Chương 3274: Chúng sinh chi tướng
Lê Thiên
09/05/2019
Giang Trần thật giống như một viên đá ném vào Đại Hải, không còn có bất luận đáp lại gì.
Cao tầng của mười Đại Thánh Địa, có người trong lòng nhìn có chút hả hê, có người thở dài, có người thì thay Vĩnh Hằng Thánh Địa tiếc hận.
Nếu như Giang Trần vẫn lạc ở cấm đảo thứ mười, cái kia thật đúng là tai bay vạ gió. Ở trước đó, sẽ không có người nghĩ qua chuyện này.
Chính là bởi vì tất cả mọi người sai lầm, mới đưa đến bi kịch này.
Giờ phút này, Đại Thánh Chủ âm trầm, trên mặt cơ hồ muốn chảy ra nước.
Vừa lúc đó, ngoài Bình Sa Đảo, bỗng nhiên có từng đạo lực lượng cường đại, từ trong hư không không ngừng xông tới.
Lực lượng cường đại này đến cực nhanh, lập tức liền rơi xuống mặt đất.
Đúng là Thần đạo lão tổ của mười Đại Thánh Địa nhao nhao giá lâm.
Thập đại lão tổ một mực ở chiến trường Ngoại Vực, lần này rút ra trở về, chính là vì thương nghị sự tình kết minh. Hiển nhiên, bọn hắn tính ra, có lẽ thiên tài thi đấu cũng đã xong.
Nhìn thấy Thần đạo lão tổ hiện thân, cao tầng của mười Đại Thánh Địa, đều nhao nhao tiến lên hành lễ.
Thánh Tổ của Vĩnh Hằng Thánh Địa nhìn thấy bên Vĩnh Hằng Thánh Địa rũ cụp đầu, liền nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Thiên tài thi đấu đã xong chưa?
Đại Thánh Chủ nhìn thấy Thánh Tổ đại nhân, càng không dám nói, xấu hổ không thôi.
Thánh Tổ đại nhân nhìn lướt qua, thấy tất cả mọi người đều có mặt, chỉ thiếu Giang Trần, trong nội tâm trầm xuống, quát hỏi:
- Giang Trần đâu?
Sắc mặt của Đại Thánh Chủ trắng bệch, không dám nhìn hai mắt của Thánh Tổ đại nhân. Đây hết thảy, đều bởi vì nàng sơ sẩy, mới đưa đến cục diện hiện tại.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thánh Tổ đại nhân triệt để phát hỏa. Hiện tại Giang Trần là bảo bối của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ai gặp chuyện không may đều được, chỉ có Giang Trần là không thể gặp chuyện không may a!
Kỳ thật trong lòng Tử Xa Mân cũng phiền muộn không thôi, nhưng mà thấy Đại Thánh Chủ đã không dám nói lời nào, lập tức kiên trì nói:
- Giang Trần, hắn tiến vào cấm đảo thứ mười, đến bây giờ còn chưa đi ra.
- Tiến vào cấm đảo thứ mười?
Thánh Tổ đại nhân nhai nuốt lấy những lời này, trong lúc đó, hai mắt nhảy lên.
- Cái gì? Tiến nhập cấm đảo thứ mười? Các ngươi, sẽ không có người nhắc nhở hắn sao?
Thánh Tổ đại nhân hiển nhiên biết rõ cấm đảo thứ mười ý vị như thế nào. Trong lúc nhất thời, lòng hắn cũng trầm xuống, hiển nhiên, tin tức này đối với hắn đả kích quá lớn.
Trên đường đến, trong lòng hắn còn cấu tứ, nghĩ đến như thế nào ở trên đại hội kết minh, tranh thủ vị trí Minh chủ. Thế nhưng mà, lúc này mới vừa tới, đã nhận được tin dữ như vậy.
Hoàn toàn chính xác, Giang Trần là ở trong thiên tài thi đấu phát huy tốt nhất, thế nhưng mà cũng chính bởi vì phát huy quá tốt, cho nên đã tiến nhập cấm đảo thứ mười.
Cái này. . . Đây chẳng lẽ là số trời sao?
