Chương 48
Lục Xu
28/03/2018
Type: Thủy Như
Trong bóng tối tiếng chuông điện thoại vang lên một cách lạc lõng khiến người ta thật mất hứng.
Lộ Thiếu Hành trở dậy, vơ áo ngủ khoát lên người rồi mới cầm điện thoại xem. Dường như có chuyện gì nghiêm trọng, mặt anh biến sắc nhanh chóng, Lê Họa kéo chăn đắp lên người, mắt mơ màng nhìn Lộ Thiếu Hành, tay lại sờ vào điện thoại đang đặt một bên.
Không đáng! Đây là định nghĩa của cô với bản thân mình. Lộ Thiếu Hành sẽ nhận điện thoại từ tiếng chuông đầu tiên, nhưng cô thì không, điện thoại vừa rung, cô liền ấn nút tắt. Cách hành động khác nhau này, tuy rằng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng cô cảm thấy không thoải mái. Thấy màn hình hiển thị cái tên “Tri Ngôn Tri Ngữ”, hai hàng lông mày cô nhíu lại.
Lộ Thiếu Hành mặc quần áo nghiêm chỉnh, trông bộ dạng có vẻ sốt ruột, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Xong xuôi, anh mới quay sang nhìn cô: “Ngủ sớm đi, hôm nay anh không về”. Chưa đợi cô phản ứng, anh đã nói tiếp: “Xảy ra chút chuyện”.
Lê Họa gật đầu. Anh đã nói rõ ràng như vậy nghĩa là không muốn cô suy nghĩ nhiều. Cô không ngốc, biết rõ tình huống này không nên quấy rầy anh. Lộ Thiếu Hành nhìn cô, chần chừ như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh vươn tay ra rồi khựng lại, quay người đi ra cửa. Cô nhìn theo anh, lúc lâu sau mới gọi điện cho Tô Tự. Nghe được giọng của Tô Tự, cô lập tức dậy mặc quần áo rồi lao ra khỏi nhà, thậm chí không kịp chải đầu.
Tô Tự đang ngồi bó gối trước cửa căn hộ riêng của cô, trông dáng vẻ đáng thương như một con mèo bị bỏ rơi. Lê Họa chợt thấy lòng thắt lại, tại sao khi nãy cô lại không nghe điện thoại của Tô Tự cơ chứ, tại sao?
Cô lại gần, ôm Tô Tự vào lòng.
“Có chuyện gì thế?”
Tô Tự cầm lấy tay cô, tựa đầu vào ngực cô như muốn tìm kiếm sự ấm áp. Cảm nhận được cơ thể Tô Tự run rẩy, Lê Họa ôm thật chặt. Cô mong Tô Tự có thể khóc, nhưng không hề, điều này khiến cô càng không biết nên làm gì.
Đợi tâm trạng Tô Tự bình tĩnh hơn, Lê Họa đứng dậy mở cửa, đưa Tô Tự vào trong. Dưới ánh đèn sáng trưng, Lê Họa mới nhìn thấy trên người Tô Tự có nhiều vết thương như bị ai đánh. Cánh tay một bên bầm tím, một bên chảy máu.
“Sao thế này?” Lê Họa lay vai Tô Tự. Trước đây xảy ra vô vàn chuyện nhưng chưa bao giờ cô thấy Tô Tự rơi vào tình cảnh này.
Tô Tự kéo tay áo xuống, có vẻ không muốn nói chuyện này, nhưng nhìn Lê Họa lo lắng, cô đành gượng gạo mở miệng: “Mình vừa từ nhà họ Lộ qua đây”.
Lê Họa hiểu ra được phần nào, “Rồi sao?”.
“Lộ Diệc Cảnh đòi ly hôn.” Tô tự run rẩy lấy bao thuốc lá trong túi ra, đưa cho Lê Họa một điếu.
Lê Họa chần chừ giây lát rồi cũng nhận lấy, khá lâu rồi cô không hút thuốc.
Tô Tự hít vài hơi rồi mới nói tiếp: “Mình với anh ta đánh nhau”, cô nhìn tay mình, “Đừng lo, anh ta còn bê bết hơn mình”.
Về điều này Lê Họa hoàn toàn tin tưởng, Tô Tự nhất định không để bản thân chịu thua thiệt.
“Cậu thẹn quá hóa giận hay vì người đề nghị ly hôn là anh ta?”
“Không biết nữa.” Tô Tự lắc đầu, mỉm cười nhìn Lê Họa, “Xin lỗi nhé, phá hỏng buổi tối vui vẻ củ cậu”.
