Chương 515: Ác chiến, tất cả có bàn tính 2
Lê Thiên
30/10/2016
Chương 516 Ác chiến, tất cả có bàn tính 2
Chu Lân Hỏa Tích vội vàng nói:
- Ta có thể lập Thiên Địa thệ ước, tuyệt đối không báo thù ngươi.
- Miễn đi.
Hỏa Nha Vương khặc khặc quái gọi.
- Ngươi nói phá thiên, ta cũng sẽ không thả ngươi đi. Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng chết, còn không bằng hiện tại chết. Còn có thể để ta ăn được huyết nhục mới lạ. Tuy thân thể ngươi biến chất, Dương thọ gần hết. Nhưng mà huyết mạch, là vĩnh viễn sẽ không biến chất, lúc truyền thừa liền có. Nếu như ta ăn huyết mạch của ngươi, dù không có Vân Viêm Chi Hoa, đột phá Thánh phẩm, chỉ sợ cũng dễ như trở bàn tay. Ha ha ha, thối bò sát, ngươi nói ngươi đã sắp chết, sao không ngoan ngoãn trốn ở trong hang ổ chờ chết, lại chạy đến địa bàn của ta, đây là ông trời chú định muốn cho ta một cơ hội đột phá Thánh phẩm a.
Hỏa Nha Vương dương dương đắc ý, trong ánh mắt hung hãn tràn ngập hưng phấn.
Nguyên lai, mục tiêu của Hỏa Nha Vương này, căn bản không phải đoạt lại Vân Viêm Chi Hoa, mà là muốn nuốt huyết nhục của Chu Lân Hỏa Tích.
Huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, cực kỳ cao quý, Hỏa Nha Vương đối với chuyện này tự nhiên là phi thường tinh tường.
Có lẽ Vân Viêm Chi Hoa chỉ có năm thành đột phá, nhưng nếu có thể thôn phệ huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, cái kia chí ít có chín thành.
Hơn nữa, trong huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, còn có trí nhớ truyền thừa. Nếu có thể thu được trí nhớ truyền thừa trong huyết mạch, đối với Hỏa Nha Vương mà nói, vậy thì càng là chuyện tốt song hành rồi.
Cho nên, dù không có sự tình Vân Viêm Chi Hoa, Hỏa Nha Vương cũng tuyệt đối không buông tha Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích nghe vậy, trong hai mắt lớn hơn chuông đồng, bắn ra một đạo hung quang, điên cuồng nở nụ cười:
- Ăn huyết nhục của ta? Ngươi thật sự là con cóc hắt hơi, khẩu khí thật lớn. Chỉ là tiện chủng Linh phẩm, cũng dám ngấp nghé hậu duệ Long tộc ta?
- Ha ha ha, hậu duệ Long tộc là không sai, chỉ bốn chữ hậu duệ Long tộc này, thì bổn vương nhất định phải nuốt huyết nhục của ngươi, cướp lấy truyền thừa trí nhớ trong huyết mạch của ngươi.
Ngữ khí của Hỏa Nha Vương điên cuồng.
Đột nhiên, Hỏa Nha Vương ngửa đầu rít một tiếng.
Bốn phương tám hướng, Hỏa Nha như là mũi tên, điên cuồng bổ tới Chu Lân Hỏa Tích.
Hỏa Nha Vương đây là quyết tâm, muốn dùng chiến thuật quần ẩu, tươi sống kéo chết Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích tiếp cận dầu hết đèn tắt, nằm rạp trên mặt đất, công lực còn lại, đã thừa không có mấy.
Bất quá, nó dù sao cũng là Thánh phẩm Linh thú, mặc dù Hỏa Nha Vương biết rõ đối phương tùy thời có khả năng tắt thở, nhưng nó vẫn không dám đi tự mình công kích.
Nó biết rõ, một khi Thánh phẩm Linh thú táo bạo, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, lực lượng bạo phát ra, cũng là phi thường khủng bố.
