Chương 2751: Không thể buông tha. (1)
Lê Thiên
09/05/2019
nếu như có thể cứu phụ mẫu từ vô tận lao ngục ra. Đối với Yến gia, Hoàng Nhi có bao nhiêu tình cảm đáng nói chứ? Nàng trở lại Yến gia, thuần túy là không muốn làm liên lụy tới phụ mẫu mà thôi.
Phụ mẫu đã đủ khổ, Hoàng Nhi không muốn tạo thêm tội nghiệt cho bọn họ.
- Được rồi, Hoàng Nhi, Hạ Hầu Tông kia tu vi đã đi trước một khoảng lớn như vậy, xem ra ta cũng không thể rớt lại phía sau. Những ngày này ta ở đây tu luyện.
Hoàng Nhi kinh ngạc:
- Trần ca, không phải chàng có ước định với Yến Thanh Tang hay sao?
- Ha ha, đúng là có ước định này. Chỉ là trong vòng một tháng, ta tốn bảy tám ngày đi làm việc kia cũng đủ rồi.
- Trần ca, chàng thực sự có năng lực đào bới cổ ngọc này hay sao?
- Có, nếu không thì làm sao có thể đả động Yến Thanh Tang, làm cho hắn khăng khăng nhất mực với ta chứ? Hoàng Nhi, sau khi việc này kết thúc, đi ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách khiến cho Yến Thanh Tang tín nhiệm ta. Thậm chí mang ta về Yến gia. Dù là người hầu của Yến gia các nàng ta cũng nguyện ý.
- Trần ca...
Hoàng Nhi cảm động không thôi. Nàng sao không biết Giang Trần là người cao ngạo. Muốn hắn tới Yến gia nghe người ta sai bảo, tuyệt đối là ủy khuất hắn.
- Hoàng Nhi, nếu như ta không ở bên cạnh nàng, trong lòng khó có thể bình an. Quan trọng nhất chính là, vạn nhất có chuyện xảy ra. Hạ Hầu gia tộc kia tới mang người đi, ta cũng có thể tùy thời mang nàng chạy trốn. Vô luận thế nào, cho dù là đối mặt với cả Vĩnh Hằng thần quốc, ta cũng không thể để cho nàng trở thành lô đỉnh luyện công của Hạ Hầu Tông kia.
Giang Trần kiên quyết.
Tuy rằng là ở dưới lòng đất, không gian hoạt động nhỏ hẹp. Nhưng mà đối với hai người yêu nhau mà nói, loại tình cảnh hiện tại là hạnh phúc xa xỉ.
Bọn họ biết rõ, dùng tình cảnh của bọn họ hiện tại, loại thời gian này cực kỳ khó có được. Sau một tháng này, thời gian gặp nhau ngắn ngủi này chỉ sợ khó mà có được nữa, lại trở về trạng thái lúc trước.
Cho nên bọn họ vô cùng quý trọng lần gặp gỡ không dễ dàng này.
Cũng bởi vì như vậy, Giang Trần ở trong lòng đất cùng với Hoàng Nhi trọn vẹn hai mươi tư ngày. Đương nhiên, trong đó, Giang Trần cũng không có buông tha việc tu luyện võ đạo.
Hơn hai mươi ngày chăm chú tu luyện, làm cho hắn tăng trưởng rất nhiều.
Mà Hoàng Nhi sau khi nhận thức biến hóa của Giang Trần, đối với năng lực võ đạo của Giang Trần lại có lý giải mới. Nàng ý thức được ái lang của mình tuyệt đối không phải là vật trong ao. Có lẽ một ngày kia, Hạ Hầu Tông thực sự sẽ bị ái lang đơn giản dẫm nát dưới chân. Thậm chí cả Hạ Hầu g ia tộc cũng có thể bị ái lang nàng dẫm nát dưới chân.