Lê Họa ngẩn ra không hiểu gì. Tô Tự chỉ tay vào mấy vết đỏ trên cổ cô. Cô hận không thể lấy gì che hết những dấu vết lộ liễu đó.
Tô Tự thu tay về, xem ra, độ hòa hợp giũa hai người họ thật khiến người khác phải kinh ngạc.
“Cậu cứ thế chạy ra ngoài à?” Lê Họa muốn nói sang chuyện khác, những chuyện khó nói này dù là bạn thân cũng không muốn đề cập.
“Ừ.” Tô Tự ném đầu thuốc lá xuống, rút ra thêm một điếu nữa. Bị Lê Họa ngăn lại, Tô Tự đành quấn điếu thuốc quanh ngón tay, xé giấy bọc khiến mùi thuốc tỏa ra trong không khí.
Lê Họa không biết nên an ủi Tô Tự thế nào, điều duy nhất có thể làm là ở bên cô ấy.
“Nếu Lộ Thiếu Hành bỏ rơi cậu, cậu sẽ làm thế nòa?” Tô Tự chống hai tay ra sau, mắt nhìn xa xăm.
“Dù sao cũng không chết được.”
“Cậu nghĩ thoáng nhỉ!” Không biết đây là lời nói thật lòng hay chỉ là châm chọc, “Lộ Diệc Cảnh yêu người khác”.
Lê Họa nhìn chằm chằm bạn: “Cậu lại chơi cái trò thật giả kia à?”
Hễ là bạn trai của Tô Tự, ai cũng sẽ trải qua cái trò “thật giả” của cô nàng. Trong thời gian hai người quen nhau. Chàng trai kia nhất định sẽ gặp được một cô gái giống y chang Tô Tự nhưng tính cách thì khác một trời một vực. Không may là tất cả bọn họ đều thích cô nàng “Tô Tự” dịu dàng nết na kia, rồi quay sang đòi chia tay với Tô Tự thật.
“Cậu có nghĩ mình điên rồi không?”
“Không.” Lê Họa phủ nhận, “Nhưng mà tại sao cậu cứ phải đóng giả em gái mình để thử lòng ngượi khác?”.
“Lê Họa, cậu là đồ nhát gan, thật ra cậu cũng nghĩ như người khác, cho rằng mình điên, sao cậu không dám nói thẳng ra?”
“Mình không nghĩ vậy thật mà.” Lê Họa mỉm cười, “Đói chưa, mình nấu gì cho cậu ăn nhé”.
Tô Tự kéo cô lại: “Mình biết mình điên. Cậu coi thường mình không? Có không? Mình biết mình xấu tính, chẳng có gì tốt đẹp cả. Người như mình không ai thích là phải. Nhưng tại sao bọn họ cứ thích người như Giang Tri Ngữ đó? Vì sao không thể thích mình? Vì sao chứ?”.
Lê Họa để mặc cho Tô Tự lay mình: “Cậu không có bố mẹ nhưng có ông nội yêu thương hết lòng. Mình có bố có mẹ nhưng không được ở bên họ, chẳng khác nào một mình. Cậu cho là tại sao?”.
Không có câu trả lời. Trên thế gian này lấy đâu ra một đáp án tuyệt đối.
Tô Tự buông tay.
Lê Họa cười: “Cậu hỏi nếu Lộ Thiếu Hành bỏ mình thì sao, sao cậu không hỏi liệu có một ngày mình bỏ Lộ Thiếu Hành không?”. Như thế cô nhất định phải có Lộ Thiếu Hành, còn anh có cô hay không cũng được.
Ở biệt thự Khuynh Thế, Lộ Thiếu Hành trở về đã thấy mọi người đông đủ ngồi trong phòng khách, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, ngoại trừ Lộ Ôn Diên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Lộ Thiếu Hành hiểu rõ cậu em này đang thấy hả hê trong lòng. Lộ Ôn Diên vừa gây ra chuyện lớn, mà bây giờ Lộ Diệc Cảnh còn gây chuyện lớn hơn. Dù giữa anh em mà như vậy thì thật không phải, nhưng đã là chuyện dính đến phụ nữ, đàn ông đều ích kỷ.
Lộ Thiếu Hành gật đầu chào bố mẹ. Mẹ của Lộ Diệc Cảnh cũng vừa từ Mỹ về, lúc này đang ngồi khóc thút thít. Bà chỉ có một đứa con trai mồ côi cha từ nhỏ, thương yêu nó hết lòng, nào ngờ nó lại gây ra chuyện như vậy.
