Chương 2728: Hốt hoảng chạy trốn. (2)
Lê Thiên
09/05/2019
Chỉ là thể tích của đầu quái vật kia thực sự rất lớn, da dày thịt thô, công kích của thần điểu Chu Tước đáng sợ như vậy, vậy mà cũng chỉ có thể làm tổn thương da thịt nó. Trong lúc nhất thời cũng không có cách nào hình thành công kích trí mạng.
Hơn nữa đầu quái vật kia cũng giảo hoạt, khi nó phát hiện ra thân thể khổng lồ của mình trở thành mục tiêu công kích của thần điểu Chu Tước, nó cũng trở nên đối trá, đem pháp thân cực lớn chìm xuống hải vực, chỉ lộ ra đầu cà cổ, lợi dụng ưu thế hải vực, bắt đầu quần nhau với thần điểu Chu Tước.
Nhưng mà Giang Trần thấy thế, lại nhắc nhở:
- Chu Tước tiền bối, không cần ham chiến, chúng ta đi trước, sau đó lại tới thu thập đầu quái vật này.
thần điểu Chu Tước lại nói:
- Hiện tại đi qua, cho dù tới được Thi Tì địa ngục đảo thì có cũng tới quấy rối. Loại yêu linh thế này, hoặc là thu phục, hoặc là chém giết nó. Nếu không không có khả năng nó hóa thù thành bạn.
Giang Trần thấy thần điểu Chu Tước kiên quyết như vậy, nghĩ lại cũng cảm thấy có đạo lý, cho nên không khuyên nhủ nữa.
thần điểu Chu Tước cho dù không ở thời kỳ đỉnh phong thì thực lực của nó vẫn ở trên đầu quái vật lớn này. Chỉ là đầu quái vật này có ưu thế địa lợi, sức chiến đấu có thể phát huy mạnh mẽ.
Hơn nữa lực phòng ngự của nó rất mạnh, mượn nhờ ưu thế hải vực này, trên cơ bản có thể bảo vệ tính mạng, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể tạo thành uy hiếp nhất định với thần điểu Chu Tước.
Ngay từ đầu thần điểu Chu Tước ở trên không phát động công kích, tuy rằng có thể đánh trúng đầu quái vật lớn nyaf, thế nhưng lại không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng.
Muốn hình thành vết thương trí mạng, nhất định phải rút ngắn phạm vi công kích. Mà muốn rút ngắn phạm vi công kích, nhất định phải hạ thấp độ cao, đến tầng trời thấp mới tiến hành chém giết.
Nhưng mà chém giết trong tầng trời thấp, lực công kích đề cao, nhưng nguy hiểm cũng tăng lên. Bởi vì tác chiến trong tầng trời thấp, tùy thời sẽ gặp phản kích của đầu quái vật lớn này.
Một khi không cẩn thận bị đầu quái vật lớn này cuốn vào hải vực, cho dù là thần điểu Chu Tước sợ rằng cũng ăn thiệt thòi lớn, thậm chí có khả năng vẫn lạc cũng không biết chừng.
Dù sao thần điểu Chu Tước không phải là sinh linh thuộc vùng hải vực này, ở vùng hải vực này tự nhiên phải chịu thiệt.
Giang Trần ở trên không trung, nhìn qua chiến đấu thảm thiết, hắn cũng có thể cảm nhận được thần điểu Chu Tước đang phẫn nộ. Với tư cách là thần điểu thượng cổ, bị một sinh linh còn xa không bằng nó quấy rầy, không thể nghi ngờ sẽ vô cùng phẫn nộ, cảm thấy tự tôn của mình bị mạo phạm thật sâu.
Giang Trần cũng âm thầm cảm thán:
- Đầu quái vật kia mượn vào ưu thế địa lợi, không ngờ lại có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại với Chu Tước tiền bối. Xem ra quả thực không thể coi thường đầu quái vật này.
Giang Trần quan sát trận chiến này, lại không có nhàn rỗi mà nghiêm túc quan sát mỗi một chi tiết, ý đồ tìm ra nhược điểm của đầu quái vật kia.
Hắn tin chắc rằng đầu quái vật này nhất định có nhược điểm.
Nhìn ước cừng gần nửa canh giờ, Giang Trần rốt cuộc cũng nhìn ra chút môn đạo. Quái vật kia mỗi lần chính diện giao chiến với thần điểu Chu Tước, đều hy vọng giương cao cái đầu, chính diện nghênh đón thần điểu Chu Tước.
Mỗi lần lúc thần điểu Chu Tước di chuyển, nó luôn di chuyển theo trong hải vực, cam đoan mình đối mặt với thần điểu Chu Tước.