Quả thực thực lực của Trần ca bây giờ còn chưa có đại thành, thậm chí trong thập đại thần quốc còn là nhân vậ t không có ý nghĩa.
Nhưng mà trong tiềm lực võ đạo của Trần ca nàng, ẩn chứa năng lượng cường đại. Đó là năng lượng có thể phá hủy cả Vạn Uyên đảo.
Điểm này Hoàng Nhi tin chắc rằng, mình tuyệt đối không cảm nhận sai.
Có lẽ, trước mắt đúng như Trần ca nói, Trần ca vốn không thuộc về thế giới này. Mà là một thần linh thế giới khác chuyển thế, thức tỉnh trí nhớ.
Nếu không Thần Uyên đại lục từ lúc nào có thiên tài có tiềm năng đáng sợ như vậy?
- Trần ca, đã qua hai mươi tư ngày rồi. Còn có sáu ngày sẽ rời khỏi nơi này. Nếu như chàng không đi ra ngoài, đoán chừng Yến Thanh Tang sẽ lật tung cả họ hàng nhà chàng lên.
Hoàng Nhi kỳ thực cũng không muốn tách ra với Giang Trần, nhưng mà nàng cũng biết, nếu không đi ra ngoài chỉ sợ sẽ chậm trễ chính sự.
Giang Trần thở dài:
- Hai mươi tư ngày rồi sao? Ta còn tưởng ràng mới qua hơn mười ngày.
Tuy rằng lưu luyến, nhưng mà Giang Trần vẫn còn có lý trí.
Hai người từ dưới lòng đất, trở lại trên mặt đất, Giang Trần và Hoàng Nhi ước định, bắt đầu chăm chỉ tìm kiếm cổ ngọc trong Hoàng Long lĩnh.
Tâm tình thật tốt, hiệu suất làm việc của Giang Trần cũng cực cao.
Đạo phong ấn trong thức hải của hắn dường như đối với việc cảm ứng cổ ngọc này vô cùng thích thú. Chuyện này khiến cho Giang Trần muốn tìm kiếm cổ ngọc là chuyện làm chơi ăn thật.
Vốn lúc trước Giang Trần không có hứng thú quá lớn với cổ ngọc. Lúc trước hắn nhận được một khối nguyên thạch cổ ngọc trong Hoàng Oanh cốc. Tới bây giờ hắn còn chưa có đi gia công, khai phá xem.
Nhưng mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn dường như lại vô cùng sinh động.
Chuyện này khiến cho Giang Trần không thể coi thường được nữa. Xem ra trước đó hắn đã đánh giá thấp mị lực của cổ ngọc này.
Đạo phong ấn trong thức hải kia hiện tại đã trở thành ngôi sao chỉ đường cho Giang Trần.
Nếu như đạo phong ấn này phản ứng kịch liệt, như vậy nhất định là có chuyện vô cùng quan trọng. Cũng vô cùng đáng chú ý. Trái lại nếu như đạo dây chuyền phong ấn này không có phản ứng gì. Hơn phân nửa là chuyện không có bao nhiêu quan trọng.
Tuy rằng hiện tại Giang Trần không nói rõ được là vì sao. Nhưng mà bây giờ Giang Trần không chút nghi ngờ công năng của đạo dây chuyền phong ấn nyaf.
Đạo dây chuyền phong ấn này tám phần là thứ phụ thân Thiên Đế kiếp trước lưu lại. Nhưng mà vì sao phụ thân Thiên Đế lại lưu lại nó, hiện tại Giang Trần còn chưa tìm kiếm được đáp án.
Nhưng mà Giang Trần lại đem đạo phong ấn này coi như là thứ phụ thân chỉ đường dẫn lối cho hắn. CHo nên Giang Trần đối với thứ này tin tưởng không chút nghi ngờ.