Lộ Chính Hoán và Lộ Chính Nhiên tỏ ra mất kiên nhẫn với mẹ của Lộ Diệc Cảnh. Diệp Tinh hiểu rõ tính chồng mình, lập tức đưa người phụ nữ kia vào phòng riêng. Bà ta không được coi là người nhà họ Lộ, cũng chẳng phải vợ của Lộ Chính Thiên. Hai người họ chưa kịp kết hôn thì Lộ Chính Thiên đã qua đời, người phụ nữ kia sau khi sinh Lộ Diệc Cảnh thì để con lại cho nhà họ Lộ nuôi nấng rồi nhận một khoản tiền sang Mỹ sinh sống. Về cuộc sống riêng của bà ta sau đó, nhà họ Lộ cũng không để ý đến.
Lộ Thiếu Hành có thể hình dung ra sự việc lần này lớn cỡ nào.
Lộ Chính Hoán và Lộ Chính Nhiên đều tỏ ra rất phẫn nộ.
Đường An An nháy mắt ra hiệu cho Lộ Thiếu Hành ngoan ngoãn, không nên làm gì lúc này. Bầu không khí trong nhà đong cứng như băng, nếu người gây chuyện là con trai của Lộ Chính Hoán hay Lộ Chính Nhiên, có lẽ đã bị phạt theo gia pháp, nhưng thứ tự lớn bé khác nhau thì sẽ chịu những nghiêm phạt khác nhau. Đây là một dòng họ có tính nguyên tắc tuyệt đối, luôn yin rằng không nghiêm khắc thì không thành người.
Lộ Ôn Thịnh ho khan một tiếng, chủ động nói với Lộ Thiếu Hành: “Chú ra xem cậu tư thế nào, khuyên nhủ nó vài câu”.
Lộ Thiếu Hành hiểu ý của Lộ Ôn Thịnh, khuyên nhủ chỉ là cái cớ, mang chút đồ ăn cho Lộ Diệc Cảnh mới là mục đích thật. Trước mặt bề trên không thể nói rõ ra. Anh gật đầu, đi vào căn phòng trong cùng, đây là căn phòng mà ông nội ở lúc sinh thời. Hồi nhỏ, mấy anh em họ đều không thích vào đây. Nhà đông anh em trai, suốt ngày nghịch ngợm chơi đùa, nhiều lần ông nội phạt bọn họ trong căn phòng này. Người duy nhất ít bị ông phạt có lẽ là cô em út Lộ Tuyết Thần, nhưng cô gái này đã bị đuổi ra khỏi nhà vì khiêu chiến tranh giành quyền lực.
Lộ Diệc Cảnh đang bị phạt quỳ trước bức vẽ chân dung ông nội. Lộ Thiếu Hành nhìn bức vẽ, trong trí nhớ của anh, ông nội không trẻ như vậy, không rõ được vẽ từ bao giờ, nhưng thần thái nghiêm túc không lẫn đi đâu được. Xem ra, đúng là tính trời sinh.
Trên người Lộ Diệc Cảnh chi chít vết thương, nhìn bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Giỏi quá nhỉ!”
Lộ Thiếu Hành ngồi xuống bên cạnh, nhìn vẻ mặt chưa hết giận của Lộ Diệc Cảnh.
“Anh đừng khuyên bảo em gì hết. Kiểu gì em cũng phải ly hôn, nhất định em không chịu thỏa hiệp nữa đâu, cứ để mọi người đánh chết em, bỏ đói em cũng được.”
“Vậy thì chú cứ chết đói đi để anh báo cáo kết quả cho ông Giang.”
Lộ Diệc Cảnh trừng mắt nhìn Lộ Thiếu Hành: “Sao anh cứ giúp người ngoài thế?”.
“Chú cũng thừa biết là bố anh làm chính trị cần có sự hỗ trợ ngầm từ ông Giang mà. Còn cả bác cả nữa,...” Lộ Thiếu Hành ngừng lại, “Chú chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, người khác đương nhiên cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của họ”.
Hơn nữa, trong mắt bề trên, đám con cháu như họ chỉ là vai hề mà thôi, đóng tài khoản ngân hàng, không có tiền tiêu, không có nơi nào để đi, ắt phải về nhà nhận sai.
Về điểm này, Lộ Thiếu Hành phải thừa nhận Lộ Tuyết Thần đáng khen, nói đi là đi, không cần một đồng nào của gia đình mà vẫn sống ung dung tự tại. Mấy gã đàn ông nhà này còn không bằng đứa con gái.
“Mở miệng ra là châm chọc. Mọi người đâu biết em phải chịu đựng những gì. Cô ta dám...” Lộ Diệc Cảnh cắn răng, cả đời này có lẽ đây là lần đầu tiên thấy khiếp vía đến vậy, “Đã không chịu ly hôn, còn tưởng em dễ bắt nạt”.
