Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Chương 192: Quá khứ của Cố Thâm (2)
Mèo Mù Mắt Đen
16/04/2021
Cố Thâm vẫn đứng nhìn bên ngoài. gương mặt hắn không chút cảm xúc, tựa như khung cảnh này đã quá quen thuộc với hắn. Cao Nhất Hà không phải là lần đầu tiên đến đây, thậm chí cô ta đã đến đây ba lần mà người đàn ông kia còn chưa đến đây lần nào.
Cao Nhất Hà không tin được giơ tay ôm mặt, cô ta là thiên kim tiểu thư, lần đầu tiên bị đánh tất nhiên còn đang sửng sốt, còn ánh mắt của Cố Lâm Giai thì vô cùng hung dữ, giống như sắp sửa liều mình làm bất cứ thứ gì.
Cao Nhất Hà cho dù vênh váo đến mấy cũng phải bị ánh mắt kia làm cho chùn bước, cô ta không ngờ Cố Lâm Giai còn dám ra tay với mình. Cô ta lùi lại giữ khoảng cách với Cố Lâm Giai, cố nói thêm một câu nữa
"Cố Lâm Giai! Cô suy nghĩ cho kĩ đi! Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác!"
Nói xong, cô ta vội rời đi trước ánh mắt hung dữ của Cố Lâm Giai, đẩy cửa ra còn bắt gặp Cố Thâm đứng bên ngoài, cô ta nhìn bộ dạng của hắn, lúc bắt gặp đôi mắt lạnh lùng đó thì chợt nổi da gà, sau đó là khinh bỉ rời đi.
Sau khi Cao Nhất Hà đi thì Cố Lâm Giai cũng ngồi bệt xuống sàn, nước mắt tuôn rơi trên gò má trắng mịn. Cố Thâm bước vào, thấy mẹ khóc mà hắn cũng không chạy lại an ủi, chỉ đi đến góc nhà cầm cây chổi lên quét mảnh vỡ của cái cốc lúc nãy bị rơi xuống đất bỏ gọn vào trong khau hót, đổ vào thùng rác.
Cố Lâm Giai nhìn hắn qua làn nước mắt, trông thấy áo hắn bị rách một mảnh to ở bả vai, liền hỏi
"Cố Thâm, áo con sao lại rách như thế?"
Cố Thâm nhìn mẹ, gương mặt của Cố Lâm Giai đẫm nước mắt, hắn di chuyển ánh mắt lạnh lùng sang nơi khác, không thèm trả lời cũng không nói gì. Đọc thêm nhiều truyện ở — TRUMTRUYE N. c o m —
Cố Lâm Giai biết hắn thường xuyên bị mấy đứa trẻ trong khu phố bắt nạt, có mấy lần trông thấy cô đều đuổi bọn chúng đi, Cố Thâm bị đánh mà không phản kháng lại, thái độ vô cảm này của hắn làm cô cảm thấy đau xót hơn cả.
"Con lại đây."
Cố Lâm Giai quệt nước mắt, kéo Cố Thâm lại, sờ sờ mảnh vải áo bị rách, cô tìm hộp kim chỉ rồi bảo hắn cởi áo ra, may lại.
Áo được cởi ra, thân hình gầy gò của hắn lộ rõ trước mắt Cố Lâm Giai, gầy đến nỗi hai xương sườn nhét chung một chỗ, vài chỗ còn có vết bầm tím do bị đánh, hai khóe mắt cô lại hoe đỏ.
Cao Nhất Hà nói đúng, người ở đây coi khinh bọn họ như cỏ rác, còn đối xử thậm tệ với Cố Thâm, nếu cô không rời đi thì hắn lại bị bắt nạt cùng phỉ nhổ, một đứa trẻ mười tuổi thì làm gì có tội tình gì mà phải chịu những điều này...
Nhưng nếu bọn họ rời đi thì chẳng phải đúng như mục đích của Cao Nhất Hà hay sao? Cố Lâm Giai cố chấp không muốn rời bỏ tình cảm của mình.
Vấn đề là không biết phải nhịn đến bao giờ...đến một ngày anh ấy quay lại bên cạnh cô ư? Tình yêu không có lỗi, lỗi là tại đã sai người, còn sai thời điểm...
Cố Lâm Giai ôm Cố Thâm vào lòng, đến con trai của cô còn bị vứt bỏ, Cao Nhất Hà đã dồn bọn họ đến con đường cùng, giăng bẫy chia cắt cô và Vệ Hoằng, Cố Thâm là con trai của bọn họ, thế mà còn chưa một lần được nhìn mặt cha.
