Chương 11: 11
Vương Khang
20/09/2021
Thanh Thuận tiến lên nghênh tiếp. Trước giờ tên Tân Thành vô tâm sự tình tông môn, chơi bóng la cà trong sân Phan Đình Phùng. Thuận nhớ một lần cãi nhau, Thành phớt lờ ngôn từ, giải quyết bằng bạo lực. Tuy nhiên, Thuận thừa nhận thực lực của hắn vì sở hữu cách thức vận khí.
Võ đạo cơ bản phân chia nội công, ngoại công. Ngoại công tại nội các võ kĩ luyện ngoại lực, như tay không đập vỡ đá. Những chiêu thức mài dũa phát huy hiệu quả sức bền và sự linh hoạt của cơ bắp. Trái ngược, nội công dùng khí trời tự nhiên để phát kích hiệu quả. Cơ bắp con người như động cơ xe, xương khớp như khung xe bảo vệ các bộ phận chủ chốt; Huyết dịch như dầu disel tản nhiệt động cơ và thải độc chất; Kinh mạch như cáp điện và huyệt đạo như các công tắc điện. Như vậy, một chiếc xe muốn chạy nhanh hơn phải gắn thêm động cơ tăng. Nhiên nhi, thêm động cơ đồng nghĩa chúng ta tăng gia diện tích buồng chứa; và, suy nghĩ này khó xảy ra. Vị thử, chư vị sẽ thắc mắc làm thế nào chỉ cần 1 động cơ có thể chạy nhanh hơn. Chúng ta hãy hồi tưởng lịch sử về vị thần phát minh môn nội công đầu tiên tại An Nam; thay vì một chiếc xe cần vài chục động cơ để tăng mã lực, phàm chỉ nhu yếu tối ưu hóa động cơ bằng cách tối ưu hóa công năng của các bộ phận. Từ đó, ngài ấy giản xưng môn thần công này là “vận khí.”
“Người này không thể tu luyện, tại sao mày ép hắn?” Thanh Thuận đối ứng và hướng về tên phế vật Lương Thế Vinh. Tên An Thần này nghe danh đã lâu, hắn xuất viện cường kiện hơn xưa. Thiên hạ truyền ngôn An Thần đả gia em Tân Thành; nhưng, thật phi lý, một kẻ thân thể phế vật làm sao đả bại tên sở hữu cách vận khí? “Tao nghĩ có người giúp hắn, mày nên tìm đúng người để trả thù.”
“Còn bao che?” Tân Thành ám thị 2 tên cận vệ xuất trường nghênh tiếp. Lập tức, hắn vận công và xung khích tên phế vật. “Tiếp chiêu!”
…
Cách sự kiện vài chục mét, 2 thanh niên áo quần bóng rổ mang dép lê ngồi xỏm tận hưởng văn ngu ngân tiền.
“Ê, tụi nó đánh nhau kìa Thông!” Một tên vừa uống chai Sting, vừa bình luận diễn biến. Hắn đệ giao người kế bên phân hưởng chai nước. Đám Lục Hoa đang chiêu sinh, sở dĩ chúng nên giữ bí mật; hiện tại, trên mạng xã hội truyền bá tin tức gần xa về những bức ảnh trên Lentegram. Thật nực cười, Lục Hoa đang xây dựng xú văn gầy dựng danh tiếng hay diễn xuất tấu hài cho thiên hạ? “Chúng ta có nên tham gia?”
“Không phải việc chúng ta.” Quốc Thông đối ứng vô tâm, hắn bắt đầu chọn lựa tướng tủ trong Tốc Chiến. Tuyệt đại đa số chư vị ngân tiền trình độ sơ đẳng, nhưng khả dĩ vài tên thâm tàng bất lộ tướng. “Để ý tên phế vật giúp tao, Hiếu.”
