Chương 541: Điên cuồng thắng liên tiếp 1
Lê Thiên
30/10/2016
Chương 542 Điên cuồng thắng liên tiếp 1
- Lão tử không tin, thằng này sẽ không có nửa điểm sơ hở? Hơn nữa, vì cái gì mỗi lần đều phải đợi hắn ra chiêu? Vì sao ta không thể đánh phủ đầu?
Thành Chân phảng phất như nhận được vô số linh cảm. Đúng vậy a, vì sao không đánh phủ đầu? Hắn cảm thấy, những người kia thật là ngu ngốc, biết rõ một chiêu này khó phá, vì cái gì không chủ động công kích?
Giang Trần đứng ở trên lôi đài, giống như cười mà không phải cười nhìn Thành Chân.
Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, lúc này mới bao lâu, đã ở trên lôi đài đối kháng rồi.
- Ngươi cười cái gì?
Thành Chân bị Giang Trần cười chọc giận. Một đệ tử thế tục, ở trước mặt hắn lộ ra nụ cười quỷ dị như vậy, ở hắn xem ra, cái này là coi rẻ cùng khiêu khích.
- Cái tạo hóa này, đích thật là kỳ diệu. Bên trong tối tăm, chắc chắn sẽ có một ít an bài kỳ diệu. Thành Chân đúng không? Nếu như ta nhớ không lầm, mới vừa rồi ngươi nói muốn dạy ta làm người như thế nào? Còn tuyên bố ta không nên rút thăm trúng ngươi, bằng không thì ngươi nhất định sẽ đánh cho ta ngay cả năng lực xuống đài cũng không có?
Sắc mặt Thành Chân tái nhợt, ngưng thanh nói:
- Ngươi đắc ý cái gì? Thắng mấy tiểu nhân vật mà thôi, liền thực cho rằng Huyền Linh khu này, đã không có đối thủ sao?
Giang Trần cười ha ha:
- Ngươi nói đúng, ta thật sự rất đắc ý. Bất quá, lại không phải vì thắng liên tiếp mà đắc ý, mà vì ta rốt cục đợi đến lúc có một cơ hội danh chính ngôn thuận đánh ngươi rồi.
- Cuồng vọng.
Thành Chân giận dữ, mở miệng chế nhạo:
- Từ đầu tới đuôi, chỉ biết một chiêu như vậy. Ngươi không mất mặt, ta cũng thay ngươi cảm thấy mất mặt. Có bản lĩnh, ngươi đổi một chiêu thử xem?
- Ngươi không xứng.
Giang Trần nhàn nhạt lắc đầu.
Thành Chân cũng không phải người không có lòng dạ, nhưng thái độ của Giang Trần cuồng ngạo như vậy, vẫn khiến hắn huyết khí xông lên, nộ quát một tiếng, hai đấm đột nhiên quán chú lực lượng, thân thể bạo lên.
Hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử cuồng vọng, chết đi!
Thành Chân vậy mà chủ động xuất thủ! Một đệ tử tông môn, Võ Giả Giáp đẳng Huyền Linh khu, vậy mà chủ động ra tay, hơn nữa là đánh lén.
Người đang xem cuộc chiến phía dưới, nhất là đệ tử Tử Dương Tông, cả đám đều cảm giác mặt đỏ tới mang tai, vô cùng chột dạ, đệ tử Tông môn rất cần mặt mũi a.
Thế nhưng mà, Thành Chân cử động như vậy, hiển nhiên là vì thủ thắng, ngay cả mặt mũi cũng buông xuống. Cái này nếu thắng còn tốt, nếu thua, sau này Thành Chân phải đeo mặt nạ làm người rồi.
Hai đấm của Thành Chân bạo kích, liên tục oanh kích, từng đạo quyền cương thảm thiết ngưng tụ thành khí lưu cường đại, như mạn thiên phi vũ, trong lúc nhất thời, toàn bộ hư không, vậy mà đều là quyền ảnh.
- Cái này. . . Đây là Nhật Miện Thần Chiếu Quyền!
