Chương 1109: Giang Trần hiện thân 2
Lê Thiên
01/12/2016
Giang Trần cười nói:
- Lần này ta giả mạo hắn, chỉ sợ sẽ mang tới phiền toái cho hắn cho nên mới không thể không công bố thân phận.
Thẩm Thanh Hồng gật đầu, thở dài nói:
- Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng ta xem ngươi phục ngươi.
Quân Mặc Bạch cũng đi tới, bộ dạng rất là thân mật, nói:
- Giang Trần, từ trước tới nay ta còn chưa có cơ hội mời ngươi tới động phủ ta chơi. Ta còn tưởng rằng sau này không có cơ hội. Không thể tưởng tượng được ... Không thể tưởng tượng được a.
Liên Thành trưởng lão nhìn thấy thoáng cái Mộc Cao Kỳ biết thành Giang Trần, điểm ghen ghét trong lòng với Vân Niết trưởng lão thoáng cái biến mất không còn sót lại một chút nào.
Không phải là đệ tử thân truyền của Vân Niết trưởng lão khiến cho tâm tình của Liên Thành trưởng lão vô cùng tốt. Về phần Giang Trần, tiểu tử này lúc ở Đan Kiền Cung còn yêu nghiệt như vậy, hiện tại càng thêm yêu nghiệt thì cũng là chuyện có thể tiếp nhận.
Nhưng mà Uông Kiếm Vũ kia hiển nhiên sẽ không buông tha Giang Trần nhẹ nhàng như vậy, hắn lớn tiếng nói:
- Chuyện này có chút kỳ lạ nha. Tất cả mọi người đều biết Giang Trần này hẳn đã bị vây trong Huyễn Ba sơn, tại sao hắn ta lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này.
- Ta không có lý do gì cho rằng hắn là kẻ mạo danh, thế thân.
Uông Kiếm Vũ cười lạnh liên tục.
Chuyện này cuối cùng quá là quỷ dị, mọi người cũng nghĩ không thôi. Giang Trần tại sao phải bỗng nhiên ẩn thân xuất hiện ở nơi này. Đây là chuyện căn bản không hợp thói thường.
Giang Trần lạnh nhạt nhìn qua Uông Kiếm Vũ, nói:
- Sao nào? Ngươi lần này muốn chơi thế nào? Là muốn kiểm tra huyết mạch của ta? Hay là muốn vu oan ta là người nằm vùng của Cửu Dương Thiên Tông?
Uông Kiếm Vũ hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói:
- Cái gì ta cũng không muốn làm, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã bị vây trong Huyễn Ba sơn thì làm sao có thể ở nơi này được? Ngươi coi tất cả mọi người là kẻ ngu sao? Tùy ý để cho Đan Kiền Cung các ngươi lừa gạt.
Mọi người cũng hiếu kỳ, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần. Hiển nhiên tất cả mọi người đều hiếu kỳ, hiển nhiên muốn nhận được đáp án chuẩn xác của Giang Trần.
Hạng Vấn Thiên cười ha hả:
- Đúng vậy, Giang Trần, những chuyện liên quan tới ngươi và dược viên thượng cổ trong Huyễn Ba sơn ta cũng nghe nói. Một khi ngươi tiến vào Huyễn Ba sơn căn bản không có đi ra được.
Giang Trần cười nói:
- Không phải ta sợ các ngươi ghi hận chuyện dược viên thượng cổ đó sao?
Hạng Vấn Thiên cười nhạt nói:
- Chuyện đó ngươi cũng không có gì sai. Dược viên thượng cổ, mọi người bằng vào tất cả thủ đoạn của mình mà tranh đoạt linh dược Thiên cấp. Cũng không thể đổ hết mọi thứ lên đầu ngươi. Lại nói, ngươi luyện chế giải dược, cứu tính mạng tất cả mọi người. Cho dù bọn họ có khúc mắc thì cũng đã lập thệ ước thiên địa, không thể lấy chuyện kia ra mà nói nữa.
- Đã như vậy ta tạ ơn chư vị.
Giang Trần mỉm cười ôm quyền, chắp tay về bốn phía, hiển nhiên là tạ ơn mọi người.
- Hừ, Giang Trần, ngươi đang giả ngu sao? Hiện tại mọi người đang hỏi ngươi đi ra thế nào. Ngươi cho rằng đánh lạc hướng là có thể quá quan hay sao?
Uông Kiếm Vũ từng bước ép sát, tuyệt đối không để cho Giang Trần tránh khỏi vấn đề này.
Giang Trần nhún nhún vai nói:
- Dường như ta không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi a.
