Chương 19: Thêm dầu vào lửa
Thu Thủy Linh Nhi
26/06/2018
Cao Vân Dao nghe nói vậy tức giận đến giơ chân, chỉ vào Lý Thanh Ca
mắng: “Tỷ muội? Bổn tiểu thư sao lại có một tỷ muội là thôn dân chứ?”
“Dao muội muội..” Hạ Chi Hà tựa hồ không ngờ Cao Vân Dao sẽ nổi giận như vậy, lúc này không biết phải làm sao, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cao Dật Đình: “Biểu ca.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cao Dật Đình nhíu mày, tuy là hỏi muội muội mình, nhưng ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo lại nhìn chằm chằm Lý Thanh Ca.
Mặc dù đã không còn hy vọng gì với nam nhân này, nhưng khi chạm vào ánh mắt độc ác kia, đáy lòng nàng vẫn rất đau, vẫn nhộn nhạo lên như có sóng cào, trong nháy mắt lan ra toàn thân.
Lý Thanh Ca nắm chặt nắm đấm, trái tim nơi ngực trái đau nhói lên, nàng biết nam nhân này không tin mình, xưa nay chưa bao giờ tin, không cần lý do gì cả.
Như kiếp trước, vì giải độc trên người hắn, nàng bất chấp lễ nghi và tính mạng của mình, đem độc trên người hắn dẫn sang mình, vì thế dung mạo bị hủy. Nhưng chuyện này không đổi lại được một chút cảm kích nào từ hắn, chỉ khiến hắn nổi giận đùng đùng, bởi vì, nàng và hắn đã tiếp xúc da thịt, cho nên hắn không thể có được biểu muội Hạ Chi Hà nữa.
Nàng còn nhớ, khi hắn tỉnh lại câu đầu tiên không phải là hỏi nàng thế nào rồi, mà là chất vấn nàng tại sao lại làm vậy?
Hắn thậm chí cho rằng độc đó do nàng hạ, nghĩ rằng nàng dùng cách này để ép hắn cưới.
Rất buồn cười!
Đầu thai làm người, gặp phải một chuyện vặt vãnh, hắn vẫn dùng ánh mắt chất vấn đó mà nhìn nàng, thật giống như nàng bẩm sinh là người thấp hèn.
“Đại ca, lúc nãy…” tam tiểu thư Cao Vân Tuệ thấy chuyện có hơi căng thẳng, muốn nói vài câu, lại bị nhị tiểu thư Cao Vân Bình mạnh mẽ bấm tay: “Lôi thôi cái gì, đại ca sẽ xử lý.”
Hừ, Cao Dật Đình xưa nay rất yêu thương Cao Vân Dao, lúc nãy nghe nói muội muội bị đánh thì còn đến cỡ nào nữa, chỉ sợ Lý Thanh Ca sẽ gặp xui xẻo.
Hạ Chi Hà tựa hồ bị âm thanh nghiêm khắc của Cao Dật Đình làm cho giật mình, mặt mày tái xám, nhỏ giọng khuyên: “Biểu ca, có gì từ từ nói, tuyệt đối đừng nổi giận, Lý muội muội còn nhỏ, có lẽ là hiểu lầm, huynh đừng trách muội ấy.”
Hừ, hay cho Hạ Chi Hà, bề ngoài dịu dàng hiền hòa, thiện lương dễ gần, nhưng trong lời nói rõ ràng là thêm dầu vào lửa, hiển nhiên, nghe lời nói của nàng, mọi người có thể tin chắc rằng Lý Thanh Ca đã đánh người.
“Muội không đánh tỷ ấy.” Ngay khi môi của Cao Dật Đình hé mở thì Lý Thanh Ca mở miệng, thanh âm không lớn nhưng trong trẻo mạnh mẽ, như tiếng châu ngọc khua.
“Cái gì? Tiểu tiện nhân ngươi dám nói dối?” Cao Vân Dao tức giận muốn nhào tới bạt tai nàng, Lý Thanh Ca lập tức lùi lại vài bước, nàng biết, có Cao Dật Đình ở đây, nàng mà ra tay thì sẽ không có kết quả tốt.”