Lộ Thiếu Hành gật đầu: “Uống nước đi, uống rồi xả giận tiếp”.
Lộ Diệc Cành liếc anh một cái, chấp nhận gạt bỏ sĩ diện sang một bên để uống nước.
“Cô ta đóng giả thành một người khác để gài bẫy em. Em biết giấu mặt vào đâu bây giờ?”
“Sao cậu không tự trách bản thân ngu ngốc để bị lừa dễ dàng như thế?”
“Tại cô ta đóng quá đạt...” Từng chi tiết nhỏ nhất cũng được chú ý đến, nếu không phải anh ta cố tình thăm dò, tuyệt đối không tin được trên thế gian này có màn kịch hoàn hảo đến vậy. Thật khiến người ta phải kinh ngạc! Những gì có ở Tô Tự thì không có ở cô gái kia, thói quen của Tô Tự trái ngược hoàn toàn với cô gái kia, kiểu tóc khác nhau, điệu cười khác nhau, cho dù gương mặt giống nhau nhưng phong thái toát ra quả thật là hai người.
Huống hồ, trong mắt Lộ Diệc Cảnh, Tô Tự là cô nàng tiểu thư đỏng đảnh không biết gì, làm sao có thể thiết kế trang phục?
Bị lừa một cách triệt để, Lộ Diệc Cảnh không thể không phục Tô Tự. Diễn xuất tốt như thế tại sao không đi tranh giải nữ hoàng điện ảnh thế giới?
Đợi Lộ Diệc Cảnh oán thán một hồi, Lộ Thiếu Hành mới thở dài: “Chú tức giận vì bị cô ta lừa gạt, hay vì thích… một mặt khác của vợ mình?”
Lộ Diệc Cảnh im lặng nhìn Lộ Thiếu Hành, không biết trả lời ra sao.
Lộ Thiếu Hành xoa hai bàn tay, chán nản bỏ ra ngoài.
Lộ Ôn Diên đợi bên ngoài: “Sao rồi?”.
“Không có gì.”
“Thế này mà còn bảo không có gì, vậy xin hỏi ông anh yêu quý của tôi, như thế nào mới là có gì?”
Lộ Thiếu Hành hờ hững nhìn Lộ Ôn Diên: “Như chú bị bắt gian tại trận ấy”.
Lộ Ôn Diên mặt biến sắc.
“Chúng nó không ly hôn được đâu.” Lộ Thiếu Hành ung dung nói. Hiện giờ Lộ Diệc Cảnh chỉ đang tức giận quá mà thôi, nếu thực sự muốn ly hôn thì đã chẳng để bản thân chịu thiệt như vậy.
Lộ Ôn Diên ngờ vực: “Tính Diệc Cảnh đâu có dễ chịu sự sắp đặt của người khác”.
Lộ Thiếu Hành hất cằm: “Có thể đúng như Diệc Cảnh nói, nó mới là đứa nghe lời người lớn nhất trong nhà mình, cũng là đứa khiến người lớn yên tâm nhất”.
Lộ Ôn Diên “hừ” một tiếng: “Để em vào xem”.
“Đúng là chú nên vào xem, không có nó, chú đã thảm hơn rồi.” Lộ Thiếu Hành nói ẩn ý. Đám cưới giữa hai nhà Lộ - Giang vốn được sắp xếp cho Lộ Ôn Diên, nhưng Lộ Diệc Cảnh đã gánh thay. Lần này, vợ chồng Lộ Chính Hoán và Diệp Tinh phát hiện Lộ Ôn Diên có điều bất thường, liền gọi Lộ Ôn Thịnh lập tức về nước, nhằm đe dọa Lộ Ôn Diên, nhưng Lộ Ôn Diên vốn chẳng bận tâm đến chuyện này. Nếu không phải Lộ Diệc Cảnh tự động làm con thiêu thân, có lẽ vợ chồng Lộ Chính Hoán đã suốt ngày phải lo chỉnh đốn con trai mình rồi.
“Anh thì tốt hơn bọn em được bao nhiêu.” Lộ Ôn Diên cười sâu xa, “Bác hai hẹn Tô lão gia ăn cơm đấy, chắc anh sẽ phải đi tiếp thôi, nhị tiểu thư nhà họ Tô đã từ nước ngoài về rồi hả? Hình như ngày trước cô ta học cùng trường đại học với anh, không biết đã gặp chưa?”.
Lộ Thiếu Hành trầm ngâm, hóa ra đây mới là nguyên nhân anh bị gọi về hôm nay.
