Chương 7: 7
Vương Khang
20/09/2021
“A, mày ở đây!” giọng nói quen thuộc gián đoạn buổi tập luyện. An Thần nhìn về cánh cửa thấy Hoàng Minh ngang nhiên xâm phạm cùng với đồng bọn. Hoàng Minh ngẫm, rõ ràng trước đó bọn chúng đã đả thương nặng tay, vậy An Thần vẫn còn cậy sức Bảo Minh, dùng phòng tập võ đạo mà tu hành. Minh ta luận chỉ có thuốc tiên tên phế vật mới phục khang nhanh như vậy. Chậc, Minh tặc lưỡi, phúc An Thần lớn, xem ra lần này phải mạnh tay hơn. “Tao nghe nói mày nhận cây gậy chọc đít với mấy môn võ cũ nát, tao muốn test thử xem sao.”
“Mày không đánh lại tao đâu,” An Thần xua tay với đám A6 như đuổi chó mèo, khiến ai nấy nộ khí xung thiên. Hoàng Minh tuổi nhỏ mà lưu manh, An Thần nghĩ cha hắn là thợ hồ khổ cực một đời, nếu đánh Hoàng Minh trọng thương thì thêm bi thương cho gia đình hắn. “Hôm nay tao có chuyện vui nên không rãnh tiếp.”
“Xem ra tao phải giúp mày vào viện thêm lần nữa,” Hoàng Minh phát tiếu dong vận nội năng cùng với đàn em. Tên phế vật An Thần vốn dĩ vô tư cách trò chuyện ngang hàng với Hoàng Minh ta. Võ thần dụng kiếm của Hoàng Minh xuất trường, hắn xuất cây baton mà tiến đánh. “Mày cao ngạo như vậy từng nghĩ tới kết cục?”
“Một lần nữa, tao nói là không đánh.” An Thần nhấp chân ẩn thoát né một chiêu. Hoàng Minh mở to mắt như gặp phải ma quỷ; sau đó, Minh vung gậy sang phải, An Thần đành vô hiệu vũ khí y cầm như dựt đồ chơi con nít. An Thần quăng vũ khí sang một bên và dõng dạc. “Thằng nào muốn chơi tao chơi, nhưng tao hứa sẽ nể gia đình chúng mày không phế tu vi.”
Chư vị hùng hổ lao vào tiến đánh tên phế vật. An Thần cấp cấp nhấp chân né chiêu, mỗi bước chân, An Thần dụng một thức của Độc Tôn Kiếm Thuật, cứ thế 15 thức trung đẳng hạ 15 tên ôn thần tại chỗ.
“M-Mày từ khi nào đã mạnh lên như vậy?!” Hoàng Minh run rẩy trước gục ngã của nhóm hắn, tính kế tẩu thoát. Nhưng vận xui ập tới, An Thần một kích vào chân như thép đánh, khiến hắn ngã sóng soài. “T-Tao không phục!?”
“Không phục?!” An Thần phát tiếu dong cho một cước vào cái chân đau, Hoàng Minh gào lên thảm thiết. Khi An Thần hôm trước cầu xin hắn tha mạng, Hoàng Minh còn hả hê kiêu ngạo; bây giờ, An Thần muốn hắn chết là chết, hắn phế là phế, sự gì mà nề hà. Nhưng tâm ý nghĩ tên côn đồ này gia cảnh khổ cực, hắn hữu sự là cha hắn gánh chịu. “M-Mày sắp chết rồi con!”
Bốp!
Một gậy đập sau đầu An Thần khiến cơ thể ngã quỵ xuống đất. Huyết dịch chảy xuống trán, mắt đỏ nhòe do chấn động.
“Thằng chó, mày chết đi,” Nhật Tân vận công đả kích vào An Thần một lần nữa, khiến y lăn vài vòng trên sàn. Nhật Tân hiểu đắc tên phế vật hiện tại mạnh mẽ hơn trước khi xuất viện; nếu tấn công trực tiếp ắt thất bại. Vị thử sự này phải dùng xảo kế đánh vào nhược điểm mới giành thắng lợi. “Lần này không ai cứu mày đâu?!”