- Chậc chậc, không hổ là đệ tử Tử Dương Tông, vũ kỹ truyền thừa đích thật là nhất tuyệt. Nhật Miện Thần Chiếu Quyền, quyền như mặt trời, hư không thần chiếu, thôn phệ hết thảy, vô kiên bất tồi!
Thành Chân dữ tợn cười một tiếng, quyền cương tăng vọt, trong ngàn vạn quyền ảnh, ngưng tụ thành một đạo quyền cương phá hủy hết thảy, lao thân về phía trước, oanh tới sườn của Giang Trần.
Quầng Dương Thần Chiếu, quyền phá vạn pháp.
Thành Chân ở trên môn vũ kỹ này, chìm đắm mười năm thời gian, đã sớm tu luyện đến tiếp cận viên mãn, giờ phút này toàn lực thi triển, còn hơn ngày thường phát huy vài phần.
Giang Trần lạnh lùng cười cười, không thể không nói, Thành Chân này đánh lén, để cho hắn hơi có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Nếu như lúc bình thường đối kháng, có lẽ Giang Trần sẽ xê dịch một phen, tránh đi mũi nhọn, sau đó lại công kích Thành Chân.
Nhưng mà, trước kia Thành Chân này cuồng vọng như vậy, ở trước mặt nhiều người khiêu khích hắn, giẫm hắn, mặc dù Giang Trần không phải người có thù tất báo, nhưng không dung người khiêu khích mình như vậy, ở trước mặt mình hung hăng càn quấy.
Cho nên, Giang Trần nhìn cũng không nhìn, vận khí toàn thân, thúc dục hộ giáp, vậy mà đón quyền cương lao lên.
Quyền chủ động bị Thành Chân nắm giữ, nếu như Giang Trần xê dịch né tránh, hoặc là triệt tiêu quyền cương công kích, đều khó có khả năng một chiêu chiến thắng.
Mà Giang Trần, truy cầu lại là một chiêu chiến thắng.
Có lẽ, đối với người khác hắn có thể buông tha cho nguyên tắc này. Nhưng mà chống lại Thành Chân, một chiêu bại địch, mới là phản kích tốt nhất, nhục nhã lớn nhất.
Cho nên, hắn quyết định, ngạnh kháng Nhật Miện Thần Chiếu Quyền công kích, cũng phải một chiêu oanh Thành Chân xuống dưới.
Trong quyền cương giống như cuồng phong bạo vũ kia, tất cả mọi người hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không. Thân hình của Giang Trần, vậy mà như Xuyên Hoa Hồ Điệp, ở trong quyền cương cuồng bạo hình thành dòng nước xiết, ngược dòng mà lên.
Phanh, phanh, phanh!
Vô số quyền cương đập trúng Giang Trần, đồng thời cánh tay Giang Trần khẽ nhấc, Đại Thủ Ấn uấn nhưỡng đã lâu, ầm ầm đập tới ngực Thành Chân.
Thành Chân thấy Giang Trần nghịch lấy quyền cương của mình mà lên như vậy, trong nội tâm mừng thầm, tiểu tử này không né tránh quyền cương của ta, cái này là tiết tấu muốn chết a!
Cho nên, trong nội tâm Thành Chân mừng thầm, đồng thời đã chuẩn bị thưởng thức thảm trạng cốt cách đứt gãy, ngũ tạng nghiền nát, thổ huyết mà chết của Giang Trần.
Thế nhưng mà, một màn để cho hắn chờ mong, lại không có phát sinh.
Mà trước mắt một đạo hư ảnh nhoáng một cái, Đại Thủ Ấn của Giang Trần đã áp đến trước ngực.
- Làm sao có thể?
Trong đầu Thành Chân hiện lên vẻ tuyệt vọng, sau một khắc, ở giữa ngực, chỉ nghe từng tiếng đứt gãy thanh thúy.
Xương cốt thân thể, phảng phất như đứt gãy hết, cuồng phun máu tươi, cả người bay xuống dưới đài.
