Chương 2669: Đột phá Đế cảnh Trung giai.
Lê Thiên
09/05/2019
Hắn rốt cục cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng của Tiết Phong kia, đối thủ này, thật là quá đáng sợ. Tại sao Đông Diên đảo có thể có thí luyện giả đáng sợ như vậy?
Đây là con mồi sao?
Con mắt thứ ba của Tuyên Nhuệ thúc dục toàn lực, Niệm lực đáng sợ, một vòng một vòng tràn ra, ý đồ thông qua Niệm lực cường đại, tập trung chân thân của Giang Trần.
Ngay lúc này, pháp thân của Giang Trần, từ trong hư không bước ra một bước, lại xuất hiện ở bên cạnh Tuyên Nhuệ.
- Giác ngộ a.
Trong miệng Giang Trần rít gào, phát ra đạo đạo Long ngâm. Long khí thúc dục, Thánh Long Cung mở ra, mũi tên như Chân Long bay múa, giương nanh múa vuốt, bắn tới trước mặt Tuyên Nhuệ.
Thánh Long Cung của Giang Trần, là ngay cả Thiên Vị cường giả cũng bắn chết qua.
Tuy Tuyên Nhuệ là thiên tài, tiềm lực vô cùng lớn, sức chiến đấu cũng có thể so với rất nhiều Thiên Vị cường giả, nhưng giờ khắc này, đối mặt Giang Trần hoàn toàn tiến vào trạng thái đỉnh phong, bắn ra một mũi tên đỉnh phong. Cũng cảm giác được toàn thân như rơi xuống hầm băng.
Bản năng muốn tránh, nhưng mà dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, tiên cơ đã mất. Muốn dựa vào thân pháp né tránh mũi tên trí mạng kia, hiển nhiên là không kịp.
Tuyên Nhuệ theo bản năng hơi nghiêng, đưa tay lắp tên, dùng bản năng của hắn bắn ra một tiễn.
Tiễn đạo cao thủ như bọn hắn, muốn bắt lưu tuyến mũi tên của đối phương, là vô cùng đơn giản. Muốn bắn trúng mũi tên của đối phương, cũng không phải là việc khó.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, quỹ tích vận hành của mũi tên là quỹ tích thông thường, là quỹ tích có thể phán đoán.
Nếu như loại quỹ tích này quỷ dị, vậy thì khó mà nói rồi.
Mà quỹ tích của mũi tên khi Thánh Long Cung bắn ra, rõ ràng không phải lưu tuyến thông thường. Tuyên Nhuệ bắn mũi tên kia, khí thế như cầu vồng, ngay khi vừa muốn chặn đứng mũi tên của Giang Trần thì...
Mũi tên mà Giang Trần bắn ra, đã tựa như tia chớp xẹt qua.
- Không tốt!
Tuyên Nhuệ thất bại, liền biết rõ không xong.
Thế nhưng mà, cũng đúng vào lúc này, mũi tên kia đã trúng mục tiêu.
Phốc!
Mũi tên chui vào tai trái của Tuyên Nhuệ, mang ra một mảnh huyết tương hồng bạch, từ tai phải đâm xuyên qua. Thân hình của Tuyên Nhuệ, tựa như lập tức bị định trụ, khẽ run rẩy. Sau một khắc, hai mắt của hắn như là cá chết, đột xuất ra, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là, cái này cũng thành một biểu lộ cuối cùng trong đời.
- Thua. . .
Trong đầu Tuyên Nhuệ hiện lên một đạo tàn niệm như vậy, thân hình như trụ đổ, ầm ầm ngã xuống.
Hô!
Giang Trần cũng hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời, tâm thần cũng có loại cảm giác tiêu hao quá độ. Vốn cùng Tiết Phong kia chiến một trận, dưới tình huống Giang Trần không có sử dụng át chủ bài vượt cấp, đã tiêu hao không ít.
Cùng Tuyên Nhuệ này chiến một trận, Giang Trần cũng không có vận dụng át chủ bài vượt cấp, thuần túy so đấu thực lực, lại thắng được một lần nữa, nhưng mà liên tục lưỡng chiến, đối với hắn tiêu hao rất lớn.
Đương nhiên, tiêu hao càng lớn, đối với hắn mà nói, giá trị rèn luyện lại càng lớn. Đối với hắn tăng lên, cũng sẽ càng lớn.
Nếu như bất luận chiến đấu gì, đều dựa vào át chủ bài vượt cấp đi đánh, vậy đối với võ đạo thực chiến mà nói, là không có bất kỳ chỗ tốt.
Giang Trần đối với điểm này, là lòng dạ biết rõ.
Cho nên, hai trận này, Giang Trần cũng tận lực không sử dụng những át chủ bài kia. Ví dụ như Mê Thần Khôi Ngẫu, ví dụ như Cửu Cung Mê Thần Đồ...
