Chương 1042: Chia để trị, lại giết một người.
Lê Thiên
15/11/2016
Chương 1041 Chia để trị, lại giết một người.
- Tào sư huynh, toàn bộ phần của Thì Trinh giao cho ngươi. Ta chỉ cần phần của mình cộng thêm trận bàn này.
Ngô mập mạp hít sâu một hơi, lại lần nữa đưa ra yêu cầu chia trác.
Tào Tấn nghĩ một lát, ngẫm lại chỉ là một cái trận bàn, tác dụng đối với hắn không lớn cho nên hắn lập tức gật đầu nói:
- Một lời đã định.
Trong khi hai người nói chuyện đột nhiên có cảm giác trên đỉnh đầu có một cỗ lực lượng cường đại đánh úp lại.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên không ngờ lại là một tòa núi lớn đang ép xuống đầu bọn họ
- Thối lui.
Dưới sự kinh hãi, Tào Tấn không chút hoảng hốt mà nhanh chóng ra tay, lực lượng cường đại không ngờ lại mạnh mẽ chống đỡ thế ép xuống của ngọn núi lớn này.
Quang mang trên cánh tay đại thịnh, Tào Tấn chấn động, không ngờ lại đánh bay ngọn núi lên trên.
Thế nhưng ngọn núi lớn này sau khi bị đánh bay lại không dừng lại mà tiếp tục nện về phía Tào Tấn.
Ngọn núi lớn này hiển nhiên là Nguyên Từ Kim sơn của Giang Trần.
Nguyên Từ Kim sơn, trấn áp bá đạo, uy thế vô cùng.
Lực đập xuống một cái này cho dù là cường giả Địa Thánh Cảnh chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản. Nhưng mà Tào Tấn cuối cùng vẫn là Tào Tấn, thực lực Thánh Cảnh đỉnh phong tuyệt đối không phải chỉ để trang trí.
Cho dù Nguyên Từ Kim sơn đánh xuống thế nào thì Tào Tấn vẫn chỉ dùng tay không đón đỡ.
Chỉ là tuy rằng Tào Tấn lợi hại, mấy lần muốn triệt để đánh nát ngọn núi lớn này, thế nhưng cho dù hắn có dùng lực lượng kinh người tới đâu vẫn không có cách nào đánh vỡ mảy may ngọn núi lớn này.
- Ngọn núi này có chút cổ quái.
Tào Tấn cũng có chút kinh ngạc, bởi vì mặc dù là mạnh mẽ như Tào tấn hắn cũng có thể cảm giác được khi ngọn núi này đánh xuống có một loại lực lượng cường đại.
Loại lực lượng này dường như là một loại từ lực cổ quái, khiến cho lực lượng mà hắn phản kích lại không đánh được tới nơi trọng yếu.
Nhưng mà mục tiêu của Giang Trần hiển nhiên không phải là Tào Tấn này.
Giang Trần rất rõ ràng, chỉ dựa vào uy lực của Nguyên Từ Kim sơn hiện tại rất khó đánh chết Tào Tấn được, mục tiêu của hắn chỉ là kiềm chế Tào Tấn mà thôi.
Mục tiêu mà hắn chính thức muốn khai đao chính là mập mạp kia.
Mập mạp này bị Nguyên Từ chi lực bài xích ra bên ngoài, nhìn thấy Tào Tấn bị ngọn núi kia chế trụ, trong lòng cũng âm thầm suy đoán ra được địch nhân ẩn nấp đang muốn tách hắn và Tào Tấn ra.
Nhưng mập mạp là kẻ tài cao gan cũng lớn, lại không e ngại cái gì, cho nên tay nhanh chóng đánh ra vài đạo phù, bố trí mấy đạo trận pháp phòng ngự quanh thân.
Mập mạp bình thường đều rất sợ chết, mà người sợ chết chung quy có rất nhiều biện pháp để bảo vệ tính mạng của bản thân mình.
Mập mạp vì sao lại chấp nhất nghiên cứu trận pháp như vậy là bởi vì đạo lý vừa rồi. Bởi vì trận pháp thường thường sẽ vào lúc thực lực ngươi không đủ mà cho ngươi cơ hội bảo vệ tính mạng.
Ngay lúc này bên tai mập mạp chợt vang lên thanh âm khác lạ.
Thời điểm Ngô mập mạp giống như con nai chạy loạn, chỉ cần một tia động tĩnh, gió thổi cỏ lay đều khiến hắn khẩn trương cực kỳ, vội vàng xem xét bốn phía.
Đột nhiên Ngô mập mạp nhìn thấy mấy hạt tràng hạt giống như bình thường đang rơi xuống dưới chân hắn.
