Chương 12: Tai nạn bất ngờ
Mèo Mù Mắt Đen
22/04/2021
Nam Huyền Dạ lúc này đang nghe Hoắc Lãnh báo cáo, điện thoại đột nhiên vang lên, anh nhìn số gọi đến rồi lạnh lùng tắt đi.
Hoắc Lãnh lại tiếp tục báo cáo, điện thoại của anh lại tiếp tục vang lên réo rắt dồn dập. Nam Huyền Dạ thay đổi ánh mắt, bắt máy lên
"Chuyện gì?"
"Lão...lão đại...Thời tiểu thư xảy ra chuyện rồi!"
Hô hấp trong người anh như ngừng lại.
"Nói!"
"Thời...Thời tiểu thư bị ngã cầu thang, chảy rất nhiều máu, hiện tại còn đang cấp cứu. Là Uyển Nhi lúc đó ở bên cạnh cô ấy..."
Ánh mắt Nam Huyền Dạ giống như là có ngọn lửa bên trong, anh cúp điện thoại rồi nói với Hoắc Lãnh
"Ở đây giao cho chú."
Sau đó tức tốc lên trực thăng bay thẳng về Nam gia. Đáng chết! Có mỗi việc trông chừng cô mà cũng không xong, bảo bối của anh...nếu cô mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ giết hết tất cả bọn chúng!
Dáng vẻ của Nam Huyền Dạ vô cùng lo lắng vội vã đến nỗi Hoắc Lãnh còn chưa kịp hỏi câu nào, mỗi giây mỗi phút trên trực thăng mà trong lòng anh nóng như lửa đốt.
"Bảo bối..."
Nam Huyền Dạ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trực thăng bay nhanh hết cỡ thì cũng phải mất một tiếng đồng hồ, mà Thời Ninh lúc này đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
"Mất nhiều máu quá! Mau truyền máu đi!"
"Bác sĩ! Không được! Nhóm máu của cô ấy là nhóm máu hiếm, hiện tại trong kho trữ máu của bệnh viện không có đủ."
"Mau liên lạc với ngân hàng máu đi!"
"Huyết áp của bệnh nhân đang giảm!"
Tiếng tít tít không ngừng vang lên cùng tiếng nói của bác sĩ. Còn ý thức Thời Ninh càng ngày càng mờ dần, trôi nổi...
"Bác sĩ! Xuất huyết não rồi! Phải mổ gấp!"
Bên ngoài phòng cấp cứu, Uyển Nhi mặt trắng bệch đi qua đi lại, chốc chốc lại có người từ trong phòng cấp cứu hối hả chạy ra lại chạy vào, Uyển Nhi càng sợ hơn bám lấy tay một người vừa chạy ra hỏi
"Bác sĩ...cô ấy...tình trạng của cô ấy thế nào..?"
"Không tốt lắm, cô là người nhà của bệnh nhân à? Cô nên chuẩn bị tinh thần đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Uyển Nhi nghe xong cả thế giới như sụp đổ, ngồi bệt xuống đất run lẩy bẩy
"Không thể nào...Thời tiểu thư..."
Cô gái ngồi khóc nức nở ở trước cửa phòng cấp cứu đã thu hút sự chú ý của Ôn Hạo, anh đang xách một túi trái cây đến thăm đồng nghiệp ở công ty, nhìn thấy Uyển Nhi tội nghiệp bèn đi đến hỏi.
"Cô gái, có chuyện gì thì cũng cần bình tĩnh, đừng ngồi ở trước phòng cấp cứu khóc như vậy."
Uyển Nhi không thèm để tâm đến Ôn Hạo, miệng cứ vừa khóc vừa kêu tên Thời Ninh
"Thời tiểu thư...Thời tiểu thư..."
Ôn Hạo vừa nghe thấy cô ta gọi "Thời tiểu thư" chợt sững người lại, liệu có phải là trùng hợp hay không?
"Cô gái, cô vừa nói gì? Thời tiểu thư có phải là Thời Ninh?"
Anh nắm lấy bả vai Uyển Nhi, đôi mắt cô nhìn anh mờ mịt, chỉ biết gọi "Thời tiểu thư..."
Đúng lúc này chuông điện thoại lại reo vang, nhìn thấy số của Nam Huyền Dạ, Uyển Nhi đã sợ hãi bịt chặt lấy hai tai rồi quăng chiếc điện thoại đi. Ôn Hạo chạy đến nhặt rồi ấn nút nghe, vừa bắt máy thì giọng nói lạnh lùng tựa ma quỷ của Nam Huyền Dạ đã vang lên
"Uyển Nhi! Thời Ninh đâu? Bảo bối của tôi đâu?!"