Cao Vân Dao thấy nàng né qua, nhất thời dừng tay lại, quay đầu kéo tay Cao Dật Đình la hét: “Ca, huynh xem đi, muội đánh nàng ta mà nàng ta dám né, rõ ràng là không xem đại tiểu thư như muội ra gì.”
Ngớ ngẩn! trong lòng Lý Thanh Ca thầm mắng một câu.
Dĩ nhiên, Cao Dật Đình nghe muội muội của mình ăn nói vô lý như thế, sắc mặt cũng tái xanh: “Dao Nhi, không được gây sự.”
“Ai gây sự?” Cao Vân Dao tức giận cực kỳ, hôm nay làm sao vậy? Chẳng qua chỉ là một thôn nữ, nàng muốn đánh muốn mắng cũng được chứ sao? Nhưng mà nhìn sắc mặt Cao Dật Đình, nàng lại không dám, chỉ tức tối gào thét: “Được, được lắm, các người đều giúp cho tiểu tiện nhân này, muội đi tìm nương, phải để nương làm chủ cho muội.”
Nói xong tức giận chạy đi.
Chương 20: Tình nghĩa tỷ muội
Mọi người có chút không phản ứng kịp, đối với chuyện Cao Dật Đình răn dạy muội muội mình mà không giáo huấn Lý Thanh Ca dĩ nhiên là có chút thất vọng.
Cao Vân Bình liếc nhìn bóng lưng Cao Vân Dao, quay đầu lại hung tợn trừng mắt với Lý Thanh Ca, “Ngươi chờ đó.”
Dứt lời liền đuổi theo Cao Vân Dao: “Đại tỷ, chờ muội.”
Cao Vân Tuệ có chút ngại ngùng: “Lý…Lý muội muội, ta…ta đi khuyên…”
Sau đó cũng cuống quýt chạy đi.
Những người còn lại nhìn nhau, không ai nói gì.
Giữa khung cảnh tĩnh mịch, Hạ Chi Hà cuối cùng cũng mở miệng, nàng tiến lên kéo tay Lý Thanh Ca, ôn hòa cười nói: “Lý muội muội, muội đừng để bụng, tính tình Dao muội muội là như vậy, có lẽ muội vừa tới nên chưa quen thuộc, qua một thời gian nữa thì sẽ tốt thôi.”
"Ừm." Lý Thanh Ca nhẹ nhàng gật đầu.
“Như vậy là tốt, tỷ muội sống với nhau thì nên hòa khí.” Hạ Chi Hà vui mừng gật gù, đột nhiên, cởi vòng tay ngọc bích của mình ra, trực tiếp đeo vào cổ tay Lý Thanh Ca, “lần đầu gặp gỡ, một chút tâm ý của tỷ tỷ, hy vọng muội muội không ghét bỏ.”
“Tỷ tỷ nói quá lời rồi.” Lý Thanh Ca liền bày ra bộ dáng lo sợ tái mặt, giả vờ như muốn tháo vòng tay xuống “Tâm ý của tỷ tỷ, muội muội xin ghi nhớ, chỉ là vòng tay quý giá như thế muội muội tuyệt không dám nhận.”
“Muội muội đừng từ chối.” Hạ Chi Hà cầm chặt tay nàng, chết sống cũng không cho nàng cởi ra.” Hôm nay gặp muội, trong lòng tỷ cảm thấy rất yêu thích, nếu muội muội không nhận thì tỷ mới không vui đó.”
“Vậy…” Mũi Lý Thanh Ca cay cay, đôi mắt trong suốt như có sương mù, tựa hồ cảm động đến rơi lệ, “nếu như vậy muội muội xin nhận lấy, tâm ý của tỷ muội xin khắc ghi trong lòng.”