An Thần thở dốc, cố gắng vận công định thần. Hóa ra sự trước An Thần nửa tỉnh nửa mê không phải do tên Hoàng Minh và đồng bọn ném đá. Hôm đó cái cảm giác ai đả sau lưng vẫn yên nguyên, thì ra chỗ hiểm yếu chính là tên Nhật Tân hèn nhát. An Thần phát tiếu dong bất chợt làm chư vị khó thấu lộ, tên phế vật đã thất thế còn ngạo nghễ trước thế cục?
“Tao nghĩ lại rồi,” An Thần mắt lóe sát khí cuồn cuộn như ma quỷ nhập thể. An Nam mạnh thắng, yếu chết. Đạo lý làm người bây giờ là cỏ rác, chỉ có chết mới đầu thai làm người tốt. Vài giây tích tắc, hình bóng An Thần lòe nhạt như lu mờ trong không gian khiến chư vị trong phòng không tin vào mắt mình.
“Thằng Thần đâu rồi?!” Hoàng Minh cố gắng truy tìm dấu vết của tên phế vật khắp nơi trong phòng cùng với Nhật Tân. Bất giác, da gà dựng gáy như có ai mò mẫm cái mạng y sau lưng. “Mẫu thân nó! Giỏi xuất hiện đấu với tao một trận!”
Vừa dứt câu, Hoàng Minh gục xuống tại chỗ xuất huyết dịch khỏi miệng. Nhật Tân thấy bạn co giật liên hồi càng vô cùng sợ hãi, quăng vũ khí bỏ chạy lấy người.
“Mẫu thân nhà mày, tao chưa muốn chết!” Nhật Tân chạy bức bách tới cửa tẩu thoát, nhưng chưa kịp kêu lên một tiếng, hắn ngã quỵ tại chỗ ôm lấy cái chân bị gãy. Nhật Tân hét lên đau đớn, nước mắt đầm đìa van xin không thành hưởng thanh vì nhãn quang hắn chỉ hiểu đắc cây baton đang cầm trên tay của người trước mắt. “T-Tao xin lỗi.”
“Xin lỗi tao?” An Thần quất một gậy vào cái chân gãy một lần nữa, Nhật Tân hét lên như mẹ vừa mất. An Thần ngày xưa đã chết rồi; vì hắn đã khẳng định, làm nhục An Thần ta một lần, hắn làm nhục gấp đôi. “Bây giờ đến lượt mày gặp ông bà rồi!”
An Thần quất thêm một gậy vào đầu Nhật Tân nhưng bất thành, do chú Long tự lúc nào ngăn cản.
“Đủ rồi, Thần, đến đây thôi.” Chú Long thiết nghĩ An Thần tuổi nhỏ chưa trải sự đời, thấy hắn vừa thăng tu vi nên để y giáo huấn lũ thiếu nhi mất dạy một lúc. Bất ngờ thay, An Thần muốn diệt cả đường sống của chúng, há chẳng phải quỷ ma hiện hình sao? Chú Long tán khí; nếu không cản gậy này, ắt cái California Quao đầy tự hào của y sụp đổ trong tích tắc. “Mấy thằng kia, cút ngay và đừng tới phòng tập của tao nữa!”
Bọn lâu la A6 bỏ chạy xoắn đít, mang theo hai tên đầu sỏ thất bại xuất cửa. Bảo Minh từ góc khuất phát chưởng thanh tán dương, ây dà, tên Minh này đã hiểu đắc sự tình từ lâu.
“Đúng là bạn thân,” Bảo Minh đối mặt An Thần trong đắc ý. Trên thế gian nhiều người trải qua thập tử nhất sinh, mấy người hồi hướng mà mạnh mẽ như thế này. Đặc biệt với tên phế vật đây, xuất viện mà đã hùng bá cả một đám A6 võ đạo ngang hàng như phượng hoàng tái sinh, sự này nhất định có ẩn khúc. “Tiền viện phí hôm nay để tao trả cho, OK?”
