Chương 2562: Cường địch xâm phạm. (1)
Lê Thiên
09/05/2019
Giang Trần vốn cũng nhận định cương vực nhân loại không có cường giả Thiên Vị. Nhưng mà trải qua chuyện Thư Vạn Thanh, Giang Trần không tin tưởng vào nhận định này nữa.
Nhìn thấy Nam Đấu ly tộc, Khổ Man tộc chung quanh cương vực nhân loại đều có cường giả Thiên Vị, nhân tộc thời kỳ thượng cổ so với hai tộc này còn hiển hách hơn, sao lại có thể ảm đạm, suy bại hơn hai tộc này được chứ?
Đối với chuyện này Giang Trần vô cùng nghi ngờ.
Tịch Diệt đại đế khẽ động, nói:
- Thiếu chủ, theo cách nhìn của người, chờ chúng ta tự mình tu luyện đột phá Thiên Vị, khả năng có lớn hay không?
Giang Trần ung dung cười nói:
- Nếu như là người khác, ta sẽ nói khả năng cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà các ngươi bất kể như thế nào, ta cũng sẽ mang tới cho các ngươi một đoạn cơ duyên Thiên Vị. Ta cũng không cho các ngươi Thiên Vị phù chiếu, là khẳng định đã có sắp xếp sau này đối với các ngươi.
Bàn Long đại đế nhếch miệng cười:
- Ta biết ngay mà, đi theo Giang Trần thiếu chủ, ăn ngon uống sướng, căn bản không cần buồn bực.
Tịch Diệt đại đế nhịn không được cười lên, không nói gì nữa, mà tràn ngập chờ mong, chờ Giang Trần lên tiếng.
- Bàn Long, ngươi là hậu duệ của huyết mạch Chân Long. Bổn thiếu chủ rất coi trọng ngươi. Ngày sau khi ngươi đột phá Thiên Vị, tiềm lực sẽ hết sức kinh người, không kém Khổng Tước đại đế bệ hạ.
- Khổng Tước bệ hạ?
Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, Khổng Tước đại đế bệ hạ cũng là huyết mạch của Khổng Tước thượng cổ, mà Bàn Long ngươi cũng là huyết mạch của Chân Long thượng cổ. Đều là truyền thừa huyết mạch thượng đẳng ở thời kỳ thượng cổ. Cho nên đối với Bàn Long ngươi, ta đặc biệt chờ mong.
Giang Trần thở dài.
Lúc này Bàn Long đại đế ngược lại có chút xấu hổ.
Hắn cười khổ nói:
- Thiếu chủ, thiên phú này của ta và tiềm lực, trong những đại đế của Lưu Ly vương thành coi như kém cỏi nhất. Ta đột phá Đế cảnh cũng là dựa vào Tùng Hạc đan của người a.
- Đây không phải là do tiềm lực của ngươi không đủ, mà ngươi còn chưa đào móc được toàn bộ tiềm lực của mình.
Giang Trần khoát tay, hắn thưởng thức Bàn Long đại đế không chỉ đơn thuần là bởi vì Bàn Long đại đế là bằng hữu cùng chung hoạn nạn từ đầu, mà còn là vì huyết mạch Bàn Long nhất tộc.
Tịch Diệt đại đế bỗng nhiên nói:
- Thiếu chủ, trước đó người có nói tới Khổng Tước đại đế bệ hạ, chẳng lẽ Khổng Tước đại đế bệ hạ thực sự còn tại thế?
Giang Trần trầm ngâm nói:
- Còn trên đời hay không ta không dám nói chắc. Vốn bằng vào trực giác của ta, Khổng Tước đại đế bệ hạ nhất định vẫn còn sống. Hơn nữa tương lai nếu như người xuất hiện tất sẽ vô cùng kinh diễm. Có lẽ tới lúc đó không phải là Khổng Tước đại đế, mà là tiền bối Thiên Vị.
- Thiên Vị tiền bối?
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
- Thiếu chủ, Khổng Tước đại đế bệ hạ ?
- Đúng vậy.
Giang Trần gật đầu nói:
- Khổng Tước đại đế từ rất nhiều năm trước đã cảm ngộ pháp tắc thiên địa, hơn nữa người còn có cơ duyên Thiên Vị khác. Người đột phá Thiên Vị hẳn là chuyện sớm muộn. Chỉ là ta hiếu kỳ, lúc người xuất hiện sẽ là Thiên Vị mấy trọng mà thôi.
Giang Trần nhớ tới Khổng Tước đại đế, vẫn vô cùng nhớ mong.
Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế đều là tâm phúc của Khổng Tước đại đế, nghe Giang Trần nói như vậy, trong lòng cũng cao hứng.
