Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Chương 137: Bánh ngọt Medovik ❤️
Mèo Mù Mắt Đen
16/04/2021
Hàn Kỳ Âm không thể ngờ được rằng Mộ Dung Tuyết rời đi mà không nói tiếng nào cho cô biết. Cô ấy chỉ để lại một bức thư với hai từ 'Tạm biệt', trước đó còn dặn cô phải giao tận tay món bánh ngọt này cho Mạc Tư Huyền.
Mạc Tư Huyền nhìn chiếc bánh được trang trí đẹp đẽ, còn được làm công phu tám lớp mỏng chồng lên nhau, mỗi lớp được phết kem socola. Theo lời của Hàn Kỳ Âm thì anh chỉ không ăn cay nên cô muốn gửi gắm nhưng lời cô muốn nói vào chiếc bánh này.
Mạc Tư Huyền cầm dao cắt một miếng ra, khi dao chạm tới phần đáy thì anh lại cảm thấy cồm cộm. Hóa ra bên dưới có một tấm thiệp, anh mở nó ra, nét chữ đẹp đẽ của Mộ Dung Tuyết bên trong
"Tư Huyền
Tôi xin lỗi vì mấy ngày vừa qua đã gây ra rắc rối không nhỏ cho anh, tôi xin lỗi.
Chiếc bánh này coi như là quà tạ lỗi, tôi đã làm nó rất nhiều lần mới được, nếu anh có ghét bỏ thì cũng khoan hãy vứt đi, hãy thử nếm một miếng xem thế nào. Coi như là nể tình tôi mất bao nhiêu công sức chuẩn bị.
Chiếc bánh này có tên là Medovik, là một loại bánh ngọt ở Nga. Truyền thuyết nói rằng bánh Medovik được đích thân Hoàng đế Alexander I sai người làm ra tặng cho hoàng hậu của mình, bà là một người không thích đồ ngọt nhưng cũng phải xiêu lòng vì nó. Tôi cũng mong rằng anh sẽ thích nó.
Tạm biệt.
Mộ Dung Tuyết. "
Mộ Dung Tuyết không nói bất cứ câu nào liên quan đến tình cảm của mình ở trong đó, bởi vì chính bản thân chiếc bánh đã truyền tải nó giúp cô, đó chính là lời rõ ràng nhất.
Mạc Tư Huyền còn thấy đoạn cuối nét chữ hơi run rẩy, còn có những vòng tròn nhỏ đậm. Cô đã khóc khi viết nó sao?
Anh đặt bức thư xuống, sau đó cầm dĩa lấy một miếng lên nếm thử, vị bánh không quá ngọt, mềm, nếm thử rồi lại muốn ăn tiếp.
Quả thật Mộ Dung Tuyết đã tốn rất nhiều công sức vì nó, vì muốn bày tỏ lòng mình cho anh biết. Trước lúc rời đi anh còn thấy hai bàn tay cô dán đầy băng cá nhân, có lẽ là học nấu ăn mà ra.
Mạc Tư Huyền thở dài, hình ảnh lúc cô rời đi sáng nay lại hiện lên trong đầu, sau đó lại nhìn xuống chiếc bánh. Mạc Tư Huyền quyết định cất nó lại, còn miếng bánh cắt ra kia, anh ăn hết.
Mộ Dung Tuyết, đã rời đi rồi, sao còn cố gắng để lại tâm tư...
*
*
*
Vì chuyện Mộ Dung Tuyết rời đi mà không nói tiếng nào khiến cho mấy hôm nay Hàn Kỳ Âm cứ ngọt nhạt với Cố Thâm suốt. Hắn véo lấy má phấn của cô, cất tiếng nói
"Mộ Dung Tuyết quyết định rời đi là do cô ta muốn, không ai ép buộc cả."
Làm sao mà cô tin được cơ chứ.
Cố Thâm không nói nhiều, trực tiếp dày vò đôi môi hư hỏng đang giận dỗi kia, dạo này hắn chiều cô nhiều quá nên cô đâm sinh hư rồi. Lại còn biết giận dỗi mặt nặng mày nhẹ, chẳng qua là Cố Thâm muốn chứ không thì Hàn Kỳ Âm còn lâu mới có thể dỗi hắn.
"Ưm...ưm..."