Thánh Tổ đại nhân lạnh lùng nhìn Đại Thánh Chủ, trong lòng nổi giận, thực hận không thể một chưởng đánh chết nàng. Thế nhưng mà, ở trước mặt mọi người, hắn rốt cục vẫn phải chế trụ lửa giận, trầm giọng nói:
- Nếu như Giang Trần không thể ra, ngươi cũng không cần về Vĩnh Hằng Thánh Địa nữa.
Lúc này, Thánh Địa Thánh Tổ khác, có người tới an ủi, cũng có người sang đây xem náo nhiệt.
Có người nói:
- Đạo hữu, hiện tại thiên tài thi đấu đã chấm dứt, không bằng để cho mọi người thống kê thành tích, trước xác định thứ tự a?
- Đã đến giờ sao?
Thánh Tổ đại nhân lạnh lùng hỏi.
- Ha ha, chỉ kém hai ba phút đồng hồ. Tất cả mọi người ở chỗ này chờ cũng không có ý tứ. Sự tình đã rõ ràng, cần gì phải lãng phí thời gian chứ?
Nói lời này, là Thánh Tổ của Bách Hoa Thánh Địa, rất hiển nhiên, bên Bách Hoa Thánh Địa kia, là cam tâm tình nguyện chứng kiến màn này nhất.
Giang Trần biến mất, Vĩnh Hằng Thánh Địa lâm vào nội chiến. Cái này hoàn toàn là ông trời muốn thành toàn Bách Hoa Thánh Địa a.
- Thời gian đã chưa tới, vậy thiên tài thi đấu còn chưa có chấm dứt. Ngươi đường đường là Thánh Tổ, chút quy củ ấy cũng không hiểu, một bó to niên kỷ, đều sống trên thân cẩu sao?
Thánh Tổ đại nhân không chút khách khí.
- Ha ha, ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Mọi người đều biết kết cục của sự tình, chẳng lẽ ngươi còn cho là có kỳ tích sẽ phát sinh sao?
Bách Hoa Thánh Tổ cũng không khách khí.
- Kỳ tích?
Trong lòng Vĩnh Hằng Thánh Tổ bỗng nhiên khẽ động, nói đến kỳ tích, Giang Trần không phải là người am hiểu chế tạo kỳ tích nhất sao?
Nếu quả thật có kỳ tích, nói không chừng người sáng tạo kỳ tích, chính là Giang Trần.
- Thời gian chưa tới, vậy thì không tính thiên tài thi đấu chấm dứt.
Ngữ khí của Vĩnh Hằng Thánh Tổ lạnh như băng.
- Ngươi nói một ngàn, nói một vạn, cũng vô dụng. Quy tắc ở đó, ai cũng không cải biến được.
- Tốt, ta sẽ chờ hai ba phút đồng hồ, đến lúc đó lại nhìn ngươi nói như thế nào.
Bách Hoa Thánh Tổ cười lạnh, nhìn ra được, hắn là nhìn có chút hả hê, một chút cũng không che dấu.
Người bên cạnh đều âm thầm lắc đầu. Tuy Vĩnh Hằng Thánh Địa đáng thương, nhưng mà Bách Hoa Thánh Địa thật có chút quá mức. Dù sao hiện tại Vĩnh Hằng Thánh Địa cũng là thời điểm thống khổ, ngươi muốn hả hê, âm thầm là được, ở trước miệng vết thương vung muối, cái này có chút không liêm sỉ rồi.
Muốn nói tâm lý thiên bình, mọi người vẫn thiên hướng về Vĩnh Hằng Thánh Địa. Dù sao, Giang Trần là rất không tệ.
Quan trọng nhất là, mọi người vẫn chờ mua đan dược của hắn a.
Nếu như hắn vẫn lạc, vậy những đan dược nghịch thiên kia của hắn, chẳng phải là sẽ thất truyền? Cái này quá đáng tiếc!
Thời gian, ở trong không khí trầm mặc, từng phút từng giây đi qua. Kỳ thật tất cả mọi người đều chờ đợi thời gian đến một khắc cuối cùng.
Vốn có ít người, trong đầu còn ôm lấy hi vọng. Thế nhưng mà theo thời gian trôi qua, chút hi vọng ấy cũng không ngừng trôi qua.