Thanh âm gãy xương kia, nghe mà đám Võ Giả lạnh mình. Tuy bị thương không phải mình, thế nhưng mà bọn hắn đều biết rõ, thanh âm đứt gãy như vậy, chỉ sợ Thành Chân này đã triệt để phế đi.
Phanh!
Thành Chân rơi xuống đất, ngã thất điên bát đảo, tóe lên vô số bụi đất.
- Ca!
Vẻ mặt Thành Lan sợ hãi chạy tới. Thành Chân bất tỉnh nhân sự, thân thể mềm nhũn, hấp hối, ngay cả lực lượng đáp lại một tiếng cũng không có.
Tất cả Võ Giả đang xem cuộc chiến, trong lòng đều lạnh cả người, trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Nhìn Giang Trần trên lôi đài, trong ánh mắt cả đám lại tràn đầy kiêng kị.
Võ Giả thế tục này, thật đúng là chịu thiệt không qua đêm a.
Trước kia Thành Chân tuyên bố muốn đánh hắn hạ lôi đài không được. Nhìn thương thế kia của Thành Chân, không phải là chiếu theo Thành Chân nói mà làm sao?
Bất quá, mọi người kiêng kị, lại không có đồng tình gì. Đệ tử Tử Dương Tông, vốn không làm người khác ưa thích thế nào.
Hơn nữa, Thành Chân ở Huyền Linh khu, cũng coi như là một kình địch. Hắn bị thương nặng ngược lại chưa chắc là chuyện xấu. Có ít người còn nghĩ, tốt nhất là Thành Chân này chết đi, thiếu một đối thủ cạnh tranh, mà Võ Giả thế tục này, sẽ bị đệ tử Tử Dương Tông mạnh hơn khác ghi hận, lẫn nhau đấu cái lưỡng bại câu thương.
Đan Phi véo nhẹ đôi bàn tay trắng như phấn, âm thầm ủng hộ. Lúc này đây, nàng ngược lại rất khắc chế. Dù sao người này bị đánh máu chảy lênh láng, nếu vỗ tay, không khỏi quá mức chướng mắt.
- Lão tử không tin, thằng này sẽ không có nửa điểm sơ hở? Hơn nữa, vì cái gì mỗi lần đều phải đợi hắn ra chiêu? Vì sao ta không thể đánh phủ đầu?
Thành Chân phảng phất như nhận được vô số linh cảm. Đúng vậy a, vì sao không đánh phủ đầu? Hắn cảm thấy, những người kia thật là ngu ngốc, biết rõ một chiêu này khó phá, vì cái gì không chủ động công kích?
Giang Trần đứng ở trên lôi đài, giống như cười mà không phải cười nhìn Thành Chân.
Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, lúc này mới bao lâu, đã ở trên lôi đài đối kháng rồi.
- Ngươi cười cái gì?
Thành Chân bị Giang Trần cười chọc giận. Một đệ tử thế tục, ở trước mặt hắn lộ ra nụ cười quỷ dị như vậy, ở hắn xem ra, cái này là coi rẻ cùng khiêu khích.
- Cái tạo hóa này, đích thật là kỳ diệu. Bên trong tối tăm, chắc chắn sẽ có một ít an bài kỳ diệu. Thành Chân đúng không? Nếu như ta nhớ không lầm, mới vừa rồi ngươi nói muốn dạy ta làm người như thế nào? Còn tuyên bố ta không nên rút thăm trúng ngươi, bằng không thì ngươi nhất định sẽ đánh cho ta ngay cả năng lực xuống đài cũng không có?
Sắc mặt Thành Chân tái nhợt, ngưng thanh nói:
- Ngươi đắc ý cái gì? Thắng mấy tiểu nhân vật mà thôi, liền thực cho rằng Huyền Linh khu này, đã không có đối thủ sao?
Giang Trần cười ha ha:
- Ngươi nói đúng, ta thật sự rất đắc ý. Bất quá, lại không phải vì thắng liên tiếp mà đắc ý, mà vì ta rốt cục đợi đến lúc có một cơ hội danh chính ngôn thuận đánh ngươi rồi.