Mặc dù có đôi khi không theo kịp tốc độ của thần điểu Chu Tước, nó cũng biết dùng cái đầu mình tạo thành góc độ vặn vẹo, làm cho trán mình đối diện với thần điểu Chu Tước.
Mà khi nó ngửa đầu, mỗi lần đều bảo hộ vị trí gáy cực kỳ chặt chẽ, giống như sợ bộc lộ ra vậy.
Phát hiện này khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc.
Hắn triệu hồi ra Long Tiểu Huyền, Giang Trần dặn dò:
- Long huynh, đợi lát nữa ngươi thừa dịp Chu Tước tiền bối giao chiến với đầu quái vật kia, ngươi đi đánh lén nó một chút. Nhớ kỹ, an toàn của bản thân là ưu tiên hàng đầu.
Long Tiểu Huyền hừ lạnh:
- Rồng về biển cả, đây là địa bàn long tộc chúng ta, ta há phải sợ đầu quái vật cấp thấp này sao?
Trí nhớ Long tộc không ngừng thức tỉnh, khí chất vương giả trong người Long Tiểu Huyền cũng ngày càng dày đặc. Lúc nói chuyện đã có khí độ của thần thú thượng cổ.
- Bắt đầu.
Giang Trần đồng thời thúc dục Thánh Long cung, ẩn mình trong hư không.
Long Tiểu Huyền dùng Chân Long chi thân, biến ảo pháp thân, tiếng long ngâm vang lên, một mảnh hải vực lập tức yên tĩnh. Đám quái vật chung quanh nghe thấy tiếng long ngâm, ánh mắt run lên. Trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi từ bản năng.
Vội vàng ngửa đầu nhìn chung quanh, trong mắt mang theo sự sợ hãi nồng đậm.
Long uy, cho dù Long Tiểu Huyền mới bước vào Thiên Vị, nhưng Long uy phát ra đối với sinh linh vùng hải vực này vẫn có lực uy hiếp trời sinh.
Long Tiểu Huyền ở trong hư không đánh ra một trảo.
Cự trảo trong hư không mang theo lực lượng lôi điện đáng sợ trực tiếp chộp vào gáy đầu cự thú kia.
Đầu cự thú kia nhìn thấy pháp thân Chân long, đầu co rụt lại, không ngờ lại không dám chọi cứng, trực tiếp co mình chìm xuống đáy hải vực. Long Tiểu Huyền không có dừng lại mà trực tiếp đi xuống hải vực đuổi theo.
Đầu cự thú kia hốt hoảng không thôi, tốc độ cực nhanh, chạy như bay về phía hải vực bên cạnh. Hiển nhiên nó đã khủng hoảng. Hải vực này bỗng nhiên xuất hiện Chân Long, Chu Tước đây đều là thần thú đáng sợ ở thời kỳ thượng cổ. Tuy rằng đầu quái vật này còn chưa giao thủ qua với Chân long. Nhưng mà là sinh linh ở dưới nước, trong trí nhớ, bản năng của chúng đã có quan niệm đáng sợ này. Cho rằng Long tộc là vua hải vực, là tồn tại không thể chiến thắng.
Cho nên thần điểu Chu Tước cường đại không có dọa được đầu cự thú này, mà Long Tiểu Huyền xuất mã lại có thể dọa cho đầu cự thú này sợ hãi chạy trốn.
Cảnh này khiến cho Giang Trần dở khóc dở cười.
Tay giương Thánh Long cung mà dở khóc dở cười, hắn vốn muốn tìm cơ hội, công kích gáy đầu quái vật lớn này một chút, nhìn xem phải chăng là sơ hở hay không.
Không ngờ đầu quái vật kia lại trực tiếp bỏ chạy như vậy, một chút cơ hội cũng không cho hắn.
Thấy thần điểu Chu Tước, Giang Trần có chút áy náy nói:
- thần điểu Chu Tước, ngại quá, là ta tự mình chủ trương. Thi Tì địa ngục đảo ngay trước mắt, tiền bối quả thực không cần phải tự mình hao tổn với đầu hung thú kia. Đây là hải vực, là địa bàn của nó, tiền bối thi tiêu hao với nó cũng không có ý nghĩa gì. Đến Thi Tì địa ngục đảo, đến lúc đó chính là địa bàn của tiền bối, nó dám đi quấy rối, tiền bối có thể diệt được nó.
Giang Trần cũng sợ trong lòng thần điểu Chu Tước mất hứng, cho nên đành phải an ủi một chút.
thần điểu Chu Tước cười khổ nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, ngươi cho rằng bản linh sẽ trách cứ ngơi sao? Ngươi cũng xuất phát từ long tốt, bản linh biết rõ trong lòng. Rốt cuộc vẫn là Chân Long nhất tộc trấn áp được đầu quái vật kia, xem ra Chu Tước nhất tộc ta, ở phương diện tên tuổi không bằng Chân Long nhất tộc a.