Trấn an cảm xúc của hai người này, những người khác, tạm thời Giang Trần không phải trấn áp quá nhiều.
Lại nói, quan hệ của hắn và những người khác không gần bằng mấy người này, cũng không có khả năng nghĩ nhiều như vậy.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, đại quân liền tuyên bố trở lại Lưu Ly vương thành.
Trước khi Khổ Man tộc còn chưa xâm lấn, đội ngũ này tuyệt đối có thể quét ngang cương vực nhân loại. Không có những người khác tự mình làm càn, bị mất mặt, trêu phải đội ngũ này.
Sau khi trở lại Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng nhanh chóng bế quan.
Trận chiến này đối với Cửu Cung mê trận đồ, hắn có lĩnh ngộ mới.
Hắn quyết định bế quan một vài ngày tiêu hóa một chút. Trận chiến này làm cho hắn ý thức được chỗ cường đại của Cửu Cung mê trận đồ này.
Ngay cả cường giả Thiên Vị tam trọng như Thư Vạn Thanh kia trong Cửu Cung Mê trận đồ này trong lúc nhất thời cũng có thể thoát khốn được.
Nếu như Cửu Cung mê trận đồ có thể lần nữa tăng lên, tuyệt đối có thể khiến cho Giang Trần trong chiến đấu càng thêm thong dong, tiến thoái tự nhiên hơn.
Hiện tại hắn cũng ý thức được một việc, tương lai hắn muốn đi vào nơi như Vạn Uyên đảo, phải có một ít bảo đảm.
Mà Cửu Cung mê trận đồ, Mê thần khôi ngẫu này tuyệt đối là bảo đảm cho hắn.
Làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là đại quân Khổ Man tộc, chiếm giữ trong địa bàn Nguyệt Thần giáo, không ngờ lại không có động tĩnh.
Sau khi Giang Trần xuất quan, đại quân Khổ Man tộc kia vẫn thủy chung bất động.
Chuyện này khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Dùng phong cách của Khổ Man tộc, vì sao lại khắc chế mình như vậy?
Ngay khi Giang Trần đang suy đoán về hành động của Khổ Man tộc, Lưu Ly vương thành lại nghênh đón khách không mời mà tới.
...
Ngoài Khổng Tước thánh sơn có một lão giả áo xám đứng trên đám mây, vẻ mặt lạnh lùng, giống như một ngọn núi băng đứng sừng sững trên không trung Khổng Tước thánh sơn.
Lão giả áo xám này vừa mới xuất hiện, lập tức làm cho nhiệt độ của cả Khổng Tước thánh sơn hạ thấp xuống, giống như trong hư không giỗng nhiên bị băng phong vậy.
Biến cố bất thình lình xảy ra, làm cho tất cả mọi người chấn động.
Giang Trần phát hiện ra được biến cố, cũng có chút giật mình.
Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc cũng nhanh chóng tụ tập lại, cùng Giang Trần bay ra ngoài sơn môn.
- Ngươi chính là Giang Trần?
Vẻ mặt lão giả áo xám kia lạnh lẽo, đứng trên không trung giống như một bức tượng băng, khí chất lạnh lẽo làm cho người ta không rét mà run.
Giang Trần còn chưa tới gần, sau lưng bỗng nhiên có một tiếng kêu, thần điểu Chu Tước hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, từ hậu sơn bắn tới.
Thần điểu Chu Tước trong khoảng thời gian này luôn mượn Mộc Linh chi tuyền phía hậu sơn tẩy lễ, tẩy lễ huyết mạch, tuy rằng không có cách nào ngăn cản vấn đề của thần điểu Chu Tước, nhưng thực sự khiến cho tình huống của nó ổn định hơn.
Ít nhất hiện tại, thần điểu Chu Tước sẽ không giống như lúc trước, không thể động thủ. Trước đó, một khi nó động thủ, nguyên khí sẽ đại thương.
- Giang Trần, lui ra phía sau.
Thần điểu Chu Tước nhanh chóng tiến lên, ngăn cản trước mặt Giang Trần.
Giang Trần thấy vẻ mặt Thần điểu Chu Tước khẩn trương như vậy, hắn cũng dừng chân lại. Tập trung nhìn về phía lão giả áo xám kia.
Hai mắt lão giả áo xám kia tự như tinh thể trong suốt, làm cho người ta nhìn hoàn toàn không ra tình cảm của nhân loại. Ngược lại giống như có ma lực, làm cho thần thức Giang Trần khẽ run lên.
Nhưng mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải Giang Trần lập tức đánh tan đạo lực lượng khó hiểu này.
