Chương 2745: Hoàng Nhi giận dữ. (2)
Lê Thiên
09/05/2019
Một ngàn vạn Thiên linh thạch, đây chính là một khoản tiền lớn. Phải biết rằng, ba đại gia tộc của Đa Văn thần quốc liên hợp đuổi giết Giang Trần, giải thưởng lần đầu chính là một ngàn vạn Thiên linh thạch. Chỉ là hiện tại sau khi không ngừng thêm vào mới tới bốn ngàn vạn, năm ngàn vạn.
Yến Thanh Tang này mới mở miệng đã nói ra lời kinh người như vậy.
Cá cược một ngàn vạn Thiên linh thạch, ngay cả Hà lão cũng ngây ngốc, nghẹn họng.
- Thanh Tang, ngươi có lòng tin như vậy sao?
Tuyền lão cũng cười cười nhìn qua Yến Thanh Tang.
Yến Thanh Tang cười nói:
- Ta có lòng tin như vậy. Sợ rằng bọn chúng không dám cá với ta mà thôi.
- Yến Kim Nam, ngươi không phải thấy ta không vừa mắt sao? Đánh cuộc không? Một ngàn Thiên linh thạch, ngươi dám có đánh cuộc với ta hay không?
Yến Kim Nam quả thực động tâm, hắn tự hỏi, thực lực của mình vẫn áp Yến Thanh Tang một đầu. Nhưng mà nói tới chuyện đại hội cổ ngọc này, dường như thực lực võ đạo không mang tính quyết định.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng trầm ngâm không nói.
Một ngàn vạn không phải là số lượng nhỏ, mấy chữ này Yến Kim Nam cầm ra được, nhưng mà cũng phải tổn thương tới gân cốt.
- Ta đánh cuộc với ngươi.
Bỗng nhiên Hoàng Nhi bên người Yến Thanh Tang lạnh nhạt mởm iệng.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường khẽ giật mình, Hoàng Nhi? Nàng đánh cuộc như thế nào?
Hà lão cười khổ nói:
- Hoàng Nhi, ngươi làm gì vậy? Ngươi không có cách nào đánh cuộc a?
Hoàng Nhi thản nhiên nói:
- Ta muốn tham dự thịnh hội cổ ngọc.
Hà lão cứng đờ, việc này hắn cũng chưa có mở miệng qua, cũng không có khả năng đồng ý . Hắn liếc nhìn TUyên lão, hai người tỏng lúc nhất thời đều không biết nên đối phó thế nào.
Một lát sau Hà lão mới chậm rãi lắc đầu nói:
- Hoàng Nhi, yêu cầu khác ta cũng có thể xem xét đáp ứng. Nhưng yêu cầu này của ngươi, xin thứ cho hai lão gia hỏa chúng ta không thể đáp ứng.
Hoàng Nhi lạnh nhạt cười:
- Các ngươi sợ ta chạy trốn?
Hà lão và Tuyền lão đều có chút xấu hổ, bọn họ quả thực sự Hoàng Nhi đào tẩu. DÙ sao đại hội cổ ngọc này một khi mở ra, chỉ có người dự thi, báo danh mới có tư cách tiến vào. Mà những lão gia hỏa như bọn họ, tuổi tác hạn chế, căn bản không thể đi vào được.
Đến lúc đó nếu như Hoàng Nhi thực sự muốn chơi chiêu gì cũng đã ngoài tầm với của bọn họ.
- Hoàng Nhi, danh sách báo danh đã đưa ra, chỉ sợ cũng không có cách nào sửa đổi.
Tuyền lão khuyên.
Hoàng Nhi lắc đầu:
- Các ngươi không có trưng cầu qua ý kiến của ta đã định ra danh sách. Lần này ta nhất định phải đi, không có báo danh ta cũng muốn đi.
- Hoàng Nhi, ngươi không nên làm khó chúng ta.
Hà lão có chút mất hứng.
