Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Chương 126: Có qua có lại
Mèo Mù Mắt Đen
16/04/2021
Còn Hàn Kỳ Âm lúc này đang bị nụ hôn của Cố Thâm chế ngự muốn xây xẩm mặt mày. Hơi thở cô gấp gáp, không được rồi, nếu cứ thế này thì cô sẽ ngạt thở mất....
"Ưm lão đại...anh buông em ra đi..."
Cô vùng vẫy, như mọi lần nỉ non cầu xin hắn, Cố Thâm hừm một cái, cắn vào môi cô trừng phạt rồi mới buông ra
"Nói. Sao đột nhiên đưa Mộ Dung Tuyết đến đây?"
Bất cứ ai liên quan đến họ Mộ hắn đều không thích.
Mới thả cô đi chơi có một lát mà đã gây chuyện rồi.
"Lão đại, anh nghe em giải thích đã..."
"Mau lên."
Cố Thâm ôm cô vào lòng, đôi môi cứ hôn khắp gương mặt cô.
"Em...tình cờ gặp Mộ Dung Tuyết, hoàn toàn không cố ý đưa cô ấy đến đây. Còn việc Mạc Tư Huyền, em thực sự không biết cô ấy thích anh ta."
"Không cố ý?"
Ánh mắt Cố Thâm nheo lại, bắt trúng từ khóa.
Nội tâm Hàn Kỳ Âm...'cũng không hẳn là không cố ý...'
"A lão đại! Hôm nay em đi chơi rất vui, bên ngoài phong cảnh rất đẹp...em còn gặp mấy tên côn đồ nhưng không sao, em đã đánh cho bọn chúng không bò dậy được..."
Cố Thâm nhìn cô khoa môi múa mép, không bóc mẽ ngay mà bàn tay đặt ở eo gõ nhè nhẹ, ánh mắt như có như không...
"Ừm..."
Hàn Kỳ Âm cố tình đánh trống lảng, đại não cố vắt ra xem còn chuyện gì để nói không, nhưng mà càng cố nghĩ thì lại càng rối, hai tay nhỏ cứ xoắn xuýt vào nhau.
Cố Thâm tất nhiên không ép thêm, hắn tin cô cũng không dám nói dối hắn. Tuy nhiên việc cô tự ý đưa Mộ Dung Tuyết đến đây hắn không hài lòng cho lắm...
Mộ Dung Tuyết mà ở đây thì Mộ Dung Nham cũng thế, lần trước đánh nhau với anh ta, thân thủ cũng không tồi nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường, nếu như Cố Thâm không bị thương thì có lẽ Mộ Dung Nham đã bị đánh chết rồi.
Nghĩ lại chuyện đó, Cố Thâm bỗng cảm thấy khó chịu, bàn tay đặt ở eo Hàn Kỳ Âm siết mạnh một cái khiến cô kêu lên một tiếng
"A..."
Thấy cô kêu đau, hắn bèn nới lỏng lực đạo.
"Em tự ý đưa cô ta đến đây..."
"Lão đại, anh đừng lo. Mộ Dung Nham không có ở đây."
Cô nhạy cảm hiểu ý hắn.
"Không ở đây bây giờ nhưng không đồng nghĩa với việc sau này thì không."
Hắn sẽ loại bỏ tất cả rủi ro, hắn không muốn phải nhìn thấy Mộ Dung Nham lởn vởn quanh Hàn Kỳ Âm.
"Nhưng mà...cô ấy hình như không muốn rời đi, bởi vì Mạc Tư Huyền..."
Với tính cách của Mộ Dung Tuyết, muốn cô ấy rời đi không dễ, lại còn đến tận nơi tìm Mạc Tư Huyền nữa. E rằng là muốn Mạc Tư Huyền đồng ý mới thôi.
Cái này thì Cố Thâm đúng là cũng cảm nhận được, cả hai người bọn họ không ngờ tới được là Mộ Dung Tuyết lại thích Mạc Tư Huyền. Mà Cố Thâm lại không muốn nhúng tay vào chuyện cá nhân của bốn người bọn họ, lâu lắm rồi hắn mới thấy có một cô gái có thể khiến cho Mạc Tư Huyền lung lay, cũng có chút thú vị...
Vấn đề lớn nhất ở đây chỉ là cô ta mang họ Mộ.
