Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Chương 87: Gặp lại Mộ Dung Tuyết
Mèo Mù Mắt Đen
16/04/2021
Hàn Kỳ Âm nói cảm ơn Mộ Dung Tuyết một lần nữa, không biết phải báo đáp như thế nào.
Nếu không có Mộ Dung Tuyết thì cô và Cố Thâm đã bỏ mạng tại đó rồi.
"Không có gì. Việc nên làm thôi. Hình như là cả hai người đều bị thương?"
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy máu trên bả vai Hàn Kỳ Âm và bàn tay đang ôm bụng của Cố Thâm.
Còn một vết thương nữa ở sau lưng hắn nhưng Mộ Dung Tuyết không nhìn thấy.
Chỉ có một mình Hàn Kỳ Âm biết vết thương của Cố Thâm nghiêm trọng thế nào, cô lo lắng đến nỗi vết thương trên bả vai còn không màng, ánh mắt gắt gao chỉ nhìn hắn
"Lão đại. Anh không sao chứ?"
Cố Thâm di chuyển tầm mắt của mình sang gương mặt của cô, trong đôi mắt long lanh ấy chỉ phản chiếu gương mặt hắn, gò má cô có dính một vệt máu, không biết đây là máu của cô hay là máu của kẻ thù. hắn liền đưa ngón tay lên lau sạch nó, may mắn rằng đây không phải máu của cô.
Bàn tay Cố Thâm từ lúc lên xe luôn ôm lấy eo của Hàn Kỳ Âm, giống như là thể hiện sự chiếm hữu tuyệt đối. Thanh âm hắn lạnh lùng vang lên
"Tôi không sao."
Đến lúc này rồi mà hắn vẫn cố chấp như thế.
Hàn Kỳ Âm cũng không vạch trần hắn trước mặt Mộ Dung Tuyết.
Không khí trong xe nhất thời chìm vào yên ắng, chỉ có tiếng hơi thở nhè nhẹ của Cố Thâm. Hắn đã nhắm mắt tựa đầu vào vai cô, Hàn Kỳ Âm cũng vòng tay qua gáy hắn ôm lấy, nhìn hai người thân mật như một cặp đôi, chỉ có trong lòng cô biết rằng đây là khoảng thời gian cô được tự do thể hiện tình cảm với Cố Thâm. Còn khi trở về Cố gia tất cả mọi thứ lại quay trở về như cũ, cô là thuộc hạ, còn hắn là lão đại...
Mộ Dung Tuyết nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp, hóa ra lí do mà Hàn Kỳ Âm từ chối Mộ Dung Nham là do Cố Thâm. Khó trách...ông anh trai của cô từ trước đến nay đều không thua kém ai, nhưng lại thua kém người đàn ông này.
Haizz...chuyện của Mộ Dung Nham, cô không quan tâm nữa, nếu như Hàn Kỳ Âm không thích thì cũng chẳng ép được.
Tình cảm, vốn dĩ không thể cưỡng cầu.
Chiếc xe cứ thế phóng nhanh hướng về phía thành phố Dubai. Dubai được mệnh danh là kinh đô của giới nhà giàu, ở đây chủ yếu là các nhà tài phiệt và doanh nhân.
Cố Thâm tuy nhắm mắt nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng xung quanh, trong đầu đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra với hắn. Nhưng hiện tại không có manh mối gì, thế lực trong thế giới ngầm này không ai dám đối đầu với hắn, vậy chỉ có thể là kẻ bên ngoài. Vấn đề là ở trong lãnh thổ của hắn ngang nhiên như vậy, còn cử bọn buôn lậu đưa hắn đến Trung Đông, thế lực và phạm vi của kẻ đó không thể coi thường.
Địch ở trong tối, còn hắn ở ngoài sáng.
Haha...thú vị...
Lần đầu tiên Cố Thâm có cảm giác mình ở ngoài ánh sáng.
Có điều...cho dù kín đáo đến mấy thì cũng sẽ để lộ sơ hở, bọn chúng đã quá sốt sắng muốn giết hắn, vô tình làm lộ ra quá nhiều điểm đáng ngờ.
