Chương 211: Khách đến thăm thần bí 2
Lê Thiên
30/10/2016
Chương 211 Khách đến thăm thần bí 2
- Không có chỗ dựa...
Giang Trần nhớ tới ân oán giữa mình cùng Long gia, nhớ tới Long Cư Tuyết, nói lên chỗ dựa, điểm này, thật đúng là cùng Diệp Dung có chút tương tự.
- Giang Trần, ngươi cũng không có chỗ dựa. Ta nghe nói, ngươi cùng một đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông kết tử thù. Đây cũng chính là nói, ngươi cả đời này, tiến vào tông môn, ít nhất bị phong tỏa một nửa. Nếu như ở lại Đông Phương Vương Quốc, ngươi không có khả năng được bất luận tông môn nào nhìn trúng. Nhưng mà, nếu như ngươi đi Thiên Quế Vương Quốc, liền bất đồng. Tử Dương Tông năng lượng lại lớn, cũng ảnh hưởng không đến Thiên Quế Vương Quốc ta. Bởi vì, người ủng hộ sau lưng Thiên Quế Vương Quốc, là Bảo Thụ Tông một trong bốn đại tông môn.
Bảo Thụ Tông, là ở trong liên minh 16 nước, số ít đại tông môn có thể cùng Tử Dương Tông sánh vai.
- Nói cách khác, nếu như ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc có biểu hiện kiệt xuất, ngày khác bị Bảo Thụ Tông nhìn trúng, tiến vào Bảo Thụ Tông tu hành, cũng có thể xem như một con đường. Bởi như vậy, ngươi không cần lo lắng ngày sau luôn bị Tử Dương Tông nhìn chằm chằm. Có Bảo Thụ Tông bảo hộ, dù đắc tội đệ tử Tử Dương Tông, kia cũng là râu ria. Tại liên minh 16 nước, đệ tử Bảo Thụ Tông, đủ để cùng đệ tử Tử Dương Tông sánh vai.
Ngữ khí của Diệp Dung thong dong, tiếp tục cười nói:
- Cho nên nói, hai người chúng ta giống nhau, lẫn nhau đều cần đối phương. Giang huynh, ta đã nói rõ ngọn nguồn với ngươi, ngươi suy nghĩ một chút a.
Giang Trần trầm tư một lát hỏi:
- Ngươi có kế sách lui địch gì?
Diệp Dung lộ ra một dáng tươi cười ý vị thâm trường:
- Kế sách lui địch của ta vô cùng đơn giản thô bạo, cái kia chính là chém giết Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh Nhâm Phi Long.
- Trong trăm vạn đại quân, lấy thủ cấp thống soái? Cái này... Ngươi cho rằng ta là Linh Đạo cường giả sao?
- Ta biết rõ ngươi không phải Linh Đạo cường giả, nhưng mà ngươi đã từng đối kháng qua Linh Đạo cường giả. Thực lực của ngươi, ta rất có lòng tin. Nhưng mà, muốn ám sát Nhâm Phi Long, còn cần một ít phụ trợ.
- Phụ trợ gì?
Giang Trần hỏi.
- Đương nhiên là Linh khí.
Diệp Dung mỉm cười tầm đó, bỗng nhiên như làm ảo thuật, lấy ra một thanh Trường Cung đen kịt.
Cung này vừa xuất hiện, liền tản mát ra một cỗ khí tức làm cho lòng người kinh sợ.
- Linh cung?
Lông mày Giang Trần có chút nhảy dựng.
Hắn chuyển sinh thế giới này, lý luận tri thức một chút cũng không thiếu, nhưng lại thiếu các loại thực tế, như vũ khí, đan dược cùng với các loại tài liệu...
- Đây là một thanh Linh khí tứ luyện, uy lực phi phàm. Lúc trước nếu Giang huynh có một kiện Linh khí, đối kháng Sở Tinh Hán, cũng không phải không có khả năng.
Giang Trần động tâm, nhưng lại áp chế tham lam.