Cô đánh nhẹ vào ngực hắn. Lại thế, lần nào cũng giở chiêu này ra, nhưng mà đúng là Hàn Kỳ Âm không thể dỗi hắn lâu được, dù sao hắn cũng là lão đại của cô. Dạo gần đây Cố Thâm đối xử tốt, chịu nhường nhịn cô đã là một thay đổi lớn rồi. So với bản tính hồi trước hở ra là trừng phạt, bây giờ hắn lại đổi cách khác, đó là phạt cô ở trên giường.
Cách này vô cùng hiệu quả, cho dù cô có dỗi hắn thì một lát sau đã phải năn nỉ cầu xin, hắn lại còn 'phạt' không biết chán, nếu không phải là cô ngất đi thì còn lâu hắn mới buông tha.
"Anh chơi xấu."
Hàn Kỳ Âm cắn cắn vào cổ hắn.
Cố Thâm để lại ấn kí trên người cô thì cô cũng để lại dấu hôn trên cổ hắn.
Cố Thâm "Em cắn vào đó làm gì, răng không hư chứ?"
Thịt hắn cứng, da lại dày, cô cắn lỡ không may hư răng thì sao?
Hắn sờ sờ răng nhỏ của cô, Hàn Kỳ Âm quên cả giận dỗi.
"Lão đại, anh có biết là anh ngày càng đáng yêu không?"
Cô chu môi hôn vào môi hắn thật kêu.
"Nói gì đấy?"
Giọng Cố Thâm hạ xuống không độ, sao cô lại dám bảo hắn 'đáng yêu'?
Hàn Kỳ Âm ngược lại không sợ hãi mà cười ngọt ngào, làn da mịn màng trắng hồng hây hây
"Em nói là anh đáng yêu...đáng yêu muốn chết đi được...lão đại, em yêu anh."
Cố Thâm ngay lập tức bế bổng cô đứng dậy, cô bị bất ngờ bèn ôm chặt lấy cổ hắn. Hơi thở nam tính bên tai khiến cô say đắm
"Xem ra không trừng phạt em đến nơi đến chốn là không được."
Hàn Kỳ Âm cười đến run rẩy cả người, Cố Thâm lại càng hừng hực lôi tuột váy cô xuống, bắt đầu mạnh mẽ chiếm đoạt. Trong căn phòng không khí dần được hâm nóng...
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1735893/episode-images/1614680119515.jpg-original600webp?sign=4a8e9a405a91f5ff01115f8e60647669&t=6080bc80)
Mạc Tư Huyền nhìn chiếc bánh được trang trí đẹp đẽ, còn được làm công phu tám lớp mỏng chồng lên nhau, mỗi lớp được phết kem socola. Theo lời của Hàn Kỳ Âm thì anh chỉ không ăn cay nên cô muốn gửi gắm nhưng lời cô muốn nói vào chiếc bánh này.
Mạc Tư Huyền cầm dao cắt một miếng ra, khi dao chạm tới phần đáy thì anh lại cảm thấy cồm cộm. Hóa ra bên dưới có một tấm thiệp, anh mở nó ra, nét chữ đẹp đẽ của Mộ Dung Tuyết bên trong
"Tư Huyền
Tôi xin lỗi vì mấy ngày vừa qua đã gây ra rắc rối không nhỏ cho anh, tôi xin lỗi.
Chiếc bánh này coi như là quà tạ lỗi, tôi đã làm nó rất nhiều lần mới được, nếu anh có ghét bỏ thì cũng khoan hãy vứt đi, hãy thử nếm một miếng xem thế nào. Coi như là nể tình tôi mất bao nhiêu công sức chuẩn bị.
Chiếc bánh này có tên là Medovik, là một loại bánh ngọt ở Nga. Truyền thuyết nói rằng bánh Medovik được đích thân Hoàng đế Alexander I sai người làm ra tặng cho hoàng hậu của mình, bà là một người không thích đồ ngọt nhưng cũng phải xiêu lòng vì nó. Tôi cũng mong rằng anh sẽ thích nó.
Tạm biệt.
Mộ Dung Tuyết. "
Mộ Dung Tuyết không nói bất cứ câu nào liên quan đến tình cảm của mình ở trong đó, bởi vì chính bản thân chiếc bánh đã truyền tải nó giúp cô, đó chính là lời rõ ràng nhất.
Mạc Tư Huyền còn thấy đoạn cuối nét chữ hơi run rẩy, còn có những vòng tròn nhỏ đậm. Cô đã khóc khi viết nó sao?