"Khi xe đến thành phố, cô nên quay trở về Mộ gia ngay lập tức."
Cố Thâm đột nhiên nói, Mộ Dung Tuyết sững người ba giây mới phản ứng là hắn nói với mình.
Bây giờ ngay đến cả tự do của cô cũng bị hắn quản sao? Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ.
Hắn ngồi thẳng người dậy, Hàn Kỳ Âm liếc nhìn gương mặt với ngũ quan tuyệt mỹ của hắn, đôi môi nhợt nhạt lại chầm chậm mở ra một lần nữa
"Nếu ở lại đây cô sẽ chết."
Cố Thâm không kiêng dè nói, bình thường hắn sẽ chẳng thèm nói hai lần, nhưng do Mộ Dung Tuyết vừa cứu mạng Hàn Kỳ Âm và hắn nên hắn nhắc lại cho cô biết.
"Đúng đó. Dung Tuyết."
Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng nói, cô hiểu điều mà Cố Thâm ám chỉ, nếu dây vào hắn lúc này, e rằng tính mạng của Mộ Dung Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Mộ Dung Tuyết liếc nhìn hai người bọn họ qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên cô có một cảm giác kì lạ trong lòng không biết nên giải thích thế nào. Cân nhắc một lúc mới nhàn nhạt cất tiếng
"Được."
Hắn đã nói như thế thì tốt nhất là cô nên làm theo. Trước giờ Mộ Dung Tuyết vốn là một tiểu thư luôn thích làm theo ý của mình, vậy mà khi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng của Cố Thâm, cảm giác uy nghiêm và bá đạo đó trên gương mặt tái nhợt vẫn không suy giảm đi một chút nào, Mộ Dung Tuyết chợt không có cách nào cãi lại. Ở người đàn ông này có một sự bá đạo tuyệt đối mà không phải ai cũng có.
Khí chất này của hắn, không phải chưa từng kinh qua cái chết thì hẳn không thể có.
Mộ Dung Tuyết bỗng nhớ lại dáng vẻ của Cố Thâm lúc hành hạ tên Andrew và dáng vẻ của Hàn Kỳ Âm bây giờ, ở hai người bọn họ giống như là có sợi dây vô hình gắn kết với nhau, vô cùng bền chặt.
Nếu không có Mộ Dung Tuyết thì cô và Cố Thâm đã bỏ mạng tại đó rồi.
"Không có gì. Việc nên làm thôi. Hình như là cả hai người đều bị thương?"
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy máu trên bả vai Hàn Kỳ Âm và bàn tay đang ôm bụng của Cố Thâm.
Còn một vết thương nữa ở sau lưng hắn nhưng Mộ Dung Tuyết không nhìn thấy.
Chỉ có một mình Hàn Kỳ Âm biết vết thương của Cố Thâm nghiêm trọng thế nào, cô lo lắng đến nỗi vết thương trên bả vai còn không màng, ánh mắt gắt gao chỉ nhìn hắn
"Lão đại. Anh không sao chứ?"
Cố Thâm di chuyển tầm mắt của mình sang gương mặt của cô, trong đôi mắt long lanh ấy chỉ phản chiếu gương mặt hắn, gò má cô có dính một vệt máu, không biết đây là máu của cô hay là máu của kẻ thù. hắn liền đưa ngón tay lên lau sạch nó, may mắn rằng đây không phải máu của cô.
Bàn tay Cố Thâm từ lúc lên xe luôn ôm lấy eo của Hàn Kỳ Âm, giống như là thể hiện sự chiếm hữu tuyệt đối. Thanh âm hắn lạnh lùng vang lên
"Tôi không sao."
Đến lúc này rồi mà hắn vẫn cố chấp như thế.
Hàn Kỳ Âm cũng không vạch trần hắn trước mặt Mộ Dung Tuyết.
Không khí trong xe nhất thời chìm vào yên ắng, chỉ có tiếng hơi thở nhè nhẹ của Cố Thâm. Hắn đã nhắm mắt tựa đầu vào vai cô, Hàn Kỳ Âm cũng vòng tay qua gáy hắn ôm lấy, nhìn hai người thân mật như một cặp đôi, chỉ có trong lòng cô biết rằng đây là khoảng thời gian cô được tự do thể hiện tình cảm với Cố Thâm. Còn khi trở về Cố gia tất cả mọi thứ lại quay trở về như cũ, cô là thuộc hạ, còn hắn là lão đại...