Tuy Hỏa Nha Vương tham lam, nhưng lại không muốn đi va chạm một kích cuối cùng của Chu Lân Hỏa Tích.
Cho nên, nó phái con cháu Hỏa Nha nhất tộc đi quần ẩu, để cho những pháo hôi này đi tiêu hao Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích chỉ còn lại một hơi cuối cùng, mặc dù kéo dài thời gian, cũng có thể kéo chết nó.
Hiển nhiên Chu Lân Hỏa Tích cũng bị Hỏa Nha Vương chọc giận, trong nội tâm có một ngụm ác khí, cơ hồ muốn tạc ra. Huyết mạch nó cao quý, chưa bao giờ chán nản qua như thế?
Hôm nay, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lại bị một đám Hỏa Nha huyết mạch đê tiện khi dễ, đường đường Thánh phẩm Linh thú, hậu duệ Long tộc, lại bị chúng quần ẩu.
- Dẹp mao súc sinh, đều chết cho ta.
Chu Lân Hỏa Tích gầm nhẹ một tiếng, phần đuôi quét qua, cái đuôi dài đến mấy trượng, như một Trường Tiên hủy thiên diệt địa, kích xạ ra vô số hào quang như thiểm điện.
Tạp sát sát…
Cái đuôi quét qua, toàn bộ hư không phảng phất như sụp đổ, trên trăm con Hỏa Nha lao xuống, bị hào quang như tia chớp kia xoắn một phát, liền bị xoắn đến huyết nhục bay tứ tung, nhao nhao rơi xuống đất.
Mỗi một con Hỏa Nha này, ít nhất có thể so với Tiểu Linh cảnh nhân loại.
Thế nhưng mà, trên trăm con Hỏa Nha lao xuống, lại bị cái đuôi kia quét qua, chết sạch toàn bộ.
Chu Lân Hỏa Tích này, không hổ là Thánh phẩm Linh thú, cái đuôi quét qua, ẩn chứa uy lực của Đại Đạo, hoàn toàn vượt ra phạm trù Tiên cảnh, làm cho những Hỏa Nha kia, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Bất quá, một kích này, làm cho một ít lực lượng còn sót lại của Chu Lân Hỏa Tích, càng thêm yếu ớt không chịu nổi.
Hổn hển, hổn hển…
Chu Lân Hỏa Tích thở phì phò, thấp giọng quát ầm lên:
- Xú điểu mao, ta nhìn ngươi còn có bao nhiêu tử tôn có thể hi sinh. hi sinh hết, ngươi liền thành người cô đơn, coi như ngươi tiến giai Thánh phẩm, lại cùng ai xưng vương xưng bá? Không sợ chết, ngươi cứ tiếp tục tới. Ta sống không được, kéo ngươi cùng lên đường, vẫn có vài phần nắm chắc.
Ước chừng Chu Lân Hỏa Tích cũng biết, cục diện hôm nay, nhất định là khó tránh khỏi một kiếp rồi.
Bất quá, Linh thú đều rất hung hãn, mặc dù chết, cũng phải kéo đối thủ đệm lưng
Chu Lân Hỏa Tích nói, cũng chính là điểm Hỏa Nha Vương kiêng kỵ nhất.
Chu Lân Hỏa Tích, cố nhiên là vùng vẫy giãy chết, tùy thời có khả năng quải điệu. Thế nhưng mà, cái này cũng không đại biểu trước khi Chu Lân Hỏa Tích chết, sẽ không có thủ đoạn giết chết nó.
Hỏa Nha Vương nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trừng lớn, nhìn qua trên trăm con cháu, thoáng cái đã bị Chu Lân Hỏa Tích giết mất, trong lòng cũng không ngừng nhỏ máu.
Hỏa Nha nhất tộc sinh sôi nảy nở đến nay, có thể có quy mô lớn như vậy, nó một mực rất là kiêu ngạo.