Giang Trần âm thầm nghiêm túc, nói với mấy huynh đệ Cự thạch nhất tộc:
- Nhắm mắt lại, không nên đối mặt với hắn.
Nhìn thấy Nam Đấu ly tộc, Khổ Man tộc chung quanh cương vực nhân loại đều có cường giả Thiên Vị, nhân tộc thời kỳ thượng cổ so với hai tộc này còn hiển hách hơn, sao lại có thể ảm đạm, suy bại hơn hai tộc này được chứ?
Đối với chuyện này Giang Trần vô cùng nghi ngờ.
Tịch Diệt đại đế khẽ động, nói:
- Thiếu chủ, theo cách nhìn của người, chờ chúng ta tự mình tu luyện đột phá Thiên Vị, khả năng có lớn hay không?
Giang Trần ung dung cười nói:
- Nếu như là người khác, ta sẽ nói khả năng cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà các ngươi bất kể như thế nào, ta cũng sẽ mang tới cho các ngươi một đoạn cơ duyên Thiên Vị. Ta cũng không cho các ngươi Thiên Vị phù chiếu, là khẳng định đã có sắp xếp sau này đối với các ngươi.
Bàn Long đại đế nhếch miệng cười:
- Ta biết ngay mà, đi theo Giang Trần thiếu chủ, ăn ngon uống sướng, căn bản không cần buồn bực.
Tịch Diệt đại đế nhịn không được cười lên, không nói gì nữa, mà tràn ngập chờ mong, chờ Giang Trần lên tiếng.
- Bàn Long, ngươi là hậu duệ của huyết mạch Chân Long. Bổn thiếu chủ rất coi trọng ngươi. Ngày sau khi ngươi đột phá Thiên Vị, tiềm lực sẽ hết sức kinh người, không kém Khổng Tước đại đế bệ hạ.
- Khổng Tước bệ hạ?
Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, Khổng Tước đại đế bệ hạ cũng là huyết mạch của Khổng Tước thượng cổ, mà Bàn Long ngươi cũng là huyết mạch của Chân Long thượng cổ. Đều là truyền thừa huyết mạch thượng đẳng ở thời kỳ thượng cổ. Cho nên đối với Bàn Long ngươi, ta đặc biệt chờ mong.
Giang Trần thở dài.
Lúc này Bàn Long đại đế ngược lại có chút xấu hổ.
Hắn cười khổ nói:
- Thiếu chủ, thiên phú này của ta và tiềm lực, trong những đại đế của Lưu Ly vương thành coi như kém cỏi nhất. Ta đột phá Đế cảnh cũng là dựa vào Tùng Hạc đan của người a.
- Đây không phải là do tiềm lực của ngươi không đủ, mà ngươi còn chưa đào móc được toàn bộ tiềm lực của mình.
Giang Trần khoát tay, hắn thưởng thức Bàn Long đại đế không chỉ đơn thuần là bởi vì Bàn Long đại đế là bằng hữu cùng chung hoạn nạn từ đầu, mà còn là vì huyết mạch Bàn Long nhất tộc.
Tịch Diệt đại đế bỗng nhiên nói:
- Thiếu chủ, trước đó người có nói tới Khổng Tước đại đế bệ hạ, chẳng lẽ Khổng Tước đại đế bệ hạ thực sự còn tại thế?
Giang Trần trầm ngâm nói:
- Còn trên đời hay không ta không dám nói chắc. Vốn bằng vào trực giác của ta, Khổng Tước đại đế bệ hạ nhất định vẫn còn sống. Hơn nữa tương lai nếu như người xuất hiện tất sẽ vô cùng kinh diễm. Có lẽ tới lúc đó không phải là Khổng Tước đại đế, mà là tiền bối Thiên Vị.
- Thiên Vị tiền bối?
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
- Thiếu chủ, Khổng Tước đại đế bệ hạ ?
- Đúng vậy.
Giang Trần gật đầu nói:
- Khổng Tước đại đế từ rất nhiều năm trước đã cảm ngộ pháp tắc thiên địa, hơn nữa người còn có cơ duyên Thiên Vị khác. Người đột phá Thiên Vị hẳn là chuyện sớm muộn. Chỉ là ta hiếu kỳ, lúc người xuất hiện sẽ là Thiên Vị mấy trọng mà thôi.
Giang Trần nhớ tới Khổng Tước đại đế, vẫn vô cùng nhớ mong.
Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế đều là tâm phúc của Khổng Tước đại đế, nghe Giang Trần nói như vậy, trong lòng cũng cao hứng.
Trấn an cảm xúc của hai người này, những người khác, tạm thời Giang Trần không phải trấn áp quá nhiều.