- Gia tộc từ trước tới nay chưa bao giờ làm chuyện gì tốt cho ta, ngẫu nhiên làm khó các ngươi, các ngươi cũng không trách được Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi lạnh nhạt nói:
- Nhưng mà các ngươi yên tâm đi, ta chỉ muốn kiến thức đại hội cổ ngọc này, nếu như các ngươi sợ ta chạy trốn, ta có thể thề.
- Hoàng Nhi à, bây giờ cho dù ngươi dùng cái chết ra thề, chúng ta cũng không dám mạo hiểm.
Tuyền lão cười khổ nói.
Tình cảnh của Hoàng Nhi lúc này cho dù lập lời thề độc, liên quan tới sinh tử thì sao chứ? Kết quả xấu nhất cũng chỉ là chết, so với việc làm lô đỉnh luyện công cho Hạ Hầu tông cũng không có gì khác nhau.
- Ha ha, vậy ta dùng danh tiếng phụ mẫu thề thì sao?
Hoàng Nhi thản nhiên nói:
- Nếu như lần đại hội cổ ngọc này chạy trốn, sẽ khiến cho phụ mẫu ta ở trong luyện ngục suốt đời không yên bình.
Thứ Hoàng Nhi để ý nhất là phụ mẫu nàng, không phải vì phụ mẫu, nàng cũng sẽ không trở về gia tộc.
Phụ mẫu bị đánh đập trong luyện ngục, đây cũng là mối lo lắng duy nhất mà Hoàng Nhi không bỏ xuống được. Nếu như không phải vì phụ mẫu, Hoàng Nhi nhất định sẽ không đáp ứng chuyện đi làm lô đỉnh luyện công gì đó.
Nếu như không phải vì phụ mẫu, nàng đã thoát khỏi Vạn Uyên đảo, không có khả năng trở về. Cho dù là Hi lão đi, Hoàng Nhi cũng hoàn toàn có thể lấy cái chết bức bách.
Nàng trở về hoàn toàn là vì phụ mẫu, là vì đoạn thân tình huyết mạch này.
Cho nên, nàng dùng phụ mẫu thề, lại có thể làm tin nhất định. Trong lúc nhất thời Hà lão và Tuyên lão cũng không biết nên làm thế nào.
Hai người nhìn nhau, lén nói thầm một hồi. Hiển nhiên bọn họ cũng phát hiện ra thái độ của Hoàng Nhi vô cùng kiên quyết, nếu như không đáp ứng, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng Nhi sẽ xông vào cấm địa cổ ngọc đại hội kia.
Đến lúc đó vạn nhất Hoàng Nhi bị giết chết tại chỗ, biết ăn nói thế nào với gia tộc chứ?
Cho nên bọn họ cũng rất khó khi đưa ra quyết định.
Đáp ứng nàng thì bọn họ lại lo lắng Hoàng Nhi xảy ra chuyện gì ngoiaf ý muốn. Vạn nhất trong đại hội cổ ngọc, lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì biết ăn nói thế nào?
- Hoàng Nhi, ngươi lập lời thề độc tự nhiên chúng ta tin tưởng ngươi. Thế nhưng mà đại hội cổ ngọc kia cũng có nguy hiểm nhất định. Ngươi đối với gia tộc thực sự quá quan trọng. Chúng ta thực sự không dám mạo hiểm a.
Hoàng Nhi lạnh nhạt nói:
- Đại hội cổ ngọc không phải là khai thác cổ ngọc sao? Không phải là thí luyện chém giết, các ngươi lo lắng cái gì?
Yến gia tổng cộng có sáu danh ngạch muốn lấy cho Hoàng Nhi một, vấn đề không lớn.