“Bạn thân mẫu thân mày!” An Thần ứng đối, xin chú Long bao đá lạnh chườm lên đầu. May mắn một gậy của tên súc sinh Nhật Tân chưa đập vào huyệt hiểm, không An Thần ta phải đi tái sinh thêm một lần nữa mà tức chết. Nhiên nhi, một phần là do võ đạo chưa cao tay, đánh lén là sự dễ gặp trong giao tranh. An Thần tán khí, tu vi kém cỏi, ắt phải tu luyện thêm. “Thôi, tao vào viện đây, sợ bị thương dẫn tới tàn phế là hỏng sự.”
Vừa lúc An Thần xuất cửa, Lan Anh chạm mặt, đúng là oan gia ngõ hẹp. Tuy vậy, Lan Anh nhìn chằm một hồi rồi lộ quá không hé răng. Lần trước An Thần né tránh do tu vi chưa đủ, lần này, nữ nhân kia muốn xuất chiêu cũng khó đả thương hắn.
Ầm, ầm-
An Thần cấp cấp nhấp chân né tránh trong tích tắc, năng lượng phóng lên dưới đất như muốn lấy mạng. Chú Long tức tốc ứng chiến cùng với Bảo Minh.
“Mày dám làm nhục Lan Anh trước mọi người,” Một tên học sinh Đức Trí đung đưa chân trên cành cây lớn. Tên này muốn trừng trị kẻ đã làm xấu mặt mũi của học sinh ưu tú Lan Anh, nhưng nữ nhân kia bất ngôn tĩnh mịch, dõi theo thế cục diễn biến. “Dù cậu không phản ứng, tớ vẫn không bỏ qua.”
“Đủ rồi, Yến Nhi!” Chưa dứt câu, năng lượng phóng tới An Thần như tên bắn. Lan Anh bèn vận công bắn trả. Năng lượng chạm nhau nổ tung, phóng ra luồng lực xé gió khiến mái tóc An Thần phấp phới. “Chuyện này riêng tư không cần can thiệp!”
“Tôi và bạn không thù oán, vì sao lại muốn lấy mạng như thế?” An Thần nhấp chân lòe nhạt trong không gian né tàn lực của năng lượng nổ tung. Yến Nhi phát tiếu dong khinh bỉ tên phế vật khoác lác, chỉ dựa vào chút tiểu xảo của vi bộ để tẩu thoát mà dám xuất ngôn cường khẩu. “Nói không chừng ngày gặp lại, tôi đánh bạn tàn phế đấy!”
Hình bóng An Thần tiêu tan. Lan Anh không ngờ tên hạng D hôm trước có thể thoát được tàn lực của hạng C trong nháy mắt. Vì năng lượng dù thành tàn lực nhưng xung lực cũng rất nhanh và mạnh như súng hơi; rốt cuộc là thực lực An Thần thâm sâu hay chỉ là tiểu xảo trá hình?
….
Tại Bệnh Viện Bạch Mai, An Thần bóc phiếu ngồi đợi lượt khám đa khoa. Hắn ngẫm lại trận trước, mặc dù tự tin về tốc độ của Dược Ảnh Bộ, nhưng An Thần cần tu luyện cấp bách Gia Tốc Công Pháp để đối đầu trực tiếp với những kẻ mạnh hơn. Võ đạo chia làm nhiều cấp, từ hạng D lên hạng S. Mỗi cấp 10 bậc nhỏ như các nút thắt cùng cực của võ đạo. Trừ phi đột phá hạng cấp lên C may ra Độc Tôn Kiếm Pháp mới khả dĩ biểu diễn oai lực. Hiện tại hạng cấp là D bậc 8, phải nhanh chóng thăng tiến tu vi bất đình. Bất giác, nhãn quan nhận ra hình bóng nhân thân phía trước.
“An Thần?” Bảo Toàn ngạc nhiên khi nhìn thấy anh hùng đầy máu me trên tráng. “Chuyện này là sao?!”
“Bạn này là?” Một nam nhân lớn tuổi kế bên hỏi; Bảo Toàn tức tốc đối ứng chuyện hôm trước anh hùng cứu tin thuật lại với gia đình là người này. Nam nhân lớn tuổi vô ngôn ra hiệu An Thần theo sau. Vài bước xuất hành, nam nhân mở cửa một căn phòng. “Chào bác sĩ, tôi nhờ chuyện một chút!”