“Bạn mày hả?” Chí Hiếu trêu ghẹo nhưng Thông biểu lộ thô tâm. Chán thật, hắn chống cằm, tại sao bọn họ không thể tham chiến? Quốc Thông thủ pháp hơn người, mấy năm trước ai ai cũng tán dương hắn là kì tài nghìn năm. Hắn đang đầu quân cho một trong những môn phái mạnh nhất An Nam, nắm giữ nhiều công pháp hữu hiệu. Giả sử đặt Hiếu trong vị trí của Thông, hắn chắc chắn vỗ ngực xưng tên trước mấy tên Lục Hoa yếu kém. Ngoài ra, Thông nội khí thâm tàng vì môn phái bọn họ bồi dưỡng từ đầu, khả dĩ chú thị một tên phế vật ắt hữu duyên cố. “Tại sao mày muốn tao để ý nó?”
Ngân tiền sự kiện, Quốc Thông tâm ý tuy đang chú thị vào màn hình chơi game, nhưng với khả năng của hắn khả dĩ thấu lộ diễn biến trận chiến. Thông luôn khan quản tên Tân Thành mỗi lần hắn xuất nhập sân vận động Phan Đình Phùng; đơn giản tên này luôn đến tranh đấu bóng rổ với hắn mỗi lần tan học.
Trận chiến diễn tiến với sự chứng kiến của chư vị. Tán cây cổ thụ già đung đưa, cùng cơn gió chiều hòa mình với những chiêu thức bay nhảy trên sàn đấu. Lần này Tần Thanh ngắm trúng An Thần, lẽ nào hiềm khích từ tên diều hâu gây hệ lụy. Phúc Mập cắn răng, dù cho Thần anh hùng xuất chúng, nhưng cứ né tránh như thế bất lợi sớm muộn. Hắn ám thị cho Văn Toàn cùng nhau nghênh tiếp, nhưng tiếp nhận cái lắc đầu bất lực. Phúc Mập giận dữ, tại sao An Thần trước đây cao tay chi sanh cho bọn họ, bây giờ chúng khoanh tay đứng nhìn ân nhân thất thế, há không biết nhục? Văn Tín siết thủ trong lòng như lửa bỏng, nhưng thực tế hắn và Phúc thực lực chênh lệch nếu xuất tràng chỉ gây vướn víu chân tay Thần bạn hữu.
“Thằng chó!” Tân Thành triển chiêu liên hồi, nhưng chẳng kích nào trúng mục tiêu. Hắn nghiến răng tức giận, thằng khốn An Thần, mày không triển chiêu đồng nghĩa xem thường bổn gia ta. Tân Thành vận khí thi triển “Lục Hoa Nhập Tụ.” Thức này lưu khí thượng nhân hoạt tâm thức, lục hoa nhập tụ chuyển hư không. Nghĩa rằng dùng khí hoạt tâm, chuyển hóa lục giới phàm trần thành kiếm thức vô ngã đả kích. Sau đó, một cước tấn tiến, đâm kiếm sát thương địch nhân ngân tiền. “Mày chết đi!”
“Thằng khốn này!” Thanh Thuận cố gắng đả đoạn Tân Thành, nhưng liên kích của tên cận vệ phỏng chỉ giữa đường. Nhãn quang nhìn sang Khải Minh, hắn cũng đang đối phó với tên cận vệ còn lại. “Lục Hoa Nhập Tụ” công lực vận thành khả dĩ đánh bay địch thủ vài mét. Tên phế vật có thể mất vài chi nếu trúng chiêu. “Thằng Lương Thế Vinh kia, chạy đi!”
Đùng!
Kình lực vang dội không gian như sấm chớp trên trời. Khói bụi phủ lấy không gian như sương mù buổi sớm.