Bàn tay Cố Lâm Giai nâng khuôn mặt nhỏ bé chỉ bằng hai lòng bàn tay của Cố Thâm lên, trong đôi mắt đó chỉ có sự lạnh lùng không chút tia sáng, không biết hắn đã phải trải qua những chuyện gì để có thể có ánh mắt như vậy. Đối diện với người mẹ của mình cũng không có một chút cảm xúc.
Cố Lâm Giai rơi nước mắt, nói
"Mẹ xin lỗi..."
Đó là câu nói cuối cùng mà mẹ nói với hắn.
Vài ngày sau, Cố Lâm Giai rời đi. Cố Thâm chạy đi tìm, chạy đến ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy thấy mẹ ngồi bệt xuống đất, quần áo lấm lem bẩn thỉu, hắn chạy lại bên cạnh cô. Cao Nhất Hà đang lên cơn điên, đã bị thù hận làm mờ mắt, nhìn thấy Cố Thâm lại càng dâng cao, trực tiếp lái xe đâm vào hắn.
Tiếng xe ô tô lao đến vun vút, Cố Lâm Giai kinh hoàng lao đến với tất cả sức lực còn lại của mình đẩy hắn ra, chiếc xe mà Cao Nhất Hà lái đã đâm thẳng vào cô, người Cố Lâm Giai bị hất văng sang một bên, máu chảy đầy đất.
Cố Thâm lao đến, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội mà không nói được một câu nào. Bàn tay đầy máu của Cố Lâm Giai run rẩy đưa lên khuôn mặt hắn chạm nhẹ, bờ môi tái nhợt mấp máy hai từ
"Chạy đi..."
Ánh mắt Cố Thâm giống như là nhìn tia sáng cuối cùng cũng vụt tắt, Cao Nhất Hà lúc này cũng đang nắm chặt vô lăng một cách run rẩy
"Là tại cô ta...tại cô ta..."
Bàn tay từ trên gương mặt hắn rơi xuống mang theo sinh mệnh của Cố Lâm Giai, mặt hắn còn dính máu của cô, nhưng đã không còn hơi ấm nữa.
Cao Nhất Hà quá sợ hãi vì mình đã đâm chết người, ánh mắt Cố Thâm nhìn cô ta lạnh lùng đáng sợ, còn lạnh lùng hơn cả lần trước...
Cao Nhất Hà không tin được giơ tay ôm mặt, cô ta là thiên kim tiểu thư, lần đầu tiên bị đánh tất nhiên còn đang sửng sốt, còn ánh mắt của Cố Lâm Giai thì vô cùng hung dữ, giống như sắp sửa liều mình làm bất cứ thứ gì.
Cao Nhất Hà cho dù vênh váo đến mấy cũng phải bị ánh mắt kia làm cho chùn bước, cô ta không ngờ Cố Lâm Giai còn dám ra tay với mình. Cô ta lùi lại giữ khoảng cách với Cố Lâm Giai, cố nói thêm một câu nữa
"Cố Lâm Giai! Cô suy nghĩ cho kĩ đi! Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác!"
Nói xong, cô ta vội rời đi trước ánh mắt hung dữ của Cố Lâm Giai, đẩy cửa ra còn bắt gặp Cố Thâm đứng bên ngoài, cô ta nhìn bộ dạng của hắn, lúc bắt gặp đôi mắt lạnh lùng đó thì chợt nổi da gà, sau đó là khinh bỉ rời đi.
Sau khi Cao Nhất Hà đi thì Cố Lâm Giai cũng ngồi bệt xuống sàn, nước mắt tuôn rơi trên gò má trắng mịn. Cố Thâm bước vào, thấy mẹ khóc mà hắn cũng không chạy lại an ủi, chỉ đi đến góc nhà cầm cây chổi lên quét mảnh vỡ của cái cốc lúc nãy bị rơi xuống đất bỏ gọn vào trong khau hót, đổ vào thùng rác.
Cố Lâm Giai nhìn hắn qua làn nước mắt, trông thấy áo hắn bị rách một mảnh to ở bả vai, liền hỏi
"Cố Thâm, áo con sao lại rách như thế?"