Dưới sự chỉ dẫn của đạo phong ấn này, tuy rằng Giang Trần chỉ có thời gian năm sáu ngày ngắn ngủi, nhưng hiệu suất lại cao tới kinh người. Hắn thậm chí so với máy móc còn khoa trương hơn. Đi tới khu vực nào, ở đâu có chấn động đặc thù, ở đâu có thể khiến cho phong ấn trong đầu hắn chấn động mạnh mẽ, hắn liền đi tới đó.
Như vậy cơ hồ mỗi nửa canh giờ đều có một phần thu hoạch lọt vào trong túi hắn. Có một chút thời điểm, thậm chí một khắc chung hắn cũng có một phần thu hoạch.
Càng về sau, Giang Trần thuận buồm xuôi gió, thu hoạch trọn vẹn gần ba trăm khối nguyên thạch. Mà những nguyên thạch này, Giang Trần có thể cam đoan, trong mỗi một khối đều chất chứa hoang ngọc.
Đối với những cổ ngọc chỉ có mã bề ngoài kia, Giang Trần đều không thèm để ý tới, hắn chỉ tìm những thứ có thể chắc chắn xác định là có.
Đương nhiên, nhặt ba trăm khối nguyên thạch này hiển nhiên quá khoa trương. Giang Trần thuận tiện cũng càn quét hàng nghìn nguyên thạch phế vật.
Những nguyên thạch này tuyệt đối không có khả năng khai thác ra cổ ngọc.
Những thứ này bất quá chỉ để che dấu tai mắt người ta mà thôi.
Có những thu hoạch này, Giang Trần phỏng đoán, cho dù tất cả những người tiến vào đây cộng lại cũng không có ai có khả năng thu hoạch lớn bằng hắn.
Có lẽ có một ít đội ngũ hơn chục người cộng lại, cũng không có khả năng thu hoạch hơn hắn.
Người khác khai thác nguyên thạch là dựa vào vận khí, mà hắn hoàn toàn là ăn gian.
Mãi tới ngày cuối cùng, Giang Trần mới trở lại hình dáng Thiệu Uyên, ở địa phương ước định gặp Yến Thanh Tang đang gấp gáp tới phát điên.
- Tiểu tử ngươi trốn ta có phải không?
Yến Thanh Tang gấp tới đỏ mắt.
Phụ mẫu đã đủ khổ, Hoàng Nhi không muốn tạo thêm tội nghiệt cho bọn họ.
- Được rồi, Hoàng Nhi, Hạ Hầu Tông kia tu vi đã đi trước một khoảng lớn như vậy, xem ra ta cũng không thể rớt lại phía sau. Những ngày này ta ở đây tu luyện.
Hoàng Nhi kinh ngạc:
- Trần ca, không phải chàng có ước định với Yến Thanh Tang hay sao?
- Ha ha, đúng là có ước định này. Chỉ là trong vòng một tháng, ta tốn bảy tám ngày đi làm việc kia cũng đủ rồi.
- Trần ca, chàng thực sự có năng lực đào bới cổ ngọc này hay sao?
- Có, nếu không thì làm sao có thể đả động Yến Thanh Tang, làm cho hắn khăng khăng nhất mực với ta chứ? Hoàng Nhi, sau khi việc này kết thúc, đi ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách khiến cho Yến Thanh Tang tín nhiệm ta. Thậm chí mang ta về Yến gia. Dù là người hầu của Yến gia các nàng ta cũng nguyện ý.
- Trần ca...
Hoàng Nhi cảm động không thôi. Nàng sao không biết Giang Trần là người cao ngạo. Muốn hắn tới Yến gia nghe người ta sai bảo, tuyệt đối là ủy khuất hắn.
- Hoàng Nhi, nếu như ta không ở bên cạnh nàng, trong lòng khó có thể bình an. Quan trọng nhất chính là, vạn nhất có chuyện xảy ra. Hạ Hầu gia tộc kia tới mang người đi, ta cũng có thể tùy thời mang nàng chạy trốn. Vô luận thế nào, cho dù là đối mặt với cả Vĩnh Hằng thần quốc, ta cũng không thể để cho nàng trở thành lô đỉnh luyện công của Hạ Hầu Tông kia.
