Chương 44: Chết không buông tay
Mèo Mù Mắt Đen
22/04/2021
"Lão đại!"
Hoắc Lãnh nhanh như cắt đứng che cho anh, còn Nam Huyền Dạ lại che cho Thời Kính Đình, chỉ bằng một tay đã nhấc cậu bé lên ôm vào lòng. Vòng tay của anh vừa khỏe mạnh lại to rộng, ấm áp hơn cả Tần Ngạo.
"Là bang Hắc Lôi!"
Thuộc hạ của anh liên tiếp xả súng vào bọn chúng, hai bên đấu nhau kịch liệt. Tiếng súng làm mọi người chạy đi hết nhưng lại có một bóng hình mảnh khảnh chạy về hướng phát ra nó.
Thời Ninh vừa chạy vừa sợ con trai cô sẽ gặp phải chuyện gì chẳng lành, bên này Nam Huyền Dạ một tay ôm Tiểu Đình, một tay giơ súng ngắm bắn trúng vào người một tên thuộc hạ bang Hắc Lôi, ánh mắt lạnh lùng như tảng băng, còn Tiểu Đình trong lòng anh đáng lẽ phải sợ hãi thì lại mở to đôi mắt to tròn ra nhìn.
"Nhắm mắt vào."
Giọng nói bá đạo ở trên truyền xuống, nghiêm khắc. Tiểu Đình liền nhắm mắt vào không phản kháng.
Cậu nhắm mắt lại không phải vì sợ mà là nghe theo lời anh...
"Đoàng!"
Tiếng súng cuối cùng vang lên, người của bang Hắc Lôi đã bị anh xử gọn chỉ trong chưa đầy năm phút. Khi tên đó ngã xuống người đầy máu trước mắt cô thì cũng chính là lúc Thời Ninh nhìn thấy anh.
Nam Huyền Dạ.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt của Nam Huyền Dạ đã không còn sự lạnh lùng tanh máu mà thay vào đó là sững sờ, ngạc nhiên đến tột cùng.
Thời Ninh cũng thế, cả người cô như đóng băng lại trước ánh nhìn của anh. người đàn ông mà năm đó cô đã dứt khoát bỏ anh mà đi, nay anh đứng trước mặt cô. Trên tay còn là Thời Kính Đình.
"Tiểu Đình!"
Cô hét lên gọi con trai, vừa nghe thấy mẹ gọi, cậu bé đã nhảy khỏi lòng anh chạy đến với cô.
"Mami!"
Thời Ninh ôm lấy con trai vừa khóc vừa trách
"Sao con dám chạy lung tung như vậy hả..? Có biết là mami lo cho con lắm hay không?!"
Tiểu Đình thấy mẹ khóc thì cũng rưng rưng xin lỗi
"Con xin lỗi mami..."
Thời Ninh gạt đi nước mắt, hình ảnh Nam Huyền Dạ bắn chết một người ngã xuống ngay trước mắt cô bấy giờ vẫn còn hiển hiện. Mùi máu tanh nồng trong không khí, còn anh đã bước đến gần cô tự lúc nào.
So với hai năm trước, anh càng lạnh lùng hơn, đôi mắt phượng vẫn sâu hút hồn như thế, giờ đây lại in bóng hình cô bên trong.
"Bảo bối..."
Thời Ninh run lên bởi tiếng gọi đó, cô ôm chặt Tiểu Đình trong lòng, cố bình tĩnh nói
"Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi..."
Tiếng gọi tràn đầy yêu thương đó đã mây từ hai năm trước, giờ đây dường như lại sống lại bên trong anh.
"Đó là con trai của anh?"
Anh đột ngột hỏi. Thời Kính Đình giống anh như lột.
"Không phải!"
Cô phủ nhận ngay, nhưng vừa nói ra lại thấy mình thể hiện cảm xúc quá đà, thế là vội quay người định đi
"Bảo bối, em còn định chạy trốn khỏi anh đến khi nào...?"
Nam Huyền Dạ còn nhanh hơn cô, từ phía sau ôm chặt lấy cô, ôm lấy cả Tiểu Đình.
Hai năm qua, không một ngày nào là anh không tìm kiếm cô. Mỗi ngõ ngách, mỗi dọc đường anh đều đi qua, lướt đi trên đường thấy có ai giống cô là lại kích động chạy đến, nhưng bọn họ đều không phải là cô, là bảo bối của anh.
Nam Huyền Dạ nhớ về quá khứ mà cơn đau cứ như gặm cắn con tim anh từng hồi. Nhưng chưa bao giờ anh từ bỏ hi vọng, anh luôn nghĩ sẽ có ngày tìm được cô, tìm lại bảo bối mà anh đã vuột tay để cô đi mất.