“Anh Lộc, hôm nay tới sao không báo trước!” Bác sĩ đứng dậy nghênh tiếp chư vị mới nhập phòng; nhận ra có người bê bết máu trên mặt liền tiếp cận khám nghiệm. Một lát sau, kết quả xét nghiệm cùng với X-Ray trình xuất, bác sĩ thở phào. “Học sinh này không sao, nhưng đừng đánh nhau nữa, kẻo mất tương lai.”
“Cháu à, bọn chúng lại gây sự sao,” Chú Lộc, cha của Bảo Toàn, tra vấn sự tình khiến An Thần phải trình sự. Sau cố sự, chú Lộc đập thủ xuống bàn giận dữ. “Đám du côn mất dạy, tôi phải đi báo cáo vấn đề lên giám thị!”
“Chuyện này tính sao đây,” Bảo Thần hôm nay xuất hành lên bệnh viện với cha nhằm lấy chút dược liệu. May mắn thay lại gặp anh hùng để trả ơn. An Thần hạnh vận khá tốt, một kích vào đầu bết máu vẫn xuất động tới bệnh viện, chưa kể việc chấn thương lần rồi do Hoàng Lâm. Nhưng sự này tất nhu, hắn muốn An Thần kết bạn vãng lai. “Bạn có cần mình giúp không?”
“Mày đi đánh nhau nữa?!” Chú Lộc vỗ đầu Bảo Toàn trách mắng, dùng nhãn lực vận công tra cứu thân thể An Thần bó băng. Hắn vuốt cằm, học sinh này thực lực hạng D- 8 bậc, hẳn sở hữu công pháp cực đại mới đả gia thành công với thực lực hạng C. Nhanh chóng, chú Lộc bắt mạch An Thần điều nghiễm phiến khắc. Nhiên nhi, An Thần khí lực hỗn loạn nội thể hiện hữu, vận công mà đả thương uy lực là bất khả thi. Không gian yên ắng bất giác. “Này, cháu đã học vận khí bao giờ chưa?”
“Vận khí là gì?” Chu vị kinh ngạc với đối ứng ngu ngơ của An Thần. Chú Lộc xuất hãn ướt tráng, học sinh này chưa vận khí mà đánh người như mền gối, ắt cao thủ nào chi sanh? Chú Lộc kiểm tra khám phòng tức tốc, hắn bất cảm với sát khí hoặc năng lượng cấp bậc cao hơn. Chú Lộc tán khí, thấu lộ chuyện nội khí hỗn loạn nội thể. “An Thần, đừng dùng năng lượng nữa.”
Phàm luận khí công là võ đạo, võ đạo là khí công. Khí nuôi thân thể khôn lớn, thân thể nuôi khí thành võ lực. Khí (氣) vi nhiễu sự "hít thở", "không khí", "gas" và "hơi nước", nhiên nhi “khí” diễn tả lý thuyết của thế giới võ đạo về tương quan giữa vật chất, năng lượng và tinh thần. Công (功) diễn tả thành hiệu vật chất năng lượng cao cấp. Vị thử, "Khí công"(氣功) dụng năng lượng bên trong sinh vật. Khí công dụng “khí”, “công” dụng thời gian mài dũa sự ứng dụng. Khí công chủng loại đại đa số đều dùng cho võ thuật và y học. Khí công cấp bậc gồm 12 cấp tựa như hào quẻ can chi, mỗi cấp gồm sơ, trung, cao, đỉnh. Lão tổ đời đầu thuyết, võ đạo bất khí bất vi tôn, khí công bất võ bất vi tôn. Sự này tương sinh tương khắc như nước với lửa, phàm nên dung hòa như âm dương càn khôn biến hóa thần thông.
Chú Long giảng giải, hiện tại An Thần tán khí hỗn loạn, lẽ lại vận công phát kình đọ sát như trâu bò không biết dùng sức, hữu thiên thân thể phát nổ không hay. Bí quyết dùng khí là bí truyền, ép người dù giết cũng không hé răng. Vì thế, cửu đại môn phái trấn giữ An Nam thành phố tuyên bố, chỉ nội môn mới truyền thụ công pháp vận khí, sự này là hiển nhiên.