Lần này thì Ôn Hạo đã nghe thấy rõ ràng cái tên Thời Ninh từ miệng của Nam Huyền Dạ phát ra. Thì ra đúng là cô!
Thời Ninh đột ngột mất tích từ một tháng trước, bây giờ lại xuất hiện, còn ở trong phòng cấp cứu. Cô gái Uyển Nhi khóc lóc tới nhường này, rõ ràng là lành ít dữ nhiều.
Ôn Hạo đang thất thần nên không trả lời. tiếng gầm lên từ bên kia của Nam Huyền Dạ lại vang lên
"Chết tiệt! Mẹ kiếp Uyển Nhi! Nếu Thời Ninh mà xảy ra chuyện gì, cô cứ chuẩn bị tinh thần đi!"
Nam Huyền Dạ dập máy cái cụp, Ôn Hạo bấy giờ mới nhìn vào phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, biểu cảm trên mặt thật khó đoán.
Nam Huyền Dạ đã định vị được bệnh viện đó, nhanh chóng bay tới, nhưng khi anh tới nơi thì cô lại không có ở đó. Tất cả mọi người trông thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, bên ngoài là áo khoác măng tô dài, gương mặt đẹp như tạc mà ánh mắt lại vô cùng hung dữ, đi phía sau còn có hơn mười người mặc đồ đen đằng đằng sát khí.
Bảo vệ của bệnh viện nhanh chóng chạy vào ngăn lại, nhưng Nam Huyền Dạ đã rút súng ra, họng súng đen ngòm lạnh lẽo khiến tên bảo vệ kia toát mồ hôi lùi lại, Nam Huyền Dạ cất tiếng, giọng nói như Tula vang lên dưới địa ngục
"Bảo bối đâu?"
"Bảo...bảo bối nào?"
Ở bệnh viện này làm gì có kho báu chứ?
"Đoàng!"
Viên đạn xé gió lao tới làm vỡ toang chậu cây ở phía sau, tên bảo vệ sợ đến sắp bĩnh ra quần, hai chân run rẩy
"Tôi...tôi không biết!"
"Lục tung chỗ này lên!"
Nam Huyền Dạ ra lệnh, người của anh ngay lập tức tìm kiếm khắp các phòng bệnh, bệnh nhân và các y tá không hiểu chuyện gì xảy ra, sợ hãi nép vào trong góc.
Bấy giờ vị bác sĩ tầm trung niên vừa mổ cho Thời Ninh cảm giác được điều gì đó nên đi ra đứng trước mặt anh, hỏi
"Có phải anh đang tìm một cô gái tên là Thời Ninh?"
Vừa nhắc đến tên cô, Nam Huyền Dạ đã như hổ lao đến
"Đúng! Cô ấy đâu?!"
Anh gằn giọng, nắm lấy cổ áo vị bác sĩ đó.
"Chúng tôi đã phẫu thuật cho cô ấy, nhưng cô ấy đã biến mất rồi."
"Biến mất?"
Nam Huyền Dạ nhếch môi cười lạnh lẽo, dí súng vào đầu ông
"Ông muốn chết à?"
Bác sĩ nuốt nước bọt một cái, trả lời
"Cô ấy bị đưa đến đây trong tình trạng nguy kịch, sau đó may mắn là phẫu thuật thành công, nhưng chúng tôi vừa chuyển đến phòng ICU thì cô ấy đã bị đưa đi rồi."
Lồng ngực Nam Huyền Dạ phập phồng
"Là ai?"
Họng súng lạnh lẽo càng dí sát vào trán ông.
"Tôi không biết..."
Đang chuẩn bị không kìm chế được mà bắn chết ông ta thì người của anh đã tìm thấy Uyển Nhi trong phòng vệ sinh, thì ra cô ta vì quá sợ hãi mà trốn trong đó.
Uyển Nhi bị ném xuống trước mặt Nam Huyền Dạ, cô ta vừa khóc vừa nắm lấy ống quần anh cầu xin
"Lão đại...xin hãy tha cho tôi, không phải lỗi tại tôi...lão đại..."
Ánh mắt Nam Huyền Dạ lạnh lẽo tột cùng, anh như cắt tiếng "đoàng!" một lần nữa vang lên, máu từ cái lỗ nhỏ trên trán Uyển Nhi tuôn ra, ánh mắt cô ta còn trợn trừng sợ hãi nhìn anh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra...