Cố Thâm nhìn mẹ, gương mặt của Cố Lâm Giai đẫm nước mắt, hắn di chuyển ánh mắt lạnh lùng sang nơi khác, không thèm trả lời cũng không nói gì. Đọc thêm nhiều truyện ở — TRUMTRUYE N. c o m —
Cố Lâm Giai biết hắn thường xuyên bị mấy đứa trẻ trong khu phố bắt nạt, có mấy lần trông thấy cô đều đuổi bọn chúng đi, Cố Thâm bị đánh mà không phản kháng lại, thái độ vô cảm này của hắn làm cô cảm thấy đau xót hơn cả.
"Con lại đây."
Cố Lâm Giai quệt nước mắt, kéo Cố Thâm lại, sờ sờ mảnh vải áo bị rách, cô tìm hộp kim chỉ rồi bảo hắn cởi áo ra, may lại.
Áo được cởi ra, thân hình gầy gò của hắn lộ rõ trước mắt Cố Lâm Giai, gầy đến nỗi hai xương sườn nhét chung một chỗ, vài chỗ còn có vết bầm tím do bị đánh, hai khóe mắt cô lại hoe đỏ.
Cao Nhất Hà nói đúng, người ở đây coi khinh bọn họ như cỏ rác, còn đối xử thậm tệ với Cố Thâm, nếu cô không rời đi thì hắn lại bị bắt nạt cùng phỉ nhổ, một đứa trẻ mười tuổi thì làm gì có tội tình gì mà phải chịu những điều này...
Nhưng nếu bọn họ rời đi thì chẳng phải đúng như mục đích của Cao Nhất Hà hay sao? Cố Lâm Giai cố chấp không muốn rời bỏ tình cảm của mình.
Vấn đề là không biết phải nhịn đến bao giờ...đến một ngày anh ấy quay lại bên cạnh cô ư? Tình yêu không có lỗi, lỗi là tại đã sai người, còn sai thời điểm...
Cố Lâm Giai ôm Cố Thâm vào lòng, đến con trai của cô còn bị vứt bỏ, Cao Nhất Hà đã dồn bọn họ đến con đường cùng, giăng bẫy chia cắt cô và Vệ Hoằng, Cố Thâm là con trai của bọn họ, thế mà còn chưa một lần được nhìn mặt cha.
Bàn tay Cố Lâm Giai nâng khuôn mặt nhỏ bé chỉ bằng hai lòng bàn tay của Cố Thâm lên, trong đôi mắt đó chỉ có sự lạnh lùng không chút tia sáng, không biết hắn đã phải trải qua những chuyện gì để có thể có ánh mắt như vậy. Đối diện với người mẹ của mình cũng không có một chút cảm xúc.
Cố Lâm Giai rơi nước mắt, nói
"Mẹ xin lỗi..."
Đó là câu nói cuối cùng mà mẹ nói với hắn.
Vài ngày sau, Cố Lâm Giai rời đi. Cố Thâm chạy đi tìm, chạy đến ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy thấy mẹ ngồi bệt xuống đất, quần áo lấm lem bẩn thỉu, hắn chạy lại bên cạnh cô. Cao Nhất Hà đang lên cơn điên, đã bị thù hận làm mờ mắt, nhìn thấy Cố Thâm lại càng dâng cao, trực tiếp lái xe đâm vào hắn.
Tiếng xe ô tô lao đến vun vút, Cố Lâm Giai kinh hoàng lao đến với tất cả sức lực còn lại của mình đẩy hắn ra, chiếc xe mà Cao Nhất Hà lái đã đâm thẳng vào cô, người Cố Lâm Giai bị hất văng sang một bên, máu chảy đầy đất.
Cố Thâm lao đến, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội mà không nói được một câu nào. Bàn tay đầy máu của Cố Lâm Giai run rẩy đưa lên khuôn mặt hắn chạm nhẹ, bờ môi tái nhợt mấp máy hai từ
"Chạy đi..."
Ánh mắt Cố Thâm giống như là nhìn tia sáng cuối cùng cũng vụt tắt, Cao Nhất Hà lúc này cũng đang nắm chặt vô lăng một cách run rẩy
"Là tại cô ta...tại cô ta..."
Bàn tay từ trên gương mặt hắn rơi xuống mang theo sinh mệnh của Cố Lâm Giai, mặt hắn còn dính máu của cô, nhưng đã không còn hơi ấm nữa.
Cao Nhất Hà quá sợ hãi vì mình đã đâm chết người, ánh mắt Cố Thâm nhìn cô ta lạnh lùng đáng sợ, còn lạnh lùng hơn cả lần trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.