- Nếu ta thu Linh cung này, liền chẳng khác gì là đáp ứng làm khách khanh của ngươi?
Giang Trần nhàn nhạt hỏi.
- Một mã quy nhất mã. Trước cho mượn cung, sự tình mời ngươi làm khách khanh, về sau chúng ta có thể bàn lại. Điều kiện chúng ta có thể chậm rãi thương lượng.
- Không cần thương lượng, ta đáp ứng ngươi.
Giang Trần trải qua thăm dò, cũng coi như đã đồng ý Diệp Dung này. Hắn nhìn ra được, Diệp Dung này là chân tâm thật ý.
Dù sao Giang gia là khẳng định phải ly khai Đông Phương Vương Quốc, Thiên Quế Vương Quốc, với tư cách một trong bốn Vương Quốc cường đại nhất liên minh 16 nước, có thể xem là một nơi để đi.
Diệp Dung nghe vậy đại hỉ:
- Giang huynh, nói như vậy, ngươi đã đáp ứng.
- Câu nói kia của ngươi nói rất hay, chúng ta đều là vàng giấu trong cát, tạm thời không có sáng lên. Bất quá, ta và ngươi đều không phải loại người cam tâm vĩnh viễn chôn dấu ở trong cát. Có lẽ, ta và ngươi liên thủ, vẫn có thể xem là một loại lựa chọn lý tưởng.
Ba ba ba ba!
Diệp Dung vỗ tay cười to:
- Tốt, thật sự là thống khoái! Giang Trần, Diệp Dung ta thật lâu không có gặp được loại người thống khoái như ngươi rồi, đến, cạn một chén!
Cạch!
Giang Trần chuyển sinh vào thế giới này, một mực bôn ba, cơ hồ không có cơ hội đi ra ngoài gì. Ngoại trừ tiền nhiệm lưu lại Tuyên Bàn tử cùng Hồ Khâu Nhạc, hắn cơ hồ không có bằng hữu.
Câu Ngọc công chúa có lẽ tính toán một cái, nhưng quan hệ của bọn hắn, cơ bản đã vượt ra khỏi phạm trù bằng hữu.
Về phần những người khác, hoặc là thân nhân, hoặc là thủ hạ.
Mà Diệp Dung này, cho hắn cảm giác đầu tiên là nói chuyện rất hợp ý, có thể sinh ra cảm giác bằng hữu. Ít nhất, hai người bọn họ rất hợp nhau!
- Giang huynh, ta và ngươi mới quen đã thân, Đại Vũ cung này ngươi nhận lấy, tính toán là một phần lễ gặp mặt của ta, còn túi tên này, có ba mươi sáu mũi, cùng cung này là nguyên bộ. Bảo cung phối thần tiễn, mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Tâm tình của Diệp Dung rất tốt, cùng Giang Trần uống vài chén rượu, vậy mà phát hiện hai người nói chuyện rất hợp ý.
- Diệp vương tử, ngươi cũng đừng gọi ta Giang huynh, nghĩ đến ngươi có lẽ so với ta lớn hơn một hai tuổi, có thể bảo ta Giang Trần, hoặc là Giang lão đệ.
- Hắc hắc, vậy ta gọi ngươi Giang huynh đệ hoặc là hiền đệ a. Đúng rồi, Giang Trần, cho ngươi Đại Vũ cung này, nhiều lắm chỉ thêm một thành nắm chắc. Muốn giết Nhâm Phi Long, còn không phải vẹn toàn.
Hoàn toàn chính xác, dù có linh cung trong tay, nhưng mà trong thiên quân vạn mã, bên người Nhâm Phi Long cũng không biết có bao nhiêu cường giả bảo vệ, muốn giết Nhâm Phi Long, kia không dễ dàng.
- Hẳn là Diệp huynh ngươi còn có biện pháp gì khác?
- Biện pháp thì có, bất quá lại có chút độc.
Diệp Dung có chút do dự.