Uông Kiếm Vũ cười ha hả:
- Chư vị, nhìn đi, hắn ta đang chột dạ. Ta cũng không tin đại trận Huyễn Ba sơn đóng lại, hắn ta còn có thể đi ra. Nếu như quả thực đại trận Huyễn Ba sơn xảy ra vấn đề, tại sao chỉ có hắn đi ra mà Trần trưởng lão của Thánh Kiếm cung ta lại không có đi ra?
Không thể không nói, những lời của Uông Kiếm Vũ vẫn có một ít tác dụng.
Người của các tông bốn phía lúc này có chút hoài nghi, bọn họ đều hiếu kỳ, người trẻ tuổi kia thực sự là Giang Trần sao? Sẽ không phải lại giả mạo đó chứ?
Giả thân phận Mộc Cao Kỳ thì còn có chút nguy hiểm, thế nhưng Giang Trần kia bị nhốt trong Huyễn Ba sơn, giả làm hắn, hoàn toàn không có một chút nguy hiểm nào.
Đây quả thực là chết không có đối chứng.
Hạng Vấn Thiên cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, hắn nói với Giang Trần:
- Giang Trần hiền chất, nếu như có thể, hiền chất cũng nên giải thích một chút.
Vệ Vô Ảnh cũng nói:
- Nhất định phải giải thích. Đại trận Huyễn Ba sơn liên quan tới dược viên thượng cổ, liên quan tới nơi phát ra linh dược của Vạn Tượng Cương Vực chúng ta, vô cùng quan trọng.
Lần này ngay cả Thiên Minh thượng nhân cũng không có cách nào giúp Đan Kiền Cung nói chuyện mà hắn cũng nhìn qua Giang Trần, muốn nghe Giang Trần giải thích.
Giang Trần thản nhiên cười nói:
- Kỳ thực cũng đơn giản, bởi vì đại trận Huyễn Ba sơn xuất hiện một ít khe hở, đúng lúc đó ta lại tìm được. Chỉ đơn giản vậy thôi.
- Cái gì?
Tất cả mọi người ngây ngốc, đại trận Huyễn Ba sơn làm sao có thể xuất hiện khe hở được chứ?
Đại trận kia truyền thừa mấy ngàn năm trong Vạn Tượng Cương Vực không biến mất, cũng chưa từng nghe nói qua có khe hở trên trận pháp. Không phải Giang Trần này lại nói năng bừa bãi đó chứ?
Uông Kiếm Vũ cười ha hả nói:
- Có nghe thấy không, mọi người có nghe thấy hắn nói hay không? Chuyện này mà hắn cũng dám nói linh tinh được. Đại trận Huyễn Ba sơn xuất hiện khe hở? Chư vị, các người có tin không? Hạng lão ca, ngươi là Thánh Cảnh cửu trọng, là đệ nhất nhân của Vạn Tượng Cương Vực, đại trận Huyễn Ba sơn xuất hiện khe hở, ngươi có phát giác ra được không?
Trong lúc nhất thời vẻ mặt của Hạng Vấn Thiên cũng trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Uông Kiếm Vũ, ngươi đã lớn tuổi mà không có đức như vậy, ta cũng không cần khách khí với ngươi. Đại trận Huyễn Ba sơn có khe hở hay không, chỉ cần có thời gian chúng ta đi nghiệm chứng một cái chẳn phải sẽ chứng minh được hay sao? Ta từ nơi đó đi ra, ngươi làm khó dễ gì được ta? Muốn chứng cớ sao? Đơn giản thôi.
Nói xong, Giang Trần tiện tay chộp một cái, một gốc linh dược Thiên cấp xuất hiện trong tay hắn.
- Những gốc linh dược Thiên cấp này tin rằng có người sẽ không xa lạ gì a.
Những linh dược Thiên cấp này chính là những linh dược mà khi trước Giang Trần xảo trả lấy từ tay tất cả các tông môn, có một ít người tự nhiên sẽ không lạ lẫm gì.
Vô Ngân trưởng lão của Tiêu Dao tông cười khổ, nói:
- Đúng là hắn.
Vô Ngân trưởng lão trước khi rời khỏi dược viên thượng cổ kỳ thực đã hạ quyết tâm không đối kháng cùng với Giang Trần, cho nên lúc này trong lòng hắn vừa sợ hãi lại cảm thấy may mắn.
May mắn mà hắn không tiếp tục lựa chọn cùng với Giang Trần đối kháng, nhìn điệu bộ này mà nói, Giang Trần này quả thực là yêu nghiệt. Ban đầu ở dược viên thượng cổ thực lực của Giang Trần căn bản không có cách nào chống lại hắn. Chỉ có thể bỏ trốn mất dạng.
Thế nhưng hôm nay thì khác, Vô Ngân trưởng lão biết rõ, cho dù có năm hắn chỉ sợ cũng không chịu được những võ sĩ kim giáp kia. Huống chi tiểu tử này còn có huyết mạch long tộc.