“Cửu đại môn phái là cái gì?” Chư vị một lần nữa phát ngốc với vấn đáp của An Thần, ắt nghĩ hắn cố tình chọc cười hay thật tình đần độn. Mau chóng, An Thần gãi đầu cười vu vơ. “Bị đánh ngu người a.”
“Mày không đánh lại tao đâu,” An Thần xua tay với đám A6 như đuổi chó mèo, khiến ai nấy nộ khí xung thiên. Hoàng Minh tuổi nhỏ mà lưu manh, An Thần nghĩ cha hắn là thợ hồ khổ cực một đời, nếu đánh Hoàng Minh trọng thương thì thêm bi thương cho gia đình hắn. “Hôm nay tao có chuyện vui nên không rãnh tiếp.”
“Xem ra tao phải giúp mày vào viện thêm lần nữa,” Hoàng Minh phát tiếu dong vận nội năng cùng với đàn em. Tên phế vật An Thần vốn dĩ vô tư cách trò chuyện ngang hàng với Hoàng Minh ta. Võ thần dụng kiếm của Hoàng Minh xuất trường, hắn xuất cây baton mà tiến đánh. “Mày cao ngạo như vậy từng nghĩ tới kết cục?”
“Một lần nữa, tao nói là không đánh.” An Thần nhấp chân ẩn thoát né một chiêu. Hoàng Minh mở to mắt như gặp phải ma quỷ; sau đó, Minh vung gậy sang phải, An Thần đành vô hiệu vũ khí y cầm như dựt đồ chơi con nít. An Thần quăng vũ khí sang một bên và dõng dạc. “Thằng nào muốn chơi tao chơi, nhưng tao hứa sẽ nể gia đình chúng mày không phế tu vi.”
Chư vị hùng hổ lao vào tiến đánh tên phế vật. An Thần cấp cấp nhấp chân né chiêu, mỗi bước chân, An Thần dụng một thức của Độc Tôn Kiếm Thuật, cứ thế 15 thức trung đẳng hạ 15 tên ôn thần tại chỗ.
“M-Mày từ khi nào đã mạnh lên như vậy?!” Hoàng Minh run rẩy trước gục ngã của nhóm hắn, tính kế tẩu thoát. Nhưng vận xui ập tới, An Thần một kích vào chân như thép đánh, khiến hắn ngã sóng soài. “T-Tao không phục!?”
“Không phục?!” An Thần phát tiếu dong cho một cước vào cái chân đau, Hoàng Minh gào lên thảm thiết. Khi An Thần hôm trước cầu xin hắn tha mạng, Hoàng Minh còn hả hê kiêu ngạo; bây giờ, An Thần muốn hắn chết là chết, hắn phế là phế, sự gì mà nề hà. Nhưng tâm ý nghĩ tên côn đồ này gia cảnh khổ cực, hắn hữu sự là cha hắn gánh chịu. “M-Mày sắp chết rồi con!”
Bốp!
Một gậy đập sau đầu An Thần khiến cơ thể ngã quỵ xuống đất. Huyết dịch chảy xuống trán, mắt đỏ nhòe do chấn động.
“Thằng chó, mày chết đi,” Nhật Tân vận công đả kích vào An Thần một lần nữa, khiến y lăn vài vòng trên sàn. Nhật Tân hiểu đắc tên phế vật hiện tại mạnh mẽ hơn trước khi xuất viện; nếu tấn công trực tiếp ắt thất bại. Vị thử sự này phải dùng xảo kế đánh vào nhược điểm mới giành thắng lợi. “Lần này không ai cứu mày đâu?!”
An Thần thở dốc, cố gắng vận công định thần. Hóa ra sự trước An Thần nửa tỉnh nửa mê không phải do tên Hoàng Minh và đồng bọn ném đá. Hôm đó cái cảm giác ai đả sau lưng vẫn yên nguyên, thì ra chỗ hiểm yếu chính là tên Nhật Tân hèn nhát. An Thần phát tiếu dong bất chợt làm chư vị khó thấu lộ, tên phế vật đã thất thế còn ngạo nghễ trước thế cục?