“Mẹ nó, mất hứng thế!” Chí Hiếu nheo mắt khan quản trong màn khói mù mờ. Tên Tần Thanh khá lắm, chỉ vì tư thù cỏn con mà thi triển chiêu thức môn phái với tên phế nhân. Xui thay cho tên Lương Thế Vinh, nhà họ Tạ từ cổ chí kim một lòng xây dựng cơ sở nhằm phụng hiến Lục Hoa Phái, giết người tuy chuyện lớn; nhưng, tại nơi tông phái trấn giữ, mấy chuyện này giải quyết như quét nhà hút bụi, ắt sự tình này Thành đã lo liệu từ trước. “Mày thấy sao, Thông?”
Chí Hiếu quay sanh nhìn bạn, nhưng chỉ thấy một cái màn hình Tốc Chiến trong điện thoại chiếu diệu 2 chữ “Thất Bại”.
Trong màn khói bụi bao phủ, Tân Thành thở dốc, lẽ rằng hắn vận khí quá nhiều cho một lần thi triển. Gia dĩ, tên phế vật bày trò tiểu xảo khói bụi mù mịt khó khăn khan xuất đối phương. Vì bồn khí trong thân thể Thành chỉ sơ cấp 2 đẳng, một lần thi triển sẽ tiêu tốn hết nội khí. Trừ khi tên phế vật hứng chịu sự thịnh nộ của hắn, Thành ta bất chấp mọi thủ đoạn.
“Mày tấu hài đủ chưa?” Một thanh âm phát xuất trong màn sương bụi mờ mịt.
Tân Thành nhanh chóng thủ thế, nhãn quang luyến thoát dò la hình bóng nơi khởi nguồn. Chó chết! Kí ức Thành tua nhanh về thời khắc lúc nãy, mục quanh đinh ninh xác nhận chiêu thức đã đả kích thành công vào người địch nhân. Tên An Thần đã gục ngã từ lâu vì thân thể phế vật của hắn sẽ thất bại kiên phục sát kích.
“Tao đây nè!” Tân Thành thi cước khi An Thần xuất hiện bất liệu sau lưng; dù đả kích thành công, nhưng chân xượt qua địch thủ như hư không. An Thần phát thanh âm hí hửng, xuất hiện một lần nữa. Thành đánh thủ phía trước, nhưng thủ đấm xuyên qua như không khí. “Hihi, đánh nữa, đánh nữa đi!”
“Thằng chó chết!” Tân Thành xuất hãn tột độ múa may loạn xạ trong bụi mờ; một lúc sau, một bàn tay vịn tạm đình cơn mơ hồ trong màn sương. Mục quang lờ đờ mô tả hình bóng của một người quen thuộc. “T-Tại sao mày ở đây?”
“Trận đấu kết thúc rồi.” Người mới nhập cuộc một tay phất ngang tiêu tan màn sương phiến khắc. Sau đó, hắn tụ chưởng vào cái bóng hoàng đại của cây cổ thụ già tan khí tức ẩn ẩn tàng tàng, đả bật hình bóng ẩn hiện An Thần vài mét. “Mau ra đây!”
Phúc Mập tức tốc dìu đỡ hỗ trợ bạn hữu, Văn Toàn xung khích tiếp cận mục tiêu. Bất giác từ xa, một tên khác phi dược đả đoạn. Tên này liên tiếp cản trở liên kích từ Văn Toàn, dùng dép lê che chắn 3 châm phóng thích.
“Mẹ nó vui quá!” Chí Hiếu phát tiếu dong điên dại xung khích Văn Toàn, một cước đá chiếc dép còn lại vào đối phương. Toàn tránh né, tiếp một chưởng đầy kình lực chùn chân 5 bước. Hai bên liên kích khiêu dược trong không gian. Chí Hiếu nhận định, tên phóng châm này thực lực yếu hơn Tân Thành, bù lại thủ pháp linh hoạt ít sơ hở, khả dĩ hắn đã học võ từ nhỏ nhưng mài dũa chưa chuyên cần. Như thế càng tốt! Hiếu sắc mặt điên dại nhe răng, lâu nay tay chân ngứa ngáy có dịp gãi. Cấp cấp thân thể vận công hóa thần hình con hổ, toàn thân phát quang đỏ máu. Một bước chân bằng mười bước xung khích như tên bắn. “Chơi với tao nào!”
