Chương 549: Kế sách âm độc 1
Lê Thiên
30/10/2016
Chương 550 Kế sách âm độc 1
Cái mã thí tâng bốc này, lại làm cho Quách Nhân có chút xấu hổ, muốn nói Địa Linh khu, hắn tự nhận mình rất xứng.
Thế nhưng mà Thiên Linh khu, mặc dù hắn lại kiêu ngạo tự tin, cũng biết mình cách Thiên Linh khu còn kém xa lắm. Thiên Linh khu, cũng không phải Quách Nhân hắn có tư cách giao thiệp.
Có thể vào Thiên Linh khu, kia đều là đệ tử quan trọng trong tông môn.
Khoát tay chặn lại, ngăn đám đồng môn mã thí tâng bốc như nước thủy triều, Quách Nhân quay đầu hỏi:
- Thành Lan, thương thế của ca ca ngươi như thế nào?
- Đan dược của Quách sư huynh diệu dụng vô cùng, ca ta hắn đã khôi phục tri giác, có lẽ qua mấy ngày, liền có thể khôi phục sáu bảy thành công lực. Bất quá kế hoạch tác chiến của hắn, lại hỏng hết toàn bộ.
Ngữ khí của Thành Lan có chút uể oải, lập tức hung ác nói.
- Cái này đều do tên súc sinh kia, một hương dã thất phu, lại dám vô lễ. Quách sư huynh, thực hi vọng chứng kiến ngươi ở trên lôi đài, hung hăng hành hạ chết hắn.
Quách Nhân gật gật đầu, cũng không có yếu thế.
- Thằng này, tuy cuồng vọng, nhưng lại có một ít thực lực. Muốn hành hạ hắn, mặc dù dùng thực lực của ta, cũng không có trăm phần trăm nắm chắc. Bất quá, thằng này coi trời bằng vung, ngay cả Tử Dương Tông ta cũng không để vào mắt, tội không thể tha!
Quách Nhân nghĩ tới sỉ nhục ngày hôm qua, liền tức giận không thôi.
- Đúng vậy, Quách sư huynh, không thể để cho thằng này tiếp tục hung hăng càn quấy nữa. Bằng không thì, hắn sớm muộn gì cũng sẽ làm hư mất đại kế của Quách sư huynh.
Quách Nhân nghe vậy, trong nội tâm như bị độc xà cắn một phát, thập phần khó chịu.
Lời này không dễ nghe, nhưng là tình hình thực tế. Dùng khí thế của tên kia, đã thắng liên tiếp 30 trận, vượt xa 18 trận của hắn.
Có tên kia, kế hoạch đoạt giải nhất của Quách Nhân hắn, ít có khả năng hoàn thành.
- Cái quán quân này, ta nhất định phải cầm xuống!
Quách Nhân hung dữ huy vũ nắm đấm thoáng một phát, hỏi.
- Các ngươi ai có diệu kế gì không? Đều dùng đầu óc suy nghĩ một chút, ai có thể nghĩ ra diệu kế, Quách Nhân ta nhất định sẽ không bạc đãi.
Những đệ tử Tử Dương Tông này, ở Huyền Linh khu hiển nhiên đều dùng Quách Nhân cầm đầu. Nghe Quách Nhân nói như vậy, ngươi một lời, ta một câu, nhao nhao hiến kế.
Có người chủ trương vụng trộm đòn hiểm đánh Giang Trần một chầu.
Có người chủ trương đầu độc phế tu vi của Giang Trần.
Cũng có người chủ trương dùng lợi ích thu mua Giang Trần, để cho hắn phóng nước, cố ý thua mấy trận. Bởi vì cái gọi là không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ở trước mặt lợi ích to lớn, không tin hắn không khuất phục.
Đương nhiên, cũng có người chủ trương, thu mua người bên cạnh Giang Trần, từ người bên cạnh hắn ra tay, đối phó Giang Trần.
Các loại kế sách, ngược lại là rất nhiều. Bất quá cẩn thận suy diễn, có thể thực hiện lại không có một cái.
Vụng trộm đánh hắn một trận, như thế là ý kiến hay, thế nhưng mà phải đánh thắng mới được a.
Đầu độc hủy tu vi, cái này nghe cũng không tệ, thế nhưng mà phái ai đi đây? Vạn nhất không thành công, sự tình bạo lộ, người mưu đồ việc này, nhất định sẽ khó sống.
Về phần lợi ích thu mua, thoạt nhìn cũng có thể đi, thế nhưng mà, phải bao nhiêu lợi ích, mới có thể để cho thằng này thỏa hiệp, trong nội tâm mọi người cũng không có ngọn nguồn.
Hơn nữa, nói thật ra, bọn họ đều là nhân vật nhị tam lưu ở trong tông môn, có thể có bao nhiêu tài phú đi thu mua người khác?