“Tao nghĩ lại rồi,” An Thần mắt lóe sát khí cuồn cuộn như ma quỷ nhập thể. An Nam mạnh thắng, yếu chết. Đạo lý làm người bây giờ là cỏ rác, chỉ có chết mới đầu thai làm người tốt. Vài giây tích tắc, hình bóng An Thần lòe nhạt như lu mờ trong không gian khiến chư vị trong phòng không tin vào mắt mình.
“Thằng Thần đâu rồi?!” Hoàng Minh cố gắng truy tìm dấu vết của tên phế vật khắp nơi trong phòng cùng với Nhật Tân. Bất giác, da gà dựng gáy như có ai mò mẫm cái mạng y sau lưng. “Mẫu thân nó! Giỏi xuất hiện đấu với tao một trận!”
Vừa dứt câu, Hoàng Minh gục xuống tại chỗ xuất huyết dịch khỏi miệng. Nhật Tân thấy bạn co giật liên hồi càng vô cùng sợ hãi, quăng vũ khí bỏ chạy lấy người.
“Mẫu thân nhà mày, tao chưa muốn chết!” Nhật Tân chạy bức bách tới cửa tẩu thoát, nhưng chưa kịp kêu lên một tiếng, hắn ngã quỵ tại chỗ ôm lấy cái chân bị gãy. Nhật Tân hét lên đau đớn, nước mắt đầm đìa van xin không thành hưởng thanh vì nhãn quang hắn chỉ hiểu đắc cây baton đang cầm trên tay của người trước mắt. “T-Tao xin lỗi.”
“Xin lỗi tao?” An Thần quất một gậy vào cái chân gãy một lần nữa, Nhật Tân hét lên như mẹ vừa mất. An Thần ngày xưa đã chết rồi; vì hắn đã khẳng định, làm nhục An Thần ta một lần, hắn làm nhục gấp đôi. “Bây giờ đến lượt mày gặp ông bà rồi!”
An Thần quất thêm một gậy vào đầu Nhật Tân nhưng bất thành, do chú Long tự lúc nào ngăn cản.
“Đủ rồi, Thần, đến đây thôi.” Chú Long thiết nghĩ An Thần tuổi nhỏ chưa trải sự đời, thấy hắn vừa thăng tu vi nên để y giáo huấn lũ thiếu nhi mất dạy một lúc. Bất ngờ thay, An Thần muốn diệt cả đường sống của chúng, há chẳng phải quỷ ma hiện hình sao? Chú Long tán khí; nếu không cản gậy này, ắt cái California Quao đầy tự hào của y sụp đổ trong tích tắc. “Mấy thằng kia, cút ngay và đừng tới phòng tập của tao nữa!”
Bọn lâu la A6 bỏ chạy xoắn đít, mang theo hai tên đầu sỏ thất bại xuất cửa. Bảo Minh từ góc khuất phát chưởng thanh tán dương, ây dà, tên Minh này đã hiểu đắc sự tình từ lâu.
“Đúng là bạn thân,” Bảo Minh đối mặt An Thần trong đắc ý. Trên thế gian nhiều người trải qua thập tử nhất sinh, mấy người hồi hướng mà mạnh mẽ như thế này. Đặc biệt với tên phế vật đây, xuất viện mà đã hùng bá cả một đám A6 võ đạo ngang hàng như phượng hoàng tái sinh, sự này nhất định có ẩn khúc. “Tiền viện phí hôm nay để tao trả cho, OK?”
“Bạn thân mẫu thân mày!” An Thần ứng đối, xin chú Long bao đá lạnh chườm lên đầu. May mắn một gậy của tên súc sinh Nhật Tân chưa đập vào huyệt hiểm, không An Thần ta phải đi tái sinh thêm một lần nữa mà tức chết. Nhiên nhi, một phần là do võ đạo chưa cao tay, đánh lén là sự dễ gặp trong giao tranh. An Thần tán khí, tu vi kém cỏi, ắt phải tu luyện thêm. “Thôi, tao vào viện đây, sợ bị thương dẫn tới tàn phế là hỏng sự.”