Giang Trần tiêu diệt Tuyên Nhuệ xong, thoáng qua, bỏ Trữ Vật Giới Chỉ của Tuyên Nhuệ vào túi, kiểm tra thân phận của người này một chút, cũng bỏ ngọc giản thân phận của đối phương vào trong túi.
Đồng thời vỗ xuống một chưởng, oanh pháp thân của Tuyên Nhuệ thành cặn bã, hóa thành bụi bậm, triệt để biến mất sạch sẽ khỏi thế giới này.
Lại lẻn đến bên người Tiết Phong, thu thân phận ngọc giản của Tiết Phong, sau đó lại phá hủy pháp thân hắn.
Làm xong hết thảy, Giang Trần cũng không ngừng lại.
Trước kia Tiết Phong phát ra tín hiệu, tất nhiên sẽ có người tìm đến bên này. Giang Trần cũng không hy vọng mình dưới loại tình huống này lại chiến đấu một hồi.
Vạn nhất đối thủ là một tên càng đáng sợ, chỉ sợ Giang Trần cũng không chịu đựng nổi.
Thi triển Thiên Côn Lưu Quang Độn tốc độ cao nhất, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại nguyên chỗ. Giang Trần một đường không ngừng lại, chui đi rất xa, lúc này mới tìm được một nơi vắng vẻ, chuẩn bị điều chỉnh một chút.
Hai trận tiêu hao, ở ngoài dự đoán của Giang Trần, cho nên, hắn cần tìm một chỗ, hảo hảo nghỉ ngơi và hồi phục thoáng một phát.
Đoạn đường này đi tới, ven đường Giang Trần phát hiện vài chỗ có dấu vết đánh nhau, thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến mấy thi thể không trọn vẹn.
Liếc thấy ra được, những thi thể này, đều là thí luyện giả của Đông Diên đảo.
Giang Trần đối với những thí luyện giả này không có chút cảm tình nào, bất quá chứng kiến bọn hắn dùng loại phương thức này phơi thây trên mặt đất, trong lòng cũng không thoải mái.
Dù sao, thân phận của Giang Trần cùng bọn họ, ở trên ý nào đó là giống nhau, đều là thí luyện giả lần này, đều là con mồi bị người tính toán.
Loại tâm tình này, làm cho Giang Trần chứng kiến những thi thể kia, có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Hiện tại, hắn cơ bản có thể chứng minh, sự tình mà Tuyên Nhuệ nói, hơn phân nửa là thật. Những thí luyện giả bọn hắn, là con mồi của bát đại thế gia.
- Đông Diên đảo, Hồi Xuân đảo vực!
Trong nội tâm Giang Trần phẫn nộ không hiểu.
- Vì nịnh nọt Đa Văn Thần Quốc, lại không tiếc bỉ ổi như thế.
Giang Trần thật lâu mới ngăn chặn nộ khí, chậm rãi điều tức nghỉ ngơi và hồi phục. Xem lại tâm đắc trong chiến đấu, chậm rãi dung hợp thu hoạch.
Không thể không nói, tuy hai trận này có chút giằng co, nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, là rất trọng yếu.
- Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường. Đối với võ giả mà nói, tăng lên tốt nhất, vĩnh viễn là trong chiến đấu. Nhốt ở trong mật thất tu luyện đột phá luôn là cuối cùng. Võ giả chi lộ, chỉ có trong chiến đấu không ngừng, mới có thể leo lên đỉnh phong.
Giang Trần đắm chìm trong đó, bất tri bất giác, lại là ba ngày trôi qua.
Ba ngày này, Giang Trần thời thời khắc khắc đều đắm chìm trong cảnh giới huyền diệu khó giải thích nào đó, chỉ cảm thấy các loại võ đạo diệu lý, ùn ùn kéo đến.
Vốn chỉ là đồ vật trên lý luận, chậm rãi hóa thành linh cảm thực tế, hợp thành nhập vào trong linh cảm của hắn.
Giang Trần cảm thấy, mình lại muốn đột phá.
Đế cảnh Sơ giai, lại vượt qua một bước, là Đế cảnh Trung giai rồi.
Tuy thân ở hiểm địa, nhưng Giang Trần không muốn áp chế mình. Hắn bỏ mặc loại cảm giác vi diệu kia điên cuồng khởi động.
Một loại xúc động đột phá, như bại đê chi thủy, dũng mãnh tiến ra.
Hô!
Giang Trần chỉ cảm thấy bách hải phóng xuất ra lực lượng vô tận, vô số trọc khí bị hắn phun ra, vô số thiên địa linh lực, lại bị hắn hút vào.
- Đế cảnh Trung giai!