Về phần thu mua người bên cạnh, cái kế sách này, lại vô nghĩa rồi. Bên người yêu nghiệt kia, chỉ có một Võ Giả Số 2 cùng hắn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tên kia, tính tình so với tên yêu nghiệt càng thối. Thu mua hắn? Sớm hết hy vọng đi.
Đột nhiên, có một tiểu bạch kiểm mặt đỏ răng trắng cười hắc hắc, góp lời nói:
- Quách sư huynh, ta nơi này có một kế, có lẽ có thể thực hiện.
- Cái gì?
Quách Nhân liếc người nọ, nhưng lại không cho là đúng. Thằng này trầm mê nữ sắc, gần đây không cầu phát triển, hắn có thể có kế sách tốt gì? Cho nên, Quách Nhân đối với người này chủ động xin đi giết giặc, lại không có bao nhiêu nhiệt tình.
Tựa hồ tên kia cũng biết Quách Nhân không quá chào đón hắn, lại không giận, cười nói:
- Nếu như nói so đấu vũ lực, Du mỗ ta so với mọi người, khẳng định không bằng. Bất quá, lần này, ta thật đúng là có một kế.
Nói xong, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một bình thuốc.
- Quách sư huynh, đây là thời điểm tiểu đệ thái bổ, dùng một ít dược vật trợ hứng. Lọ thuốc bột này, vô sắc vô vị, chính là cực phẩm gần đây ta mới được. Một khi thúc dục, chí cương chí dương, cấp bậc gần như bạo thể. Nếu như bên cạnh không có năm ba nữ tử, quả quyết không thể đơn giản sử dụng. Bởi vì thuốc này, trong thời gian ngắn, có thể thúc dục dương khí trong cơ thể lao nhanh, đạt tới một loại trạng thái gần như điên cuồng. Nếu như không chiếm được thái bổ kịp thời, huyết mạch bạo liệt, bạo thể mà vong, là rất có khả năng.
Quách Nhân nghe hắn nói liên miên, lúc đầu thì nhíu mày, cảm thấy có nhục nhã nhặn. Bất quá nghe kỹ, hắn tựa hồ nghe ra chút môn đạo rồi.
Trong thời gian ngắn, có thể thúc dục dương khí trong cơ thể lao nhanh!
Đây là mấu chốt!
Dược vật trợ hứng này bá đạo như thế, nếu để cho tên kia không cẩn thận hít vào, hậu quả sẽ ra sao?
Trong Huyền Linh khu, một thời ba khắc, đi đâu tìm nữ tử thái bổ?
Ngược lại cũng không phải không có, Huyền Linh khu có rất nhiều nữ đệ tử của Lưu Vân Tông. Thế nhưng mà, hắn dám đi công nhiên thái bổ sao?
Đây quả thực là muốn chết!
Nếu như không phát tiết được, vậy dương khí lao nhanh, huyết mạch bạo liệt, thậm chí bạo thể mà vong. . .
Trong lúc nhất thời, trên mặt Quách Nhân hiện lên một nụ cười âm hiểm.
- Tiểu Du, kế sách này của ngươi không tệ. Bất quá, kế sách này muốn thành, nhất định phải có người tiếp cận hắn, hơn nữa phải lấy được tín nhiệm của hắn, nói dễ vậy sao?
Quách Nhân cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy kế sách này rất tốt, nhưng mà áp dụng, độ khó rất lớn.
Tiểu Du kia nhận được Quách Nhân tán đồng, thụ sủng nhược kinh, lộ ra nụ cười tia tiện:
- Quách sư huynh, chỗ lợi hại của dược vật, là vô sắc vô vị, chỉ cần rơi vãi một chút ở địa phương hắn phải đi qua, trừ khi hắn không hô hấp, chỉ cần hút vào một chút, hắn liền phiền toái lớn rồi.
- A? Đây rốt cuộc là vật gì? Dược hiệu lại nghịch thiên như thế?
Quách Nhân thoáng cái hưng phấn.
- Thuốc này tên là Thiên Tiên Tiếu, dù Thần Tiên trúng phải, cũng khó kiềm giữ. Dùng chín loại vật chí dương, mọi thứ đều là kỳ dâm chi vật.
- Ân, tuy là như thế, nhưng mà võ giả tu luyện, phòng bị rất mạnh. Ngươi bỏ ở cửa ra vào, cũng chưa hẳn không lộ ra sơ hở.
Quách Nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy bỏ ở cửa ra vào, luôn luôn có một ít dấu vết để lại, dùng tu vi của thằng này, chưa chắc không phát giác ra.
Trên thực tế, bất luận dược vật được xưng vô sắc vô vị gì, cuối cùng đều không có khả năng hoàn toàn vô sắc vô vị.
