạnh nàng, nói cười tự nhiên.
Lý thanh ca dừng lại, nhướng mày lạnh lùng nhìn hắn, thật không biết phải nói gì.
Nam nhân này không lẽ chỉ có cái mã bên ngoài hay sao, không lẽ không có óc và mắt? Nàng rõ ràng đã thể hiện rất lạnh lùng, hắn còn làm vậy là sao?
“Sao lại không đi?” Hắn cũng đứng lại, “Lẽ nào vì ta muốn đưa muội đi nên thấy ngại?” Hắn nở nụ cười tươi sáng, dưới ánh mặt trời khiến người ta phải lóa mắt.”
“Không cần, bọn ta biết đi.” Lý Thanh Ca thẳng thắng không nhìn hắn, ôm Lý Thanh Họa đi về phía trước.
“Tiểu nha đầu.” Nhìn bộ dạng quật cường của nàng, Cao Dật Hiên lắc đầu cười khẽ, sau đó bước một bước dài, không tốn chút sức nào mà cướp lấy Lý Thanh Họa trong tay nàng.
“Ngươi…”
Lý Thanh Ca lập tức nổi giận, Cao Dật Hiên lại một tay ôm Lý Thanh Họa, một tay sờ lên đầu Lý Thanh Ca.
“Lùn như vậy, ôm hắn chẳng khác gì đấu vật.” Hắn vừa dùng tay đưa từ trên đầu nàng ngang đến ngực hắn, nói chuyện có vẻ rất thật lòng.
Lý Thanh Ca chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, sau đó, toàn thân đều nóng rực.
Nam nhân này, không chỉ sờ vào đỉnh đầu nàng, thậm chí khi đưa tay, không biết vô tình hay cố ý còn kéo nàng vào trong ngực, mặt của nàng kề sát vào ngực hắn, không chỉ cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, thậm chỉ ngay cả nhịp tim của hắn cũng cảm giác được.
Hơi thở nồng nặc nam tính tỏa ra một mùi hương thơm ngát như hương hoa hồng, khiến người ta thấy choáng váng.
Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không muốn dính dáng đến người nhà họ Cao, nhất là Cao Dật Hiên, vì kiếp trước chưa từng gặp nhau, nàng hoàn toàn không nhìn thấu nam nhân này, ngược lại, trước mặt nam nhân này nàng lại có cảm giác bị nhìn thấu xương.
Cảm giác này làm cho nàng vô cùng chán ghét.
Lý Thanh Ca chau mày nói: “Họa Nhi, không được vô lễ với Nhị thiếu gia, mau đi xuống.”
Gương mặt nhỏ của Lý Thanh Họa nhăn một cái, nét tươi cười cứng đơ, tủi thân liếc nhìn tỷ tỷ, lại nhìn Cao Dật Hiên, cuối cùng quyết định nghe lời tỷ tỷ, giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực Cao Dật Hiên.
Nhưng Cao Dật Hiên lại ôm chặt hắn vào lòng, sau đó đi tới trước mặt Lý Thanh Ca, từ trên cao nhìn xuống, cau mày nói: “Sao vậy? Sợ ta?”
Đôi mắt thâm thúy mang đầy ý cười châm chọc, khiến Lý Thanh Ca hơi tức giận.
Nàng khẽ mỉm cười, tựa hồ không hiểu ý của hắn: “Nhị thiếu gia nói đùa, tự nhiên sao ta lại sợ ngươi?”
“Không sợ?” Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt che mặt cười khẽ: “Vậy vì sao lại tránh né ta? Hay là đang có tật giật mình?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, như loại cây gây nghiện khiến người ta không thể kềm chế, trên gương mặt tuấn tú mang theo ý cười sâu sắc, ánh mắt lóe sáng làm người ta chấn động hồn phách.
Lý Thanh Ca cúi hai mắt xuống, đoạt lấy Lý Thanh Họa từ trong lồng ngực hắn, sau đó rầu rĩ nói: “Nếu Nhị thiếu gia không có chuyện cần thì Thanh Ca và đệ đệ muốn đi trước.”
“Được, ta đưa muội đi.” Hắn đi bên cạnh nàng, nói cười tự nhiên.
Lý thanh ca dừng lại, nhướng mày lạnh lùng nhìn hắn, thật không biết phải nói gì.
Nam nhân này không lẽ chỉ có cái mã bên ngoài hay sao, không lẽ không có óc và mắt? Nàng rõ ràng đã thể hiện rất lạnh lùng, hắn còn làm vậy là sao?
“Sao lại không đi?” Hắn cũng đứng lại, “Lẽ nào vì ta muốn đưa muội đi nên thấy ngại?” Hắn nở nụ cười tươi sáng, dưới ánh mặt trời khiến người ta phải lóa mắt.”
“Không cần, bọn ta biết đi.” Lý Thanh Ca thẳng thắng không nhìn hắn, ôm Lý Thanh Họa đi về phía trước.
“Tiểu nha đầu.” Nhìn bộ dạng quật cường của nàng, Cao Dật Hiên lắc đầu cười khẽ, sau đó bước một bước dài, không tốn chút sức nào mà cướp lấy Lý Thanh Họa trong tay nàng.
“Ngươi…”
Lý Thanh Ca lập tức nổi giận, Cao Dật Hiên lại một tay ôm Lý Thanh Họa, một tay sờ lên đầu Lý Thanh Ca.
“Lùn như vậy, ôm hắn chẳng khác gì đấu vật.” Hắn vừa dùng tay đưa từ trên đầu nàng ngang đến ngực hắn, nói chuyện có vẻ rất thật lòng.
Lý Thanh Ca chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, sau đó, toàn thân đều nóng rực.
Nam nhân này, không chỉ sờ vào đỉnh đầu nàng, thậm chí khi đưa tay, không biết vô tình hay cố ý còn kéo nàng vào trong ngực, mặt của nàng kề sát vào ngực hắn, không chỉ cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, thậm chỉ ngay cả nhịp tim của hắn cũng cảm giác được.
Hơi thở nồng nặc nam tính tỏa ra một mùi hương thơm ngát như hương hoa hồng, khiến người ta thấy choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.