Trong bóng tối tiếng chuông điện thoại vang lên một cách lạc lõng khiến người ta thật mất hứng.
Lộ Thiếu Hành trở dậy, vơ áo ngủ khoát lên người rồi mới cầm điện thoại xem. Dường như có chuyện gì nghiêm trọng, mặt anh biến sắc nhanh chóng, Lê Họa kéo chăn đắp lên người, mắt mơ màng nhìn Lộ Thiếu Hành, tay lại sờ vào điện thoại đang đặt một bên.
Không đáng! Đây là định nghĩa của cô với bản thân mình. Lộ Thiếu Hành sẽ nhận điện thoại từ tiếng chuông đầu tiên, nhưng cô thì không, điện thoại vừa rung, cô liền ấn nút tắt. Cách hành động khác nhau này, tuy rằng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng cô cảm thấy không thoải mái. Thấy màn hình hiển thị cái tên “Tri Ngôn Tri Ngữ”, hai hàng lông mày cô nhíu lại.
Lộ Thiếu Hành mặc quần áo nghiêm chỉnh, trông bộ dạng có vẻ sốt ruột, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Xong xuôi, anh mới quay sang nhìn cô: “Ngủ sớm đi, hôm nay anh không về”. Chưa đợi cô phản ứng, anh đã nói tiếp: “Xảy ra chút chuyện”.
Lê Họa gật đầu. Anh đã nói rõ ràng như vậy nghĩa là không muốn cô suy nghĩ nhiều. Cô không ngốc, biết rõ tình huống này không nên quấy rầy anh. Lộ Thiếu Hành nhìn cô, chần chừ như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh vươn tay ra rồi khựng lại, quay người đi ra cửa. Cô nhìn theo anh, lúc lâu sau mới gọi điện cho Tô Tự. Nghe được giọng của Tô Tự, cô lập tức dậy mặc quần áo rồi lao ra khỏi nhà, thậm chí không kịp chải đầu.
Tô Tự đang ngồi bó gối trước cửa căn hộ riêng của cô, trông dáng vẻ đáng thương như một con mèo bị bỏ rơi. Lê Họa chợt thấy lòng thắt lại, tại sao khi nãy cô lại không nghe điện thoại của Tô Tự cơ chứ, tại sao?
Cô lại gần, ôm Tô Tự vào lòng.
“Có chuyện gì thế?”
Tô Tự cầm lấy tay cô, tựa đầu vào ngực cô như muốn tìm kiếm sự ấm áp. Cảm nhận được cơ thể Tô Tự run rẩy, Lê Họa ôm thật chặt. Cô mong Tô Tự có thể khóc, nhưng không hề, điều này khiến cô càng không biết nên làm gì.
Đợi tâm trạng Tô Tự bình tĩnh hơn, Lê Họa đứng dậy mở cửa, đưa Tô Tự vào trong. Dưới ánh đèn sáng trưng, Lê Họa mới nhìn thấy trên người Tô Tự có nhiều vết thương như bị ai đánh. Cánh tay một bên bầm tím, một bên chảy máu.
“Sao thế này?” Lê Họa lay vai Tô Tự. Trước đây xảy ra vô vàn chuyện nhưng chưa bao giờ cô thấy Tô Tự rơi vào tình cảnh này.
Tô Tự kéo tay áo xuống, có vẻ không muốn nói chuyện này, nhưng nhìn Lê Họa lo lắng, cô đành gượng gạo mở miệng: “Mình vừa từ nhà họ Lộ qua đây”.
Lê Họa hiểu ra được phần nào, “Rồi sao?”.
“Lộ Diệc Cảnh đòi ly hôn.” Tô tự run rẩy lấy bao thuốc lá trong túi ra, đưa cho Lê Họa một điếu.
Lê Họa chần chừ giây lát rồi cũng nhận lấy, khá lâu rồi cô không hút thuốc.
Tô Tự hít vài hơi rồi mới nói tiếp: “Mình với anh ta đánh nhau”, cô nhìn tay mình, “Đừng lo, anh ta còn bê bết hơn mình”.
Về điều này Lê Họa hoàn toàn tin tưởng, Tô Tự nhất định không để bản thân chịu thua thiệt.
“Cậu thẹn quá hóa giận hay vì người đề nghị ly hôn là anh ta?”
“Không biết nữa.” Tô Tự lắc đầu, mỉm cười nhìn Lê Họa, “Xin lỗi nhé, phá hỏng buổi tối vui vẻ củ cậu”.