Thế nhưng mà, đuổi giết Chu Lân Hỏa Tích, cái giá thật sự quá lớn, đời đời con cháu của nó, ít nhất vẫn lạc hơn phân nửa.
Chiếu cái tốc độ này xuống dưới, chỉ sợ giết chết Chu Lân Hỏa Tích, tử tôn của nó cũng không còn bao nhiêu.
Chỉ là, hôm nay cái thế cục này, đã đâm lao thì phải theo lao.
Hoặc là tiếp tục công kích, thẳng đến Chu Lân Hỏa Tích tử vong.
Hoặc là tiếp tục chờ, chờ Chu Lân Hỏa Tích này tiêu tan hết công lực, hai tay buông xuôi.
Bất quá, thật muốn chờ đợi như vậy, Chu Lân Hỏa Tích này một thời ba khắc, hiển nhiên sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Thánh phẩm Linh thú, coi như hấp hối, nhưng năng lượng sinh mệnh lại không hao hết dễ dàng như vậy. Nhất là Chu Lân Hỏa Tích này đã ăn Vân Viêm Chi Hoa, nhận được một cơ hội đại bổ.
Nếu như cho nó thời gian, để nó luyện hóa, như vậy Chu Lân Hỏa Tích này, dù không thể kéo dài bao nhiêu tuổi thọ, nhưng thời gian ngắn vẫn có thể khôi phục năm sáu thành công lực.
Một khi khôi phục năm sáu thành công lực, Hỏa Nha Vương tự hỏi, mình căn bản không cách nào chống cự.
Cho nên, tuyệt đối không thể chờ đợi, còn phải tiếp tục đấu.
Chỉ có đấu xuống dưới, mới có thể quấy rối Chu Lân Hỏa Tích, để cho Chu Lân Hỏa Tích không có thời gian đi luyện hóa Vân Viêm Chi Hoa.
Đương nhiên, đấu xuống dưới như vậy, cái giá rất thảm trọng. Hỏa Nha Vương không dám lên, như vậy muốn đấu xuống dưới, phải không ngừng điền tánh mạng của con cháu.
Chu Lân Hỏa Tích vội vàng nói:
- Ta có thể lập Thiên Địa thệ ước, tuyệt đối không báo thù ngươi.
- Miễn đi.
Hỏa Nha Vương khặc khặc quái gọi.
- Ngươi nói phá thiên, ta cũng sẽ không thả ngươi đi. Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng chết, còn không bằng hiện tại chết. Còn có thể để ta ăn được huyết nhục mới lạ. Tuy thân thể ngươi biến chất, Dương thọ gần hết. Nhưng mà huyết mạch, là vĩnh viễn sẽ không biến chất, lúc truyền thừa liền có. Nếu như ta ăn huyết mạch của ngươi, dù không có Vân Viêm Chi Hoa, đột phá Thánh phẩm, chỉ sợ cũng dễ như trở bàn tay. Ha ha ha, thối bò sát, ngươi nói ngươi đã sắp chết, sao không ngoan ngoãn trốn ở trong hang ổ chờ chết, lại chạy đến địa bàn của ta, đây là ông trời chú định muốn cho ta một cơ hội đột phá Thánh phẩm a.
Hỏa Nha Vương dương dương đắc ý, trong ánh mắt hung hãn tràn ngập hưng phấn.
Nguyên lai, mục tiêu của Hỏa Nha Vương này, căn bản không phải đoạt lại Vân Viêm Chi Hoa, mà là muốn nuốt huyết nhục của Chu Lân Hỏa Tích.
Huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, cực kỳ cao quý, Hỏa Nha Vương đối với chuyện này tự nhiên là phi thường tinh tường.
Có lẽ Vân Viêm Chi Hoa chỉ có năm thành đột phá, nhưng nếu có thể thôn phệ huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, cái kia chí ít có chín thành.