Văn Tín móc túi cục tiểu năng lượng, nhập năng chuyển hóa vào châm, niệm khẩu lệnh “Hồng Thể Khích” và tự khai 4 huyệt chân tay. Hắn bức phá tiếp chiêu Chí Hiếu, trao đổi chiêu thức kịch liệt. Nhưng nhiên, châm kích mấy huyệt đả thương Chí Hiếu không những sức lực bất giảm nhược, mà còn gia tăng máu điên đến tột độ. Bất giác, hắn một kích đả thương Văn Toàn lăn cuộn vài mét.
Đùng!
Quốc Thông cầm một dép đả đoạn dạt chiến trận sang 2 bên. Tên xài châm dù biết khai huyệt ảnh hưởng tới thân thể, nhưng hắn liều mạng chứng tỏ bảo vệ bạn bè, thật đáng khen cho người hữu đạo của quân tử.
“Tao còn đánh được!” Chí Hiếu sung mãn vận công, nhưng bất liệu cánh tay sụi lơ với 4 châm cố định. “Cái gì thế này!”
Còn tên Chí Hiếu đần độn đả gia vô nghĩ, may mắn châm sư sơ cấp nên chưa đủ nội công phế hắn. Ngoài ra, lần này tông môn chắc chắn trừng phạt bọn họ vì đả động ngoại sự. Nhãn quang Quốc Thông quay sang tên phế vật đóng kịch tựa vai bạn hữu ôm bụng, chú thị động tĩnh rồi thở dài.
“Lần này gặp cao thủ thật may mắn.” An Thần bước tới đảnh lễ. Vừa nãy tên này một chưởng nội công phát giác Dược Ảnh Bộ của hắn tất nhiên cao tay, đích thị cách vận khí trong giang hồ hiển lộ điều tất nhu. “Xin hỏi bạn tên gì?”
“Tôi tên Quốc Thông, tôi đã biết tên cậu từ lâu.” Quốc Thông chắc chắn tên này thân thể phế vật vì nội khí tán loạn xuất ngoại điên cuồng, nghe đồn những kẻ như vậy thọ mạng ngắn ngủi. Nhiên nhi, Thông thất bại giải thích thủ pháp của An Thần. Võ lâm quy chiếu nội công như kim chỉ nam; phàm phát một lực ngoại công sẽ kèm theo nội công, như vậy mới “trong âm có dương, trong dương có âm.” Hơn nữa, ngón tay hắn quẹt xuống sàn, xoa xoa những bụi cát li ti. Sân đấu kết cấu xi măng và gần đây không nhà nào tu sửa. Chẳng lẽ? “Cậu từ môn phái nào?”
Khi An Thần lắc đầu nhún vai hồn nhiên, Quốc Thông thay đổi đánh giá về đối phương. Lần đầu tiên vào năm trước chiến tranh, một nhà phát minh chế tạo bom khói. Ông đã phát triển nhiều loại pháo dược và tái chế công thức nhằm thêm nhiều khói hơn. Các mật vụ trinh thám du nhập loại bom khói này từ hồi chiến tranh An Nam. Với thiết kế vỏ mềm, bom khói cầm tay dễ giải phóng khói, cát bụi đặc, khí độc và mảnh sắt vụn. Một tên phế vật vô môn phái lại sáng ý một chiến lược như vậy, đích thị ma quỷ tái sinh. Nễ tình hữu duyên giao hữu bóng rỗ vài lần, Thông ta cao tay cho Tân Thành giảm tránh gục ngã mất mặt.
“Mày là người của ai mà dám cản trở Lục Hoa hành sự?” Tân Thành trỏ tay vào Quốc Thanh như sư tử giành sơn lâm. Tên này chơi bóng rổ trình độ khá tốt, nhưng Thành vô nghĩ sức mạnh Quốc Thông kinh người. Vì Thành và hắn quan hệ chưa thâm sâu, sự tình này hắn nên cố gắng giễu oai tránh mất mặt. “Mau xin lỗi nếu biết xấu hổ!”