Trong lòng Ngô mập mạp co rút lại, có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Đột nhiên, trên tràng hạt có kim quang lóe lên, không ngờ toàn bộ đều biến thành võ sĩ kim giáp, toàn thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí.
Những võ sĩ kim giáp này căn bản không nói đạo lý mà vung vũ khí trong tay lên, đánh về phía Ngô mập mạp.
Ban đầu Ngô mập mạp chỉ thấy sáu võ sĩ kim giáp, hơn nữa đều là Nhân Thánh Cảnh, Ngô mập mạp cảm thấy bằng vào trận pháp của mình đã đủ ứng phó rồi.
Thế nhưng mà đằng sau sáu võ sĩ kim giáp kia lại chính là ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh.
Chuyện này khiến cho Ngô mập mạp có chút luống cuống tay chân, liên tục đánh ra vài đạo phù lật trajnap háp, không ngừng ngăn cản công kích của những võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh ở bên n goài.
Thế nhưng mà sau khi ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh bị ngăn cản, Ngô mập mạp lại cảm thấy bi ai khi phát hiện ra đây còn chưa phải là đợt cuối cùng.
Theo sát ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh này không ngờ lại là ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh.
Khí thế và thực lực của ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh này tuy rằng không đủ đối kháng Tào Tấn, thế nhưng một khi liên thủ đối phó với Ngô mập mạp hắn thì lại dư sức.
Huống chi còn có rất nhiều võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh cùng với võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh.
Dưới tình thế cấp bách Ngô mập mạp nhanh chóng kêu cứu:
- Tào sư huynh, cứu mạng.
Tào Tấn nghe vậy nhanh chóng đấm ra hai đấm, đem Nguyên Từ kim sơn đánh bay, sau đó sải bước về phía Ngô mập mạp.
Những võ sĩ kim giáp kia nhìn thấy Tào Tấn đánh tới, sáu võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh chen chúc nhau đánh tới, lại tới kiềm chế Tào Tấn.
Tào Tấn liên tục ra quyền, không nừng vung tay, nhìn qua khí phách vô cùng, nhanh chóng đánh bay từng võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh một.
Chỉ là những võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh này hiển nhiên là do Giang Trần điều khiển.
Lúc ấy Giang Trần ở trong tháp truyền thừa, khi gặp những võ sĩ kim giáp này bọn chúng chỉ có lực một kích mà thôi.
Thế nhưng hiện tại chuỗi tràng hạt vẩy xuống thành binh này vào trong tay Giang Trần, sau khi bị Giang Trần luyện hóa, điều khiển như thế nào chỉ là một ý niệm của Giang Trần.
Dưới sự thao túng của Giang Trần, những võ sĩ kim giáp này sau khi bị đánh bay tiếp tục hung hãn không sợ chết lao đầu về phía trước.
Mà bên Ngô mập mạp liên tục vang lên tiếng kêu thảm, hiển nhiên, đồng thời đối phó với ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh, không qua bao lâu hắn đã ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Giang Trần đã chọn cơ hội vô cùng chuẩn, lần nữa thúc dục Nguyên Từ Kim sơn.
Lần này mục tiêu của Giang Trần không phải là Tào Tấn đang đại phát thần uy mà dùng toàn lực ầm ầm đập tới Ngô mập mạp.
Ngô mập mạp vốn đã luống cuống tay chân, Nguyên Từ Kim sơn này lại giống như một con lạc đà đè xuống một cọng rơm, không ngừng ầm ầm nện xuống.
Ngô mập mạp kêu thảm một tiếng, ở giữa kim quang nhanh chóng bị nện thành một bãi thịt nát.
Giang Trần thấy Ngô mập mạp chết, trong lòng mừng rỡ không thôi, thủ quyết biến đổi, nhanh chóng thu hồi Nguyên Từ Kim sơn cùng với chuỗi tràng hạt kia.
Cùng lúc đó thần thức lại một lần nữa thúc dục trận bàn của Tiểu Vô tương trận, Tiểu Vô tương trận lại một lần nữa được thúc dục.
Hắn biết rõ Tiểu Vô tương trận này muốn vây khốn Tào Tấn là chuyện không có khả năng, dù sao Tào Tấn cũng biết Liệt Trận thuật. Nhưng hành động của Giang Trần hiện tại chỉ mong ngăn cản Tào Tấn một chút, để cho hắn có cơ hội lui bước mà thôi.
Hắn cũng biết, tuy rằng bản thân mình là Thánh Cảnh nhất trọng, thế nhưng so với cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong như Tào Tấn này mà nói, vẫn có chênh lệch không nhỏ.