Mà nhãn lực của Võ Giả, cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Cái mã thí tâng bốc này, lại làm cho Quách Nhân có chút xấu hổ, muốn nói Địa Linh khu, hắn tự nhận mình rất xứng.
Thế nhưng mà Thiên Linh khu, mặc dù hắn lại kiêu ngạo tự tin, cũng biết mình cách Thiên Linh khu còn kém xa lắm. Thiên Linh khu, cũng không phải Quách Nhân hắn có tư cách giao thiệp.
Có thể vào Thiên Linh khu, kia đều là đệ tử quan trọng trong tông môn.
Khoát tay chặn lại, ngăn đám đồng môn mã thí tâng bốc như nước thủy triều, Quách Nhân quay đầu hỏi:
- Thành Lan, thương thế của ca ca ngươi như thế nào?
- Đan dược của Quách sư huynh diệu dụng vô cùng, ca ta hắn đã khôi phục tri giác, có lẽ qua mấy ngày, liền có thể khôi phục sáu bảy thành công lực. Bất quá kế hoạch tác chiến của hắn, lại hỏng hết toàn bộ.
Ngữ khí của Thành Lan có chút uể oải, lập tức hung ác nói.
- Cái này đều do tên súc sinh kia, một hương dã thất phu, lại dám vô lễ. Quách sư huynh, thực hi vọng chứng kiến ngươi ở trên lôi đài, hung hăng hành hạ chết hắn.
Quách Nhân gật gật đầu, cũng không có yếu thế.
- Thằng này, tuy cuồng vọng, nhưng lại có một ít thực lực. Muốn hành hạ hắn, mặc dù dùng thực lực của ta, cũng không có trăm phần trăm nắm chắc. Bất quá, thằng này coi trời bằng vung, ngay cả Tử Dương Tông ta cũng không để vào mắt, tội không thể tha!
Quách Nhân nghĩ tới sỉ nhục ngày hôm qua, liền tức giận không thôi.
- Đúng vậy, Quách sư huynh, không thể để cho thằng này tiếp tục hung hăng càn quấy nữa. Bằng không thì, hắn sớm muộn gì cũng sẽ làm hư mất đại kế của Quách sư huynh.
Quách Nhân nghe vậy, trong nội tâm như bị độc xà cắn một phát, thập phần khó chịu.
Lời này không dễ nghe, nhưng là tình hình thực tế. Dùng khí thế của tên kia, đã thắng liên tiếp 30 trận, vượt xa 18 trận của hắn.
Có tên kia, kế hoạch đoạt giải nhất của Quách Nhân hắn, ít có khả năng hoàn thành.
- Cái quán quân này, ta nhất định phải cầm xuống!
Quách Nhân hung dữ huy vũ nắm đấm thoáng một phát, hỏi.
- Các ngươi ai có diệu kế gì không? Đều dùng đầu óc suy nghĩ một chút, ai có thể nghĩ ra diệu kế, Quách Nhân ta nhất định sẽ không bạc đãi.
Những đệ tử Tử Dương Tông này, ở Huyền Linh khu hiển nhiên đều dùng Quách Nhân cầm đầu. Nghe Quách Nhân nói như vậy, ngươi một lời, ta một câu, nhao nhao hiến kế.
Có người chủ trương vụng trộm đòn hiểm đánh Giang Trần một chầu.
Có người chủ trương đầu độc phế tu vi của Giang Trần.
Cũng có người chủ trương dùng lợi ích thu mua Giang Trần, để cho hắn phóng nước, cố ý thua mấy trận. Bởi vì cái gọi là không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ở trước mặt lợi ích to lớn, không tin hắn không khuất phục.
Đương nhiên, cũng có người chủ trương, thu mua người bên cạnh Giang Trần, từ người bên cạnh hắn ra tay, đối phó Giang Trần.
Các loại kế sách, ngược lại là rất nhiều. Bất quá cẩn thận suy diễn, có thể thực hiện lại không có một cái.
Vụng trộm đánh hắn một trận, như thế là ý kiến hay, thế nhưng mà phải đánh thắng mới được a.
Đầu độc hủy tu vi, cái này nghe cũng không tệ, thế nhưng mà phái ai đi đây? Vạn nhất không thành công, sự tình bạo lộ, người mưu đồ việc này, nhất định sẽ khó sống.
Về phần lợi ích thu mua, thoạt nhìn cũng có thể đi, thế nhưng mà, phải bao nhiêu lợi ích, mới có thể để cho thằng này thỏa hiệp, trong nội tâm mọi người cũng không có ngọn nguồn.
Hơn nữa, nói thật ra, bọn họ đều là nhân vật nhị tam lưu ở trong tông môn, có thể có bao nhiêu tài phú đi thu mua người khác?