Hàn Kỳ Âm thấy hắn không nói gì, biết là hắn đang suy tính, thế là nghĩ một chút rồi nói
"Lão đại, em sẽ bảo Mộ Dung Tuyết không được nói cho Mộ Dung Nham có được không? Cô ấy ở đây cũng coi như bầu bạn cùng em, hằng ngày khi em ở một mình rất chán. Vả lại còn Mạc Tư Huyền, anh cũng cảm thấy anh ta nên bớt nghiêm túc một chút thì hơn có phải không...?"
Lí do rất hợp tình hợp lí, Cố Thâm nhìn cô đánh giá, miệng lưỡi đã biết cách ăn nói rồi.
"Lão đại..."
Cô nhân cơ hội nũng nịu với hắn.
"Để Mộ Dung Tuyết ở đây cũng được. Nhưng chỉ cần tôi phát giác ra Mộ Dung Nham đến đây thì cô ta chắc chắn phải cuốn xéo."
"Không có chuyện đó đâu. Em đảm bảo."
Hàn Kỳ Âm giơ ba ngón tay lên.
"Cảm ơn anh. Lão đại..."
Hắn dễ dàng đồng ý như thế...đúng là có chút kì lạ, nhưng giây sau cô đã biết lí do
"Tối nay nhờ cả vào thành ý của em rồi. Có qua có lại..."
Nụ cười trên môi cô cứng đờ, biết ngay mà...!
Cái gì mà mẫu người đàn ông lí tưởng của các cô gái chứ!
Tối nào cũng báo hại cô mãi mới lết xuống được giường.
Từ khi Cố Thâm tiếp xúc với chuyện đó, hắn ngày ngày đều chăm chỉ cần mẫn, mặc cho cô nỉ non cầu xin, hắn còn nói rằng
"Em còn sức kêu như vậy thì làm thêm vài lần nữa..."
Cho đến khi cô ngất đi hắn vẫn không buông tha cho cô, đâm mạnh vào bắt cô tỉnh lại. Cố Thâm giống như không biết thỏa mãn là gì, tần suất càng ngày càng tăng, hơn nữa còn không biết mệt mỏi...
"Anh muốn thế nào thì như thế chứ sao~"
Cô đánh vào ngực hắn, giả vờ ngại ngùng, thực ra sâu trong lòng thầm mắng hắn, Mộ Dung Tuyết vì cô... vì sự nghiệp theo đuổi tình yêu của cô, tôi ủng hộ!
Người như Mạc Tư Huyền mà yêu vào thì không biết sẽ thay đổi như thế nào, thật sự rất chờ mong...
"Ưm lão đại...anh buông em ra đi..."
Cô vùng vẫy, như mọi lần nỉ non cầu xin hắn, Cố Thâm hừm một cái, cắn vào môi cô trừng phạt rồi mới buông ra
"Nói. Sao đột nhiên đưa Mộ Dung Tuyết đến đây?"
Bất cứ ai liên quan đến họ Mộ hắn đều không thích.
Mới thả cô đi chơi có một lát mà đã gây chuyện rồi.
"Lão đại, anh nghe em giải thích đã..."
"Mau lên."
Cố Thâm ôm cô vào lòng, đôi môi cứ hôn khắp gương mặt cô.
"Em...tình cờ gặp Mộ Dung Tuyết, hoàn toàn không cố ý đưa cô ấy đến đây. Còn việc Mạc Tư Huyền, em thực sự không biết cô ấy thích anh ta."
"Không cố ý?"
Ánh mắt Cố Thâm nheo lại, bắt trúng từ khóa.
Nội tâm Hàn Kỳ Âm...'cũng không hẳn là không cố ý...'
"A lão đại! Hôm nay em đi chơi rất vui, bên ngoài phong cảnh rất đẹp...em còn gặp mấy tên côn đồ nhưng không sao, em đã đánh cho bọn chúng không bò dậy được..."
Cố Thâm nhìn cô khoa môi múa mép, không bóc mẽ ngay mà bàn tay đặt ở eo gõ nhè nhẹ, ánh mắt như có như không...
"Ừm..."
Hàn Kỳ Âm cố tình đánh trống lảng, đại não cố vắt ra xem còn chuyện gì để nói không, nhưng mà càng cố nghĩ thì lại càng rối, hai tay nhỏ cứ xoắn xuýt vào nhau.
Cố Thâm tất nhiên không ép thêm, hắn tin cô cũng không dám nói dối hắn. Tuy nhiên việc cô tự ý đưa Mộ Dung Tuyết đến đây hắn không hài lòng cho lắm...