Thương nghị tốt một hồi, Hà lão kia mới thở dài nói:
- Hoàng Nhi, hai lão gia hỏa chúng ta lần này dẫn đội, trên đường lo lắng không thôi. Ài, ngươi nên nhớ kỹ lời thề của ngươi, không được phép chạy trốn, cũng phải chú ý an toàn, không thể xảy ra chyuejen gì. Nếu như không đáp ứng hai điểm này, chúng ta tuyệt đối không cho ngươi đi.
- Ta đồng ý.
Hoàng Nhi thản nhiên nói.
Giang Trần ngồi gần Yến Thanh Tang, ngồi ở bên cạnh Hoàng Nhi, nhìn thấy cảnh này, cuồng hỉ không thôi. Hắn vốn cho rằng Hoàng Nhi không có cách nào tham dự đại hội cổ ngọc này.
Thế nhưng không ngờ tới, Hoàng Nhi lại dùng loại phương thức này, chiếm được một danh ngạch. Như vậy hai người tiến vào đại hội cổ ngọc, cơ hội gặp nhau đã tới.
Tộc lão đã lên tiếng, những người khác tự nhiên không có lời nào đẻ nói. Tuy rằng nhất định sẽ có người bị gạch tên, thay thế bằng Hoàng Nhi, trong lòng không thoải mái, nhưng mà lúc này cũng không thể đứng ra phản đối được.
Hoàng Nhi hiện tại so với bất luận một tộc lão nào còn không thể đắc tội hơn.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ăn cơm.
Hà lão khoát tay, bắt đầu gia yến.
Yến Thanh Tang lúc trong gia yến mấy lần muốn để cho Giang Trần bộc lộ tài năng, nhưng mà Hà lão và Tuyên lão dường như không định cho hắn cơ hội này.
Trong đầu Yến Thanh Tang mặc dù có chút khó chịu, nhưng ở sâu trong lòng lại thầm hít một hơi, lần này phải bỗng nhiên tỏa sáng, khiến cho những gia hỏa dùng mắt chó nhìn người này nhìn kỹ. Yến Thanh Tang hắn so với trong tưởng tượng của bọn họ còn xuất sắc hơn, ánh mắt cũng cao hơn bọn họ.
Về phần đặt cược một ngàn vạn, Yến Thanh Tang bỗng nhiên cười hắc hắc:
- Hoàng Nhi, trước đó muội muốn nói cá với ta? Là thật hay giả?
Yến Thanh Tang này mới mở miệng đã nói ra lời kinh người như vậy.
Cá cược một ngàn vạn Thiên linh thạch, ngay cả Hà lão cũng ngây ngốc, nghẹn họng.
- Thanh Tang, ngươi có lòng tin như vậy sao?
Tuyền lão cũng cười cười nhìn qua Yến Thanh Tang.
Yến Thanh Tang cười nói:
- Ta có lòng tin như vậy. Sợ rằng bọn chúng không dám cá với ta mà thôi.
- Yến Kim Nam, ngươi không phải thấy ta không vừa mắt sao? Đánh cuộc không? Một ngàn Thiên linh thạch, ngươi dám có đánh cuộc với ta hay không?
Yến Kim Nam quả thực động tâm, hắn tự hỏi, thực lực của mình vẫn áp Yến Thanh Tang một đầu. Nhưng mà nói tới chuyện đại hội cổ ngọc này, dường như thực lực võ đạo không mang tính quyết định.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng trầm ngâm không nói.
Một ngàn vạn không phải là số lượng nhỏ, mấy chữ này Yến Kim Nam cầm ra được, nhưng mà cũng phải tổn thương tới gân cốt.
- Ta đánh cuộc với ngươi.
Bỗng nhiên Hoàng Nhi bên người Yến Thanh Tang lạnh nhạt mởm iệng.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường khẽ giật mình, Hoàng Nhi? Nàng đánh cuộc như thế nào?
Hà lão cười khổ nói:
- Hoàng Nhi, ngươi làm gì vậy? Ngươi không có cách nào đánh cuộc a?
Hoàng Nhi thản nhiên nói:
- Ta muốn tham dự thịnh hội cổ ngọc.