Cho dù là người coi trọng Giang Trần nhất, giờ phút này cũng có chút hoài nghi. Hắn thật sự còn có thể trở về sao? Đây là một vấn đề rất bi quan.
Ngưng Yên Thánh Chủ nhíu mày, trên mặt Vũ Linh Thánh Nữ hiện vẻ bi thương.
Tư Đồng Thánh Nữ, trên mặt cũng hơi có chút khó hiểu. Giang Trần rõ ràng là người phúc duyên thâm hậu, như thế nào sẽ ở trong thiên tài thi đấu bị tai họa bất ngờ?
Ánh mắt của Dao Quang Thánh Nữ thâm thúy, sắc mặt đờ đẫn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bất quá từ ánh mắt của các nàng, tựa hồ có thể nhìn ra được, trong nội tâm các nàng rất không cao hứng. Đối với Giang Trần tao ngộ rất là đồng tình.
Chỉ có bên Bách Hoa Thánh Địa, rất nhiều người đều vui sướng hớn hở, giống như ăn tết. Nhất là Lộc Minh Dã, cái tư thế kia, cái biểu lộ kia, thật giống như hắn đã là quán quân vậy.
Nếu như Giang Trần không cách nào đi ra, như vậy thành tích của hắn thật đúng là có khả năng thành quán quân. Cho nên, giờ phút này nội tâm của hắn tràn ngập chờ mong.
Chỉ cần thời gian vừa đến, liền ý nghĩa, hắn là quán quân của thiên tài thi đấu.
Mặc dù không có giẫm Giang Trần thượng vị, để cho quán quân hơi có chút thất sắc. Thế nhưng mà Giang Trần đã không về, chút khuyết điểm nhỏ nhặt ấy lại được coi là cái gì?
Độc Phi Thạch Thanh Lộ, biểu lộ lại lạnh nhạt, nhìn không ra vui mừng, cũng nhìn không ra sầu bi. Bất quá chứng kiến bộ dạng hoa chân múa tay vui sướng của Lộc Minh Dã, Thạch Thanh Lộ cũng lộ ra một tia xem thường.
Cao tầng của mười Đại Thánh Địa, có người trong lòng nhìn có chút hả hê, có người thở dài, có người thì thay Vĩnh Hằng Thánh Địa tiếc hận.
Nếu như Giang Trần vẫn lạc ở cấm đảo thứ mười, cái kia thật đúng là tai bay vạ gió. Ở trước đó, sẽ không có người nghĩ qua chuyện này.
Chính là bởi vì tất cả mọi người sai lầm, mới đưa đến bi kịch này.
Giờ phút này, Đại Thánh Chủ âm trầm, trên mặt cơ hồ muốn chảy ra nước.
Vừa lúc đó, ngoài Bình Sa Đảo, bỗng nhiên có từng đạo lực lượng cường đại, từ trong hư không không ngừng xông tới.
Lực lượng cường đại này đến cực nhanh, lập tức liền rơi xuống mặt đất.
Đúng là Thần đạo lão tổ của mười Đại Thánh Địa nhao nhao giá lâm.
Thập đại lão tổ một mực ở chiến trường Ngoại Vực, lần này rút ra trở về, chính là vì thương nghị sự tình kết minh. Hiển nhiên, bọn hắn tính ra, có lẽ thiên tài thi đấu cũng đã xong.
Nhìn thấy Thần đạo lão tổ hiện thân, cao tầng của mười Đại Thánh Địa, đều nhao nhao tiến lên hành lễ.
Thánh Tổ của Vĩnh Hằng Thánh Địa nhìn thấy bên Vĩnh Hằng Thánh Địa rũ cụp đầu, liền nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Thiên tài thi đấu đã xong chưa?
Đại Thánh Chủ nhìn thấy Thánh Tổ đại nhân, càng không dám nói, xấu hổ không thôi.
Thánh Tổ đại nhân nhìn lướt qua, thấy tất cả mọi người đều có mặt, chỉ thiếu Giang Trần, trong nội tâm trầm xuống, quát hỏi:
- Giang Trần đâu?