Lại nói, quan hệ của hắn và những người khác không gần bằng mấy người này, cũng không có khả năng nghĩ nhiều như vậy.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, đại quân liền tuyên bố trở lại Lưu Ly vương thành.
Trước khi Khổ Man tộc còn chưa xâm lấn, đội ngũ này tuyệt đối có thể quét ngang cương vực nhân loại. Không có những người khác tự mình làm càn, bị mất mặt, trêu phải đội ngũ này.
Sau khi trở lại Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng nhanh chóng bế quan.
Trận chiến này đối với Cửu Cung mê trận đồ, hắn có lĩnh ngộ mới.
Hắn quyết định bế quan một vài ngày tiêu hóa một chút. Trận chiến này làm cho hắn ý thức được chỗ cường đại của Cửu Cung mê trận đồ này.
Ngay cả cường giả Thiên Vị tam trọng như Thư Vạn Thanh kia trong Cửu Cung Mê trận đồ này trong lúc nhất thời cũng có thể thoát khốn được.
Nếu như Cửu Cung mê trận đồ có thể lần nữa tăng lên, tuyệt đối có thể khiến cho Giang Trần trong chiến đấu càng thêm thong dong, tiến thoái tự nhiên hơn.
Hiện tại hắn cũng ý thức được một việc, tương lai hắn muốn đi vào nơi như Vạn Uyên đảo, phải có một ít bảo đảm.
Mà Cửu Cung mê trận đồ, Mê thần khôi ngẫu này tuyệt đối là bảo đảm cho hắn.
Làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là đại quân Khổ Man tộc, chiếm giữ trong địa bàn Nguyệt Thần giáo, không ngờ lại không có động tĩnh.
Sau khi Giang Trần xuất quan, đại quân Khổ Man tộc kia vẫn thủy chung bất động.
Chuyện này khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Dùng phong cách của Khổ Man tộc, vì sao lại khắc chế mình như vậy?
Ngay khi Giang Trần đang suy đoán về hành động của Khổ Man tộc, Lưu Ly vương thành lại nghênh đón khách không mời mà tới.
...
Ngoài Khổng Tước thánh sơn có một lão giả áo xám đứng trên đám mây, vẻ mặt lạnh lùng, giống như một ngọn núi băng đứng sừng sững trên không trung Khổng Tước thánh sơn.
Lão giả áo xám này vừa mới xuất hiện, lập tức làm cho nhiệt độ của cả Khổng Tước thánh sơn hạ thấp xuống, giống như trong hư không giỗng nhiên bị băng phong vậy.
Biến cố bất thình lình xảy ra, làm cho tất cả mọi người chấn động.
Giang Trần phát hiện ra được biến cố, cũng có chút giật mình.
Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc cũng nhanh chóng tụ tập lại, cùng Giang Trần bay ra ngoài sơn môn.
- Ngươi chính là Giang Trần?
Vẻ mặt lão giả áo xám kia lạnh lẽo, đứng trên không trung giống như một bức tượng băng, khí chất lạnh lẽo làm cho người ta không rét mà run.
Giang Trần còn chưa tới gần, sau lưng bỗng nhiên có một tiếng kêu, thần điểu Chu Tước hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, từ hậu sơn bắn tới.
Thần điểu Chu Tước trong khoảng thời gian này luôn mượn Mộc Linh chi tuyền phía hậu sơn tẩy lễ, tẩy lễ huyết mạch, tuy rằng không có cách nào ngăn cản vấn đề của thần điểu Chu Tước, nhưng thực sự khiến cho tình huống của nó ổn định hơn.
Ít nhất hiện tại, thần điểu Chu Tước sẽ không giống như lúc trước, không thể động thủ. Trước đó, một khi nó động thủ, nguyên khí sẽ đại thương.
- Giang Trần, lui ra phía sau.
Thần điểu Chu Tước nhanh chóng tiến lên, ngăn cản trước mặt Giang Trần.
Giang Trần thấy vẻ mặt Thần điểu Chu Tước khẩn trương như vậy, hắn cũng dừng chân lại. Tập trung nhìn về phía lão giả áo xám kia.
Hai mắt lão giả áo xám kia tự như tinh thể trong suốt, làm cho người ta nhìn hoàn toàn không ra tình cảm của nhân loại. Ngược lại giống như có ma lực, làm cho thần thức Giang Trần khẽ run lên.
Nhưng mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải Giang Trần lập tức đánh tan đạo lực lượng khó hiểu này.
Giang Trần âm thầm nghiêm túc, nói với mấy huynh đệ Cự thạch nhất tộc:
- Nhắm mắt lại, không nên đối mặt với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.