Thời Ninh bị bao bởi vòng tay ấm áp này của anh, trái tim cũng đã run rẩy từng hồi. Hai năm qua cô không ngừng nhớ đến anh, thậm chí khi nhìn Tiểu Đình cô lại càng nhớ đến anh hơn. Nhưng giữa bọn họ đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nỗi đau mà Nam Huyền Dạ mang đến cho cô đã làm cô sợ phải đối mặt khi ở cạnh anh một lần nữa.
"Không!"
Cô đẩy mạnh anh ra, khoác lên mình ánh mắt hờ hững cùng lạnh lùng
"Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là bảo bối của anh!"
Nam Huyền Dạ bị đẩy ra như cũ không bỏ cuộc, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé ấy
"Bảo bối...em chính là bảo bối của anh, dù em có cháy thành tro thì anh cũng nhận ra em!"
Thời Ninh kìm lại nước mắt ở khóe mi, vì thế đôi mắt cô càng long lanh hơn
"Phải thì sao mà không phải thì sao? Nam Huyền Dạ, anh quên là anh đã từng đem đến cho tôi những gì à? Giữa tôi mà anh mãi mãi là hai thế giới khác nhau...Tôi sẽ không bao giờ thích anh. Nam Huyền Dạ!"
Cô giằng mạnh khỏi cái nắm tay chặt chẽ của anh, cô biết tính cách của Nam Huyền Dạ, không tuyệt tình, anh sẽ không buông.
Quả nhiên Nam Huyền Dạ đã buông tay của cô ra. nhưng sau đó trong mắt anh rất nhanh vẻ đau thương lại thay bằng sự lạnh lùng yêu mị, anh bật cười haha nói
"Bảo bối, em hận anh, em ghét anh thì anh vẫn sẽ yêu em. Em quên mất anh là người như thế nào sao? Nếu đời này em đã gặp anh rồi thì chỉ đến khi anh chết mới buông tay em!"
Nam Huyền Dạ nói xong, kéo lại cô xềnh xệch lên xe ô tô, Tiểu Đình sợ sệt nép vào lòng cô gọi baba. Anh nghe thấy thì vẻ mặt lại càng tối sầm hơn, nhất quyết phóng vù xe rời đi. Thời Ninh vừa đánh vừa cào cấu phản kháng lại nhưng sức lực chỉ như châu chấu đá xe. anh lại còn gằn giọng đe dọa cô
"Nếu em mà còn vùng vẫy nữa, anh sẽ hôn em ngay trước mặt con trai!"
Hoắc Lãnh nhanh như cắt đứng che cho anh, còn Nam Huyền Dạ lại che cho Thời Kính Đình, chỉ bằng một tay đã nhấc cậu bé lên ôm vào lòng. Vòng tay của anh vừa khỏe mạnh lại to rộng, ấm áp hơn cả Tần Ngạo.
"Là bang Hắc Lôi!"
Thuộc hạ của anh liên tiếp xả súng vào bọn chúng, hai bên đấu nhau kịch liệt. Tiếng súng làm mọi người chạy đi hết nhưng lại có một bóng hình mảnh khảnh chạy về hướng phát ra nó.
Thời Ninh vừa chạy vừa sợ con trai cô sẽ gặp phải chuyện gì chẳng lành, bên này Nam Huyền Dạ một tay ôm Tiểu Đình, một tay giơ súng ngắm bắn trúng vào người một tên thuộc hạ bang Hắc Lôi, ánh mắt lạnh lùng như tảng băng, còn Tiểu Đình trong lòng anh đáng lẽ phải sợ hãi thì lại mở to đôi mắt to tròn ra nhìn.
"Nhắm mắt vào."
Giọng nói bá đạo ở trên truyền xuống, nghiêm khắc. Tiểu Đình liền nhắm mắt vào không phản kháng.
Cậu nhắm mắt lại không phải vì sợ mà là nghe theo lời anh...
"Đoàng!"
Tiếng súng cuối cùng vang lên, người của bang Hắc Lôi đã bị anh xử gọn chỉ trong chưa đầy năm phút. Khi tên đó ngã xuống người đầy máu trước mắt cô thì cũng chính là lúc Thời Ninh nhìn thấy anh.
Nam Huyền Dạ.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt của Nam Huyền Dạ đã không còn sự lạnh lùng tanh máu mà thay vào đó là sững sờ, ngạc nhiên đến tột cùng.
Thời Ninh cũng thế, cả người cô như đóng băng lại trước ánh nhìn của anh. người đàn ông mà năm đó cô đã dứt khoát bỏ anh mà đi, nay anh đứng trước mặt cô. Trên tay còn là Thời Kính Đình.
"Tiểu Đình!"
Cô hét lên gọi con trai, vừa nghe thấy mẹ gọi, cậu bé đã nhảy khỏi lòng anh chạy đến với cô.