- Cuồng vọng.
Thành Chân giận dữ, mở miệng chế nhạo:
- Từ đầu tới đuôi, chỉ biết một chiêu như vậy. Ngươi không mất mặt, ta cũng thay ngươi cảm thấy mất mặt. Có bản lĩnh, ngươi đổi một chiêu thử xem?
- Ngươi không xứng.
Giang Trần nhàn nhạt lắc đầu.
Thành Chân cũng không phải người không có lòng dạ, nhưng thái độ của Giang Trần cuồng ngạo như vậy, vẫn khiến hắn huyết khí xông lên, nộ quát một tiếng, hai đấm đột nhiên quán chú lực lượng, thân thể bạo lên.
Hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử cuồng vọng, chết đi!
Thành Chân vậy mà chủ động xuất thủ! Một đệ tử tông môn, Võ Giả Giáp đẳng Huyền Linh khu, vậy mà chủ động ra tay, hơn nữa là đánh lén.
Người đang xem cuộc chiến phía dưới, nhất là đệ tử Tử Dương Tông, cả đám đều cảm giác mặt đỏ tới mang tai, vô cùng chột dạ, đệ tử Tông môn rất cần mặt mũi a.
Thế nhưng mà, Thành Chân cử động như vậy, hiển nhiên là vì thủ thắng, ngay cả mặt mũi cũng buông xuống. Cái này nếu thắng còn tốt, nếu thua, sau này Thành Chân phải đeo mặt nạ làm người rồi.
Hai đấm của Thành Chân bạo kích, liên tục oanh kích, từng đạo quyền cương thảm thiết ngưng tụ thành khí lưu cường đại, như mạn thiên phi vũ, trong lúc nhất thời, toàn bộ hư không, vậy mà đều là quyền ảnh.
- Cái này. . . Đây là Nhật Miện Thần Chiếu Quyền!
- Chậc chậc, không hổ là đệ tử Tử Dương Tông, vũ kỹ truyền thừa đích thật là nhất tuyệt. Nhật Miện Thần Chiếu Quyền, quyền như mặt trời, hư không thần chiếu, thôn phệ hết thảy, vô kiên bất tồi!
Thành Chân dữ tợn cười một tiếng, quyền cương tăng vọt, trong ngàn vạn quyền ảnh, ngưng tụ thành một đạo quyền cương phá hủy hết thảy, lao thân về phía trước, oanh tới sườn của Giang Trần.
Quầng Dương Thần Chiếu, quyền phá vạn pháp.
Thành Chân ở trên môn vũ kỹ này, chìm đắm mười năm thời gian, đã sớm tu luyện đến tiếp cận viên mãn, giờ phút này toàn lực thi triển, còn hơn ngày thường phát huy vài phần.
Giang Trần lạnh lùng cười cười, không thể không nói, Thành Chân này đánh lén, để cho hắn hơi có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Nếu như lúc bình thường đối kháng, có lẽ Giang Trần sẽ xê dịch một phen, tránh đi mũi nhọn, sau đó lại công kích Thành Chân.
Nhưng mà, trước kia Thành Chân này cuồng vọng như vậy, ở trước mặt nhiều người khiêu khích hắn, giẫm hắn, mặc dù Giang Trần không phải người có thù tất báo, nhưng không dung người khiêu khích mình như vậy, ở trước mặt mình hung hăng càn quấy.
Cho nên, Giang Trần nhìn cũng không nhìn, vận khí toàn thân, thúc dục hộ giáp, vậy mà đón quyền cương lao lên.
Quyền chủ động bị Thành Chân nắm giữ, nếu như Giang Trần xê dịch né tránh, hoặc là triệt tiêu quyền cương công kích, đều khó có khả năng một chiêu chiến thắng.
Mà Giang Trần, truy cầu lại là một chiêu chiến thắng.