- Hai quân giao chiến, không nói tới độc hay không độc. Nếu để Hắc Nguyệt Quốc sát nhập Đông Phương Vương Quốc, Nhâm Phi Long kia tên hiệu Sát Thần, mười phần đồ tể. Con dân Đông Phương Vương Quốc ta, sợ rằng chết phải dùng ngàn vạn đến tính toán.
Diệp Dung gật gật đầu:
- Hai quân giao chiến, xác thực cố kỵ không được nhiều như vậy.
Nói xong, Diệp Dung lại tựa như ảo thuật, tay phải trảo một cái, trên tay rõ ràng nhiều hơn một con rắn toàn thân thanh ban, quấn quanh trên cánh tay Diệp Dung.
Xà này ánh mắt dài mảnh, đầu tam giác, tròng mắt đen lúng liếng, lộ ra một cỗ hung ác đáng sợ.
- Huynh đệ. Xà này, tên là Thất Tinh Liên Nguyệt Xà. Rắn này độc, phi thường quỷ dị, người trúng độc rắn này, huyết dịch toàn thân sẽ sôi trào, lục phủ ngũ tạng phát sinh nhiễu sóng, chậm rãi biến thành quái vật khát máu. Hơn nữa quái vật kia khẩu vị kỳ lạ, sẽ có một loại xúc động ăn uống Nguyên Thủy, đối với người sống cùng máu tươi rất khát vọng. Thử nghĩ thoáng một phát, trăm vạn đại quân, nếu có một nhóm người trúng loại độc này, một cái cắn một cái, như là Thất Tinh Liên Châu, một người tiếp một người xuyến cùng một chỗ. Dùng không được bao lâu, trăm vạn đại quân, sẽ không chiến mà bại.
- Thất Tinh Liên Nguyệt Xà?
Trong đầu Giang Trần, hiển hiện qua trí nhớ của kiếp trước, rắn này đúng như Diệp Dung nói, có một loại độc tính kỳ quái, có thể không ngừng lây bệnh.
Người trúng độc, chỉ cần cắn người khác một ngụm, như vậy người bị cắn, sẽ lây loại độc này. Như thế một truyền mười, mười truyền trăm.
- Không có chỗ dựa...
Giang Trần nhớ tới ân oán giữa mình cùng Long gia, nhớ tới Long Cư Tuyết, nói lên chỗ dựa, điểm này, thật đúng là cùng Diệp Dung có chút tương tự.
- Giang Trần, ngươi cũng không có chỗ dựa. Ta nghe nói, ngươi cùng một đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông kết tử thù. Đây cũng chính là nói, ngươi cả đời này, tiến vào tông môn, ít nhất bị phong tỏa một nửa. Nếu như ở lại Đông Phương Vương Quốc, ngươi không có khả năng được bất luận tông môn nào nhìn trúng. Nhưng mà, nếu như ngươi đi Thiên Quế Vương Quốc, liền bất đồng. Tử Dương Tông năng lượng lại lớn, cũng ảnh hưởng không đến Thiên Quế Vương Quốc ta. Bởi vì, người ủng hộ sau lưng Thiên Quế Vương Quốc, là Bảo Thụ Tông một trong bốn đại tông môn.
Bảo Thụ Tông, là ở trong liên minh 16 nước, số ít đại tông môn có thể cùng Tử Dương Tông sánh vai.
- Nói cách khác, nếu như ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc có biểu hiện kiệt xuất, ngày khác bị Bảo Thụ Tông nhìn trúng, tiến vào Bảo Thụ Tông tu hành, cũng có thể xem như một con đường. Bởi như vậy, ngươi không cần lo lắng ngày sau luôn bị Tử Dương Tông nhìn chằm chằm. Có Bảo Thụ Tông bảo hộ, dù đắc tội đệ tử Tử Dương Tông, kia cũng là râu ria. Tại liên minh 16 nước, đệ tử Bảo Thụ Tông, đủ để cùng đệ tử Tử Dương Tông sánh vai.