“Tỷ muội chúng ta là có duyên, đừng khách sáo như vậy.” Hạ Chi Hà dịu dàng cười nói, vừa gạt gạt mi mắt vừa nhìn về phía Cao Dật Đình vẫn im lặng không nói gì: “Biểu ca, Lý muội muội từ xa đến, huynh không có thể hiện gì sao?”
Trong mắt Cao Dật Đình lóe qua vẻ không kiên nhẫn, nói thẳng: “Việc này để sau hãy nói, trước tiên huynh phải đưa muội đến thỉnh an Lão thái thái và Thái thái đã.”
“Ồ.” Hạ Chi Hà tựa hồ lúc này mới tỉnh táo lại, “Đúng là muội hồ đồ, đứng đây nửa ngày chỉ lo nói chuyện, quên đi thỉnh an Lão thái thái và Thái thái, thật đáng đánh đòn.”
Nói xong đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Cao Dật Đình: “Biểu ca thật là hư, biết rõ mà không nhắc muội sớm hơn một chút, lát nữa nếu Lão thái thái và Thái thái muốn trách phạt thì muội mặc kệ, huynh phải gánh thay muội đó.”
Trong mắt Cao Dật Đình đều là ôn nhu: “Được rồi, mọi chuyện đã có huynh, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Hạ Chi Hà gật đầu, lại nói với Lý Thanh Ca: “Muội muội, nếu đã đến Cao phủ thì sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau, tỷ tỷ lại tìm đến muội sau.”
“Tỷ tỷ mau đi đi, coi chừng Lão thái thái chờ sốt ruột.” Lý Thanh Ca cũng ra vẻ quan tâm nói.
“Được.” Lúc này Hạ Chi Hà mới thôi, sóng vai với Cao Dật Đình đi về hướng Thụy Cảnh Các.
Bên này, Dung thị và Thúy Xảo cùng mấy nha hoàn ma ma mới tiến lên, chỉ là, ánh mắt nhìn Lý Thanh Ca có vẻ khác lạ.
Cũng đúng, vị hôn phu của Lý Thanh Ca nàng lại thân mật với nữ tử khác như vậy, đủ để người ta xem thường rồi.
Trong lòng Lý Thanh Ca cười gằn, đều là đám người đội cao đạp thấp.
Nàng lạnh lùng nhìn mọi người, cũng không nói gì, chỉ đi theo họ đến Hà Hương viện.
Đêm đó, sau khi hầu hạ tỷ đệ Lý Thanh Ca ngủ xong, Thúy Xảo liền lặn lẽ đi đến phòng lão thái thái.
“Thế nào?” Lão thái thái tựa người trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng, dưới ánh đèn lờ mờ vẻ mặt có mấy phần u ám không rõ.
“Đã nghỉ ngơi.” Thúy Xảo đứng ở đầu giường cung kính trả lời, “Nô tì có việc bẩm báo.”
“Nói”. Lão thái thái làm như hờ hững, đôi mắt khép hờ, nhưng trong đầu lại là hình thảm thê thảm của Lý Nam Phong đầu mình tách rời.
Chương 21: Ác mộng.
Thúy Xảo liếc mắt nhìn Lão thái thái, cho dù vẻ mặt bà không rõ ràng, nhưng nàng vẫn biết giờ khắc này bà đang rất bi thương.
Người khác không biết, nhưng nàng từ nhỏ lớn lên bên người Lão thái thái, dĩ nhiên là hiểu rõ.
Lão thái thái một đời không con, chỉ có hai đồ nhi của tiên phu (chồng đã chết), xem như con ruột.
Nhất là đại đồ đệ Cao Viễn, từ khi sư phụ tạ thế liền lập tức mang sư nương về chăm sóc bên người, như là mẫu thân ruột.
Nhưng mà, đại đồ đệ hiếu thuận như vậy, người mà Lão thái thái yêu thương nhất lại là nhị đồ đệ Lý Nam Phong.
Điểm ấy làm cho nàng rất khó hiểu, hoặc có thể là, người làm cha mẹ thường hay yêu thương đứa con út hơn.