Sắc mặt của Đại Thánh Chủ trắng bệch, không dám nhìn hai mắt của Thánh Tổ đại nhân. Đây hết thảy, đều bởi vì nàng sơ sẩy, mới đưa đến cục diện hiện tại.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thánh Tổ đại nhân triệt để phát hỏa. Hiện tại Giang Trần là bảo bối của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ai gặp chuyện không may đều được, chỉ có Giang Trần là không thể gặp chuyện không may a!
Kỳ thật trong lòng Tử Xa Mân cũng phiền muộn không thôi, nhưng mà thấy Đại Thánh Chủ đã không dám nói lời nào, lập tức kiên trì nói:
- Giang Trần, hắn tiến vào cấm đảo thứ mười, đến bây giờ còn chưa đi ra.
- Tiến vào cấm đảo thứ mười?
Thánh Tổ đại nhân nhai nuốt lấy những lời này, trong lúc đó, hai mắt nhảy lên.
- Cái gì? Tiến nhập cấm đảo thứ mười? Các ngươi, sẽ không có người nhắc nhở hắn sao?
Thánh Tổ đại nhân hiển nhiên biết rõ cấm đảo thứ mười ý vị như thế nào. Trong lúc nhất thời, lòng hắn cũng trầm xuống, hiển nhiên, tin tức này đối với hắn đả kích quá lớn.
Trên đường đến, trong lòng hắn còn cấu tứ, nghĩ đến như thế nào ở trên đại hội kết minh, tranh thủ vị trí Minh chủ. Thế nhưng mà, lúc này mới vừa tới, đã nhận được tin dữ như vậy.
Hoàn toàn chính xác, Giang Trần là ở trong thiên tài thi đấu phát huy tốt nhất, thế nhưng mà cũng chính bởi vì phát huy quá tốt, cho nên đã tiến nhập cấm đảo thứ mười.
Cái này. . . Đây chẳng lẽ là số trời sao?
Thánh Tổ đại nhân lạnh lùng nhìn Đại Thánh Chủ, trong lòng nổi giận, thực hận không thể một chưởng đánh chết nàng. Thế nhưng mà, ở trước mặt mọi người, hắn rốt cục vẫn phải chế trụ lửa giận, trầm giọng nói:
- Nếu như Giang Trần không thể ra, ngươi cũng không cần về Vĩnh Hằng Thánh Địa nữa.
Lúc này, Thánh Địa Thánh Tổ khác, có người tới an ủi, cũng có người sang đây xem náo nhiệt.
Có người nói:
- Đạo hữu, hiện tại thiên tài thi đấu đã chấm dứt, không bằng để cho mọi người thống kê thành tích, trước xác định thứ tự a?
- Đã đến giờ sao?
Thánh Tổ đại nhân lạnh lùng hỏi.
- Ha ha, chỉ kém hai ba phút đồng hồ. Tất cả mọi người ở chỗ này chờ cũng không có ý tứ. Sự tình đã rõ ràng, cần gì phải lãng phí thời gian chứ?
Nói lời này, là Thánh Tổ của Bách Hoa Thánh Địa, rất hiển nhiên, bên Bách Hoa Thánh Địa kia, là cam tâm tình nguyện chứng kiến màn này nhất.
Giang Trần biến mất, Vĩnh Hằng Thánh Địa lâm vào nội chiến. Cái này hoàn toàn là ông trời muốn thành toàn Bách Hoa Thánh Địa a.
- Thời gian đã chưa tới, vậy thiên tài thi đấu còn chưa có chấm dứt. Ngươi đường đường là Thánh Tổ, chút quy củ ấy cũng không hiểu, một bó to niên kỷ, đều sống trên thân cẩu sao?
Thánh Tổ đại nhân không chút khách khí.
- Ha ha, ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Mọi người đều biết kết cục của sự tình, chẳng lẽ ngươi còn cho là có kỳ tích sẽ phát sinh sao?
Bách Hoa Thánh Tổ cũng không khách khí.
- Kỳ tích?
Trong lòng Vĩnh Hằng Thánh Tổ bỗng nhiên khẽ động, nói đến kỳ tích, Giang Trần không phải là người am hiểu chế tạo kỳ tích nhất sao?