Giang Trần cười nói.
Hơn nữa đầu quái vật kia cũng giảo hoạt, khi nó phát hiện ra thân thể khổng lồ của mình trở thành mục tiêu công kích của thần điểu Chu Tước, nó cũng trở nên đối trá, đem pháp thân cực lớn chìm xuống hải vực, chỉ lộ ra đầu cà cổ, lợi dụng ưu thế hải vực, bắt đầu quần nhau với thần điểu Chu Tước.
Nhưng mà Giang Trần thấy thế, lại nhắc nhở:
- Chu Tước tiền bối, không cần ham chiến, chúng ta đi trước, sau đó lại tới thu thập đầu quái vật này.
thần điểu Chu Tước lại nói:
- Hiện tại đi qua, cho dù tới được Thi Tì địa ngục đảo thì có cũng tới quấy rối. Loại yêu linh thế này, hoặc là thu phục, hoặc là chém giết nó. Nếu không không có khả năng nó hóa thù thành bạn.
Giang Trần thấy thần điểu Chu Tước kiên quyết như vậy, nghĩ lại cũng cảm thấy có đạo lý, cho nên không khuyên nhủ nữa.
thần điểu Chu Tước cho dù không ở thời kỳ đỉnh phong thì thực lực của nó vẫn ở trên đầu quái vật lớn này. Chỉ là đầu quái vật này có ưu thế địa lợi, sức chiến đấu có thể phát huy mạnh mẽ.
Hơn nữa lực phòng ngự của nó rất mạnh, mượn nhờ ưu thế hải vực này, trên cơ bản có thể bảo vệ tính mạng, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể tạo thành uy hiếp nhất định với thần điểu Chu Tước.
Ngay từ đầu thần điểu Chu Tước ở trên không phát động công kích, tuy rằng có thể đánh trúng đầu quái vật lớn nyaf, thế nhưng lại không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng.
Muốn hình thành vết thương trí mạng, nhất định phải rút ngắn phạm vi công kích. Mà muốn rút ngắn phạm vi công kích, nhất định phải hạ thấp độ cao, đến tầng trời thấp mới tiến hành chém giết.
Nhưng mà chém giết trong tầng trời thấp, lực công kích đề cao, nhưng nguy hiểm cũng tăng lên. Bởi vì tác chiến trong tầng trời thấp, tùy thời sẽ gặp phản kích của đầu quái vật lớn này.
Một khi không cẩn thận bị đầu quái vật lớn này cuốn vào hải vực, cho dù là thần điểu Chu Tước sợ rằng cũng ăn thiệt thòi lớn, thậm chí có khả năng vẫn lạc cũng không biết chừng.
Dù sao thần điểu Chu Tước không phải là sinh linh thuộc vùng hải vực này, ở vùng hải vực này tự nhiên phải chịu thiệt.
Giang Trần ở trên không trung, nhìn qua chiến đấu thảm thiết, hắn cũng có thể cảm nhận được thần điểu Chu Tước đang phẫn nộ. Với tư cách là thần điểu thượng cổ, bị một sinh linh còn xa không bằng nó quấy rầy, không thể nghi ngờ sẽ vô cùng phẫn nộ, cảm thấy tự tôn của mình bị mạo phạm thật sâu.
Giang Trần cũng âm thầm cảm thán:
- Đầu quái vật kia mượn vào ưu thế địa lợi, không ngờ lại có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại với Chu Tước tiền bối. Xem ra quả thực không thể coi thường đầu quái vật này.
Giang Trần quan sát trận chiến này, lại không có nhàn rỗi mà nghiêm túc quan sát mỗi một chi tiết, ý đồ tìm ra nhược điểm của đầu quái vật kia.
Hắn tin chắc rằng đầu quái vật này nhất định có nhược điểm.
Nhìn ước cừng gần nửa canh giờ, Giang Trần rốt cuộc cũng nhìn ra chút môn đạo. Quái vật kia mỗi lần chính diện giao chiến với thần điểu Chu Tước, đều hy vọng giương cao cái đầu, chính diện nghênh đón thần điểu Chu Tước.
Mỗi lần lúc thần điểu Chu Tước di chuyển, nó luôn di chuyển theo trong hải vực, cam đoan mình đối mặt với thần điểu Chu Tước.
Mặc dù có đôi khi không theo kịp tốc độ của thần điểu Chu Tước, nó cũng biết dùng cái đầu mình tạo thành góc độ vặn vẹo, làm cho trán mình đối diện với thần điểu Chu Tước.