- Lần này ta giả mạo hắn, chỉ sợ sẽ mang tới phiền toái cho hắn cho nên mới không thể không công bố thân phận.
Thẩm Thanh Hồng gật đầu, thở dài nói:
- Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng ta xem ngươi phục ngươi.
Quân Mặc Bạch cũng đi tới, bộ dạng rất là thân mật, nói:
- Giang Trần, từ trước tới nay ta còn chưa có cơ hội mời ngươi tới động phủ ta chơi. Ta còn tưởng rằng sau này không có cơ hội. Không thể tưởng tượng được ... Không thể tưởng tượng được a.
Liên Thành trưởng lão nhìn thấy thoáng cái Mộc Cao Kỳ biết thành Giang Trần, điểm ghen ghét trong lòng với Vân Niết trưởng lão thoáng cái biến mất không còn sót lại một chút nào.
Không phải là đệ tử thân truyền của Vân Niết trưởng lão khiến cho tâm tình của Liên Thành trưởng lão vô cùng tốt. Về phần Giang Trần, tiểu tử này lúc ở Đan Kiền Cung còn yêu nghiệt như vậy, hiện tại càng thêm yêu nghiệt thì cũng là chuyện có thể tiếp nhận.
Nhưng mà Uông Kiếm Vũ kia hiển nhiên sẽ không buông tha Giang Trần nhẹ nhàng như vậy, hắn lớn tiếng nói:
- Chuyện này có chút kỳ lạ nha. Tất cả mọi người đều biết Giang Trần này hẳn đã bị vây trong Huyễn Ba sơn, tại sao hắn ta lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này.
- Ta không có lý do gì cho rằng hắn là kẻ mạo danh, thế thân.
Uông Kiếm Vũ cười lạnh liên tục.
Chuyện này cuối cùng quá là quỷ dị, mọi người cũng nghĩ không thôi. Giang Trần tại sao phải bỗng nhiên ẩn thân xuất hiện ở nơi này. Đây là chuyện căn bản không hợp thói thường.
Giang Trần lạnh nhạt nhìn qua Uông Kiếm Vũ, nói:
- Sao nào? Ngươi lần này muốn chơi thế nào? Là muốn kiểm tra huyết mạch của ta? Hay là muốn vu oan ta là người nằm vùng của Cửu Dương Thiên Tông?
Uông Kiếm Vũ hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói:
- Cái gì ta cũng không muốn làm, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã bị vây trong Huyễn Ba sơn thì làm sao có thể ở nơi này được? Ngươi coi tất cả mọi người là kẻ ngu sao? Tùy ý để cho Đan Kiền Cung các ngươi lừa gạt.
Mọi người cũng hiếu kỳ, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần. Hiển nhiên tất cả mọi người đều hiếu kỳ, hiển nhiên muốn nhận được đáp án chuẩn xác của Giang Trần.
Hạng Vấn Thiên cười ha hả:
- Đúng vậy, Giang Trần, những chuyện liên quan tới ngươi và dược viên thượng cổ trong Huyễn Ba sơn ta cũng nghe nói. Một khi ngươi tiến vào Huyễn Ba sơn căn bản không có đi ra được.
Giang Trần cười nói:
- Không phải ta sợ các ngươi ghi hận chuyện dược viên thượng cổ đó sao?
Hạng Vấn Thiên cười nhạt nói:
- Chuyện đó ngươi cũng không có gì sai. Dược viên thượng cổ, mọi người bằng vào tất cả thủ đoạn của mình mà tranh đoạt linh dược Thiên cấp. Cũng không thể đổ hết mọi thứ lên đầu ngươi. Lại nói, ngươi luyện chế giải dược, cứu tính mạng tất cả mọi người. Cho dù bọn họ có khúc mắc thì cũng đã lập thệ ước thiên địa, không thể lấy chuyện kia ra mà nói nữa.
- Đã như vậy ta tạ ơn chư vị.
Giang Trần mỉm cười ôm quyền, chắp tay về bốn phía, hiển nhiên là tạ ơn mọi người.
- Hừ, Giang Trần, ngươi đang giả ngu sao? Hiện tại mọi người đang hỏi ngươi đi ra thế nào. Ngươi cho rằng đánh lạc hướng là có thể quá quan hay sao?
Uông Kiếm Vũ từng bước ép sát, tuyệt đối không để cho Giang Trần tránh khỏi vấn đề này.
Giang Trần nhún nhún vai nói:
- Dường như ta không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi a.