Lê Họa ngẩn ra không hiểu gì. Tô Tự chỉ tay vào mấy vết đỏ trên cổ cô. Cô hận không thể lấy gì che hết những dấu vết lộ liễu đó.
Tô Tự thu tay về, xem ra, độ hòa hợp giũa hai người họ thật khiến người khác phải kinh ngạc.
“Cậu cứ thế chạy ra ngoài à?” Lê Họa muốn nói sang chuyện khác, những chuyện khó nói này dù là bạn thân cũng không muốn đề cập.
“Ừ.” Tô Tự ném đầu thuốc lá xuống, rút ra thêm một điếu nữa. Bị Lê Họa ngăn lại, Tô Tự đành quấn điếu thuốc quanh ngón tay, xé giấy bọc khiến mùi thuốc tỏa ra trong không khí.
Lê Họa không biết nên an ủi Tô Tự thế nào, điều duy nhất có thể làm là ở bên cô ấy.
“Nếu Lộ Thiếu Hành bỏ rơi cậu, cậu sẽ làm thế nòa?” Tô Tự chống hai tay ra sau, mắt nhìn xa xăm.
“Dù sao cũng không chết được.”
“Cậu nghĩ thoáng nhỉ!” Không biết đây là lời nói thật lòng hay chỉ là châm chọc, “Lộ Diệc Cảnh yêu người khác”.
Lê Họa nhìn chằm chằm bạn: “Cậu lại chơi cái trò thật giả kia à?”
Hễ là bạn trai của Tô Tự, ai cũng sẽ trải qua cái trò “thật giả” của cô nàng. Trong thời gian hai người quen nhau. Chàng trai kia nhất định sẽ gặp được một cô gái giống y chang Tô Tự nhưng tính cách thì khác một trời một vực. Không may là tất cả bọn họ đều thích cô nàng “Tô Tự” dịu dàng nết na kia, rồi quay sang đòi chia tay với Tô Tự thật.
“Cậu có nghĩ mình điên rồi không?”
“Không.” Lê Họa phủ nhận, “Nhưng mà tại sao cậu cứ phải đóng giả em gái mình để thử lòng ngượi khác?”.
“Lê Họa, cậu là đồ nhát gan, thật ra cậu cũng nghĩ như người khác, cho rằng mình điên, sao cậu không dám nói thẳng ra?”
“Mình không nghĩ vậy thật mà.” Lê Họa mỉm cười, “Đói chưa, mình nấu gì cho cậu ăn nhé”.
Tô Tự kéo cô lại: “Mình biết mình điên. Cậu coi thường mình không? Có không? Mình biết mình xấu tính, chẳng có gì tốt đẹp cả. Người như mình không ai thích là phải. Nhưng tại sao bọn họ cứ thích người như Giang Tri Ngữ đó? Vì sao không thể thích mình? Vì sao chứ?”.
Lê Họa để mặc cho Tô Tự lay mình: “Cậu không có bố mẹ nhưng có ông nội yêu thương hết lòng. Mình có bố có mẹ nhưng không được ở bên họ, chẳng khác nào một mình. Cậu cho là tại sao?”.
Không có câu trả lời. Trên thế gian này lấy đâu ra một đáp án tuyệt đối.
Tô Tự buông tay.
Lê Họa cười: “Cậu hỏi nếu Lộ Thiếu Hành bỏ mình thì sao, sao cậu không hỏi liệu có một ngày mình bỏ Lộ Thiếu Hành không?”. Như thế cô nhất định phải có Lộ Thiếu Hành, còn anh có cô hay không cũng được.
Ở biệt thự Khuynh Thế, Lộ Thiếu Hành trở về đã thấy mọi người đông đủ ngồi trong phòng khách, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, ngoại trừ Lộ Ôn Diên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Lộ Thiếu Hành hiểu rõ cậu em này đang thấy hả hê trong lòng. Lộ Ôn Diên vừa gây ra chuyện lớn, mà bây giờ Lộ Diệc Cảnh còn gây chuyện lớn hơn. Dù giữa anh em mà như vậy thì thật không phải, nhưng đã là chuyện dính đến phụ nữ, đàn ông đều ích kỷ.
Lộ Thiếu Hành gật đầu chào bố mẹ. Mẹ của Lộ Diệc Cảnh cũng vừa từ Mỹ về, lúc này đang ngồi khóc thút thít. Bà chỉ có một đứa con trai mồ côi cha từ nhỏ, thương yêu nó hết lòng, nào ngờ nó lại gây ra chuyện như vậy.