Võ đạo cơ bản phân chia nội công, ngoại công. Ngoại công tại nội các võ kĩ luyện ngoại lực, như tay không đập vỡ đá. Những chiêu thức mài dũa phát huy hiệu quả sức bền và sự linh hoạt của cơ bắp. Trái ngược, nội công dùng khí trời tự nhiên để phát kích hiệu quả. Cơ bắp con người như động cơ xe, xương khớp như khung xe bảo vệ các bộ phận chủ chốt; Huyết dịch như dầu disel tản nhiệt động cơ và thải độc chất; Kinh mạch như cáp điện và huyệt đạo như các công tắc điện. Như vậy, một chiếc xe muốn chạy nhanh hơn phải gắn thêm động cơ tăng. Nhiên nhi, thêm động cơ đồng nghĩa chúng ta tăng gia diện tích buồng chứa; và, suy nghĩ này khó xảy ra. Vị thử, chư vị sẽ thắc mắc làm thế nào chỉ cần 1 động cơ có thể chạy nhanh hơn. Chúng ta hãy hồi tưởng lịch sử về vị thần phát minh môn nội công đầu tiên tại An Nam; thay vì một chiếc xe cần vài chục động cơ để tăng mã lực, phàm chỉ nhu yếu tối ưu hóa động cơ bằng cách tối ưu hóa công năng của các bộ phận. Từ đó, ngài ấy giản xưng môn thần công này là “vận khí.”
“Người này không thể tu luyện, tại sao mày ép hắn?” Thanh Thuận đối ứng và hướng về tên phế vật Lương Thế Vinh. Tên An Thần này nghe danh đã lâu, hắn xuất viện cường kiện hơn xưa. Thiên hạ truyền ngôn An Thần đả gia em Tân Thành; nhưng, thật phi lý, một kẻ thân thể phế vật làm sao đả bại tên sở hữu cách vận khí? “Tao nghĩ có người giúp hắn, mày nên tìm đúng người để trả thù.”
“Còn bao che?” Tân Thành ám thị 2 tên cận vệ xuất trường nghênh tiếp. Lập tức, hắn vận công và xung khích tên phế vật. “Tiếp chiêu!”
…
Cách sự kiện vài chục mét, 2 thanh niên áo quần bóng rổ mang dép lê ngồi xỏm tận hưởng văn ngu ngân tiền.
“Ê, tụi nó đánh nhau kìa Thông!” Một tên vừa uống chai Sting, vừa bình luận diễn biến. Hắn đệ giao người kế bên phân hưởng chai nước. Đám Lục Hoa đang chiêu sinh, sở dĩ chúng nên giữ bí mật; hiện tại, trên mạng xã hội truyền bá tin tức gần xa về những bức ảnh trên Lentegram. Thật nực cười, Lục Hoa đang xây dựng xú văn gầy dựng danh tiếng hay diễn xuất tấu hài cho thiên hạ? “Chúng ta có nên tham gia?”
“Không phải việc chúng ta.” Quốc Thông đối ứng vô tâm, hắn bắt đầu chọn lựa tướng tủ trong Tốc Chiến. Tuyệt đại đa số chư vị ngân tiền trình độ sơ đẳng, nhưng khả dĩ vài tên thâm tàng bất lộ tướng. “Để ý tên phế vật giúp tao, Hiếu.”