Hoắc Lãnh lại tiếp tục báo cáo, điện thoại của anh lại tiếp tục vang lên réo rắt dồn dập. Nam Huyền Dạ thay đổi ánh mắt, bắt máy lên
"Chuyện gì?"
"Lão...lão đại...Thời tiểu thư xảy ra chuyện rồi!"
Hô hấp trong người anh như ngừng lại.
"Nói!"
"Thời...Thời tiểu thư bị ngã cầu thang, chảy rất nhiều máu, hiện tại còn đang cấp cứu. Là Uyển Nhi lúc đó ở bên cạnh cô ấy..."
Ánh mắt Nam Huyền Dạ giống như là có ngọn lửa bên trong, anh cúp điện thoại rồi nói với Hoắc Lãnh
"Ở đây giao cho chú."
Sau đó tức tốc lên trực thăng bay thẳng về Nam gia. Đáng chết! Có mỗi việc trông chừng cô mà cũng không xong, bảo bối của anh...nếu cô mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ giết hết tất cả bọn chúng!
Dáng vẻ của Nam Huyền Dạ vô cùng lo lắng vội vã đến nỗi Hoắc Lãnh còn chưa kịp hỏi câu nào, mỗi giây mỗi phút trên trực thăng mà trong lòng anh nóng như lửa đốt.
"Bảo bối..."
Nam Huyền Dạ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trực thăng bay nhanh hết cỡ thì cũng phải mất một tiếng đồng hồ, mà Thời Ninh lúc này đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
"Mất nhiều máu quá! Mau truyền máu đi!"
"Bác sĩ! Không được! Nhóm máu của cô ấy là nhóm máu hiếm, hiện tại trong kho trữ máu của bệnh viện không có đủ."
"Mau liên lạc với ngân hàng máu đi!"
"Huyết áp của bệnh nhân đang giảm!"
Tiếng tít tít không ngừng vang lên cùng tiếng nói của bác sĩ. Còn ý thức Thời Ninh càng ngày càng mờ dần, trôi nổi...
"Bác sĩ! Xuất huyết não rồi! Phải mổ gấp!"
Bên ngoài phòng cấp cứu, Uyển Nhi mặt trắng bệch đi qua đi lại, chốc chốc lại có người từ trong phòng cấp cứu hối hả chạy ra lại chạy vào, Uyển Nhi càng sợ hơn bám lấy tay một người vừa chạy ra hỏi
"Bác sĩ...cô ấy...tình trạng của cô ấy thế nào..?"
"Không tốt lắm, cô là người nhà của bệnh nhân à? Cô nên chuẩn bị tinh thần đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Uyển Nhi nghe xong cả thế giới như sụp đổ, ngồi bệt xuống đất run lẩy bẩy
"Không thể nào...Thời tiểu thư..."
Cô gái ngồi khóc nức nở ở trước cửa phòng cấp cứu đã thu hút sự chú ý của Ôn Hạo, anh đang xách một túi trái cây đến thăm đồng nghiệp ở công ty, nhìn thấy Uyển Nhi tội nghiệp bèn đi đến hỏi.
"Cô gái, có chuyện gì thì cũng cần bình tĩnh, đừng ngồi ở trước phòng cấp cứu khóc như vậy."
Uyển Nhi không thèm để tâm đến Ôn Hạo, miệng cứ vừa khóc vừa kêu tên Thời Ninh
"Thời tiểu thư...Thời tiểu thư..."
Ôn Hạo vừa nghe thấy cô ta gọi "Thời tiểu thư" chợt sững người lại, liệu có phải là trùng hợp hay không?
"Cô gái, cô vừa nói gì? Thời tiểu thư có phải là Thời Ninh?"
Anh nắm lấy bả vai Uyển Nhi, đôi mắt cô nhìn anh mờ mịt, chỉ biết gọi "Thời tiểu thư..."
Đúng lúc này chuông điện thoại lại reo vang, nhìn thấy số của Nam Huyền Dạ, Uyển Nhi đã sợ hãi bịt chặt lấy hai tai rồi quăng chiếc điện thoại đi. Ôn Hạo chạy đến nhặt rồi ấn nút nghe, vừa bắt máy thì giọng nói lạnh lùng tựa ma quỷ của Nam Huyền Dạ đã vang lên
"Uyển Nhi! Thời Ninh đâu? Bảo bối của tôi đâu?!"
