Độc Tôn Tam Giới

Chương 209: Địa bàn của ta ta làm chủ 2

Lê Thiên

30/10/2016

Chương 209 Địa bàn của ta ta làm chủ 2

Bất quá, đối đãi Nhâm Phi Long này, đáy lòng lại càng nhiều vài phần cảnh giác. Không thể không thừa nhận, năng lực thống quân của người này, năng lực dùng binh, đích thật là quỷ thần khó lường.

Giang Trần trầm tư, tuy Kiếm điểu đại quân của mình lợi hại, nhưng dù sao cũng là dựa vào chiến thuật biển người, muốn nói binh pháp, đó là căn bản không có.

Nếu trong chiến đấu, Hắc Nguyệt Quốc làm đủ chuẩn bị, có lẽ có biện pháp đối kháng loại chiến thuật biển người này, cũng nói không chừng.

Dù sao, đối thủ là một danh tướng được xưng đệ nhất tướng tinh.

Cùng loại người này đối kháng, chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa sao?

- Tiết Đồng, cùng loại người am hiểu dùng binh này, nếu như chúng ta theo chân bọn họ chơi binh pháp, nhất định là như bọn hắn mong muốn. Ngươi nói phải không?

Giang Trần cười hỏi.

Tiết Đồng có chút suy nghĩ, động dung nói:

- Tiểu Hầu gia, ý của ngài là?

- Bọn hắn nói chiến thuật, chúng ta liền không theo chân bọn họ chơi chiến thuật. Bọn hắn ưa thích dùng binh chi đạo, chúng ta hết lần này tới lần khác không theo như sáo lộ an bài. Cái này là địa bàn của ta, đương nhiên do ta làm chủ.

- Tiểu Hầu gia, ngài có cao kiến gì?

- Cao kiến chưa nói tới, ưu thế của chúng ta ở địa phương nào? Ở tính cơ động của Kiếm Điểu. Chúng ta ở chỗ này chờ Hắc Nguyệt Quốc đại quân đến, vì cái gì không chủ động xuất kích?

- Chủ động xuất kích?

Lông mi Tiết Đồng nhảy lên, quả thực sững sờ, lập tức vỗ đầu một cái.

- Đúng vậy, chúng ta giống như một mực lâm vào vòng lẩn quẩn của tư duy, tại sao phải ngồi đợi Hắc Nguyệt Quốc đại quân tới chứ?

Hoàn toàn chính xác, ưu thế của Kiếm Điểu đại quân ở địa phương nào? Ngay ở tính cơ động. Tính cơ động là cái gì? Là tùy thời có thể đánh, tùy thời có thể rút lui.

Nói đánh liền đánh, nói rút lui liền rút lui, toàn bộ quyền chủ động nắm giữ ở trong tay chúng ta.



Hắc Nguyệt Quốc rất có thể có chiến thuật, có thể đối phó chiến thuật biển người của Kiếm Điểu đại quân. Nhưng mà những chiến thuật này, cũng cần phải có thời gian đến bố trí.

Mà Kiếm Điểu đại quân, lại cực kỳ thích hợp tập kích bất ngờ. Chiến trận của ngươi còn không có triển khai, ta như cơn gió tịch cuốn tới.

Chờ trận thế của ngươi dọn xong, ta lại như một trận gió rút lui.

Loại du kích chiến này, tuy tính sát thương không cao, nhưng có thể quấy rối đối thủ, đả kích sĩ khí của đối thủ, làm cho đối phương mệt mỏi chống đỡ.

Giang Trần càng nghĩ càng hưng phấn:

- Tiết Đồng, triệu tập đội ngũ, liên hệ Câu Ngọc công chúa, bảo nàng triệu tập một vạn cung tiễn thủ cho ta, nếu như là Cao giai Chân Khí cảnh, vậy thì tốt nhất.

Hơn vạn Cao giai Chân Khí cảnh cường giả, thoáng cái là rất khó có thể triệu tập.

Nhưng mà, Hắc Nguyệt Quốc cùng Đông Phương Vương Quốc đối chiến, ở Đông Phương Vương Quốc có thể nói là toàn dân thành binh. Triệu Tập Lệnh vừa ra, lập tức có các lộ cường giả, vậy mà nhao nhao xuất động, dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến Giang Hãn Lĩnh.

Thứ nhất, bảo vệ quốc gia, đả kích Hắc Nguyệt Quốc xâm lấn, đây là bất kỳ một Võ Giả nào cũng không chùn bước, đây là bất luận Võ Giả gì vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Thứ hai, những võ giả này, cũng muốn biết một chút về Giang Trần, thiên tài dùng sức một mình trấn áp Long gia tạo phản trong truyền thuyết kia!

Quyết tâm bảo vệ quốc gia, cảm xúc cá nhân sùng bái, hai loại tình kết cộng lại, một ngày thời gian, Cao giai Chân Khí cảnh dũng mãnh vào Ba Giang Thành, liền vượt qua sáu ngàn người.