"Mami!"
Thời Ninh ôm lấy con trai vừa khóc vừa trách
"Sao con dám chạy lung tung như vậy hả..? Có biết là mami lo cho con lắm hay không?!"
Tiểu Đình thấy mẹ khóc thì cũng rưng rưng xin lỗi
"Con xin lỗi mami..."
Thời Ninh gạt đi nước mắt, hình ảnh Nam Huyền Dạ bắn chết một người ngã xuống ngay trước mắt cô bấy giờ vẫn còn hiển hiện. Mùi máu tanh nồng trong không khí, còn anh đã bước đến gần cô tự lúc nào.
So với hai năm trước, anh càng lạnh lùng hơn, đôi mắt phượng vẫn sâu hút hồn như thế, giờ đây lại in bóng hình cô bên trong.
"Bảo bối..."
Thời Ninh run lên bởi tiếng gọi đó, cô ôm chặt Tiểu Đình trong lòng, cố bình tĩnh nói
"Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi..."
Tiếng gọi tràn đầy yêu thương đó đã mây từ hai năm trước, giờ đây dường như lại sống lại bên trong anh.
"Đó là con trai của anh?"
Anh đột ngột hỏi. Thời Kính Đình giống anh như lột.
"Không phải!"
Cô phủ nhận ngay, nhưng vừa nói ra lại thấy mình thể hiện cảm xúc quá đà, thế là vội quay người định đi
"Bảo bối, em còn định chạy trốn khỏi anh đến khi nào...?"
Nam Huyền Dạ còn nhanh hơn cô, từ phía sau ôm chặt lấy cô, ôm lấy cả Tiểu Đình.
Hai năm qua, không một ngày nào là anh không tìm kiếm cô. Mỗi ngõ ngách, mỗi dọc đường anh đều đi qua, lướt đi trên đường thấy có ai giống cô là lại kích động chạy đến, nhưng bọn họ đều không phải là cô, là bảo bối của anh.
Nam Huyền Dạ nhớ về quá khứ mà cơn đau cứ như gặm cắn con tim anh từng hồi. Nhưng chưa bao giờ anh từ bỏ hi vọng, anh luôn nghĩ sẽ có ngày tìm được cô, tìm lại bảo bối mà anh đã vuột tay để cô đi mất.
Thời Ninh bị bao bởi vòng tay ấm áp này của anh, trái tim cũng đã run rẩy từng hồi. Hai năm qua cô không ngừng nhớ đến anh, thậm chí khi nhìn Tiểu Đình cô lại càng nhớ đến anh hơn. Nhưng giữa bọn họ đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nỗi đau mà Nam Huyền Dạ mang đến cho cô đã làm cô sợ phải đối mặt khi ở cạnh anh một lần nữa.
"Không!"
Cô đẩy mạnh anh ra, khoác lên mình ánh mắt hờ hững cùng lạnh lùng
"Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là bảo bối của anh!"
Nam Huyền Dạ bị đẩy ra như cũ không bỏ cuộc, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé ấy
"Bảo bối...em chính là bảo bối của anh, dù em có cháy thành tro thì anh cũng nhận ra em!"
Thời Ninh kìm lại nước mắt ở khóe mi, vì thế đôi mắt cô càng long lanh hơn
"Phải thì sao mà không phải thì sao? Nam Huyền Dạ, anh quên là anh đã từng đem đến cho tôi những gì à? Giữa tôi mà anh mãi mãi là hai thế giới khác nhau...Tôi sẽ không bao giờ thích anh. Nam Huyền Dạ!"
Cô giằng mạnh khỏi cái nắm tay chặt chẽ của anh, cô biết tính cách của Nam Huyền Dạ, không tuyệt tình, anh sẽ không buông.
Quả nhiên Nam Huyền Dạ đã buông tay của cô ra. nhưng sau đó trong mắt anh rất nhanh vẻ đau thương lại thay bằng sự lạnh lùng yêu mị, anh bật cười haha nói
"Bảo bối, em hận anh, em ghét anh thì anh vẫn sẽ yêu em. Em quên mất anh là người như thế nào sao? Nếu đời này em đã gặp anh rồi thì chỉ đến khi anh chết mới buông tay em!"
Nam Huyền Dạ nói xong, kéo lại cô xềnh xệch lên xe ô tô, Tiểu Đình sợ sệt nép vào lòng cô gọi baba. Anh nghe thấy thì vẻ mặt lại càng tối sầm hơn, nhất quyết phóng vù xe rời đi. Thời Ninh vừa đánh vừa cào cấu phản kháng lại nhưng sức lực chỉ như châu chấu đá xe. anh lại còn gằn giọng đe dọa cô
"Nếu em mà còn vùng vẫy nữa, anh sẽ hôn em ngay trước mặt con trai!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.