Về phần thu mua người bên cạnh, cái kế sách này, lại vô nghĩa rồi. Bên người yêu nghiệt kia, chỉ có một Võ Giả Số 2 cùng hắn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tên kia, tính tình so với tên yêu nghiệt càng thối. Thu mua hắn? Sớm hết hy vọng đi.
Đột nhiên, có một tiểu bạch kiểm mặt đỏ răng trắng cười hắc hắc, góp lời nói:
- Quách sư huynh, ta nơi này có một kế, có lẽ có thể thực hiện.
- Cái gì?
Quách Nhân liếc người nọ, nhưng lại không cho là đúng. Thằng này trầm mê nữ sắc, gần đây không cầu phát triển, hắn có thể có kế sách tốt gì? Cho nên, Quách Nhân đối với người này chủ động xin đi giết giặc, lại không có bao nhiêu nhiệt tình.
Tựa hồ tên kia cũng biết Quách Nhân không quá chào đón hắn, lại không giận, cười nói:
- Nếu như nói so đấu vũ lực, Du mỗ ta so với mọi người, khẳng định không bằng. Bất quá, lần này, ta thật đúng là có một kế.
Nói xong, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một bình thuốc.
- Quách sư huynh, đây là thời điểm tiểu đệ thái bổ, dùng một ít dược vật trợ hứng. Lọ thuốc bột này, vô sắc vô vị, chính là cực phẩm gần đây ta mới được. Một khi thúc dục, chí cương chí dương, cấp bậc gần như bạo thể. Nếu như bên cạnh không có năm ba nữ tử, quả quyết không thể đơn giản sử dụng. Bởi vì thuốc này, trong thời gian ngắn, có thể thúc dục dương khí trong cơ thể lao nhanh, đạt tới một loại trạng thái gần như điên cuồng. Nếu như không chiếm được thái bổ kịp thời, huyết mạch bạo liệt, bạo thể mà vong, là rất có khả năng.
Quách Nhân nghe hắn nói liên miên, lúc đầu thì nhíu mày, cảm thấy có nhục nhã nhặn. Bất quá nghe kỹ, hắn tựa hồ nghe ra chút môn đạo rồi.
Trong thời gian ngắn, có thể thúc dục dương khí trong cơ thể lao nhanh!
Đây là mấu chốt!
Dược vật trợ hứng này bá đạo như thế, nếu để cho tên kia không cẩn thận hít vào, hậu quả sẽ ra sao?
Trong Huyền Linh khu, một thời ba khắc, đi đâu tìm nữ tử thái bổ?
Ngược lại cũng không phải không có, Huyền Linh khu có rất nhiều nữ đệ tử của Lưu Vân Tông. Thế nhưng mà, hắn dám đi công nhiên thái bổ sao?
Đây quả thực là muốn chết!
Nếu như không phát tiết được, vậy dương khí lao nhanh, huyết mạch bạo liệt, thậm chí bạo thể mà vong. . .
Trong lúc nhất thời, trên mặt Quách Nhân hiện lên một nụ cười âm hiểm.
- Tiểu Du, kế sách này của ngươi không tệ. Bất quá, kế sách này muốn thành, nhất định phải có người tiếp cận hắn, hơn nữa phải lấy được tín nhiệm của hắn, nói dễ vậy sao?
Quách Nhân cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy kế sách này rất tốt, nhưng mà áp dụng, độ khó rất lớn.
Tiểu Du kia nhận được Quách Nhân tán đồng, thụ sủng nhược kinh, lộ ra nụ cười tia tiện:
- Quách sư huynh, chỗ lợi hại của dược vật, là vô sắc vô vị, chỉ cần rơi vãi một chút ở địa phương hắn phải đi qua, trừ khi hắn không hô hấp, chỉ cần hút vào một chút, hắn liền phiền toái lớn rồi.
- A? Đây rốt cuộc là vật gì? Dược hiệu lại nghịch thiên như thế?
Quách Nhân thoáng cái hưng phấn.
- Thuốc này tên là Thiên Tiên Tiếu, dù Thần Tiên trúng phải, cũng khó kiềm giữ. Dùng chín loại vật chí dương, mọi thứ đều là kỳ dâm chi vật.
- Ân, tuy là như thế, nhưng mà võ giả tu luyện, phòng bị rất mạnh. Ngươi bỏ ở cửa ra vào, cũng chưa hẳn không lộ ra sơ hở.
Quách Nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy bỏ ở cửa ra vào, luôn luôn có một ít dấu vết để lại, dùng tu vi của thằng này, chưa chắc không phát giác ra.
Trên thực tế, bất luận dược vật được xưng vô sắc vô vị gì, cuối cùng đều không có khả năng hoàn toàn vô sắc vô vị.
Mà nhãn lực của Võ Giả, cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.