Uông Kiếm Vũ cười ha hả:
- Chư vị, nhìn đi, hắn ta đang chột dạ. Ta cũng không tin đại trận Huyễn Ba sơn đóng lại, hắn ta còn có thể đi ra. Nếu như quả thực đại trận Huyễn Ba sơn xảy ra vấn đề, tại sao chỉ có hắn đi ra mà Trần trưởng lão của Thánh Kiếm cung ta lại không có đi ra?
Không thể không nói, những lời của Uông Kiếm Vũ vẫn có một ít tác dụng.
Người của các tông bốn phía lúc này có chút hoài nghi, bọn họ đều hiếu kỳ, người trẻ tuổi kia thực sự là Giang Trần sao? Sẽ không phải lại giả mạo đó chứ?
Giả thân phận Mộc Cao Kỳ thì còn có chút nguy hiểm, thế nhưng Giang Trần kia bị nhốt trong Huyễn Ba sơn, giả làm hắn, hoàn toàn không có một chút nguy hiểm nào.
Đây quả thực là chết không có đối chứng.
Hạng Vấn Thiên cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, hắn nói với Giang Trần:
- Giang Trần hiền chất, nếu như có thể, hiền chất cũng nên giải thích một chút.
Vệ Vô Ảnh cũng nói:
- Nhất định phải giải thích. Đại trận Huyễn Ba sơn liên quan tới dược viên thượng cổ, liên quan tới nơi phát ra linh dược của Vạn Tượng Cương Vực chúng ta, vô cùng quan trọng.
Lần này ngay cả Thiên Minh thượng nhân cũng không có cách nào giúp Đan Kiền Cung nói chuyện mà hắn cũng nhìn qua Giang Trần, muốn nghe Giang Trần giải thích.
Giang Trần thản nhiên cười nói:
- Kỳ thực cũng đơn giản, bởi vì đại trận Huyễn Ba sơn xuất hiện một ít khe hở, đúng lúc đó ta lại tìm được. Chỉ đơn giản vậy thôi.
- Cái gì?
Tất cả mọi người ngây ngốc, đại trận Huyễn Ba sơn làm sao có thể xuất hiện khe hở được chứ?
Đại trận kia truyền thừa mấy ngàn năm trong Vạn Tượng Cương Vực không biến mất, cũng chưa từng nghe nói qua có khe hở trên trận pháp. Không phải Giang Trần này lại nói năng bừa bãi đó chứ?
Uông Kiếm Vũ cười ha hả nói:
- Có nghe thấy không, mọi người có nghe thấy hắn nói hay không? Chuyện này mà hắn cũng dám nói linh tinh được. Đại trận Huyễn Ba sơn xuất hiện khe hở? Chư vị, các người có tin không? Hạng lão ca, ngươi là Thánh Cảnh cửu trọng, là đệ nhất nhân của Vạn Tượng Cương Vực, đại trận Huyễn Ba sơn xuất hiện khe hở, ngươi có phát giác ra được không?
Trong lúc nhất thời vẻ mặt của Hạng Vấn Thiên cũng trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Uông Kiếm Vũ, ngươi đã lớn tuổi mà không có đức như vậy, ta cũng không cần khách khí với ngươi. Đại trận Huyễn Ba sơn có khe hở hay không, chỉ cần có thời gian chúng ta đi nghiệm chứng một cái chẳn phải sẽ chứng minh được hay sao? Ta từ nơi đó đi ra, ngươi làm khó dễ gì được ta? Muốn chứng cớ sao? Đơn giản thôi.
Nói xong, Giang Trần tiện tay chộp một cái, một gốc linh dược Thiên cấp xuất hiện trong tay hắn.
- Những gốc linh dược Thiên cấp này tin rằng có người sẽ không xa lạ gì a.
Những linh dược Thiên cấp này chính là những linh dược mà khi trước Giang Trần xảo trả lấy từ tay tất cả các tông môn, có một ít người tự nhiên sẽ không lạ lẫm gì.
Vô Ngân trưởng lão của Tiêu Dao tông cười khổ, nói:
- Đúng là hắn.
Vô Ngân trưởng lão trước khi rời khỏi dược viên thượng cổ kỳ thực đã hạ quyết tâm không đối kháng cùng với Giang Trần, cho nên lúc này trong lòng hắn vừa sợ hãi lại cảm thấy may mắn.
May mắn mà hắn không tiếp tục lựa chọn cùng với Giang Trần đối kháng, nhìn điệu bộ này mà nói, Giang Trần này quả thực là yêu nghiệt. Ban đầu ở dược viên thượng cổ thực lực của Giang Trần căn bản không có cách nào chống lại hắn. Chỉ có thể bỏ trốn mất dạng.
Thế nhưng hôm nay thì khác, Vô Ngân trưởng lão biết rõ, cho dù có năm hắn chỉ sợ cũng không chịu được những võ sĩ kim giáp kia. Huống chi tiểu tử này còn có huyết mạch long tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.