Mộ Dung Tuyết nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp, hóa ra lí do mà Hàn Kỳ Âm từ chối Mộ Dung Nham là do Cố Thâm. Khó trách...ông anh trai của cô từ trước đến nay đều không thua kém ai, nhưng lại thua kém người đàn ông này.
Haizz...chuyện của Mộ Dung Nham, cô không quan tâm nữa, nếu như Hàn Kỳ Âm không thích thì cũng chẳng ép được.
Tình cảm, vốn dĩ không thể cưỡng cầu.
Chiếc xe cứ thế phóng nhanh hướng về phía thành phố Dubai. Dubai được mệnh danh là kinh đô của giới nhà giàu, ở đây chủ yếu là các nhà tài phiệt và doanh nhân.
Cố Thâm tuy nhắm mắt nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng xung quanh, trong đầu đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra với hắn. Nhưng hiện tại không có manh mối gì, thế lực trong thế giới ngầm này không ai dám đối đầu với hắn, vậy chỉ có thể là kẻ bên ngoài. Vấn đề là ở trong lãnh thổ của hắn ngang nhiên như vậy, còn cử bọn buôn lậu đưa hắn đến Trung Đông, thế lực và phạm vi của kẻ đó không thể coi thường.
Địch ở trong tối, còn hắn ở ngoài sáng.
Haha...thú vị...
Lần đầu tiên Cố Thâm có cảm giác mình ở ngoài ánh sáng.
Có điều...cho dù kín đáo đến mấy thì cũng sẽ để lộ sơ hở, bọn chúng đã quá sốt sắng muốn giết hắn, vô tình làm lộ ra quá nhiều điểm đáng ngờ.
"Khi xe đến thành phố, cô nên quay trở về Mộ gia ngay lập tức."
Cố Thâm đột nhiên nói, Mộ Dung Tuyết sững người ba giây mới phản ứng là hắn nói với mình.
Bây giờ ngay đến cả tự do của cô cũng bị hắn quản sao? Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ.
Hắn ngồi thẳng người dậy, Hàn Kỳ Âm liếc nhìn gương mặt với ngũ quan tuyệt mỹ của hắn, đôi môi nhợt nhạt lại chầm chậm mở ra một lần nữa
"Nếu ở lại đây cô sẽ chết."
Cố Thâm không kiêng dè nói, bình thường hắn sẽ chẳng thèm nói hai lần, nhưng do Mộ Dung Tuyết vừa cứu mạng Hàn Kỳ Âm và hắn nên hắn nhắc lại cho cô biết.
"Đúng đó. Dung Tuyết."
Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng nói, cô hiểu điều mà Cố Thâm ám chỉ, nếu dây vào hắn lúc này, e rằng tính mạng của Mộ Dung Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Mộ Dung Tuyết liếc nhìn hai người bọn họ qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên cô có một cảm giác kì lạ trong lòng không biết nên giải thích thế nào. Cân nhắc một lúc mới nhàn nhạt cất tiếng
"Được."
Hắn đã nói như thế thì tốt nhất là cô nên làm theo. Trước giờ Mộ Dung Tuyết vốn là một tiểu thư luôn thích làm theo ý của mình, vậy mà khi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng của Cố Thâm, cảm giác uy nghiêm và bá đạo đó trên gương mặt tái nhợt vẫn không suy giảm đi một chút nào, Mộ Dung Tuyết chợt không có cách nào cãi lại. Ở người đàn ông này có một sự bá đạo tuyệt đối mà không phải ai cũng có.
Khí chất này của hắn, không phải chưa từng kinh qua cái chết thì hẳn không thể có.
Mộ Dung Tuyết bỗng nhớ lại dáng vẻ của Cố Thâm lúc hành hạ tên Andrew và dáng vẻ của Hàn Kỳ Âm bây giờ, ở hai người bọn họ giống như là có sợi dây vô hình gắn kết với nhau, vô cùng bền chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.