Vừa lúc An Thần xuất cửa, Lan Anh chạm mặt, đúng là oan gia ngõ hẹp. Tuy vậy, Lan Anh nhìn chằm một hồi rồi lộ quá không hé răng. Lần trước An Thần né tránh do tu vi chưa đủ, lần này, nữ nhân kia muốn xuất chiêu cũng khó đả thương hắn.
Ầm, ầm-
An Thần cấp cấp nhấp chân né tránh trong tích tắc, năng lượng phóng lên dưới đất như muốn lấy mạng. Chú Long tức tốc ứng chiến cùng với Bảo Minh.
“Mày dám làm nhục Lan Anh trước mọi người,” Một tên học sinh Đức Trí đung đưa chân trên cành cây lớn. Tên này muốn trừng trị kẻ đã làm xấu mặt mũi của học sinh ưu tú Lan Anh, nhưng nữ nhân kia bất ngôn tĩnh mịch, dõi theo thế cục diễn biến. “Dù cậu không phản ứng, tớ vẫn không bỏ qua.”
“Đủ rồi, Yến Nhi!” Chưa dứt câu, năng lượng phóng tới An Thần như tên bắn. Lan Anh bèn vận công bắn trả. Năng lượng chạm nhau nổ tung, phóng ra luồng lực xé gió khiến mái tóc An Thần phấp phới. “Chuyện này riêng tư không cần can thiệp!”
“Tôi và bạn không thù oán, vì sao lại muốn lấy mạng như thế?” An Thần nhấp chân lòe nhạt trong không gian né tàn lực của năng lượng nổ tung. Yến Nhi phát tiếu dong khinh bỉ tên phế vật khoác lác, chỉ dựa vào chút tiểu xảo của vi bộ để tẩu thoát mà dám xuất ngôn cường khẩu. “Nói không chừng ngày gặp lại, tôi đánh bạn tàn phế đấy!”
Hình bóng An Thần tiêu tan. Lan Anh không ngờ tên hạng D hôm trước có thể thoát được tàn lực của hạng C trong nháy mắt. Vì năng lượng dù thành tàn lực nhưng xung lực cũng rất nhanh và mạnh như súng hơi; rốt cuộc là thực lực An Thần thâm sâu hay chỉ là tiểu xảo trá hình?
….
Tại Bệnh Viện Bạch Mai, An Thần bóc phiếu ngồi đợi lượt khám đa khoa. Hắn ngẫm lại trận trước, mặc dù tự tin về tốc độ của Dược Ảnh Bộ, nhưng An Thần cần tu luyện cấp bách Gia Tốc Công Pháp để đối đầu trực tiếp với những kẻ mạnh hơn. Võ đạo chia làm nhiều cấp, từ hạng D lên hạng S. Mỗi cấp 10 bậc nhỏ như các nút thắt cùng cực của võ đạo. Trừ phi đột phá hạng cấp lên C may ra Độc Tôn Kiếm Pháp mới khả dĩ biểu diễn oai lực. Hiện tại hạng cấp là D bậc 8, phải nhanh chóng thăng tiến tu vi bất đình. Bất giác, nhãn quan nhận ra hình bóng nhân thân phía trước.
“An Thần?” Bảo Toàn ngạc nhiên khi nhìn thấy anh hùng đầy máu me trên tráng. “Chuyện này là sao?!”
“Bạn này là?” Một nam nhân lớn tuổi kế bên hỏi; Bảo Toàn tức tốc đối ứng chuyện hôm trước anh hùng cứu tin thuật lại với gia đình là người này. Nam nhân lớn tuổi vô ngôn ra hiệu An Thần theo sau. Vài bước xuất hành, nam nhân mở cửa một căn phòng. “Chào bác sĩ, tôi nhờ chuyện một chút!”
“Anh Lộc, hôm nay tới sao không báo trước!” Bác sĩ đứng dậy nghênh tiếp chư vị mới nhập phòng; nhận ra có người bê bết máu trên mặt liền tiếp cận khám nghiệm. Một lát sau, kết quả xét nghiệm cùng với X-Ray trình xuất, bác sĩ thở phào. “Học sinh này không sao, nhưng đừng đánh nhau nữa, kẻo mất tương lai.”