Nếu quả thật có kỳ tích, nói không chừng người sáng tạo kỳ tích, chính là Giang Trần.
- Thời gian chưa tới, vậy thì không tính thiên tài thi đấu chấm dứt.
Ngữ khí của Vĩnh Hằng Thánh Tổ lạnh như băng.
- Ngươi nói một ngàn, nói một vạn, cũng vô dụng. Quy tắc ở đó, ai cũng không cải biến được.
- Tốt, ta sẽ chờ hai ba phút đồng hồ, đến lúc đó lại nhìn ngươi nói như thế nào.
Bách Hoa Thánh Tổ cười lạnh, nhìn ra được, hắn là nhìn có chút hả hê, một chút cũng không che dấu.
Người bên cạnh đều âm thầm lắc đầu. Tuy Vĩnh Hằng Thánh Địa đáng thương, nhưng mà Bách Hoa Thánh Địa thật có chút quá mức. Dù sao hiện tại Vĩnh Hằng Thánh Địa cũng là thời điểm thống khổ, ngươi muốn hả hê, âm thầm là được, ở trước miệng vết thương vung muối, cái này có chút không liêm sỉ rồi.
Muốn nói tâm lý thiên bình, mọi người vẫn thiên hướng về Vĩnh Hằng Thánh Địa. Dù sao, Giang Trần là rất không tệ.
Quan trọng nhất là, mọi người vẫn chờ mua đan dược của hắn a.
Nếu như hắn vẫn lạc, vậy những đan dược nghịch thiên kia của hắn, chẳng phải là sẽ thất truyền? Cái này quá đáng tiếc!
Thời gian, ở trong không khí trầm mặc, từng phút từng giây đi qua. Kỳ thật tất cả mọi người đều chờ đợi thời gian đến một khắc cuối cùng.
Vốn có ít người, trong đầu còn ôm lấy hi vọng. Thế nhưng mà theo thời gian trôi qua, chút hi vọng ấy cũng không ngừng trôi qua.
Cho dù là người coi trọng Giang Trần nhất, giờ phút này cũng có chút hoài nghi. Hắn thật sự còn có thể trở về sao? Đây là một vấn đề rất bi quan.
Ngưng Yên Thánh Chủ nhíu mày, trên mặt Vũ Linh Thánh Nữ hiện vẻ bi thương.
Tư Đồng Thánh Nữ, trên mặt cũng hơi có chút khó hiểu. Giang Trần rõ ràng là người phúc duyên thâm hậu, như thế nào sẽ ở trong thiên tài thi đấu bị tai họa bất ngờ?
Ánh mắt của Dao Quang Thánh Nữ thâm thúy, sắc mặt đờ đẫn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bất quá từ ánh mắt của các nàng, tựa hồ có thể nhìn ra được, trong nội tâm các nàng rất không cao hứng. Đối với Giang Trần tao ngộ rất là đồng tình.
Chỉ có bên Bách Hoa Thánh Địa, rất nhiều người đều vui sướng hớn hở, giống như ăn tết. Nhất là Lộc Minh Dã, cái tư thế kia, cái biểu lộ kia, thật giống như hắn đã là quán quân vậy.
Nếu như Giang Trần không cách nào đi ra, như vậy thành tích của hắn thật đúng là có khả năng thành quán quân. Cho nên, giờ phút này nội tâm của hắn tràn ngập chờ mong.
Chỉ cần thời gian vừa đến, liền ý nghĩa, hắn là quán quân của thiên tài thi đấu.
Mặc dù không có giẫm Giang Trần thượng vị, để cho quán quân hơi có chút thất sắc. Thế nhưng mà Giang Trần đã không về, chút khuyết điểm nhỏ nhặt ấy lại được coi là cái gì?
Độc Phi Thạch Thanh Lộ, biểu lộ lại lạnh nhạt, nhìn không ra vui mừng, cũng nhìn không ra sầu bi. Bất quá chứng kiến bộ dạng hoa chân múa tay vui sướng của Lộc Minh Dã, Thạch Thanh Lộ cũng lộ ra một tia xem thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.