Lộ Chính Hoán và Lộ Chính Nhiên tỏ ra mất kiên nhẫn với mẹ của Lộ Diệc Cảnh. Diệp Tinh hiểu rõ tính chồng mình, lập tức đưa người phụ nữ kia vào phòng riêng. Bà ta không được coi là người nhà họ Lộ, cũng chẳng phải vợ của Lộ Chính Thiên. Hai người họ chưa kịp kết hôn thì Lộ Chính Thiên đã qua đời, người phụ nữ kia sau khi sinh Lộ Diệc Cảnh thì để con lại cho nhà họ Lộ nuôi nấng rồi nhận một khoản tiền sang Mỹ sinh sống. Về cuộc sống riêng của bà ta sau đó, nhà họ Lộ cũng không để ý đến.
Lộ Thiếu Hành có thể hình dung ra sự việc lần này lớn cỡ nào.
Lộ Chính Hoán và Lộ Chính Nhiên đều tỏ ra rất phẫn nộ.
Đường An An nháy mắt ra hiệu cho Lộ Thiếu Hành ngoan ngoãn, không nên làm gì lúc này. Bầu không khí trong nhà đong cứng như băng, nếu người gây chuyện là con trai của Lộ Chính Hoán hay Lộ Chính Nhiên, có lẽ đã bị phạt theo gia pháp, nhưng thứ tự lớn bé khác nhau thì sẽ chịu những nghiêm phạt khác nhau. Đây là một dòng họ có tính nguyên tắc tuyệt đối, luôn yin rằng không nghiêm khắc thì không thành người.
Lộ Ôn Thịnh ho khan một tiếng, chủ động nói với Lộ Thiếu Hành: “Chú ra xem cậu tư thế nào, khuyên nhủ nó vài câu”.
Lộ Thiếu Hành hiểu ý của Lộ Ôn Thịnh, khuyên nhủ chỉ là cái cớ, mang chút đồ ăn cho Lộ Diệc Cảnh mới là mục đích thật. Trước mặt bề trên không thể nói rõ ra. Anh gật đầu, đi vào căn phòng trong cùng, đây là căn phòng mà ông nội ở lúc sinh thời. Hồi nhỏ, mấy anh em họ đều không thích vào đây. Nhà đông anh em trai, suốt ngày nghịch ngợm chơi đùa, nhiều lần ông nội phạt bọn họ trong căn phòng này. Người duy nhất ít bị ông phạt có lẽ là cô em út Lộ Tuyết Thần, nhưng cô gái này đã bị đuổi ra khỏi nhà vì khiêu chiến tranh giành quyền lực.
Lộ Diệc Cảnh đang bị phạt quỳ trước bức vẽ chân dung ông nội. Lộ Thiếu Hành nhìn bức vẽ, trong trí nhớ của anh, ông nội không trẻ như vậy, không rõ được vẽ từ bao giờ, nhưng thần thái nghiêm túc không lẫn đi đâu được. Xem ra, đúng là tính trời sinh.
Trên người Lộ Diệc Cảnh chi chít vết thương, nhìn bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Giỏi quá nhỉ!”
Lộ Thiếu Hành ngồi xuống bên cạnh, nhìn vẻ mặt chưa hết giận của Lộ Diệc Cảnh.
“Anh đừng khuyên bảo em gì hết. Kiểu gì em cũng phải ly hôn, nhất định em không chịu thỏa hiệp nữa đâu, cứ để mọi người đánh chết em, bỏ đói em cũng được.”
“Vậy thì chú cứ chết đói đi để anh báo cáo kết quả cho ông Giang.”
Lộ Diệc Cảnh trừng mắt nhìn Lộ Thiếu Hành: “Sao anh cứ giúp người ngoài thế?”.
“Chú cũng thừa biết là bố anh làm chính trị cần có sự hỗ trợ ngầm từ ông Giang mà. Còn cả bác cả nữa,...” Lộ Thiếu Hành ngừng lại, “Chú chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, người khác đương nhiên cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của họ”.
Hơn nữa, trong mắt bề trên, đám con cháu như họ chỉ là vai hề mà thôi, đóng tài khoản ngân hàng, không có tiền tiêu, không có nơi nào để đi, ắt phải về nhà nhận sai.
Về điểm này, Lộ Thiếu Hành phải thừa nhận Lộ Tuyết Thần đáng khen, nói đi là đi, không cần một đồng nào của gia đình mà vẫn sống ung dung tự tại. Mấy gã đàn ông nhà này còn không bằng đứa con gái.
“Mở miệng ra là châm chọc. Mọi người đâu biết em phải chịu đựng những gì. Cô ta dám...” Lộ Diệc Cảnh cắn răng, cả đời này có lẽ đây là lần đầu tiên thấy khiếp vía đến vậy, “Đã không chịu ly hôn, còn tưởng em dễ bắt nạt”.