Lão thái thái thật lòng xem Lý Nam Phong như con ruột, cho nên khi Lý Nam Phong xảy ra chuyện, Lão thái thái trong một đêm mà bạc tóc, thậm chí sức khỏe vốn rất tốt cũng ngã bệnh.
Trong lòng Thúy Xảo thở dài, kể hết những chuyện Lý Thanh Ca gặp phải trên đường về Hà Hương viện.
Lão thái thái nghe xong, nửa ngày không lên tiếng.
“Lão thái thái…” Thúy Xảo còn tưởng rằng bà ngủ.
“Bỏ đi.” Lão thái thái cụt hứng mở mắt ra, sâu sắc thở dài: “Đúng là một đứa nhỏ hiểu biết, chỉ tiếc, Phong Nhi nó…”
“Lão thái thái xin nén bi thương, phải giữ gìn sức khỏe của mình.” Nghe âm thanh bà nghẹn ngào Thúy Xảo vội lên tiếng khuyên nhủ.
“Ừm.” Lão thái thái cầm tấm lót lưng Thúy Xảo đưa đến, tựa ở đầu giường, lại thở dài một trận: “Bộ xương già này của ta sợ là sắp không xong rồi, Thúy Xảo, bây giờ ta giao nha đầu Thanh Ca cho ngươi, sau này ngươi chính là người của nó, có chuyện gì thì chỉ cần xin chỉ thị của chủ nhân mình, không cần đến chỗ của ta nữa.”
“Lão thái thái?” Thúy Xảo có chút không đành lòng, cũng không tình nguyện, dù sao Lý Thanh Ca là người ngoài, sống nhờ ở đây, làm sao sánh được với việc đi theo Lão thái thái.
Đôi mắt nhỏ dài của lão thái thái liếc nhìn nàng một chút, hừ nói: “Thúy Xảo à, nếu ngươi tin tưởng lão thái bà này thì nghe ta một câu, cố gắng hầu hạ chủ tử mới, sau này sẽ có lợi cho ngươi.”
Lời đã nói đến mức này, Thúy Xảo cũng không tiện nói gì thêm, huống hồ những năm này, sự cố chấp của Lão thái thái nàng cũng biết rõ, cho nên không dám nói gì thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn đáp lại: “Thúy Xảo xin nghe theo Lão thái thái.”
“Thôi, ra ngoài đi, chuyện hôm nay cũng không được nói lung tung.” Lão thái thái lại dặn một câu, lúc này mới mệt mỏi nhắm hai mắt lại, phất tay với nàng ra hiệu cho nàng lui ra.
Ác mộng không ngừng, khi tỉnh lại lần nữa thì toàn thân Lý Thanh Ca đã ướt đẫm mồ hôi, căn bản không nhận ra lúc này là lúc nào.
"Tiểu thư."
Thúy Xảo đi vào, đưa tay ra dùng sức lay mạnh nàng mới làm cho nàng tỉnh lại.
“Tiểu thư, người gặp ác mộng sao?” Trong mắt không còn tiêu cự, vẻ mặt càng trắng bệch đáng sợ.
“Ừm.” Lý Thanh Ca vuốt mồ hôi lạnh trên tóc, lúc nãy, nàng như một con cá bị người ta đặt lên lửa nóng, không ngừng bị dày vò đau đớn.
Những gì ở kiếp trước giống như dây leo quấn lấy trái tim nàng, càng vùng vẫy vàng chặt, đến mức muốn nứt cả tim gan.
Khi tỉnh lại, nàng đau đớn vô cùng khi nhớ tới đứa con gái đã không còn, cả người như chết lặng.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì, nàng vội hô to: “Họa Nhi đâu, Họa Nhi.”
Đầu thai làm người, điều duy nhất vui mừng chính là Họa Nhi, cho dù lại chết một lần, nàng cũng không muốn đánh mất người thân duy nhất còn lại.