Hơn nữa, trong huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, còn có trí nhớ truyền thừa. Nếu có thể thu được trí nhớ truyền thừa trong huyết mạch, đối với Hỏa Nha Vương mà nói, vậy thì càng là chuyện tốt song hành rồi.
Cho nên, dù không có sự tình Vân Viêm Chi Hoa, Hỏa Nha Vương cũng tuyệt đối không buông tha Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích nghe vậy, trong hai mắt lớn hơn chuông đồng, bắn ra một đạo hung quang, điên cuồng nở nụ cười:
- Ăn huyết nhục của ta? Ngươi thật sự là con cóc hắt hơi, khẩu khí thật lớn. Chỉ là tiện chủng Linh phẩm, cũng dám ngấp nghé hậu duệ Long tộc ta?
- Ha ha ha, hậu duệ Long tộc là không sai, chỉ bốn chữ hậu duệ Long tộc này, thì bổn vương nhất định phải nuốt huyết nhục của ngươi, cướp lấy truyền thừa trí nhớ trong huyết mạch của ngươi.
Ngữ khí của Hỏa Nha Vương điên cuồng.
Đột nhiên, Hỏa Nha Vương ngửa đầu rít một tiếng.
Bốn phương tám hướng, Hỏa Nha như là mũi tên, điên cuồng bổ tới Chu Lân Hỏa Tích.
Hỏa Nha Vương đây là quyết tâm, muốn dùng chiến thuật quần ẩu, tươi sống kéo chết Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích tiếp cận dầu hết đèn tắt, nằm rạp trên mặt đất, công lực còn lại, đã thừa không có mấy.
Bất quá, nó dù sao cũng là Thánh phẩm Linh thú, mặc dù Hỏa Nha Vương biết rõ đối phương tùy thời có khả năng tắt thở, nhưng nó vẫn không dám đi tự mình công kích.
Nó biết rõ, một khi Thánh phẩm Linh thú táo bạo, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, lực lượng bạo phát ra, cũng là phi thường khủng bố.
Tuy Hỏa Nha Vương tham lam, nhưng lại không muốn đi va chạm một kích cuối cùng của Chu Lân Hỏa Tích.
Cho nên, nó phái con cháu Hỏa Nha nhất tộc đi quần ẩu, để cho những pháo hôi này đi tiêu hao Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích chỉ còn lại một hơi cuối cùng, mặc dù kéo dài thời gian, cũng có thể kéo chết nó.
Hiển nhiên Chu Lân Hỏa Tích cũng bị Hỏa Nha Vương chọc giận, trong nội tâm có một ngụm ác khí, cơ hồ muốn tạc ra. Huyết mạch nó cao quý, chưa bao giờ chán nản qua như thế?
Hôm nay, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lại bị một đám Hỏa Nha huyết mạch đê tiện khi dễ, đường đường Thánh phẩm Linh thú, hậu duệ Long tộc, lại bị chúng quần ẩu.
- Dẹp mao súc sinh, đều chết cho ta.
Chu Lân Hỏa Tích gầm nhẹ một tiếng, phần đuôi quét qua, cái đuôi dài đến mấy trượng, như một Trường Tiên hủy thiên diệt địa, kích xạ ra vô số hào quang như thiểm điện.
Tạp sát sát…
Cái đuôi quét qua, toàn bộ hư không phảng phất như sụp đổ, trên trăm con Hỏa Nha lao xuống, bị hào quang như tia chớp kia xoắn một phát, liền bị xoắn đến huyết nhục bay tứ tung, nhao nhao rơi xuống đất.
Mỗi một con Hỏa Nha này, ít nhất có thể so với Tiểu Linh cảnh nhân loại.
Thế nhưng mà, trên trăm con Hỏa Nha lao xuống, lại bị cái đuôi kia quét qua, chết sạch toàn bộ.
Chu Lân Hỏa Tích này, không hổ là Thánh phẩm Linh thú, cái đuôi quét qua, ẩn chứa uy lực của Đại Đạo, hoàn toàn vượt ra phạm trù Tiên cảnh, làm cho những Hỏa Nha kia, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Bất quá, một kích này, làm cho một ít lực lượng còn sót lại của Chu Lân Hỏa Tích, càng thêm yếu ớt không chịu nổi.