- Tào sư huynh, toàn bộ phần của Thì Trinh giao cho ngươi. Ta chỉ cần phần của mình cộng thêm trận bàn này.
Ngô mập mạp hít sâu một hơi, lại lần nữa đưa ra yêu cầu chia trác.
Tào Tấn nghĩ một lát, ngẫm lại chỉ là một cái trận bàn, tác dụng đối với hắn không lớn cho nên hắn lập tức gật đầu nói:
- Một lời đã định.
Trong khi hai người nói chuyện đột nhiên có cảm giác trên đỉnh đầu có một cỗ lực lượng cường đại đánh úp lại.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên không ngờ lại là một tòa núi lớn đang ép xuống đầu bọn họ
- Thối lui.
Dưới sự kinh hãi, Tào Tấn không chút hoảng hốt mà nhanh chóng ra tay, lực lượng cường đại không ngờ lại mạnh mẽ chống đỡ thế ép xuống của ngọn núi lớn này.
Quang mang trên cánh tay đại thịnh, Tào Tấn chấn động, không ngờ lại đánh bay ngọn núi lên trên.
Thế nhưng ngọn núi lớn này sau khi bị đánh bay lại không dừng lại mà tiếp tục nện về phía Tào Tấn.
Ngọn núi lớn này hiển nhiên là Nguyên Từ Kim sơn của Giang Trần.
Nguyên Từ Kim sơn, trấn áp bá đạo, uy thế vô cùng.
Lực đập xuống một cái này cho dù là cường giả Địa Thánh Cảnh chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản. Nhưng mà Tào Tấn cuối cùng vẫn là Tào Tấn, thực lực Thánh Cảnh đỉnh phong tuyệt đối không phải chỉ để trang trí.
Cho dù Nguyên Từ Kim sơn đánh xuống thế nào thì Tào Tấn vẫn chỉ dùng tay không đón đỡ.
Chỉ là tuy rằng Tào Tấn lợi hại, mấy lần muốn triệt để đánh nát ngọn núi lớn này, thế nhưng cho dù hắn có dùng lực lượng kinh người tới đâu vẫn không có cách nào đánh vỡ mảy may ngọn núi lớn này.
- Ngọn núi này có chút cổ quái.
Tào Tấn cũng có chút kinh ngạc, bởi vì mặc dù là mạnh mẽ như Tào tấn hắn cũng có thể cảm giác được khi ngọn núi này đánh xuống có một loại lực lượng cường đại.
Loại lực lượng này dường như là một loại từ lực cổ quái, khiến cho lực lượng mà hắn phản kích lại không đánh được tới nơi trọng yếu.
Nhưng mà mục tiêu của Giang Trần hiển nhiên không phải là Tào Tấn này.
Giang Trần rất rõ ràng, chỉ dựa vào uy lực của Nguyên Từ Kim sơn hiện tại rất khó đánh chết Tào Tấn được, mục tiêu của hắn chỉ là kiềm chế Tào Tấn mà thôi.
Mục tiêu mà hắn chính thức muốn khai đao chính là mập mạp kia.
Mập mạp này bị Nguyên Từ chi lực bài xích ra bên ngoài, nhìn thấy Tào Tấn bị ngọn núi kia chế trụ, trong lòng cũng âm thầm suy đoán ra được địch nhân ẩn nấp đang muốn tách hắn và Tào Tấn ra.
Nhưng mập mạp là kẻ tài cao gan cũng lớn, lại không e ngại cái gì, cho nên tay nhanh chóng đánh ra vài đạo phù, bố trí mấy đạo trận pháp phòng ngự quanh thân.
Mập mạp bình thường đều rất sợ chết, mà người sợ chết chung quy có rất nhiều biện pháp để bảo vệ tính mạng của bản thân mình.
Mập mạp vì sao lại chấp nhất nghiên cứu trận pháp như vậy là bởi vì đạo lý vừa rồi. Bởi vì trận pháp thường thường sẽ vào lúc thực lực ngươi không đủ mà cho ngươi cơ hội bảo vệ tính mạng.
Ngay lúc này bên tai mập mạp chợt vang lên thanh âm khác lạ.
Thời điểm Ngô mập mạp giống như con nai chạy loạn, chỉ cần một tia động tĩnh, gió thổi cỏ lay đều khiến hắn khẩn trương cực kỳ, vội vàng xem xét bốn phía.
Đột nhiên Ngô mập mạp nhìn thấy mấy hạt tràng hạt giống như bình thường đang rơi xuống dưới chân hắn.