Thúy Xảo bị tiếng kêu thê thảm của mình dọa hết hồn, còn tưởng rằng nàng chưa tỉnh mộng, đang định gọi nàng thì ngoài cửa có một bóng dáng bé nhỏ nhào vào.
“Dao muội muội..” Hạ Chi Hà tựa hồ không ngờ Cao Vân Dao sẽ nổi giận như vậy, lúc này không biết phải làm sao, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cao Dật Đình: “Biểu ca.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cao Dật Đình nhíu mày, tuy là hỏi muội muội mình, nhưng ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo lại nhìn chằm chằm Lý Thanh Ca.
Mặc dù đã không còn hy vọng gì với nam nhân này, nhưng khi chạm vào ánh mắt độc ác kia, đáy lòng nàng vẫn rất đau, vẫn nhộn nhạo lên như có sóng cào, trong nháy mắt lan ra toàn thân.
Lý Thanh Ca nắm chặt nắm đấm, trái tim nơi ngực trái đau nhói lên, nàng biết nam nhân này không tin mình, xưa nay chưa bao giờ tin, không cần lý do gì cả.
Như kiếp trước, vì giải độc trên người hắn, nàng bất chấp lễ nghi và tính mạng của mình, đem độc trên người hắn dẫn sang mình, vì thế dung mạo bị hủy. Nhưng chuyện này không đổi lại được một chút cảm kích nào từ hắn, chỉ khiến hắn nổi giận đùng đùng, bởi vì, nàng và hắn đã tiếp xúc da thịt, cho nên hắn không thể có được biểu muội Hạ Chi Hà nữa.
Nàng còn nhớ, khi hắn tỉnh lại câu đầu tiên không phải là hỏi nàng thế nào rồi, mà là chất vấn nàng tại sao lại làm vậy?
Hắn thậm chí cho rằng độc đó do nàng hạ, nghĩ rằng nàng dùng cách này để ép hắn cưới.
Rất buồn cười!
Đầu thai làm người, gặp phải một chuyện vặt vãnh, hắn vẫn dùng ánh mắt chất vấn đó mà nhìn nàng, thật giống như nàng bẩm sinh là người thấp hèn.
“Đại ca, lúc nãy…” tam tiểu thư Cao Vân Tuệ thấy chuyện có hơi căng thẳng, muốn nói vài câu, lại bị nhị tiểu thư Cao Vân Bình mạnh mẽ bấm tay: “Lôi thôi cái gì, đại ca sẽ xử lý.”
Hừ, Cao Dật Đình xưa nay rất yêu thương Cao Vân Dao, lúc nãy nghe nói muội muội bị đánh thì còn đến cỡ nào nữa, chỉ sợ Lý Thanh Ca sẽ gặp xui xẻo.
Hạ Chi Hà tựa hồ bị âm thanh nghiêm khắc của Cao Dật Đình làm cho giật mình, mặt mày tái xám, nhỏ giọng khuyên: “Biểu ca, có gì từ từ nói, tuyệt đối đừng nổi giận, Lý muội muội còn nhỏ, có lẽ là hiểu lầm, huynh đừng trách muội ấy.”
Hừ, hay cho Hạ Chi Hà, bề ngoài dịu dàng hiền hòa, thiện lương dễ gần, nhưng trong lời nói rõ ràng là thêm dầu vào lửa, hiển nhiên, nghe lời nói của nàng, mọi người có thể tin chắc rằng Lý Thanh Ca đã đánh người.
“Muội không đánh tỷ ấy.” Ngay khi môi của Cao Dật Đình hé mở thì Lý Thanh Ca mở miệng, thanh âm không lớn nhưng trong trẻo mạnh mẽ, như tiếng châu ngọc khua.
“Cái gì? Tiểu tiện nhân ngươi dám nói dối?” Cao Vân Dao tức giận muốn nhào tới bạt tai nàng, Lý Thanh Ca lập tức lùi lại vài bước, nàng biết, có Cao Dật Đình ở đây, nàng mà ra tay thì sẽ không có kết quả tốt.”