Lộ Thiếu Hành gật đầu: “Uống nước đi, uống rồi xả giận tiếp”.
Lộ Diệc Cành liếc anh một cái, chấp nhận gạt bỏ sĩ diện sang một bên để uống nước.
“Cô ta đóng giả thành một người khác để gài bẫy em. Em biết giấu mặt vào đâu bây giờ?”
“Sao cậu không tự trách bản thân ngu ngốc để bị lừa dễ dàng như thế?”
“Tại cô ta đóng quá đạt...” Từng chi tiết nhỏ nhất cũng được chú ý đến, nếu không phải anh ta cố tình thăm dò, tuyệt đối không tin được trên thế gian này có màn kịch hoàn hảo đến vậy. Thật khiến người ta phải kinh ngạc! Những gì có ở Tô Tự thì không có ở cô gái kia, thói quen của Tô Tự trái ngược hoàn toàn với cô gái kia, kiểu tóc khác nhau, điệu cười khác nhau, cho dù gương mặt giống nhau nhưng phong thái toát ra quả thật là hai người.
Huống hồ, trong mắt Lộ Diệc Cảnh, Tô Tự là cô nàng tiểu thư đỏng đảnh không biết gì, làm sao có thể thiết kế trang phục?
Bị lừa một cách triệt để, Lộ Diệc Cảnh không thể không phục Tô Tự. Diễn xuất tốt như thế tại sao không đi tranh giải nữ hoàng điện ảnh thế giới?
Đợi Lộ Diệc Cảnh oán thán một hồi, Lộ Thiếu Hành mới thở dài: “Chú tức giận vì bị cô ta lừa gạt, hay vì thích… một mặt khác của vợ mình?”
Lộ Diệc Cảnh im lặng nhìn Lộ Thiếu Hành, không biết trả lời ra sao.
Lộ Thiếu Hành xoa hai bàn tay, chán nản bỏ ra ngoài.
Lộ Ôn Diên đợi bên ngoài: “Sao rồi?”.
“Không có gì.”
“Thế này mà còn bảo không có gì, vậy xin hỏi ông anh yêu quý của tôi, như thế nào mới là có gì?”
Lộ Thiếu Hành hờ hững nhìn Lộ Ôn Diên: “Như chú bị bắt gian tại trận ấy”.
Lộ Ôn Diên mặt biến sắc.
“Chúng nó không ly hôn được đâu.” Lộ Thiếu Hành ung dung nói. Hiện giờ Lộ Diệc Cảnh chỉ đang tức giận quá mà thôi, nếu thực sự muốn ly hôn thì đã chẳng để bản thân chịu thiệt như vậy.
Lộ Ôn Diên ngờ vực: “Tính Diệc Cảnh đâu có dễ chịu sự sắp đặt của người khác”.
Lộ Thiếu Hành hất cằm: “Có thể đúng như Diệc Cảnh nói, nó mới là đứa nghe lời người lớn nhất trong nhà mình, cũng là đứa khiến người lớn yên tâm nhất”.
Lộ Ôn Diên “hừ” một tiếng: “Để em vào xem”.
“Đúng là chú nên vào xem, không có nó, chú đã thảm hơn rồi.” Lộ Thiếu Hành nói ẩn ý. Đám cưới giữa hai nhà Lộ - Giang vốn được sắp xếp cho Lộ Ôn Diên, nhưng Lộ Diệc Cảnh đã gánh thay. Lần này, vợ chồng Lộ Chính Hoán và Diệp Tinh phát hiện Lộ Ôn Diên có điều bất thường, liền gọi Lộ Ôn Thịnh lập tức về nước, nhằm đe dọa Lộ Ôn Diên, nhưng Lộ Ôn Diên vốn chẳng bận tâm đến chuyện này. Nếu không phải Lộ Diệc Cảnh tự động làm con thiêu thân, có lẽ vợ chồng Lộ Chính Hoán đã suốt ngày phải lo chỉnh đốn con trai mình rồi.
“Anh thì tốt hơn bọn em được bao nhiêu.” Lộ Ôn Diên cười sâu xa, “Bác hai hẹn Tô lão gia ăn cơm đấy, chắc anh sẽ phải đi tiếp thôi, nhị tiểu thư nhà họ Tô đã từ nước ngoài về rồi hả? Hình như ngày trước cô ta học cùng trường đại học với anh, không biết đã gặp chưa?”.
Lộ Thiếu Hành trầm ngâm, hóa ra đây mới là nguyên nhân anh bị gọi về hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.