Trong lòng Ngô mập mạp co rút lại, có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Đột nhiên, trên tràng hạt có kim quang lóe lên, không ngờ toàn bộ đều biến thành võ sĩ kim giáp, toàn thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí.
Những võ sĩ kim giáp này căn bản không nói đạo lý mà vung vũ khí trong tay lên, đánh về phía Ngô mập mạp.
Ban đầu Ngô mập mạp chỉ thấy sáu võ sĩ kim giáp, hơn nữa đều là Nhân Thánh Cảnh, Ngô mập mạp cảm thấy bằng vào trận pháp của mình đã đủ ứng phó rồi.
Thế nhưng mà đằng sau sáu võ sĩ kim giáp kia lại chính là ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh.
Chuyện này khiến cho Ngô mập mạp có chút luống cuống tay chân, liên tục đánh ra vài đạo phù lật trajnap háp, không ngừng ngăn cản công kích của những võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh ở bên n goài.
Thế nhưng mà sau khi ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh bị ngăn cản, Ngô mập mạp lại cảm thấy bi ai khi phát hiện ra đây còn chưa phải là đợt cuối cùng.
Theo sát ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh này không ngờ lại là ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh.
Khí thế và thực lực của ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh này tuy rằng không đủ đối kháng Tào Tấn, thế nhưng một khi liên thủ đối phó với Ngô mập mạp hắn thì lại dư sức.
Huống chi còn có rất nhiều võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh cùng với võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh.
Dưới tình thế cấp bách Ngô mập mạp nhanh chóng kêu cứu:
- Tào sư huynh, cứu mạng.
Tào Tấn nghe vậy nhanh chóng đấm ra hai đấm, đem Nguyên Từ kim sơn đánh bay, sau đó sải bước về phía Ngô mập mạp.
Những võ sĩ kim giáp kia nhìn thấy Tào Tấn đánh tới, sáu võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh chen chúc nhau đánh tới, lại tới kiềm chế Tào Tấn.
Tào Tấn liên tục ra quyền, không nừng vung tay, nhìn qua khí phách vô cùng, nhanh chóng đánh bay từng võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh một.
Chỉ là những võ sĩ kim giáp Nhân Thánh Cảnh này hiển nhiên là do Giang Trần điều khiển.
Lúc ấy Giang Trần ở trong tháp truyền thừa, khi gặp những võ sĩ kim giáp này bọn chúng chỉ có lực một kích mà thôi.
Thế nhưng hiện tại chuỗi tràng hạt vẩy xuống thành binh này vào trong tay Giang Trần, sau khi bị Giang Trần luyện hóa, điều khiển như thế nào chỉ là một ý niệm của Giang Trần.
Dưới sự thao túng của Giang Trần, những võ sĩ kim giáp này sau khi bị đánh bay tiếp tục hung hãn không sợ chết lao đầu về phía trước.
Mà bên Ngô mập mạp liên tục vang lên tiếng kêu thảm, hiển nhiên, đồng thời đối phó với ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh, không qua bao lâu hắn đã ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Giang Trần đã chọn cơ hội vô cùng chuẩn, lần nữa thúc dục Nguyên Từ Kim sơn.
Lần này mục tiêu của Giang Trần không phải là Tào Tấn đang đại phát thần uy mà dùng toàn lực ầm ầm đập tới Ngô mập mạp.
Ngô mập mạp vốn đã luống cuống tay chân, Nguyên Từ Kim sơn này lại giống như một con lạc đà đè xuống một cọng rơm, không ngừng ầm ầm nện xuống.
Ngô mập mạp kêu thảm một tiếng, ở giữa kim quang nhanh chóng bị nện thành một bãi thịt nát.
Giang Trần thấy Ngô mập mạp chết, trong lòng mừng rỡ không thôi, thủ quyết biến đổi, nhanh chóng thu hồi Nguyên Từ Kim sơn cùng với chuỗi tràng hạt kia.
Cùng lúc đó thần thức lại một lần nữa thúc dục trận bàn của Tiểu Vô tương trận, Tiểu Vô tương trận lại một lần nữa được thúc dục.
Hắn biết rõ Tiểu Vô tương trận này muốn vây khốn Tào Tấn là chuyện không có khả năng, dù sao Tào Tấn cũng biết Liệt Trận thuật. Nhưng hành động của Giang Trần hiện tại chỉ mong ngăn cản Tào Tấn một chút, để cho hắn có cơ hội lui bước mà thôi.
Hắn cũng biết, tuy rằng bản thân mình là Thánh Cảnh nhất trọng, thế nhưng so với cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong như Tào Tấn này mà nói, vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.