Giang Trần kiên quyết.
Tuy rằng là ở dưới lòng đất, không gian hoạt động nhỏ hẹp. Nhưng mà đối với hai người yêu nhau mà nói, loại tình cảnh hiện tại là hạnh phúc xa xỉ.
Bọn họ biết rõ, dùng tình cảnh của bọn họ hiện tại, loại thời gian này cực kỳ khó có được. Sau một tháng này, thời gian gặp nhau ngắn ngủi này chỉ sợ khó mà có được nữa, lại trở về trạng thái lúc trước.
Cho nên bọn họ vô cùng quý trọng lần gặp gỡ không dễ dàng này.
Cũng bởi vì như vậy, Giang Trần ở trong lòng đất cùng với Hoàng Nhi trọn vẹn hai mươi tư ngày. Đương nhiên, trong đó, Giang Trần cũng không có buông tha việc tu luyện võ đạo.
Hơn hai mươi ngày chăm chú tu luyện, làm cho hắn tăng trưởng rất nhiều.
Mà Hoàng Nhi sau khi nhận thức biến hóa của Giang Trần, đối với năng lực võ đạo của Giang Trần lại có lý giải mới. Nàng ý thức được ái lang của mình tuyệt đối không phải là vật trong ao. Có lẽ một ngày kia, Hạ Hầu Tông thực sự sẽ bị ái lang đơn giản dẫm nát dưới chân. Thậm chí cả Hạ Hầu g ia tộc cũng có thể bị ái lang nàng dẫm nát dưới chân.
Quả thực thực lực của Trần ca bây giờ còn chưa có đại thành, thậm chí trong thập đại thần quốc còn là nhân vậ t không có ý nghĩa.
Nhưng mà trong tiềm lực võ đạo của Trần ca nàng, ẩn chứa năng lượng cường đại. Đó là năng lượng có thể phá hủy cả Vạn Uyên đảo.
Điểm này Hoàng Nhi tin chắc rằng, mình tuyệt đối không cảm nhận sai.
Có lẽ, trước mắt đúng như Trần ca nói, Trần ca vốn không thuộc về thế giới này. Mà là một thần linh thế giới khác chuyển thế, thức tỉnh trí nhớ.
Nếu không Thần Uyên đại lục từ lúc nào có thiên tài có tiềm năng đáng sợ như vậy?
- Trần ca, đã qua hai mươi tư ngày rồi. Còn có sáu ngày sẽ rời khỏi nơi này. Nếu như chàng không đi ra ngoài, đoán chừng Yến Thanh Tang sẽ lật tung cả họ hàng nhà chàng lên.
Hoàng Nhi kỳ thực cũng không muốn tách ra với Giang Trần, nhưng mà nàng cũng biết, nếu không đi ra ngoài chỉ sợ sẽ chậm trễ chính sự.
Giang Trần thở dài:
- Hai mươi tư ngày rồi sao? Ta còn tưởng ràng mới qua hơn mười ngày.
Tuy rằng lưu luyến, nhưng mà Giang Trần vẫn còn có lý trí.
Hai người từ dưới lòng đất, trở lại trên mặt đất, Giang Trần và Hoàng Nhi ước định, bắt đầu chăm chỉ tìm kiếm cổ ngọc trong Hoàng Long lĩnh.
Tâm tình thật tốt, hiệu suất làm việc của Giang Trần cũng cực cao.
Đạo phong ấn trong thức hải của hắn dường như đối với việc cảm ứng cổ ngọc này vô cùng thích thú. Chuyện này khiến cho Giang Trần muốn tìm kiếm cổ ngọc là chuyện làm chơi ăn thật.