“Cháu à, bọn chúng lại gây sự sao,” Chú Lộc, cha của Bảo Toàn, tra vấn sự tình khiến An Thần phải trình sự. Sau cố sự, chú Lộc đập thủ xuống bàn giận dữ. “Đám du côn mất dạy, tôi phải đi báo cáo vấn đề lên giám thị!”
“Chuyện này tính sao đây,” Bảo Thần hôm nay xuất hành lên bệnh viện với cha nhằm lấy chút dược liệu. May mắn thay lại gặp anh hùng để trả ơn. An Thần hạnh vận khá tốt, một kích vào đầu bết máu vẫn xuất động tới bệnh viện, chưa kể việc chấn thương lần rồi do Hoàng Lâm. Nhưng sự này tất nhu, hắn muốn An Thần kết bạn vãng lai. “Bạn có cần mình giúp không?”
“Mày đi đánh nhau nữa?!” Chú Lộc vỗ đầu Bảo Toàn trách mắng, dùng nhãn lực vận công tra cứu thân thể An Thần bó băng. Hắn vuốt cằm, học sinh này thực lực hạng D- 8 bậc, hẳn sở hữu công pháp cực đại mới đả gia thành công với thực lực hạng C. Nhanh chóng, chú Lộc bắt mạch An Thần điều nghiễm phiến khắc. Nhiên nhi, An Thần khí lực hỗn loạn nội thể hiện hữu, vận công mà đả thương uy lực là bất khả thi. Không gian yên ắng bất giác. “Này, cháu đã học vận khí bao giờ chưa?”
“Vận khí là gì?” Chu vị kinh ngạc với đối ứng ngu ngơ của An Thần. Chú Lộc xuất hãn ướt tráng, học sinh này chưa vận khí mà đánh người như mền gối, ắt cao thủ nào chi sanh? Chú Lộc kiểm tra khám phòng tức tốc, hắn bất cảm với sát khí hoặc năng lượng cấp bậc cao hơn. Chú Lộc tán khí, thấu lộ chuyện nội khí hỗn loạn nội thể. “An Thần, đừng dùng năng lượng nữa.”
Phàm luận khí công là võ đạo, võ đạo là khí công. Khí nuôi thân thể khôn lớn, thân thể nuôi khí thành võ lực. Khí (氣) vi nhiễu sự "hít thở", "không khí", "gas" và "hơi nước", nhiên nhi “khí” diễn tả lý thuyết của thế giới võ đạo về tương quan giữa vật chất, năng lượng và tinh thần. Công (功) diễn tả thành hiệu vật chất năng lượng cao cấp. Vị thử, "Khí công"(氣功) dụng năng lượng bên trong sinh vật. Khí công dụng “khí”, “công” dụng thời gian mài dũa sự ứng dụng. Khí công chủng loại đại đa số đều dùng cho võ thuật và y học. Khí công cấp bậc gồm 12 cấp tựa như hào quẻ can chi, mỗi cấp gồm sơ, trung, cao, đỉnh. Lão tổ đời đầu thuyết, võ đạo bất khí bất vi tôn, khí công bất võ bất vi tôn. Sự này tương sinh tương khắc như nước với lửa, phàm nên dung hòa như âm dương càn khôn biến hóa thần thông.
Chú Long giảng giải, hiện tại An Thần tán khí hỗn loạn, lẽ lại vận công phát kình đọ sát như trâu bò không biết dùng sức, hữu thiên thân thể phát nổ không hay. Bí quyết dùng khí là bí truyền, ép người dù giết cũng không hé răng. Vì thế, cửu đại môn phái trấn giữ An Nam thành phố tuyên bố, chỉ nội môn mới truyền thụ công pháp vận khí, sự này là hiển nhiên.
“Cửu đại môn phái là cái gì?” Chư vị một lần nữa phát ngốc với vấn đáp của An Thần, ắt nghĩ hắn cố tình chọc cười hay thật tình đần độn. Mau chóng, An Thần gãi đầu cười vu vơ. “Bị đánh ngu người a.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.