Hà lão cứng đờ, việc này hắn cũng chưa có mở miệng qua, cũng không có khả năng đồng ý . Hắn liếc nhìn TUyên lão, hai người tỏng lúc nhất thời đều không biết nên đối phó thế nào.
Một lát sau Hà lão mới chậm rãi lắc đầu nói:
- Hoàng Nhi, yêu cầu khác ta cũng có thể xem xét đáp ứng. Nhưng yêu cầu này của ngươi, xin thứ cho hai lão gia hỏa chúng ta không thể đáp ứng.
Hoàng Nhi lạnh nhạt cười:
- Các ngươi sợ ta chạy trốn?
Hà lão và Tuyền lão đều có chút xấu hổ, bọn họ quả thực sự Hoàng Nhi đào tẩu. DÙ sao đại hội cổ ngọc này một khi mở ra, chỉ có người dự thi, báo danh mới có tư cách tiến vào. Mà những lão gia hỏa như bọn họ, tuổi tác hạn chế, căn bản không thể đi vào được.
Đến lúc đó nếu như Hoàng Nhi thực sự muốn chơi chiêu gì cũng đã ngoài tầm với của bọn họ.
- Hoàng Nhi, danh sách báo danh đã đưa ra, chỉ sợ cũng không có cách nào sửa đổi.
Tuyền lão khuyên.
Hoàng Nhi lắc đầu:
- Các ngươi không có trưng cầu qua ý kiến của ta đã định ra danh sách. Lần này ta nhất định phải đi, không có báo danh ta cũng muốn đi.
- Hoàng Nhi, ngươi không nên làm khó chúng ta.
Hà lão có chút mất hứng.
- Gia tộc từ trước tới nay chưa bao giờ làm chuyện gì tốt cho ta, ngẫu nhiên làm khó các ngươi, các ngươi cũng không trách được Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi lạnh nhạt nói:
- Nhưng mà các ngươi yên tâm đi, ta chỉ muốn kiến thức đại hội cổ ngọc này, nếu như các ngươi sợ ta chạy trốn, ta có thể thề.
- Hoàng Nhi à, bây giờ cho dù ngươi dùng cái chết ra thề, chúng ta cũng không dám mạo hiểm.
Tuyền lão cười khổ nói.
Tình cảnh của Hoàng Nhi lúc này cho dù lập lời thề độc, liên quan tới sinh tử thì sao chứ? Kết quả xấu nhất cũng chỉ là chết, so với việc làm lô đỉnh luyện công cho Hạ Hầu tông cũng không có gì khác nhau.
- Ha ha, vậy ta dùng danh tiếng phụ mẫu thề thì sao?
Hoàng Nhi thản nhiên nói:
- Nếu như lần đại hội cổ ngọc này chạy trốn, sẽ khiến cho phụ mẫu ta ở trong luyện ngục suốt đời không yên bình.
Thứ Hoàng Nhi để ý nhất là phụ mẫu nàng, không phải vì phụ mẫu, nàng cũng sẽ không trở về gia tộc.
Phụ mẫu bị đánh đập trong luyện ngục, đây cũng là mối lo lắng duy nhất mà Hoàng Nhi không bỏ xuống được. Nếu như không phải vì phụ mẫu, Hoàng Nhi nhất định sẽ không đáp ứng chuyện đi làm lô đỉnh luyện công gì đó.
Nếu như không phải vì phụ mẫu, nàng đã thoát khỏi Vạn Uyên đảo, không có khả năng trở về. Cho dù là Hi lão đi, Hoàng Nhi cũng hoàn toàn có thể lấy cái chết bức bách.
Nàng trở về hoàn toàn là vì phụ mẫu, là vì đoạn thân tình huyết mạch này.
Cho nên, nàng dùng phụ mẫu thề, lại có thể làm tin nhất định. Trong lúc nhất thời Hà lão và Tuyên lão cũng không biết nên làm thế nào.