Vốn lúc trước Giang Trần không có hứng thú quá lớn với cổ ngọc. Lúc trước hắn nhận được một khối nguyên thạch cổ ngọc trong Hoàng Oanh cốc. Tới bây giờ hắn còn chưa có đi gia công, khai phá xem.
Nhưng mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn dường như lại vô cùng sinh động.
Chuyện này khiến cho Giang Trần không thể coi thường được nữa. Xem ra trước đó hắn đã đánh giá thấp mị lực của cổ ngọc này.
Đạo phong ấn trong thức hải kia hiện tại đã trở thành ngôi sao chỉ đường cho Giang Trần.
Nếu như đạo phong ấn này phản ứng kịch liệt, như vậy nhất định là có chuyện vô cùng quan trọng. Cũng vô cùng đáng chú ý. Trái lại nếu như đạo dây chuyền phong ấn này không có phản ứng gì. Hơn phân nửa là chuyện không có bao nhiêu quan trọng.
Tuy rằng hiện tại Giang Trần không nói rõ được là vì sao. Nhưng mà bây giờ Giang Trần không chút nghi ngờ công năng của đạo dây chuyền phong ấn nyaf.
Đạo dây chuyền phong ấn này tám phần là thứ phụ thân Thiên Đế kiếp trước lưu lại. Nhưng mà vì sao phụ thân Thiên Đế lại lưu lại nó, hiện tại Giang Trần còn chưa tìm kiếm được đáp án.
Nhưng mà Giang Trần lại đem đạo phong ấn này coi như là thứ phụ thân chỉ đường dẫn lối cho hắn. CHo nên Giang Trần đối với thứ này tin tưởng không chút nghi ngờ.
Dưới sự chỉ dẫn của đạo phong ấn này, tuy rằng Giang Trần chỉ có thời gian năm sáu ngày ngắn ngủi, nhưng hiệu suất lại cao tới kinh người. Hắn thậm chí so với máy móc còn khoa trương hơn. Đi tới khu vực nào, ở đâu có chấn động đặc thù, ở đâu có thể khiến cho phong ấn trong đầu hắn chấn động mạnh mẽ, hắn liền đi tới đó.
Như vậy cơ hồ mỗi nửa canh giờ đều có một phần thu hoạch lọt vào trong túi hắn. Có một chút thời điểm, thậm chí một khắc chung hắn cũng có một phần thu hoạch.
Càng về sau, Giang Trần thuận buồm xuôi gió, thu hoạch trọn vẹn gần ba trăm khối nguyên thạch. Mà những nguyên thạch này, Giang Trần có thể cam đoan, trong mỗi một khối đều chất chứa hoang ngọc.
Đối với những cổ ngọc chỉ có mã bề ngoài kia, Giang Trần đều không thèm để ý tới, hắn chỉ tìm những thứ có thể chắc chắn xác định là có.
Đương nhiên, nhặt ba trăm khối nguyên thạch này hiển nhiên quá khoa trương. Giang Trần thuận tiện cũng càn quét hàng nghìn nguyên thạch phế vật.
Những nguyên thạch này tuyệt đối không có khả năng khai thác ra cổ ngọc.
Những thứ này bất quá chỉ để che dấu tai mắt người ta mà thôi.
Có những thu hoạch này, Giang Trần phỏng đoán, cho dù tất cả những người tiến vào đây cộng lại cũng không có ai có khả năng thu hoạch lớn bằng hắn.
Có lẽ có một ít đội ngũ hơn chục người cộng lại, cũng không có khả năng thu hoạch hơn hắn.
Người khác khai thác nguyên thạch là dựa vào vận khí, mà hắn hoàn toàn là ăn gian.
Mãi tới ngày cuối cùng, Giang Trần mới trở lại hình dáng Thiệu Uyên, ở địa phương ước định gặp Yến Thanh Tang đang gấp gáp tới phát điên.
- Tiểu tử ngươi trốn ta có phải không?
Yến Thanh Tang gấp tới đỏ mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.