Mộ Dung Tuyết mà ở đây thì Mộ Dung Nham cũng thế, lần trước đánh nhau với anh ta, thân thủ cũng không tồi nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường, nếu như Cố Thâm không bị thương thì có lẽ Mộ Dung Nham đã bị đánh chết rồi.
Nghĩ lại chuyện đó, Cố Thâm bỗng cảm thấy khó chịu, bàn tay đặt ở eo Hàn Kỳ Âm siết mạnh một cái khiến cô kêu lên một tiếng
"A..."
Thấy cô kêu đau, hắn bèn nới lỏng lực đạo.
"Em tự ý đưa cô ta đến đây..."
"Lão đại, anh đừng lo. Mộ Dung Nham không có ở đây."
Cô nhạy cảm hiểu ý hắn.
"Không ở đây bây giờ nhưng không đồng nghĩa với việc sau này thì không."
Hắn sẽ loại bỏ tất cả rủi ro, hắn không muốn phải nhìn thấy Mộ Dung Nham lởn vởn quanh Hàn Kỳ Âm.
"Nhưng mà...cô ấy hình như không muốn rời đi, bởi vì Mạc Tư Huyền..."
Với tính cách của Mộ Dung Tuyết, muốn cô ấy rời đi không dễ, lại còn đến tận nơi tìm Mạc Tư Huyền nữa. E rằng là muốn Mạc Tư Huyền đồng ý mới thôi.
Cái này thì Cố Thâm đúng là cũng cảm nhận được, cả hai người bọn họ không ngờ tới được là Mộ Dung Tuyết lại thích Mạc Tư Huyền. Mà Cố Thâm lại không muốn nhúng tay vào chuyện cá nhân của bốn người bọn họ, lâu lắm rồi hắn mới thấy có một cô gái có thể khiến cho Mạc Tư Huyền lung lay, cũng có chút thú vị...
Vấn đề lớn nhất ở đây chỉ là cô ta mang họ Mộ.
Hàn Kỳ Âm thấy hắn không nói gì, biết là hắn đang suy tính, thế là nghĩ một chút rồi nói
"Lão đại, em sẽ bảo Mộ Dung Tuyết không được nói cho Mộ Dung Nham có được không? Cô ấy ở đây cũng coi như bầu bạn cùng em, hằng ngày khi em ở một mình rất chán. Vả lại còn Mạc Tư Huyền, anh cũng cảm thấy anh ta nên bớt nghiêm túc một chút thì hơn có phải không...?"
Lí do rất hợp tình hợp lí, Cố Thâm nhìn cô đánh giá, miệng lưỡi đã biết cách ăn nói rồi.
"Lão đại..."
Cô nhân cơ hội nũng nịu với hắn.
"Để Mộ Dung Tuyết ở đây cũng được. Nhưng chỉ cần tôi phát giác ra Mộ Dung Nham đến đây thì cô ta chắc chắn phải cuốn xéo."
"Không có chuyện đó đâu. Em đảm bảo."
Hàn Kỳ Âm giơ ba ngón tay lên.
"Cảm ơn anh. Lão đại..."
Hắn dễ dàng đồng ý như thế...đúng là có chút kì lạ, nhưng giây sau cô đã biết lí do
"Tối nay nhờ cả vào thành ý của em rồi. Có qua có lại..."
Nụ cười trên môi cô cứng đờ, biết ngay mà...!
Cái gì mà mẫu người đàn ông lí tưởng của các cô gái chứ!
Tối nào cũng báo hại cô mãi mới lết xuống được giường.
Từ khi Cố Thâm tiếp xúc với chuyện đó, hắn ngày ngày đều chăm chỉ cần mẫn, mặc cho cô nỉ non cầu xin, hắn còn nói rằng
"Em còn sức kêu như vậy thì làm thêm vài lần nữa..."
Cho đến khi cô ngất đi hắn vẫn không buông tha cho cô, đâm mạnh vào bắt cô tỉnh lại. Cố Thâm giống như không biết thỏa mãn là gì, tần suất càng ngày càng tăng, hơn nữa còn không biết mệt mỏi...
"Anh muốn thế nào thì như thế chứ sao~"
Cô đánh vào ngực hắn, giả vờ ngại ngùng, thực ra sâu trong lòng thầm mắng hắn, Mộ Dung Tuyết vì cô... vì sự nghiệp theo đuổi tình yêu của cô, tôi ủng hộ!
Người như Mạc Tư Huyền mà yêu vào thì không biết sẽ thay đổi như thế nào, thật sự rất chờ mong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.