Giang Trần vui sướng mở mắt, cảm thụ loại vui sướng sau đột phá.
- Thực chiến, đến cùng vẫn là phải thực chiến a.
Đây là con mồi sao?
Con mắt thứ ba của Tuyên Nhuệ thúc dục toàn lực, Niệm lực đáng sợ, một vòng một vòng tràn ra, ý đồ thông qua Niệm lực cường đại, tập trung chân thân của Giang Trần.
Ngay lúc này, pháp thân của Giang Trần, từ trong hư không bước ra một bước, lại xuất hiện ở bên cạnh Tuyên Nhuệ.
- Giác ngộ a.
Trong miệng Giang Trần rít gào, phát ra đạo đạo Long ngâm. Long khí thúc dục, Thánh Long Cung mở ra, mũi tên như Chân Long bay múa, giương nanh múa vuốt, bắn tới trước mặt Tuyên Nhuệ.
Thánh Long Cung của Giang Trần, là ngay cả Thiên Vị cường giả cũng bắn chết qua.
Tuy Tuyên Nhuệ là thiên tài, tiềm lực vô cùng lớn, sức chiến đấu cũng có thể so với rất nhiều Thiên Vị cường giả, nhưng giờ khắc này, đối mặt Giang Trần hoàn toàn tiến vào trạng thái đỉnh phong, bắn ra một mũi tên đỉnh phong. Cũng cảm giác được toàn thân như rơi xuống hầm băng.
Bản năng muốn tránh, nhưng mà dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, tiên cơ đã mất. Muốn dựa vào thân pháp né tránh mũi tên trí mạng kia, hiển nhiên là không kịp.
Tuyên Nhuệ theo bản năng hơi nghiêng, đưa tay lắp tên, dùng bản năng của hắn bắn ra một tiễn.
Tiễn đạo cao thủ như bọn hắn, muốn bắt lưu tuyến mũi tên của đối phương, là vô cùng đơn giản. Muốn bắn trúng mũi tên của đối phương, cũng không phải là việc khó.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, quỹ tích vận hành của mũi tên là quỹ tích thông thường, là quỹ tích có thể phán đoán.
Nếu như loại quỹ tích này quỷ dị, vậy thì khó mà nói rồi.
Mà quỹ tích của mũi tên khi Thánh Long Cung bắn ra, rõ ràng không phải lưu tuyến thông thường. Tuyên Nhuệ bắn mũi tên kia, khí thế như cầu vồng, ngay khi vừa muốn chặn đứng mũi tên của Giang Trần thì...
Mũi tên mà Giang Trần bắn ra, đã tựa như tia chớp xẹt qua.
- Không tốt!
Tuyên Nhuệ thất bại, liền biết rõ không xong.
Thế nhưng mà, cũng đúng vào lúc này, mũi tên kia đã trúng mục tiêu.
Phốc!
Mũi tên chui vào tai trái của Tuyên Nhuệ, mang ra một mảnh huyết tương hồng bạch, từ tai phải đâm xuyên qua. Thân hình của Tuyên Nhuệ, tựa như lập tức bị định trụ, khẽ run rẩy. Sau một khắc, hai mắt của hắn như là cá chết, đột xuất ra, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là, cái này cũng thành một biểu lộ cuối cùng trong đời.
- Thua. . .
Trong đầu Tuyên Nhuệ hiện lên một đạo tàn niệm như vậy, thân hình như trụ đổ, ầm ầm ngã xuống.
Hô!
Giang Trần cũng hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời, tâm thần cũng có loại cảm giác tiêu hao quá độ. Vốn cùng Tiết Phong kia chiến một trận, dưới tình huống Giang Trần không có sử dụng át chủ bài vượt cấp, đã tiêu hao không ít.
Cùng Tuyên Nhuệ này chiến một trận, Giang Trần cũng không có vận dụng át chủ bài vượt cấp, thuần túy so đấu thực lực, lại thắng được một lần nữa, nhưng mà liên tục lưỡng chiến, đối với hắn tiêu hao rất lớn.
Đương nhiên, tiêu hao càng lớn, đối với hắn mà nói, giá trị rèn luyện lại càng lớn. Đối với hắn tăng lên, cũng sẽ càng lớn.
Nếu như bất luận chiến đấu gì, đều dựa vào át chủ bài vượt cấp đi đánh, vậy đối với võ đạo thực chiến mà nói, là không có bất kỳ chỗ tốt.
Giang Trần đối với điểm này, là lòng dạ biết rõ.
Cho nên, hai trận này, Giang Trần cũng tận lực không sử dụng những át chủ bài kia. Ví dụ như Mê Thần Khôi Ngẫu, ví dụ như Cửu Cung Mê Thần Đồ...