“Bạn mày hả?” Chí Hiếu trêu ghẹo nhưng Thông biểu lộ thô tâm. Chán thật, hắn chống cằm, tại sao bọn họ không thể tham chiến? Quốc Thông thủ pháp hơn người, mấy năm trước ai ai cũng tán dương hắn là kì tài nghìn năm. Hắn đang đầu quân cho một trong những môn phái mạnh nhất An Nam, nắm giữ nhiều công pháp hữu hiệu. Giả sử đặt Hiếu trong vị trí của Thông, hắn chắc chắn vỗ ngực xưng tên trước mấy tên Lục Hoa yếu kém. Ngoài ra, Thông nội khí thâm tàng vì môn phái bọn họ bồi dưỡng từ đầu, khả dĩ chú thị một tên phế vật ắt hữu duyên cố. “Tại sao mày muốn tao để ý nó?”
Ngân tiền sự kiện, Quốc Thông tâm ý tuy đang chú thị vào màn hình chơi game, nhưng với khả năng của hắn khả dĩ thấu lộ diễn biến trận chiến. Thông luôn khan quản tên Tân Thành mỗi lần hắn xuất nhập sân vận động Phan Đình Phùng; đơn giản tên này luôn đến tranh đấu bóng rổ với hắn mỗi lần tan học.
Trận chiến diễn tiến với sự chứng kiến của chư vị. Tán cây cổ thụ già đung đưa, cùng cơn gió chiều hòa mình với những chiêu thức bay nhảy trên sàn đấu. Lần này Tần Thanh ngắm trúng An Thần, lẽ nào hiềm khích từ tên diều hâu gây hệ lụy. Phúc Mập cắn răng, dù cho Thần anh hùng xuất chúng, nhưng cứ né tránh như thế bất lợi sớm muộn. Hắn ám thị cho Văn Toàn cùng nhau nghênh tiếp, nhưng tiếp nhận cái lắc đầu bất lực. Phúc Mập giận dữ, tại sao An Thần trước đây cao tay chi sanh cho bọn họ, bây giờ chúng khoanh tay đứng nhìn ân nhân thất thế, há không biết nhục? Văn Tín siết thủ trong lòng như lửa bỏng, nhưng thực tế hắn và Phúc thực lực chênh lệch nếu xuất tràng chỉ gây vướn víu chân tay Thần bạn hữu.
“Thằng chó!” Tân Thành triển chiêu liên hồi, nhưng chẳng kích nào trúng mục tiêu. Hắn nghiến răng tức giận, thằng khốn An Thần, mày không triển chiêu đồng nghĩa xem thường bổn gia ta. Tân Thành vận khí thi triển “Lục Hoa Nhập Tụ.” Thức này lưu khí thượng nhân hoạt tâm thức, lục hoa nhập tụ chuyển hư không. Nghĩa rằng dùng khí hoạt tâm, chuyển hóa lục giới phàm trần thành kiếm thức vô ngã đả kích. Sau đó, một cước tấn tiến, đâm kiếm sát thương địch nhân ngân tiền. “Mày chết đi!”
“Thằng khốn này!” Thanh Thuận cố gắng đả đoạn Tân Thành, nhưng liên kích của tên cận vệ phỏng chỉ giữa đường. Nhãn quang nhìn sang Khải Minh, hắn cũng đang đối phó với tên cận vệ còn lại. “Lục Hoa Nhập Tụ” công lực vận thành khả dĩ đánh bay địch thủ vài mét. Tên phế vật có thể mất vài chi nếu trúng chiêu. “Thằng Lương Thế Vinh kia, chạy đi!”
Đùng!
Kình lực vang dội không gian như sấm chớp trên trời. Khói bụi phủ lấy không gian như sương mù buổi sớm.
“Mẹ nó, mất hứng thế!” Chí Hiếu nheo mắt khan quản trong màn khói mù mờ. Tên Tần Thanh khá lắm, chỉ vì tư thù cỏn con mà thi triển chiêu thức môn phái với tên phế nhân. Xui thay cho tên Lương Thế Vinh, nhà họ Tạ từ cổ chí kim một lòng xây dựng cơ sở nhằm phụng hiến Lục Hoa Phái, giết người tuy chuyện lớn; nhưng, tại nơi tông phái trấn giữ, mấy chuyện này giải quyết như quét nhà hút bụi, ắt sự tình này Thành đã lo liệu từ trước. “Mày thấy sao, Thông?”