Lần này thì Ôn Hạo đã nghe thấy rõ ràng cái tên Thời Ninh từ miệng của Nam Huyền Dạ phát ra. Thì ra đúng là cô!
Thời Ninh đột ngột mất tích từ một tháng trước, bây giờ lại xuất hiện, còn ở trong phòng cấp cứu. Cô gái Uyển Nhi khóc lóc tới nhường này, rõ ràng là lành ít dữ nhiều.
Ôn Hạo đang thất thần nên không trả lời. tiếng gầm lên từ bên kia của Nam Huyền Dạ lại vang lên
"Chết tiệt! Mẹ kiếp Uyển Nhi! Nếu Thời Ninh mà xảy ra chuyện gì, cô cứ chuẩn bị tinh thần đi!"
Nam Huyền Dạ dập máy cái cụp, Ôn Hạo bấy giờ mới nhìn vào phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, biểu cảm trên mặt thật khó đoán.
Nam Huyền Dạ đã định vị được bệnh viện đó, nhanh chóng bay tới, nhưng khi anh tới nơi thì cô lại không có ở đó. Tất cả mọi người trông thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, bên ngoài là áo khoác măng tô dài, gương mặt đẹp như tạc mà ánh mắt lại vô cùng hung dữ, đi phía sau còn có hơn mười người mặc đồ đen đằng đằng sát khí.
Bảo vệ của bệnh viện nhanh chóng chạy vào ngăn lại, nhưng Nam Huyền Dạ đã rút súng ra, họng súng đen ngòm lạnh lẽo khiến tên bảo vệ kia toát mồ hôi lùi lại, Nam Huyền Dạ cất tiếng, giọng nói như Tula vang lên dưới địa ngục
"Bảo bối đâu?"
"Bảo...bảo bối nào?"
Ở bệnh viện này làm gì có kho báu chứ?
"Đoàng!"
Viên đạn xé gió lao tới làm vỡ toang chậu cây ở phía sau, tên bảo vệ sợ đến sắp bĩnh ra quần, hai chân run rẩy
"Tôi...tôi không biết!"
"Lục tung chỗ này lên!"
Nam Huyền Dạ ra lệnh, người của anh ngay lập tức tìm kiếm khắp các phòng bệnh, bệnh nhân và các y tá không hiểu chuyện gì xảy ra, sợ hãi nép vào trong góc.
Bấy giờ vị bác sĩ tầm trung niên vừa mổ cho Thời Ninh cảm giác được điều gì đó nên đi ra đứng trước mặt anh, hỏi
"Có phải anh đang tìm một cô gái tên là Thời Ninh?"
Vừa nhắc đến tên cô, Nam Huyền Dạ đã như hổ lao đến
"Đúng! Cô ấy đâu?!"
Anh gằn giọng, nắm lấy cổ áo vị bác sĩ đó.
"Chúng tôi đã phẫu thuật cho cô ấy, nhưng cô ấy đã biến mất rồi."
"Biến mất?"
Nam Huyền Dạ nhếch môi cười lạnh lẽo, dí súng vào đầu ông
"Ông muốn chết à?"
Bác sĩ nuốt nước bọt một cái, trả lời
"Cô ấy bị đưa đến đây trong tình trạng nguy kịch, sau đó may mắn là phẫu thuật thành công, nhưng chúng tôi vừa chuyển đến phòng ICU thì cô ấy đã bị đưa đi rồi."
Lồng ngực Nam Huyền Dạ phập phồng
"Là ai?"
Họng súng lạnh lẽo càng dí sát vào trán ông.
"Tôi không biết..."
Đang chuẩn bị không kìm chế được mà bắn chết ông ta thì người của anh đã tìm thấy Uyển Nhi trong phòng vệ sinh, thì ra cô ta vì quá sợ hãi mà trốn trong đó.
Uyển Nhi bị ném xuống trước mặt Nam Huyền Dạ, cô ta vừa khóc vừa nắm lấy ống quần anh cầu xin
"Lão đại...xin hãy tha cho tôi, không phải lỗi tại tôi...lão đại..."
Ánh mắt Nam Huyền Dạ lạnh lẽo tột cùng, anh như cắt tiếng "đoàng!" một lần nữa vang lên, máu từ cái lỗ nhỏ trên trán Uyển Nhi tuôn ra, ánh mắt cô ta còn trợn trừng sợ hãi nhìn anh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.