Mà khi nó ngửa đầu, mỗi lần đều bảo hộ vị trí gáy cực kỳ chặt chẽ, giống như sợ bộc lộ ra vậy.
Phát hiện này khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc.
Hắn triệu hồi ra Long Tiểu Huyền, Giang Trần dặn dò:
- Long huynh, đợi lát nữa ngươi thừa dịp Chu Tước tiền bối giao chiến với đầu quái vật kia, ngươi đi đánh lén nó một chút. Nhớ kỹ, an toàn của bản thân là ưu tiên hàng đầu.
Long Tiểu Huyền hừ lạnh:
- Rồng về biển cả, đây là địa bàn long tộc chúng ta, ta há phải sợ đầu quái vật cấp thấp này sao?
Trí nhớ Long tộc không ngừng thức tỉnh, khí chất vương giả trong người Long Tiểu Huyền cũng ngày càng dày đặc. Lúc nói chuyện đã có khí độ của thần thú thượng cổ.
- Bắt đầu.
Giang Trần đồng thời thúc dục Thánh Long cung, ẩn mình trong hư không.
Long Tiểu Huyền dùng Chân Long chi thân, biến ảo pháp thân, tiếng long ngâm vang lên, một mảnh hải vực lập tức yên tĩnh. Đám quái vật chung quanh nghe thấy tiếng long ngâm, ánh mắt run lên. Trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi từ bản năng.
Vội vàng ngửa đầu nhìn chung quanh, trong mắt mang theo sự sợ hãi nồng đậm.
Long uy, cho dù Long Tiểu Huyền mới bước vào Thiên Vị, nhưng Long uy phát ra đối với sinh linh vùng hải vực này vẫn có lực uy hiếp trời sinh.
Long Tiểu Huyền ở trong hư không đánh ra một trảo.
Cự trảo trong hư không mang theo lực lượng lôi điện đáng sợ trực tiếp chộp vào gáy đầu cự thú kia.
Đầu cự thú kia nhìn thấy pháp thân Chân long, đầu co rụt lại, không ngờ lại không dám chọi cứng, trực tiếp co mình chìm xuống đáy hải vực. Long Tiểu Huyền không có dừng lại mà trực tiếp đi xuống hải vực đuổi theo.
Đầu cự thú kia hốt hoảng không thôi, tốc độ cực nhanh, chạy như bay về phía hải vực bên cạnh. Hiển nhiên nó đã khủng hoảng. Hải vực này bỗng nhiên xuất hiện Chân Long, Chu Tước đây đều là thần thú đáng sợ ở thời kỳ thượng cổ. Tuy rằng đầu quái vật này còn chưa giao thủ qua với Chân long. Nhưng mà là sinh linh ở dưới nước, trong trí nhớ, bản năng của chúng đã có quan niệm đáng sợ này. Cho rằng Long tộc là vua hải vực, là tồn tại không thể chiến thắng.
Cho nên thần điểu Chu Tước cường đại không có dọa được đầu cự thú này, mà Long Tiểu Huyền xuất mã lại có thể dọa cho đầu cự thú này sợ hãi chạy trốn.
Cảnh này khiến cho Giang Trần dở khóc dở cười.
Tay giương Thánh Long cung mà dở khóc dở cười, hắn vốn muốn tìm cơ hội, công kích gáy đầu quái vật lớn này một chút, nhìn xem phải chăng là sơ hở hay không.
Không ngờ đầu quái vật kia lại trực tiếp bỏ chạy như vậy, một chút cơ hội cũng không cho hắn.
Thấy thần điểu Chu Tước, Giang Trần có chút áy náy nói:
- thần điểu Chu Tước, ngại quá, là ta tự mình chủ trương. Thi Tì địa ngục đảo ngay trước mắt, tiền bối quả thực không cần phải tự mình hao tổn với đầu hung thú kia. Đây là hải vực, là địa bàn của nó, tiền bối thi tiêu hao với nó cũng không có ý nghĩa gì. Đến Thi Tì địa ngục đảo, đến lúc đó chính là địa bàn của tiền bối, nó dám đi quấy rối, tiền bối có thể diệt được nó.
Giang Trần cũng sợ trong lòng thần điểu Chu Tước mất hứng, cho nên đành phải an ủi một chút.
thần điểu Chu Tước cười khổ nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, ngươi cho rằng bản linh sẽ trách cứ ngơi sao? Ngươi cũng xuất phát từ long tốt, bản linh biết rõ trong lòng. Rốt cuộc vẫn là Chân Long nhất tộc trấn áp được đầu quái vật kia, xem ra Chu Tước nhất tộc ta, ở phương diện tên tuổi không bằng Chân Long nhất tộc a.
Giang Trần cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.