Chương 2688: Khác nhau, quyết đoán. (2)
Lê Thiên
09/05/2019
Hạ đại thống lĩnh gấp gáp:
- Chết vài thiên tài, ba đại thế gia kia đã có bộ dáng muốn chết muốn sống kia rồi. Nếu như nhóm người này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy ba đại thế gia kia không phải muốn lật tung Hồi Xuân đảo vực chúng ta hay sao?
Đinh tổng thủ lắc đầu nói:
- Không sợ, ta đã chuẩn bị.
Đinh tổng thủ nói xong, bàn tay khẽ lật, trong tay xuất hiện một vật, đây là một khỏa Lưu ảnh thạch.
- Trên đường đi tới đây, còn có những lời vừa rồi, đều ghi lại trên Lưu ảnh thạch này. Dù tương lai ba đại thế gia muốn truy cứu, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm.
Đinh tổng thủ đưa Lưu ảnh thạch cho Hoắc thân vương, nói:
- Thân vương đại nhân, Lưu ảnh thạch này Đinh mỗ giao cho ngài bảo quản. Nếu như tương lai cần, người tùy thời có thể lấy ra.
Hoắc thân vương nghe vậy đại hỉ:
- Tốt, chiêu này của Đinh tổng thủ quả nhiên rất hay. Nếu như thực sự có chuyện không hay xảy ra. Đó là bọn chúng khư khư cố chấp, không có quan hệ với Hồi Xuân đảo vực chúng ta.
Biểu lộ khó coi của Hạ đại thống lĩnh cũng hòa hoãn hơn một chút. Có Lưu ảnh thạch này, hoặc ít hoặc nhiều cũng coi như là chứng cớ nho nhỏ.
Ba đại gia tộc cho dù hung hăng, cũng không có khả năng không nói đạo lý.
Huống chi trong tám đại thế gia, còn có ngũ đại thế gia đối với chiêu đãi của Hồi Xuân đảo vực vô cùng thỏa mãn. Ba gia tộc này cho dù có ngang ngược không nói đạo lý, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
- Chúng ta rút lui.
Hoắc thân vương cũng quyết định, không đi hteo ba đại thế gia kia hồ đồ nữa.
Đinh tổng thủ vung tay lên:
- Rút lui.
Tinh nhuệ Tổng thủ bộ mang theo cũng rút lui ra ngoài.
Hạ đại thống lĩnh đuổi theo, nói:
- Đinh tổng thủ, Hắc Yểm sơn mạch này nếu như đi xuyên qua, sẽ tới nơi nào?
Đinh tổng thu nghe vậy, dừng bước nói:
- Hạ đại thống lĩnh sao lại hỏi vậy?
- Ha ha, là ta lo lắng vạn nhất hai thí luyện giả kia thực sự xông qua Hắc Yểm sơn mạch, chẳng phải để cho bọn chúng chạy thoát rồi sao?
- Không có khả năng.
Đinh tổng thủ kiên định lắc đầu:
- Hắc Yểm sơn mạch nào có dễ dàng xuyên qua như vậy? Hạ đại thống lĩnh nghĩ nhiều rồi.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu như hai người kia thực sự là hung thủ, thì tuyệt đối không phải là người đơn giản. Ngươi ngẫm lại mà xem, Đinh tổng thủ ngươi là địa đầu xà ở Hắc Yểm sơn mạch này, dẫn đội đuổi giết người ta mấy ngày nay, đều không tìm thấy nửa điểm dấu vết để lại. Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh hai người này tuyệt đối không tầm thường. Vạn nhất để cho bọn chúng thành công xuyên qua thì sao?
Hoắc thân vương cũng dừng lại, nói:
- Đúng vậy a, không thể không đề phòng.
- Thân vương đại nhân, Hạ đại thống lĩnh, các ngươi lo lắng quá rồi. Từ xưa tới nay có ghi lại, không có mấy người có thể đi ngang thành công Hắc Yểm sơn mạch. Hơn nữa chỗ hạch tâm của Hắc Yểm sơn mạch nghe nói có cấm chế cổ xưa vô cùng đáng sợ. Có đầu mối then chốt của trận pháp thượng cổ. Chung quanh cấm chế cường đại, bất luận là sinh linh nào đều không thể tới gần chứ đừng nói là xuyên qua.
Ngữ khí của Đinh tổng thủ kiên định vô cùng.
- Như vậy đi.
Hoắc thân vương ngẫm lại:
- Chúng ta phái ra một đám tinh nhuệ, phái tới lối ra bên kia Hắc Yểm sơn mạch, mai phục tại đó. Đến ôm cây đợi thỏ. Cho dù bọn chúng thực sự không đi qua được, nhiều lắc chỉ tiêu hao một chút nhân lực, cũng không có bao nhiêu tổn thất. Nhưng vạn nhất bọn chúng đi qua thành công, lại có thể chặn giết được ở đó. Có thể tránh cho bọn chúng uy hiếp tới trận pháp biên giới Đông Duyên đảo, thoát khỏi Đông Duyên đảo.