Cao Vân Dao thấy nàng né qua, nhất thời dừng tay lại, quay đầu kéo tay Cao Dật Đình la hét: “Ca, huynh xem đi, muội đánh nàng ta mà nàng ta dám né, rõ ràng là không xem đại tiểu thư như muội ra gì.”
Ngớ ngẩn! trong lòng Lý Thanh Ca thầm mắng một câu.
Dĩ nhiên, Cao Dật Đình nghe muội muội của mình ăn nói vô lý như thế, sắc mặt cũng tái xanh: “Dao Nhi, không được gây sự.”
“Ai gây sự?” Cao Vân Dao tức giận cực kỳ, hôm nay làm sao vậy? Chẳng qua chỉ là một thôn nữ, nàng muốn đánh muốn mắng cũng được chứ sao? Nhưng mà nhìn sắc mặt Cao Dật Đình, nàng lại không dám, chỉ tức tối gào thét: “Được, được lắm, các người đều giúp cho tiểu tiện nhân này, muội đi tìm nương, phải để nương làm chủ cho muội.”
Nói xong tức giận chạy đi.
Chương 20: Tình nghĩa tỷ muội
Mọi người có chút không phản ứng kịp, đối với chuyện Cao Dật Đình răn dạy muội muội mình mà không giáo huấn Lý Thanh Ca dĩ nhiên là có chút thất vọng.
Cao Vân Bình liếc nhìn bóng lưng Cao Vân Dao, quay đầu lại hung tợn trừng mắt với Lý Thanh Ca, “Ngươi chờ đó.”
Dứt lời liền đuổi theo Cao Vân Dao: “Đại tỷ, chờ muội.”
Cao Vân Tuệ có chút ngại ngùng: “Lý…Lý muội muội, ta…ta đi khuyên…”
Sau đó cũng cuống quýt chạy đi.
Những người còn lại nhìn nhau, không ai nói gì.
Giữa khung cảnh tĩnh mịch, Hạ Chi Hà cuối cùng cũng mở miệng, nàng tiến lên kéo tay Lý Thanh Ca, ôn hòa cười nói: “Lý muội muội, muội đừng để bụng, tính tình Dao muội muội là như vậy, có lẽ muội vừa tới nên chưa quen thuộc, qua một thời gian nữa thì sẽ tốt thôi.”
"Ừm." Lý Thanh Ca nhẹ nhàng gật đầu.
“Như vậy là tốt, tỷ muội sống với nhau thì nên hòa khí.” Hạ Chi Hà vui mừng gật gù, đột nhiên, cởi vòng tay ngọc bích của mình ra, trực tiếp đeo vào cổ tay Lý Thanh Ca, “lần đầu gặp gỡ, một chút tâm ý của tỷ tỷ, hy vọng muội muội không ghét bỏ.”
“Tỷ tỷ nói quá lời rồi.” Lý Thanh Ca liền bày ra bộ dáng lo sợ tái mặt, giả vờ như muốn tháo vòng tay xuống “Tâm ý của tỷ tỷ, muội muội xin ghi nhớ, chỉ là vòng tay quý giá như thế muội muội tuyệt không dám nhận.”
“Muội muội đừng từ chối.” Hạ Chi Hà cầm chặt tay nàng, chết sống cũng không cho nàng cởi ra.” Hôm nay gặp muội, trong lòng tỷ cảm thấy rất yêu thích, nếu muội muội không nhận thì tỷ mới không vui đó.”
“Vậy…” Mũi Lý Thanh Ca cay cay, đôi mắt trong suốt như có sương mù, tựa hồ cảm động đến rơi lệ, “nếu như vậy muội muội xin nhận lấy, tâm ý của tỷ muội xin khắc ghi trong lòng.”
“Tỷ muội chúng ta là có duyên, đừng khách sáo như vậy.” Hạ Chi Hà dịu dàng cười nói, vừa gạt gạt mi mắt vừa nhìn về phía Cao Dật Đình vẫn im lặng không nói gì: “Biểu ca, Lý muội muội từ xa đến, huynh không có thể hiện gì sao?”