Anh đặt bức thư xuống, sau đó cầm dĩa lấy một miếng lên nếm thử, vị bánh không quá ngọt, mềm, nếm thử rồi lại muốn ăn tiếp.
Quả thật Mộ Dung Tuyết đã tốn rất nhiều công sức vì nó, vì muốn bày tỏ lòng mình cho anh biết. Trước lúc rời đi anh còn thấy hai bàn tay cô dán đầy băng cá nhân, có lẽ là học nấu ăn mà ra.
Mạc Tư Huyền thở dài, hình ảnh lúc cô rời đi sáng nay lại hiện lên trong đầu, sau đó lại nhìn xuống chiếc bánh. Mạc Tư Huyền quyết định cất nó lại, còn miếng bánh cắt ra kia, anh ăn hết.
Mộ Dung Tuyết, đã rời đi rồi, sao còn cố gắng để lại tâm tư...
*
*
*
Vì chuyện Mộ Dung Tuyết rời đi mà không nói tiếng nào khiến cho mấy hôm nay Hàn Kỳ Âm cứ ngọt nhạt với Cố Thâm suốt. Hắn véo lấy má phấn của cô, cất tiếng nói
"Mộ Dung Tuyết quyết định rời đi là do cô ta muốn, không ai ép buộc cả."
Làm sao mà cô tin được cơ chứ.
Cố Thâm không nói nhiều, trực tiếp dày vò đôi môi hư hỏng đang giận dỗi kia, dạo này hắn chiều cô nhiều quá nên cô đâm sinh hư rồi. Lại còn biết giận dỗi mặt nặng mày nhẹ, chẳng qua là Cố Thâm muốn chứ không thì Hàn Kỳ Âm còn lâu mới có thể dỗi hắn.
"Ưm...ưm..."
Cô đánh nhẹ vào ngực hắn. Lại thế, lần nào cũng giở chiêu này ra, nhưng mà đúng là Hàn Kỳ Âm không thể dỗi hắn lâu được, dù sao hắn cũng là lão đại của cô. Dạo gần đây Cố Thâm đối xử tốt, chịu nhường nhịn cô đã là một thay đổi lớn rồi. So với bản tính hồi trước hở ra là trừng phạt, bây giờ hắn lại đổi cách khác, đó là phạt cô ở trên giường.
Cách này vô cùng hiệu quả, cho dù cô có dỗi hắn thì một lát sau đã phải năn nỉ cầu xin, hắn lại còn 'phạt' không biết chán, nếu không phải là cô ngất đi thì còn lâu hắn mới buông tha.
"Anh chơi xấu."
Hàn Kỳ Âm cắn cắn vào cổ hắn.
Cố Thâm để lại ấn kí trên người cô thì cô cũng để lại dấu hôn trên cổ hắn.
Cố Thâm "Em cắn vào đó làm gì, răng không hư chứ?"
Thịt hắn cứng, da lại dày, cô cắn lỡ không may hư răng thì sao?
Hắn sờ sờ răng nhỏ của cô, Hàn Kỳ Âm quên cả giận dỗi.
"Lão đại, anh có biết là anh ngày càng đáng yêu không?"
Cô chu môi hôn vào môi hắn thật kêu.
"Nói gì đấy?"
Giọng Cố Thâm hạ xuống không độ, sao cô lại dám bảo hắn 'đáng yêu'?
Hàn Kỳ Âm ngược lại không sợ hãi mà cười ngọt ngào, làn da mịn màng trắng hồng hây hây
"Em nói là anh đáng yêu...đáng yêu muốn chết đi được...lão đại, em yêu anh."
Cố Thâm ngay lập tức bế bổng cô đứng dậy, cô bị bất ngờ bèn ôm chặt lấy cổ hắn. Hơi thở nam tính bên tai khiến cô say đắm
"Xem ra không trừng phạt em đến nơi đến chốn là không được."
Hàn Kỳ Âm cười đến run rẩy cả người, Cố Thâm lại càng hừng hực lôi tuột váy cô xuống, bắt đầu mạnh mẽ chiếm đoạt. Trong căn phòng không khí dần được hâm nóng...
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1735893/episode-images/1614680119515.jpg-original600webp?sign=4a8e9a405a91f5ff01115f8e60647669&t=6080bc80)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.