Hổn hển, hổn hển…
Chu Lân Hỏa Tích thở phì phò, thấp giọng quát ầm lên:
- Xú điểu mao, ta nhìn ngươi còn có bao nhiêu tử tôn có thể hi sinh. hi sinh hết, ngươi liền thành người cô đơn, coi như ngươi tiến giai Thánh phẩm, lại cùng ai xưng vương xưng bá? Không sợ chết, ngươi cứ tiếp tục tới. Ta sống không được, kéo ngươi cùng lên đường, vẫn có vài phần nắm chắc.
Ước chừng Chu Lân Hỏa Tích cũng biết, cục diện hôm nay, nhất định là khó tránh khỏi một kiếp rồi.
Bất quá, Linh thú đều rất hung hãn, mặc dù chết, cũng phải kéo đối thủ đệm lưng
Chu Lân Hỏa Tích nói, cũng chính là điểm Hỏa Nha Vương kiêng kỵ nhất.
Chu Lân Hỏa Tích, cố nhiên là vùng vẫy giãy chết, tùy thời có khả năng quải điệu. Thế nhưng mà, cái này cũng không đại biểu trước khi Chu Lân Hỏa Tích chết, sẽ không có thủ đoạn giết chết nó.
Hỏa Nha Vương nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trừng lớn, nhìn qua trên trăm con cháu, thoáng cái đã bị Chu Lân Hỏa Tích giết mất, trong lòng cũng không ngừng nhỏ máu.
Hỏa Nha nhất tộc sinh sôi nảy nở đến nay, có thể có quy mô lớn như vậy, nó một mực rất là kiêu ngạo.
Thế nhưng mà, đuổi giết Chu Lân Hỏa Tích, cái giá thật sự quá lớn, đời đời con cháu của nó, ít nhất vẫn lạc hơn phân nửa.
Chiếu cái tốc độ này xuống dưới, chỉ sợ giết chết Chu Lân Hỏa Tích, tử tôn của nó cũng không còn bao nhiêu.
Chỉ là, hôm nay cái thế cục này, đã đâm lao thì phải theo lao.
Hoặc là tiếp tục công kích, thẳng đến Chu Lân Hỏa Tích tử vong.
Hoặc là tiếp tục chờ, chờ Chu Lân Hỏa Tích này tiêu tan hết công lực, hai tay buông xuôi.
Bất quá, thật muốn chờ đợi như vậy, Chu Lân Hỏa Tích này một thời ba khắc, hiển nhiên sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Thánh phẩm Linh thú, coi như hấp hối, nhưng năng lượng sinh mệnh lại không hao hết dễ dàng như vậy. Nhất là Chu Lân Hỏa Tích này đã ăn Vân Viêm Chi Hoa, nhận được một cơ hội đại bổ.
Nếu như cho nó thời gian, để nó luyện hóa, như vậy Chu Lân Hỏa Tích này, dù không thể kéo dài bao nhiêu tuổi thọ, nhưng thời gian ngắn vẫn có thể khôi phục năm sáu thành công lực.
Một khi khôi phục năm sáu thành công lực, Hỏa Nha Vương tự hỏi, mình căn bản không cách nào chống cự.
Cho nên, tuyệt đối không thể chờ đợi, còn phải tiếp tục đấu.
Chỉ có đấu xuống dưới, mới có thể quấy rối Chu Lân Hỏa Tích, để cho Chu Lân Hỏa Tích không có thời gian đi luyện hóa Vân Viêm Chi Hoa.
Đương nhiên, đấu xuống dưới như vậy, cái giá rất thảm trọng. Hỏa Nha Vương không dám lên, như vậy muốn đấu xuống dưới, phải không ngừng điền tánh mạng của con cháu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.