Trong mắt Cao Dật Đình lóe qua vẻ không kiên nhẫn, nói thẳng: “Việc này để sau hãy nói, trước tiên huynh phải đưa muội đến thỉnh an Lão thái thái và Thái thái đã.”
“Ồ.” Hạ Chi Hà tựa hồ lúc này mới tỉnh táo lại, “Đúng là muội hồ đồ, đứng đây nửa ngày chỉ lo nói chuyện, quên đi thỉnh an Lão thái thái và Thái thái, thật đáng đánh đòn.”
Nói xong đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Cao Dật Đình: “Biểu ca thật là hư, biết rõ mà không nhắc muội sớm hơn một chút, lát nữa nếu Lão thái thái và Thái thái muốn trách phạt thì muội mặc kệ, huynh phải gánh thay muội đó.”
Trong mắt Cao Dật Đình đều là ôn nhu: “Được rồi, mọi chuyện đã có huynh, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Hạ Chi Hà gật đầu, lại nói với Lý Thanh Ca: “Muội muội, nếu đã đến Cao phủ thì sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau, tỷ tỷ lại tìm đến muội sau.”
“Tỷ tỷ mau đi đi, coi chừng Lão thái thái chờ sốt ruột.” Lý Thanh Ca cũng ra vẻ quan tâm nói.
“Được.” Lúc này Hạ Chi Hà mới thôi, sóng vai với Cao Dật Đình đi về hướng Thụy Cảnh Các.
Bên này, Dung thị và Thúy Xảo cùng mấy nha hoàn ma ma mới tiến lên, chỉ là, ánh mắt nhìn Lý Thanh Ca có vẻ khác lạ.
Cũng đúng, vị hôn phu của Lý Thanh Ca nàng lại thân mật với nữ tử khác như vậy, đủ để người ta xem thường rồi.
Trong lòng Lý Thanh Ca cười gằn, đều là đám người đội cao đạp thấp.
Nàng lạnh lùng nhìn mọi người, cũng không nói gì, chỉ đi theo họ đến Hà Hương viện.
Đêm đó, sau khi hầu hạ tỷ đệ Lý Thanh Ca ngủ xong, Thúy Xảo liền lặn lẽ đi đến phòng lão thái thái.
“Thế nào?” Lão thái thái tựa người trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng, dưới ánh đèn lờ mờ vẻ mặt có mấy phần u ám không rõ.
“Đã nghỉ ngơi.” Thúy Xảo đứng ở đầu giường cung kính trả lời, “Nô tì có việc bẩm báo.”
“Nói”. Lão thái thái làm như hờ hững, đôi mắt khép hờ, nhưng trong đầu lại là hình thảm thê thảm của Lý Nam Phong đầu mình tách rời.
Chương 21: Ác mộng.
Thúy Xảo liếc mắt nhìn Lão thái thái, cho dù vẻ mặt bà không rõ ràng, nhưng nàng vẫn biết giờ khắc này bà đang rất bi thương.
Người khác không biết, nhưng nàng từ nhỏ lớn lên bên người Lão thái thái, dĩ nhiên là hiểu rõ.
Lão thái thái một đời không con, chỉ có hai đồ nhi của tiên phu (chồng đã chết), xem như con ruột.
Nhất là đại đồ đệ Cao Viễn, từ khi sư phụ tạ thế liền lập tức mang sư nương về chăm sóc bên người, như là mẫu thân ruột.
Nhưng mà, đại đồ đệ hiếu thuận như vậy, người mà Lão thái thái yêu thương nhất lại là nhị đồ đệ Lý Nam Phong.
Điểm ấy làm cho nàng rất khó hiểu, hoặc có thể là, người làm cha mẹ thường hay yêu thương đứa con út hơn.
Lão thái thái thật lòng xem Lý Nam Phong như con ruột, cho nên khi Lý Nam Phong xảy ra chuyện, Lão thái thái trong một đêm mà bạc tóc, thậm chí sức khỏe vốn rất tốt cũng ngã bệnh.