Giang Trần tiêu diệt Tuyên Nhuệ xong, thoáng qua, bỏ Trữ Vật Giới Chỉ của Tuyên Nhuệ vào túi, kiểm tra thân phận của người này một chút, cũng bỏ ngọc giản thân phận của đối phương vào trong túi.
Đồng thời vỗ xuống một chưởng, oanh pháp thân của Tuyên Nhuệ thành cặn bã, hóa thành bụi bậm, triệt để biến mất sạch sẽ khỏi thế giới này.
Lại lẻn đến bên người Tiết Phong, thu thân phận ngọc giản của Tiết Phong, sau đó lại phá hủy pháp thân hắn.
Làm xong hết thảy, Giang Trần cũng không ngừng lại.
Trước kia Tiết Phong phát ra tín hiệu, tất nhiên sẽ có người tìm đến bên này. Giang Trần cũng không hy vọng mình dưới loại tình huống này lại chiến đấu một hồi.
Vạn nhất đối thủ là một tên càng đáng sợ, chỉ sợ Giang Trần cũng không chịu đựng nổi.
Thi triển Thiên Côn Lưu Quang Độn tốc độ cao nhất, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại nguyên chỗ. Giang Trần một đường không ngừng lại, chui đi rất xa, lúc này mới tìm được một nơi vắng vẻ, chuẩn bị điều chỉnh một chút.
Hai trận tiêu hao, ở ngoài dự đoán của Giang Trần, cho nên, hắn cần tìm một chỗ, hảo hảo nghỉ ngơi và hồi phục thoáng một phát.
Đoạn đường này đi tới, ven đường Giang Trần phát hiện vài chỗ có dấu vết đánh nhau, thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến mấy thi thể không trọn vẹn.
Liếc thấy ra được, những thi thể này, đều là thí luyện giả của Đông Diên đảo.
Giang Trần đối với những thí luyện giả này không có chút cảm tình nào, bất quá chứng kiến bọn hắn dùng loại phương thức này phơi thây trên mặt đất, trong lòng cũng không thoải mái.
Dù sao, thân phận của Giang Trần cùng bọn họ, ở trên ý nào đó là giống nhau, đều là thí luyện giả lần này, đều là con mồi bị người tính toán.
Loại tâm tình này, làm cho Giang Trần chứng kiến những thi thể kia, có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Hiện tại, hắn cơ bản có thể chứng minh, sự tình mà Tuyên Nhuệ nói, hơn phân nửa là thật. Những thí luyện giả bọn hắn, là con mồi của bát đại thế gia.
- Đông Diên đảo, Hồi Xuân đảo vực!
Trong nội tâm Giang Trần phẫn nộ không hiểu.
- Vì nịnh nọt Đa Văn Thần Quốc, lại không tiếc bỉ ổi như thế.
Giang Trần thật lâu mới ngăn chặn nộ khí, chậm rãi điều tức nghỉ ngơi và hồi phục. Xem lại tâm đắc trong chiến đấu, chậm rãi dung hợp thu hoạch.
Không thể không nói, tuy hai trận này có chút giằng co, nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, là rất trọng yếu.
- Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường. Đối với võ giả mà nói, tăng lên tốt nhất, vĩnh viễn là trong chiến đấu. Nhốt ở trong mật thất tu luyện đột phá luôn là cuối cùng. Võ giả chi lộ, chỉ có trong chiến đấu không ngừng, mới có thể leo lên đỉnh phong.
Giang Trần đắm chìm trong đó, bất tri bất giác, lại là ba ngày trôi qua.
Ba ngày này, Giang Trần thời thời khắc khắc đều đắm chìm trong cảnh giới huyền diệu khó giải thích nào đó, chỉ cảm thấy các loại võ đạo diệu lý, ùn ùn kéo đến.
Vốn chỉ là đồ vật trên lý luận, chậm rãi hóa thành linh cảm thực tế, hợp thành nhập vào trong linh cảm của hắn.
Giang Trần cảm thấy, mình lại muốn đột phá.
Đế cảnh Sơ giai, lại vượt qua một bước, là Đế cảnh Trung giai rồi.
Tuy thân ở hiểm địa, nhưng Giang Trần không muốn áp chế mình. Hắn bỏ mặc loại cảm giác vi diệu kia điên cuồng khởi động.
Một loại xúc động đột phá, như bại đê chi thủy, dũng mãnh tiến ra.
Hô!
Giang Trần chỉ cảm thấy bách hải phóng xuất ra lực lượng vô tận, vô số trọc khí bị hắn phun ra, vô số thiên địa linh lực, lại bị hắn hút vào.
- Đế cảnh Trung giai!
Giang Trần vui sướng mở mắt, cảm thụ loại vui sướng sau đột phá.
- Thực chiến, đến cùng vẫn là phải thực chiến a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.