Chí Hiếu quay sanh nhìn bạn, nhưng chỉ thấy một cái màn hình Tốc Chiến trong điện thoại chiếu diệu 2 chữ “Thất Bại”.
Trong màn khói bụi bao phủ, Tân Thành thở dốc, lẽ rằng hắn vận khí quá nhiều cho một lần thi triển. Gia dĩ, tên phế vật bày trò tiểu xảo khói bụi mù mịt khó khăn khan xuất đối phương. Vì bồn khí trong thân thể Thành chỉ sơ cấp 2 đẳng, một lần thi triển sẽ tiêu tốn hết nội khí. Trừ khi tên phế vật hứng chịu sự thịnh nộ của hắn, Thành ta bất chấp mọi thủ đoạn.
“Mày tấu hài đủ chưa?” Một thanh âm phát xuất trong màn sương bụi mờ mịt.
Tân Thành nhanh chóng thủ thế, nhãn quang luyến thoát dò la hình bóng nơi khởi nguồn. Chó chết! Kí ức Thành tua nhanh về thời khắc lúc nãy, mục quanh đinh ninh xác nhận chiêu thức đã đả kích thành công vào người địch nhân. Tên An Thần đã gục ngã từ lâu vì thân thể phế vật của hắn sẽ thất bại kiên phục sát kích.
“Tao đây nè!” Tân Thành thi cước khi An Thần xuất hiện bất liệu sau lưng; dù đả kích thành công, nhưng chân xượt qua địch thủ như hư không. An Thần phát thanh âm hí hửng, xuất hiện một lần nữa. Thành đánh thủ phía trước, nhưng thủ đấm xuyên qua như không khí. “Hihi, đánh nữa, đánh nữa đi!”
“Thằng chó chết!” Tân Thành xuất hãn tột độ múa may loạn xạ trong bụi mờ; một lúc sau, một bàn tay vịn tạm đình cơn mơ hồ trong màn sương. Mục quang lờ đờ mô tả hình bóng của một người quen thuộc. “T-Tại sao mày ở đây?”
“Trận đấu kết thúc rồi.” Người mới nhập cuộc một tay phất ngang tiêu tan màn sương phiến khắc. Sau đó, hắn tụ chưởng vào cái bóng hoàng đại của cây cổ thụ già tan khí tức ẩn ẩn tàng tàng, đả bật hình bóng ẩn hiện An Thần vài mét. “Mau ra đây!”
Phúc Mập tức tốc dìu đỡ hỗ trợ bạn hữu, Văn Toàn xung khích tiếp cận mục tiêu. Bất giác từ xa, một tên khác phi dược đả đoạn. Tên này liên tiếp cản trở liên kích từ Văn Toàn, dùng dép lê che chắn 3 châm phóng thích.
“Mẹ nó vui quá!” Chí Hiếu phát tiếu dong điên dại xung khích Văn Toàn, một cước đá chiếc dép còn lại vào đối phương. Toàn tránh né, tiếp một chưởng đầy kình lực chùn chân 5 bước. Hai bên liên kích khiêu dược trong không gian. Chí Hiếu nhận định, tên phóng châm này thực lực yếu hơn Tân Thành, bù lại thủ pháp linh hoạt ít sơ hở, khả dĩ hắn đã học võ từ nhỏ nhưng mài dũa chưa chuyên cần. Như thế càng tốt! Hiếu sắc mặt điên dại nhe răng, lâu nay tay chân ngứa ngáy có dịp gãi. Cấp cấp thân thể vận công hóa thần hình con hổ, toàn thân phát quang đỏ máu. Một bước chân bằng mười bước xung khích như tên bắn. “Chơi với tao nào!”