Ba đại thế gia sau khi xé rách da mặt với Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ, lộ tuyến tiến lên càng trở nên gấp gáp, trên đường đi bọn họ không hề lảng trách các loại cơ quan, trận pháp nào, chỉ cần gặp ở giữa đường là phá hủy.
Loại phương thức tiến lên này, không thể nghi ngờ làm tăng hiệu suất lên rất cao.
Nhưng mà loại phương thức đơn giản mà thô bạo này cũng dễ dàng đánh rắn động cỏ.
- Tuyên Toản đạo hữu, Tiết Dực đạo hữu, nghe Khuông mỗ nói môt câu.
Vài thời thần sau, Khuông Hãn dường như cũng biết loại phương thức này quá đơn giản.
Lập tức hắn phát ra liên lạc với người hai đại thế gia còn lại.
Ba đại thế gia lại lần nữa tụ tập lại một chỗ.
- Khuông Hãn đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không?
Tiết Dực hỏi.
- Ta luôn tự hỏi tới lời nói của Đinh tổng thủ kia. Lão tiểu tử này tuy rằng thái độ không tốt, nhưng mà lời nói của hắn cũng không phải là không có đạo lý. Địa phương quỷ quái này chỉ sợ thực sự là cấm địa truyền thừa từ thượng cổ. Chúng ta xông như vậy, dùng nhân thủ của chúng ta, chỉ sợ không chịu được quá nhiều tổn thương.
Lần này tám đại thế gia tới thăm Hồi Xuân đảo vực, mang tới đều là tinh anh, nhưng mà nhân số lại không nhiều.
Mỗi một gia tộc, kể cả cao tầng và thiên tài trẻ tuổi cùng với một ít cận vệ, ước chừng hơn mười người.
Ba gia tộc cộng lại với nhau cũng chỉ hơn trăm người.
Hơn trăm người này muốn triển khai thần thức tìm tòi trong Hắc Yểm sơn mạch to lớn như vậy, không thể nghi ngờ lại không thực tế. Bởi vì năng lực bao phủ không có mạnh như vậy.
Trước đó triển khai thần thức tìm tòi là bởi vì có tinh nhuệ Hồi Xuân đảo vực kia, cùng với tinh nhuệ Đông Duyên đảo, còn có tinh nhuệ của tất cả các thế lực lớn trong Đông Duyên đảo.
Nhân thủ nhiều, ưu thế lớn.
Hiện tại nhân thủ chợt giảm, còn muốn thông qua phương thức trước đó tìm tòi, rõ ràng không quá thực dụng.
- Đạo hữu nói rất có lý, chúng ta ở phương diện nhân thủ quả thực là giật gấu vá vai, không ổn. Hơn nữa hai tiểu tặc này dường như vô cùng giảo hoạt, đoạn đường này rõ ràng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
- Đúng vậy a. Tiết mỗ hiện tại cũng không nhịn được hoài nghi, liệu có phải chúng ta đoán sai? Căn bản không có cái gọi là hung thủ tồn tại?
Khuông Hãn nhíu mày:
- Không có khả năng, hung thủ nhất định là có.
Tuyên Toản cũng gật đầu:
- Người giả mạo Tuyên Duệ nhất định là hung thủ. Có người nhìn thấy hắn trốn vào Hắc Yểm sơn mạch này, chẳng lẽ hắn có thể biến mất giống như không khí hay sao?
Tiết Dực gật đầu nói:
- Được rồi, nhị vị đạo hữu cảm thấy trước mắt chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Vì kế hoạch hiện tại chúng ta không thể có tư tâm, phải xuất ra một chút bản lĩnh thực sự.
Khuông Hãn lạnh lùng nói:
- Ta có một bộ bí pháp truy tung, vô cùng hao phí thần thức. Có thể trong vòng phạm vi ngàn dặm nắm bắt tất cả thần thức yếu ớt đang chấn động. Bộ bí pháp này không có cách nào thi triển dài hơi, cho nên cần nhị vị hợp trợ một phen.
- Ồ?
Tuyên Toản lập tức hào hứng:
- hiệp trợ thế nào?
- Khi ta thi triển bộ bí pháp này, cần nhị vị không ngừng truyền thần thức cho ta sử dụng. Thần thức của ba người chúng ta thay phiên cung ứng, có thể khiến cho bí pháp này kéo dài. Chỉ cần tập trung được hành tung của đối phương, đối phương cuối cùng cũng chỉ là tu sĩ Đế cảnh. Dù có thực lực Thiên Vị, cuối cùng cũng khó tránh khỏi chúng ta đuổi giết.