Trong lòng Thúy Xảo thở dài, kể hết những chuyện Lý Thanh Ca gặp phải trên đường về Hà Hương viện.
Lão thái thái nghe xong, nửa ngày không lên tiếng.
“Lão thái thái…” Thúy Xảo còn tưởng rằng bà ngủ.
“Bỏ đi.” Lão thái thái cụt hứng mở mắt ra, sâu sắc thở dài: “Đúng là một đứa nhỏ hiểu biết, chỉ tiếc, Phong Nhi nó…”
“Lão thái thái xin nén bi thương, phải giữ gìn sức khỏe của mình.” Nghe âm thanh bà nghẹn ngào Thúy Xảo vội lên tiếng khuyên nhủ.
“Ừm.” Lão thái thái cầm tấm lót lưng Thúy Xảo đưa đến, tựa ở đầu giường, lại thở dài một trận: “Bộ xương già này của ta sợ là sắp không xong rồi, Thúy Xảo, bây giờ ta giao nha đầu Thanh Ca cho ngươi, sau này ngươi chính là người của nó, có chuyện gì thì chỉ cần xin chỉ thị của chủ nhân mình, không cần đến chỗ của ta nữa.”
“Lão thái thái?” Thúy Xảo có chút không đành lòng, cũng không tình nguyện, dù sao Lý Thanh Ca là người ngoài, sống nhờ ở đây, làm sao sánh được với việc đi theo Lão thái thái.
Đôi mắt nhỏ dài của lão thái thái liếc nhìn nàng một chút, hừ nói: “Thúy Xảo à, nếu ngươi tin tưởng lão thái bà này thì nghe ta một câu, cố gắng hầu hạ chủ tử mới, sau này sẽ có lợi cho ngươi.”
Lời đã nói đến mức này, Thúy Xảo cũng không tiện nói gì thêm, huống hồ những năm này, sự cố chấp của Lão thái thái nàng cũng biết rõ, cho nên không dám nói gì thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn đáp lại: “Thúy Xảo xin nghe theo Lão thái thái.”
“Thôi, ra ngoài đi, chuyện hôm nay cũng không được nói lung tung.” Lão thái thái lại dặn một câu, lúc này mới mệt mỏi nhắm hai mắt lại, phất tay với nàng ra hiệu cho nàng lui ra.
Ác mộng không ngừng, khi tỉnh lại lần nữa thì toàn thân Lý Thanh Ca đã ướt đẫm mồ hôi, căn bản không nhận ra lúc này là lúc nào.
"Tiểu thư."
Thúy Xảo đi vào, đưa tay ra dùng sức lay mạnh nàng mới làm cho nàng tỉnh lại.
“Tiểu thư, người gặp ác mộng sao?” Trong mắt không còn tiêu cự, vẻ mặt càng trắng bệch đáng sợ.
“Ừm.” Lý Thanh Ca vuốt mồ hôi lạnh trên tóc, lúc nãy, nàng như một con cá bị người ta đặt lên lửa nóng, không ngừng bị dày vò đau đớn.
Những gì ở kiếp trước giống như dây leo quấn lấy trái tim nàng, càng vùng vẫy vàng chặt, đến mức muốn nứt cả tim gan.
Khi tỉnh lại, nàng đau đớn vô cùng khi nhớ tới đứa con gái đã không còn, cả người như chết lặng.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì, nàng vội hô to: “Họa Nhi đâu, Họa Nhi.”
Đầu thai làm người, điều duy nhất vui mừng chính là Họa Nhi, cho dù lại chết một lần, nàng cũng không muốn đánh mất người thân duy nhất còn lại.
Thúy Xảo bị tiếng kêu thê thảm của mình dọa hết hồn, còn tưởng rằng nàng chưa tỉnh mộng, đang định gọi nàng thì ngoài cửa có một bóng dáng bé nhỏ nhào vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.