Văn Tín móc túi cục tiểu năng lượng, nhập năng chuyển hóa vào châm, niệm khẩu lệnh “Hồng Thể Khích” và tự khai 4 huyệt chân tay. Hắn bức phá tiếp chiêu Chí Hiếu, trao đổi chiêu thức kịch liệt. Nhưng nhiên, châm kích mấy huyệt đả thương Chí Hiếu không những sức lực bất giảm nhược, mà còn gia tăng máu điên đến tột độ. Bất giác, hắn một kích đả thương Văn Toàn lăn cuộn vài mét.
Đùng!
Quốc Thông cầm một dép đả đoạn dạt chiến trận sang 2 bên. Tên xài châm dù biết khai huyệt ảnh hưởng tới thân thể, nhưng hắn liều mạng chứng tỏ bảo vệ bạn bè, thật đáng khen cho người hữu đạo của quân tử.
“Tao còn đánh được!” Chí Hiếu sung mãn vận công, nhưng bất liệu cánh tay sụi lơ với 4 châm cố định. “Cái gì thế này!”
Còn tên Chí Hiếu đần độn đả gia vô nghĩ, may mắn châm sư sơ cấp nên chưa đủ nội công phế hắn. Ngoài ra, lần này tông môn chắc chắn trừng phạt bọn họ vì đả động ngoại sự. Nhãn quang Quốc Thông quay sang tên phế vật đóng kịch tựa vai bạn hữu ôm bụng, chú thị động tĩnh rồi thở dài.
“Lần này gặp cao thủ thật may mắn.” An Thần bước tới đảnh lễ. Vừa nãy tên này một chưởng nội công phát giác Dược Ảnh Bộ của hắn tất nhiên cao tay, đích thị cách vận khí trong giang hồ hiển lộ điều tất nhu. “Xin hỏi bạn tên gì?”
“Tôi tên Quốc Thông, tôi đã biết tên cậu từ lâu.” Quốc Thông chắc chắn tên này thân thể phế vật vì nội khí tán loạn xuất ngoại điên cuồng, nghe đồn những kẻ như vậy thọ mạng ngắn ngủi. Nhiên nhi, Thông thất bại giải thích thủ pháp của An Thần. Võ lâm quy chiếu nội công như kim chỉ nam; phàm phát một lực ngoại công sẽ kèm theo nội công, như vậy mới “trong âm có dương, trong dương có âm.” Hơn nữa, ngón tay hắn quẹt xuống sàn, xoa xoa những bụi cát li ti. Sân đấu kết cấu xi măng và gần đây không nhà nào tu sửa. Chẳng lẽ? “Cậu từ môn phái nào?”
Khi An Thần lắc đầu nhún vai hồn nhiên, Quốc Thông thay đổi đánh giá về đối phương. Lần đầu tiên vào năm trước chiến tranh, một nhà phát minh chế tạo bom khói. Ông đã phát triển nhiều loại pháo dược và tái chế công thức nhằm thêm nhiều khói hơn. Các mật vụ trinh thám du nhập loại bom khói này từ hồi chiến tranh An Nam. Với thiết kế vỏ mềm, bom khói cầm tay dễ giải phóng khói, cát bụi đặc, khí độc và mảnh sắt vụn. Một tên phế vật vô môn phái lại sáng ý một chiến lược như vậy, đích thị ma quỷ tái sinh. Nễ tình hữu duyên giao hữu bóng rỗ vài lần, Thông ta cao tay cho Tân Thành giảm tránh gục ngã mất mặt.
“Mày là người của ai mà dám cản trở Lục Hoa hành sự?” Tân Thành trỏ tay vào Quốc Thanh như sư tử giành sơn lâm. Tên này chơi bóng rổ trình độ khá tốt, nhưng Thành vô nghĩ sức mạnh Quốc Thông kinh người. Vì Thành và hắn quan hệ chưa thâm sâu, sự tình này hắn nên cố gắng giễu oai tránh mất mặt. “Mau xin lỗi nếu biết xấu hổ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.