Ngữ khí của Diệp Dung thong dong, tiếp tục cười nói:
- Cho nên nói, hai người chúng ta giống nhau, lẫn nhau đều cần đối phương. Giang huynh, ta đã nói rõ ngọn nguồn với ngươi, ngươi suy nghĩ một chút a.
Giang Trần trầm tư một lát hỏi:
- Ngươi có kế sách lui địch gì?
Diệp Dung lộ ra một dáng tươi cười ý vị thâm trường:
- Kế sách lui địch của ta vô cùng đơn giản thô bạo, cái kia chính là chém giết Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh Nhâm Phi Long.
- Trong trăm vạn đại quân, lấy thủ cấp thống soái? Cái này... Ngươi cho rằng ta là Linh Đạo cường giả sao?
- Ta biết rõ ngươi không phải Linh Đạo cường giả, nhưng mà ngươi đã từng đối kháng qua Linh Đạo cường giả. Thực lực của ngươi, ta rất có lòng tin. Nhưng mà, muốn ám sát Nhâm Phi Long, còn cần một ít phụ trợ.
- Phụ trợ gì?
Giang Trần hỏi.
- Đương nhiên là Linh khí.
Diệp Dung mỉm cười tầm đó, bỗng nhiên như làm ảo thuật, lấy ra một thanh Trường Cung đen kịt.
Cung này vừa xuất hiện, liền tản mát ra một cỗ khí tức làm cho lòng người kinh sợ.
- Linh cung?
Lông mày Giang Trần có chút nhảy dựng.
Hắn chuyển sinh thế giới này, lý luận tri thức một chút cũng không thiếu, nhưng lại thiếu các loại thực tế, như vũ khí, đan dược cùng với các loại tài liệu...
- Đây là một thanh Linh khí tứ luyện, uy lực phi phàm. Lúc trước nếu Giang huynh có một kiện Linh khí, đối kháng Sở Tinh Hán, cũng không phải không có khả năng.
Giang Trần động tâm, nhưng lại áp chế tham lam.
- Nếu ta thu Linh cung này, liền chẳng khác gì là đáp ứng làm khách khanh của ngươi?
Giang Trần nhàn nhạt hỏi.
- Một mã quy nhất mã. Trước cho mượn cung, sự tình mời ngươi làm khách khanh, về sau chúng ta có thể bàn lại. Điều kiện chúng ta có thể chậm rãi thương lượng.
- Không cần thương lượng, ta đáp ứng ngươi.
Giang Trần trải qua thăm dò, cũng coi như đã đồng ý Diệp Dung này. Hắn nhìn ra được, Diệp Dung này là chân tâm thật ý.
Dù sao Giang gia là khẳng định phải ly khai Đông Phương Vương Quốc, Thiên Quế Vương Quốc, với tư cách một trong bốn Vương Quốc cường đại nhất liên minh 16 nước, có thể xem là một nơi để đi.
Diệp Dung nghe vậy đại hỉ:
- Giang huynh, nói như vậy, ngươi đã đáp ứng.
- Câu nói kia của ngươi nói rất hay, chúng ta đều là vàng giấu trong cát, tạm thời không có sáng lên. Bất quá, ta và ngươi đều không phải loại người cam tâm vĩnh viễn chôn dấu ở trong cát. Có lẽ, ta và ngươi liên thủ, vẫn có thể xem là một loại lựa chọn lý tưởng.
Ba ba ba ba!
Diệp Dung vỗ tay cười to:
- Tốt, thật sự là thống khoái! Giang Trần, Diệp Dung ta thật lâu không có gặp được loại người thống khoái như ngươi rồi, đến, cạn một chén!
Cạch!
Giang Trần chuyển sinh vào thế giới này, một mực bôn ba, cơ hồ không có cơ hội đi ra ngoài gì. Ngoại trừ tiền nhiệm lưu lại Tuyên Bàn tử cùng Hồ Khâu Nhạc, hắn cơ hồ không có bằng hữu.
Câu Ngọc công chúa có lẽ tính toán một cái, nhưng quan hệ của bọn hắn, cơ bản đã vượt ra khỏi phạm trù bằng hữu.