Có lẽ, đối với người khác hắn có thể buông tha cho nguyên tắc này. Nhưng mà chống lại Thành Chân, một chiêu bại địch, mới là phản kích tốt nhất, nhục nhã lớn nhất.
Cho nên, hắn quyết định, ngạnh kháng Nhật Miện Thần Chiếu Quyền công kích, cũng phải một chiêu oanh Thành Chân xuống dưới.
Trong quyền cương giống như cuồng phong bạo vũ kia, tất cả mọi người hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không. Thân hình của Giang Trần, vậy mà như Xuyên Hoa Hồ Điệp, ở trong quyền cương cuồng bạo hình thành dòng nước xiết, ngược dòng mà lên.
Phanh, phanh, phanh!
Vô số quyền cương đập trúng Giang Trần, đồng thời cánh tay Giang Trần khẽ nhấc, Đại Thủ Ấn uấn nhưỡng đã lâu, ầm ầm đập tới ngực Thành Chân.
Thành Chân thấy Giang Trần nghịch lấy quyền cương của mình mà lên như vậy, trong nội tâm mừng thầm, tiểu tử này không né tránh quyền cương của ta, cái này là tiết tấu muốn chết a!
Cho nên, trong nội tâm Thành Chân mừng thầm, đồng thời đã chuẩn bị thưởng thức thảm trạng cốt cách đứt gãy, ngũ tạng nghiền nát, thổ huyết mà chết của Giang Trần.
Thế nhưng mà, một màn để cho hắn chờ mong, lại không có phát sinh.
Mà trước mắt một đạo hư ảnh nhoáng một cái, Đại Thủ Ấn của Giang Trần đã áp đến trước ngực.
- Làm sao có thể?
Trong đầu Thành Chân hiện lên vẻ tuyệt vọng, sau một khắc, ở giữa ngực, chỉ nghe từng tiếng đứt gãy thanh thúy.
Xương cốt thân thể, phảng phất như đứt gãy hết, cuồng phun máu tươi, cả người bay xuống dưới đài.
Thanh âm gãy xương kia, nghe mà đám Võ Giả lạnh mình. Tuy bị thương không phải mình, thế nhưng mà bọn hắn đều biết rõ, thanh âm đứt gãy như vậy, chỉ sợ Thành Chân này đã triệt để phế đi.
Phanh!
Thành Chân rơi xuống đất, ngã thất điên bát đảo, tóe lên vô số bụi đất.
- Ca!
Vẻ mặt Thành Lan sợ hãi chạy tới. Thành Chân bất tỉnh nhân sự, thân thể mềm nhũn, hấp hối, ngay cả lực lượng đáp lại một tiếng cũng không có.
Tất cả Võ Giả đang xem cuộc chiến, trong lòng đều lạnh cả người, trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Nhìn Giang Trần trên lôi đài, trong ánh mắt cả đám lại tràn đầy kiêng kị.
Võ Giả thế tục này, thật đúng là chịu thiệt không qua đêm a.
Trước kia Thành Chân tuyên bố muốn đánh hắn hạ lôi đài không được. Nhìn thương thế kia của Thành Chân, không phải là chiếu theo Thành Chân nói mà làm sao?
Bất quá, mọi người kiêng kị, lại không có đồng tình gì. Đệ tử Tử Dương Tông, vốn không làm người khác ưa thích thế nào.
Hơn nữa, Thành Chân ở Huyền Linh khu, cũng coi như là một kình địch. Hắn bị thương nặng ngược lại chưa chắc là chuyện xấu. Có ít người còn nghĩ, tốt nhất là Thành Chân này chết đi, thiếu một đối thủ cạnh tranh, mà Võ Giả thế tục này, sẽ bị đệ tử Tử Dương Tông mạnh hơn khác ghi hận, lẫn nhau đấu cái lưỡng bại câu thương.
Đan Phi véo nhẹ đôi bàn tay trắng như phấn, âm thầm ủng hộ. Lúc này đây, nàng ngược lại rất khắc chế. Dù sao người này bị đánh máu chảy lênh láng, nếu vỗ tay, không khỏi quá mức chướng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.