- Chết vài thiên tài, ba đại thế gia kia đã có bộ dáng muốn chết muốn sống kia rồi. Nếu như nhóm người này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy ba đại thế gia kia không phải muốn lật tung Hồi Xuân đảo vực chúng ta hay sao?
Đinh tổng thủ lắc đầu nói:
- Không sợ, ta đã chuẩn bị.
Đinh tổng thủ nói xong, bàn tay khẽ lật, trong tay xuất hiện một vật, đây là một khỏa Lưu ảnh thạch.
- Trên đường đi tới đây, còn có những lời vừa rồi, đều ghi lại trên Lưu ảnh thạch này. Dù tương lai ba đại thế gia muốn truy cứu, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm.
Đinh tổng thủ đưa Lưu ảnh thạch cho Hoắc thân vương, nói:
- Thân vương đại nhân, Lưu ảnh thạch này Đinh mỗ giao cho ngài bảo quản. Nếu như tương lai cần, người tùy thời có thể lấy ra.
Hoắc thân vương nghe vậy đại hỉ:
- Tốt, chiêu này của Đinh tổng thủ quả nhiên rất hay. Nếu như thực sự có chuyện không hay xảy ra. Đó là bọn chúng khư khư cố chấp, không có quan hệ với Hồi Xuân đảo vực chúng ta.
Biểu lộ khó coi của Hạ đại thống lĩnh cũng hòa hoãn hơn một chút. Có Lưu ảnh thạch này, hoặc ít hoặc nhiều cũng coi như là chứng cớ nho nhỏ.
Ba đại gia tộc cho dù hung hăng, cũng không có khả năng không nói đạo lý.
Huống chi trong tám đại thế gia, còn có ngũ đại thế gia đối với chiêu đãi của Hồi Xuân đảo vực vô cùng thỏa mãn. Ba gia tộc này cho dù có ngang ngược không nói đạo lý, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
- Chúng ta rút lui.
Hoắc thân vương cũng quyết định, không đi hteo ba đại thế gia kia hồ đồ nữa.
Đinh tổng thủ vung tay lên:
- Rút lui.
Tinh nhuệ Tổng thủ bộ mang theo cũng rút lui ra ngoài.
Hạ đại thống lĩnh đuổi theo, nói:
- Đinh tổng thủ, Hắc Yểm sơn mạch này nếu như đi xuyên qua, sẽ tới nơi nào?
Đinh tổng thu nghe vậy, dừng bước nói:
- Hạ đại thống lĩnh sao lại hỏi vậy?
- Ha ha, là ta lo lắng vạn nhất hai thí luyện giả kia thực sự xông qua Hắc Yểm sơn mạch, chẳng phải để cho bọn chúng chạy thoát rồi sao?
- Không có khả năng.
Đinh tổng thủ kiên định lắc đầu:
- Hắc Yểm sơn mạch nào có dễ dàng xuyên qua như vậy? Hạ đại thống lĩnh nghĩ nhiều rồi.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu như hai người kia thực sự là hung thủ, thì tuyệt đối không phải là người đơn giản. Ngươi ngẫm lại mà xem, Đinh tổng thủ ngươi là địa đầu xà ở Hắc Yểm sơn mạch này, dẫn đội đuổi giết người ta mấy ngày nay, đều không tìm thấy nửa điểm dấu vết để lại. Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh hai người này tuyệt đối không tầm thường. Vạn nhất để cho bọn chúng thành công xuyên qua thì sao?
Hoắc thân vương cũng dừng lại, nói:
- Đúng vậy a, không thể không đề phòng.
- Thân vương đại nhân, Hạ đại thống lĩnh, các ngươi lo lắng quá rồi. Từ xưa tới nay có ghi lại, không có mấy người có thể đi ngang thành công Hắc Yểm sơn mạch. Hơn nữa chỗ hạch tâm của Hắc Yểm sơn mạch nghe nói có cấm chế cổ xưa vô cùng đáng sợ. Có đầu mối then chốt của trận pháp thượng cổ. Chung quanh cấm chế cường đại, bất luận là sinh linh nào đều không thể tới gần chứ đừng nói là xuyên qua.
Ngữ khí của Đinh tổng thủ kiên định vô cùng.
- Như vậy đi.
Hoắc thân vương ngẫm lại:
- Chúng ta phái ra một đám tinh nhuệ, phái tới lối ra bên kia Hắc Yểm sơn mạch, mai phục tại đó. Đến ôm cây đợi thỏ. Cho dù bọn chúng thực sự không đi qua được, nhiều lắc chỉ tiêu hao một chút nhân lực, cũng không có bao nhiêu tổn thất. Nhưng vạn nhất bọn chúng đi qua thành công, lại có thể chặn giết được ở đó. Có thể tránh cho bọn chúng uy hiếp tới trận pháp biên giới Đông Duyên đảo, thoát khỏi Đông Duyên đảo.
Ba đại thế gia sau khi xé rách da mặt với Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ, lộ tuyến tiến lên càng trở nên gấp gáp, trên đường đi bọn họ không hề lảng trách các loại cơ quan, trận pháp nào, chỉ cần gặp ở giữa đường là phá hủy.
Loại phương thức tiến lên này, không thể nghi ngờ làm tăng hiệu suất lên rất cao.
Nhưng mà loại phương thức đơn giản mà thô bạo này cũng dễ dàng đánh rắn động cỏ.
- Tuyên Toản đạo hữu, Tiết Dực đạo hữu, nghe Khuông mỗ nói môt câu.
Vài thời thần sau, Khuông Hãn dường như cũng biết loại phương thức này quá đơn giản.
Lập tức hắn phát ra liên lạc với người hai đại thế gia còn lại.
Ba đại thế gia lại lần nữa tụ tập lại một chỗ.
- Khuông Hãn đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không?
Tiết Dực hỏi.
- Ta luôn tự hỏi tới lời nói của Đinh tổng thủ kia. Lão tiểu tử này tuy rằng thái độ không tốt, nhưng mà lời nói của hắn cũng không phải là không có đạo lý. Địa phương quỷ quái này chỉ sợ thực sự là cấm địa truyền thừa từ thượng cổ. Chúng ta xông như vậy, dùng nhân thủ của chúng ta, chỉ sợ không chịu được quá nhiều tổn thương.
Lần này tám đại thế gia tới thăm Hồi Xuân đảo vực, mang tới đều là tinh anh, nhưng mà nhân số lại không nhiều.
Mỗi một gia tộc, kể cả cao tầng và thiên tài trẻ tuổi cùng với một ít cận vệ, ước chừng hơn mười người.
Ba gia tộc cộng lại với nhau cũng chỉ hơn trăm người.
Hơn trăm người này muốn triển khai thần thức tìm tòi trong Hắc Yểm sơn mạch to lớn như vậy, không thể nghi ngờ lại không thực tế. Bởi vì năng lực bao phủ không có mạnh như vậy.
Trước đó triển khai thần thức tìm tòi là bởi vì có tinh nhuệ Hồi Xuân đảo vực kia, cùng với tinh nhuệ Đông Duyên đảo, còn có tinh nhuệ của tất cả các thế lực lớn trong Đông Duyên đảo.
Nhân thủ nhiều, ưu thế lớn.
Hiện tại nhân thủ chợt giảm, còn muốn thông qua phương thức trước đó tìm tòi, rõ ràng không quá thực dụng.
- Đạo hữu nói rất có lý, chúng ta ở phương diện nhân thủ quả thực là giật gấu vá vai, không ổn. Hơn nữa hai tiểu tặc này dường như vô cùng giảo hoạt, đoạn đường này rõ ràng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
- Đúng vậy a. Tiết mỗ hiện tại cũng không nhịn được hoài nghi, liệu có phải chúng ta đoán sai? Căn bản không có cái gọi là hung thủ tồn tại?
Khuông Hãn nhíu mày:
- Không có khả năng, hung thủ nhất định là có.
Tuyên Toản cũng gật đầu:
- Người giả mạo Tuyên Duệ nhất định là hung thủ. Có người nhìn thấy hắn trốn vào Hắc Yểm sơn mạch này, chẳng lẽ hắn có thể biến mất giống như không khí hay sao?
Tiết Dực gật đầu nói:
- Được rồi, nhị vị đạo hữu cảm thấy trước mắt chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Vì kế hoạch hiện tại chúng ta không thể có tư tâm, phải xuất ra một chút bản lĩnh thực sự.
Khuông Hãn lạnh lùng nói:
- Ta có một bộ bí pháp truy tung, vô cùng hao phí thần thức. Có thể trong vòng phạm vi ngàn dặm nắm bắt tất cả thần thức yếu ớt đang chấn động. Bộ bí pháp này không có cách nào thi triển dài hơi, cho nên cần nhị vị hợp trợ một phen.
- Ồ?
Tuyên Toản lập tức hào hứng:
- hiệp trợ thế nào?
- Khi ta thi triển bộ bí pháp này, cần nhị vị không ngừng truyền thần thức cho ta sử dụng. Thần thức của ba người chúng ta thay phiên cung ứng, có thể khiến cho bí pháp này kéo dài. Chỉ cần tập trung được hành tung của đối phương, đối phương cuối cùng cũng chỉ là tu sĩ Đế cảnh. Dù có thực lực Thiên Vị, cuối cùng cũng khó tránh khỏi chúng ta đuổi giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.