Về phần những người khác, hoặc là thân nhân, hoặc là thủ hạ.
Mà Diệp Dung này, cho hắn cảm giác đầu tiên là nói chuyện rất hợp ý, có thể sinh ra cảm giác bằng hữu. Ít nhất, hai người bọn họ rất hợp nhau!
- Giang huynh, ta và ngươi mới quen đã thân, Đại Vũ cung này ngươi nhận lấy, tính toán là một phần lễ gặp mặt của ta, còn túi tên này, có ba mươi sáu mũi, cùng cung này là nguyên bộ. Bảo cung phối thần tiễn, mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Tâm tình của Diệp Dung rất tốt, cùng Giang Trần uống vài chén rượu, vậy mà phát hiện hai người nói chuyện rất hợp ý.
- Diệp vương tử, ngươi cũng đừng gọi ta Giang huynh, nghĩ đến ngươi có lẽ so với ta lớn hơn một hai tuổi, có thể bảo ta Giang Trần, hoặc là Giang lão đệ.
- Hắc hắc, vậy ta gọi ngươi Giang huynh đệ hoặc là hiền đệ a. Đúng rồi, Giang Trần, cho ngươi Đại Vũ cung này, nhiều lắm chỉ thêm một thành nắm chắc. Muốn giết Nhâm Phi Long, còn không phải vẹn toàn.
Hoàn toàn chính xác, dù có linh cung trong tay, nhưng mà trong thiên quân vạn mã, bên người Nhâm Phi Long cũng không biết có bao nhiêu cường giả bảo vệ, muốn giết Nhâm Phi Long, kia không dễ dàng.
- Hẳn là Diệp huynh ngươi còn có biện pháp gì khác?
- Biện pháp thì có, bất quá lại có chút độc.
Diệp Dung có chút do dự.
- Hai quân giao chiến, không nói tới độc hay không độc. Nếu để Hắc Nguyệt Quốc sát nhập Đông Phương Vương Quốc, Nhâm Phi Long kia tên hiệu Sát Thần, mười phần đồ tể. Con dân Đông Phương Vương Quốc ta, sợ rằng chết phải dùng ngàn vạn đến tính toán.
Diệp Dung gật gật đầu:
- Hai quân giao chiến, xác thực cố kỵ không được nhiều như vậy.
Nói xong, Diệp Dung lại tựa như ảo thuật, tay phải trảo một cái, trên tay rõ ràng nhiều hơn một con rắn toàn thân thanh ban, quấn quanh trên cánh tay Diệp Dung.
Xà này ánh mắt dài mảnh, đầu tam giác, tròng mắt đen lúng liếng, lộ ra một cỗ hung ác đáng sợ.
- Huynh đệ. Xà này, tên là Thất Tinh Liên Nguyệt Xà. Rắn này độc, phi thường quỷ dị, người trúng độc rắn này, huyết dịch toàn thân sẽ sôi trào, lục phủ ngũ tạng phát sinh nhiễu sóng, chậm rãi biến thành quái vật khát máu. Hơn nữa quái vật kia khẩu vị kỳ lạ, sẽ có một loại xúc động ăn uống Nguyên Thủy, đối với người sống cùng máu tươi rất khát vọng. Thử nghĩ thoáng một phát, trăm vạn đại quân, nếu có một nhóm người trúng loại độc này, một cái cắn một cái, như là Thất Tinh Liên Châu, một người tiếp một người xuyến cùng một chỗ. Dùng không được bao lâu, trăm vạn đại quân, sẽ không chiến mà bại.
- Thất Tinh Liên Nguyệt Xà?
Trong đầu Giang Trần, hiển hiện qua trí nhớ của kiếp trước, rắn này đúng như Diệp Dung nói, có một loại độc tính kỳ quái, có thể không ngừng lây bệnh.
Người trúng độc, chỉ cần cắn người khác một ngụm, như vậy người bị cắn, sẽ lây loại độc này. Như thế một truyền mười, mười truyền trăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.