Hai người nhìn nhau, lén nói thầm một hồi. Hiển nhiên bọn họ cũng phát hiện ra thái độ của Hoàng Nhi vô cùng kiên quyết, nếu như không đáp ứng, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng Nhi sẽ xông vào cấm địa cổ ngọc đại hội kia.
Đến lúc đó vạn nhất Hoàng Nhi bị giết chết tại chỗ, biết ăn nói thế nào với gia tộc chứ?
Cho nên bọn họ cũng rất khó khi đưa ra quyết định.
Đáp ứng nàng thì bọn họ lại lo lắng Hoàng Nhi xảy ra chuyện gì ngoiaf ý muốn. Vạn nhất trong đại hội cổ ngọc, lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì biết ăn nói thế nào?
- Hoàng Nhi, ngươi lập lời thề độc tự nhiên chúng ta tin tưởng ngươi. Thế nhưng mà đại hội cổ ngọc kia cũng có nguy hiểm nhất định. Ngươi đối với gia tộc thực sự quá quan trọng. Chúng ta thực sự không dám mạo hiểm a.
Hoàng Nhi lạnh nhạt nói:
- Đại hội cổ ngọc không phải là khai thác cổ ngọc sao? Không phải là thí luyện chém giết, các ngươi lo lắng cái gì?
Yến gia tổng cộng có sáu danh ngạch muốn lấy cho Hoàng Nhi một, vấn đề không lớn.
Thương nghị tốt một hồi, Hà lão kia mới thở dài nói:
- Hoàng Nhi, hai lão gia hỏa chúng ta lần này dẫn đội, trên đường lo lắng không thôi. Ài, ngươi nên nhớ kỹ lời thề của ngươi, không được phép chạy trốn, cũng phải chú ý an toàn, không thể xảy ra chyuejen gì. Nếu như không đáp ứng hai điểm này, chúng ta tuyệt đối không cho ngươi đi.
- Ta đồng ý.
Hoàng Nhi thản nhiên nói.
Giang Trần ngồi gần Yến Thanh Tang, ngồi ở bên cạnh Hoàng Nhi, nhìn thấy cảnh này, cuồng hỉ không thôi. Hắn vốn cho rằng Hoàng Nhi không có cách nào tham dự đại hội cổ ngọc này.
Thế nhưng không ngờ tới, Hoàng Nhi lại dùng loại phương thức này, chiếm được một danh ngạch. Như vậy hai người tiến vào đại hội cổ ngọc, cơ hội gặp nhau đã tới.
Tộc lão đã lên tiếng, những người khác tự nhiên không có lời nào đẻ nói. Tuy rằng nhất định sẽ có người bị gạch tên, thay thế bằng Hoàng Nhi, trong lòng không thoải mái, nhưng mà lúc này cũng không thể đứng ra phản đối được.
Hoàng Nhi hiện tại so với bất luận một tộc lão nào còn không thể đắc tội hơn.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ăn cơm.
Hà lão khoát tay, bắt đầu gia yến.
Yến Thanh Tang lúc trong gia yến mấy lần muốn để cho Giang Trần bộc lộ tài năng, nhưng mà Hà lão và Tuyên lão dường như không định cho hắn cơ hội này.
Trong đầu Yến Thanh Tang mặc dù có chút khó chịu, nhưng ở sâu trong lòng lại thầm hít một hơi, lần này phải bỗng nhiên tỏa sáng, khiến cho những gia hỏa dùng mắt chó nhìn người này nhìn kỹ. Yến Thanh Tang hắn so với trong tưởng tượng của bọn họ còn xuất sắc hơn, ánh mắt cũng cao hơn bọn họ.
Về phần đặt cược một ngàn vạn, Yến Thanh Tang bỗng nhiên cười hắc hắc:
- Hoàng Nhi, trước đó muội muốn nói cá với ta? Là thật hay giả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.