Đã đến sáng ngày thứ hai, liền có chín ngàn. Đến trưa, số lượng lại tăng đến một vạn hai ba ngàn.

Trình độ nhiệt tình bực này, dù là Giang Trần cũng bất ngờ.

Giang Trần không khỏi không cảm khái, Võ Giả của thế giới này, độ trung thành đối với quốc gia, thật đúng là không phải thổi.

Cũng may, Giang Phong với tư cách một đời chư hầu, thủ hạ không thiếu người có thể trị quân thống binh. Rất nhanh, hơn một vạn người kia, liền bị chia làm bốn đại đội.

Mỗi 3000 người một đại đội, 300 người một trung đội, ba mươi người một tiểu đội, mỗi một cấp bậc đều có đội trưởng cùng phó đội trưởng.

Thời gian, như cũ là phi thường gấp gáp.

Bên Mãng Kỳ kia, nhóm đại quân Kiếm Điểu thứ hai cũng đã đến, tiềm phục ở trong núi lớn.

Giang Trần triệu tập nhóm Kim Dực Kiếm Điểu và Ngân Dực Kiếm Điểu thứ hai lại, cùng nhóm Kim Dực Kiếm Điểu và Ngân Dực Kiếm Điểu đầu tiên tổ hợp chung một chỗ.



Kể từ đó, chỉ là Kim Dực Kiếm Điểu, thì có hơn tám trăm.

Mà Ngân Dực Kiếm Điểu, số lượng vượt qua một vạn.

Bốn đại đội, từng đại đội ước chừng có hai trăm Kim Dực Kiếm Điểu, 3000 Ngân Dực Kiếm Điểu, nói cách khác, từng Võ Giả đến đây hưởng ứng lệnh triệu tập, ít nhất đều phân phối một con Ngân Dực Kiếm Điểu.

- Chư vị, Hắc Nguyệt Quốc phát động can qua, đại quân ít ngày nữa sẽ sát nhập quốc thổ chúng ta. Các ngươi thân là Võ Giả của Đông Phương Vương Quốc, đã đến nơi này, cũng không cần ta đến khích lệ quyết tâm bảo vệ quốc gia của các ngươi a?

Giang Trần cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, trôi nổi ở trên không, như Chiến Thần hàng lâm.

- Các ngươi đều là dũng sĩ của Đông Phương Vương Quốc, bảo vệ quốc gia, là chức trách của các ngươi, cũng là vô thượng vinh quang của các ngươi.

- Hắc Nguyệt Quốc, lần này thống quân là đệ nhất tướng tinh Nhâm Phi Long, người này dùng binh như thần. Nếu như chính diện theo chân chúng đối kháng, Đông Phương Vương Quốc chúng ta không có loại tiền vốn này.

- Nhưng mà, nếu như để cho đại quân Hắc Nguyệt Quốc xâm nhập, Nhâm Phi Long kia lại có một danh hiệu, gọi là Sát Thần. Hắn là một đồ tể. Hắn chẳng những sẽ chà đạp thổ địa của chúng ta, càng sẽ giết con dân của chúng ta, giết cha mẹ của các ngươi, huynh đệ của các ngươi, con của các ngươi!

- Các ngươi nguyện ý ở chỗ này chờ bọn hắn giết đến tận cửa, tàn sát thân nhân của các ngươi, hay nguyện ý đi theo ta, chủ động xuất kích! Nghênh địch ở ngoài biên giới? Các ngươi, nguyện ý dùng máu tươi cùng tánh mạng mình đi chống lại, hay nguyện ý dùng máu tươi của thân nhân các ngươi đi nhuộm đỏ huân chương công lao của bọn hắn?

Không thể không nói, Giang Trần ở phương diện ủng hộ sĩ khí, cũng không phải quá am hiểu. Nhưng mà những lời này, lại phi thường trực quan.

Hơn nữa, Hắc Nguyệt Quốc xâm lấn, đây là cừu hận đời đời tích lũy của hai nước. Đây cơ hồ là không cần động viên, mỗi người đều nguyện ý chiến đến cuối cùng, đều nguyện ý giết đến một hơi cuối cùng.

Ở dưới Giang Trần cổ động, những võ giả kia nguyên một đám vung tay hô to, khấp huyết thề, nguyện ý thề chết theo Giang Trần, ngăn địch ở ngoài biên giới!

- Giết địch! Giết địch!

Hơn một vạn Cao giai Chân Khí cảnh, ngay ngắn hổ gầm, âm thanh chấn vân tiêu.

- Ha ha ha, thú vị, thú vị!

Đột nhiên, trong hư không truyền đến một tiếng cười dài. Tiếng cười dài này, vậy mà ở trong tiếng hô vạn người, như là Kim Thạch, lực xuyên phá rất mạnh, từ trong hư không xuyên thấu mà đến, đâm vào màng tai mỗi người.

- Người nào?

Giang Trần nhướng mày, Thuận Phong Chi Nhĩ hơi động một chút, ánh mắt bắn về một chỗ hư không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Tôn Tam Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook