Chương 284: Lọt vào bầy trào lễ vật 1
Lê Thiên
30/10/2016
Chương 284 Lọt vào bầy trào lễ vật 1
Nhìn ra được, lần này Diệp Đại là có chuẩn bị tỉ mỉ. Hắn tùy thân mang theo năm tùy tùng, đều là tâm phúc của hắn, là người Diệp Đại quyết tâm bồi dưỡng, là trụ cột tương lai sau khi hắn đăng cơ.
Để năm người này tặng lễ, tự nhiên là muốn năm người này ở trước mặt lão gia tử lộ diện, lưu lại hảo cảm.
Đừng nhìn đám người Tân Vô Đạo cùng Lưu Xán bình thường nguyên một đám lỗ mũi chỉ lên trời, hoành hành ngang ngược, nhưng lúc này lại tựa như cháu trai, thái độ nịnh nọt, đưa lễ vật mình chuẩn bị lên, hơn nữa mỗi người đều chuẩn bị một đám lí do, chúc thọ cho lão gia tử.
Lão gia tử chỉ khẽ gật đầu, không bi không hỷ. Từ trên mặt của hắn, nhìn không ra cao hứng cỡ nào, cũng nhìn không ra có cái gì không vui.
Bình tĩnh, phảng phất cái này căn bản không phải yến hội sinh nhật của hắn.
Bất quá, Diệp Đại lại không lo lắng. Hắn biết rõ, lão gia tử là loại tính cách này, người sống đến cái tuổi như hắn, sẽ không vì tài vật mà buồn vui, để ý, nhất định là mặt mũi, là cảm giác được người tôn trọng.
Không thể không nói, một khi Diệp Đại đánh bạc, là đánh bạc phi thường kiên quyết.
Tiếp đó, Nhị vương tử đưa lễ vật lên, là một khối Kỳ Lân ngọc bội điêu khắc phi thường tinh xảo, Kỳ Lân có biểu tượng điềm lành trường thọ, hơn nữa ngọc này là ngọc tốt Linh phẩm, có hiệu quả thanh tâm tĩnh khí, đưa cho lão nhân chúc thọ, cũng tính toán là thứ tốt rồi.
Bất quá, loại thứ tốt này, đưa cho những người khác, có lẽ là lễ trọng phi thường khó được, nhưng lão gia tử là Hộ Quốc Linh Vương, loại vật này, chỉ sợ trong nhà không có một ngàn, cũng có 800.
Mà Diệp Kiều mang theo tùy tùng, tuy cũng chuẩn bị một ít lễ vật, nhưng so với mấy tùy tùng của Diệp Đại, lại thua kém rất nhiều.
Tam vương tử Diệp Tranh, tiễn đưa là một cây Linh Dược linh phẩm cao giai, phi thường thưa thớt, nhìn ra được là bỏ rất nhiều tâm tư.
Vật ấy, so với ngọc bội của Nhị vương tử, càng thêm có lực hấp dẫn.
Mà tùy tùng của Tam vương tử, cũng đều tượng trưng chuẩn bị một ít lễ vật, chỉ là trên giá trị, cùng tùy tùng của Nhị vương tử Diệp Kiều không sai biệt lắm, tuy đều là đồ tốt, nhưng không có cái gì đặc biệt đáng chú ý.
Bởi như vậy, áp lực của Diệp Dung liền lớn hơn. Hắn phát hiện, mình vậy mà phạm vào một sai lầm. Hắn ngược lại không phải không có chuẩn bị lễ vật, mà là căn bản không có để cho bọn người Giang Trần chuẩn bị lễ vật!
Bất kể là Giang Trần, Điền Thiệu, hay là Lăng Thiên Lý, Diệp Dung đều không có nói bọn hắn chuẩn bị lễ vật!
Bởi vì, lệ cũ dĩ vãng, lễ vật của tùy tùng, căn bản là không tính, đều là tùy ý, không có người cố ý cầm loại sự tình này nói chuyện.
Nhưng mà hôm nay, Đại vương tử Diệp Đại, lại cố ý đem lễ vật của tùy tùng nổi bật ra, một chiêu này, đánh cho Diệp Dung có chút trở tay không kịp.
Lần này, Diệp Dung tỉ mỉ chuẩn bị một món lễ vật, trong tùy tùng, lại có Giang Trần cùng Điền Thiệu gần đây danh tiếng xuất chúng, còn có Lăng Thiên Lý là đệ tử thiên tài của Càn Lam Nam Cung.
Vốn tưởng rằng lần này, có thể lộ mặt thoáng một phát.
Không nghĩ tới, Diệp Đại càng ác hơn, mang tùy tùng đến, thậm chí có ba Tiên cảnh! Cái này ở dĩ vãng, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngoài ra, Diệp Đại chuẩn bị lễ vật, Hoàng Long Quan Hải Đồ, quả thực vừa ra tràng liền đem nhạc dạo quy định sẵn, lễ vật của những người khác, ở trước mặt Hoàng Long Quan Hải Đồ, căn bản là chê cười, không ở một cấp độ.
- Lão Tứ, lần này, ngươi chuẩn bị cái gì? Cũng nên lấy ra để cho mọi người mở mang tầm mắt a.
Tam vương tử Diệp Tranh, mang theo dáng tươi cười có vài phần khiêu khích.
Diệp Dung cảm nhận được ánh mắt của Đan Phi trông lại hắn, trong nội tâm cố gắng bình tĩnh, tự nói với mình không thể thất thố, nhất định phải ổn định. Bất luận như thế nào, phong độ nhất định không thể mất, không thể ở trước mặt lão gia tử cùng Đan Phi, ném đi thể diện.
- Đan Phi tỷ, lão gia tử là thế ngoại cao nhân, đồ vật thế tục, tiểu đệ sợ lão nhân gia ông ta không để vào mắt, cho nên lần này tìm được một vật, là một con ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ. Vật ấy rất có linh tính, Thiên Quế Vương Quốc tuy lớn, nhưng có thể nuôi dưỡng nó, ngoại trừ lão gia tử ra, ta cũng nghĩ không ra có người khác.
Diệp Dung vừa nói ra, ngay cả Diệp Đại cũng hơi có chút kinh ngạc. Thâm ý liếc nhìn Diệp Dung, âm thầm có chút không vui.
Từ lễ vật này có thể thấy được, Diệp Dung đích thật là bỏ ra một phen tâm tư. Kiếm Xỉ Phi Hồ này, tuy không phải trân thú quý báu gì, nhưng nếu có thể dưỡng ra linh tính của nó, đợi một thời gian, có thể lột xác thành Linh thú, chẳng khác nào bên người nhiều hơn một đầu Linh thú tương đương với Tiên cảnh cường giả.
Quan trọng nhất là, Kiếm Xỉ Phi Hồ này, kỳ ấu thú so với thú bình thường nhiều hơn một chút linh tính, thập phần Thông Linh, hơn nữa thân hình không lớn, vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu, cho người cảm giác cực kỳ yêu thích.
Hơn nữa, Diệp thái phó yêu thích không nhiều lắm, nuôi dưỡng các loại kỳ trân dị thú, cũng là yêu thích lớn nhất của hắn. Diệp Dung này đưa ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ, luận quý báu tự nhiên kém Hoàng Long Quan Hải Đồ, nhưng nếu bàn về lão gia tử yêu thích, cái kia liền không cần nói tới.
- Diệp Dung, tên hỗn đản này, xem ra dã tâm không chết. Hắn trăm phương ngàn kế như vậy, tự nhiên là muốn nịnh nọt lão gia tử, hắn một vương tử do phi tử sinh, còn muốn cùng chính thống như ta tranh đoạt Thái tử vị?
Diệp Đại hoàn toàn chính xác có lý do khó chịu.
Diệp Dung gần đây biểu hiện, để cho hắn rất không cao hứng.
Đan Phi nhìn thấy Diệp Dung trình lên ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ, đôi mắt Tiểu chút chít chớp chớp, bàn tay mập mạp cầm lấy một quả trái cây, không coi ai ra gì ăn rất ngon lành, lộ ra mười phần thú vị.
Nữ nhân trời sinh ưa thích sủng vật, thấy Tiểu chút chít kia đáng yêu như vậy, Đan Phi cũng vô cùng yêu thích, nhịn không được trêu đùa hai cái.
- Lão Tứ, tiểu gia hỏa này ngươi ở đâu tìm đến? Thực làm người khác ưa thích.
Đan Phi cười cười, nhìn như vô tâm tán dương một câu.
Trong nội tâm Diệp Dung vui vẻ, nhưng trên mặt lại khiêm tốn nói:
- Thứ này, cũng là ngẫu nhiên đạt được.
Hắn như thế nào không biết, Đan Phi tỷ nhìn như vô ý tán dương một câu, nhưng thật ra là vì để cho hắn ở trước mặt lão gia tử biểu hiện một chút.
Trong nội tâm thoảng qua cảm kích, biết rõ Đan Phi tỷ đối với hắn rất tốt.
Tuy trên mặt Diệp Đại như trước bảo trì phong độ nhẹ nhàng, nhưng trong đầu lại như ăn phải con ruồi. Đan Phi tỷ đối với Diệp Dung vẻ mặt ôn hoà, cái này để cho trong nội tâm Diệp Đại rất không có tư vị, phảng phất đồ vật âu yếm của mình, bị Diệp Dung cướp đi vậy.
Ngay lúc này, Luật Vô Kỵ ở phía sau hắn bỗng nhiên nói:
- Tứ vương tử, ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ này, quả nhiên là đồ chơi mới lạ. Nhưng lại không biết ba vị sau lưng Tứ vương tử, chuẩn bị cái gì cho lão gia tử? Cũng để cho chúng ta mở mang tầm mắt a?
Nhìn ra được, lần này Diệp Đại là có chuẩn bị tỉ mỉ. Hắn tùy thân mang theo năm tùy tùng, đều là tâm phúc của hắn, là người Diệp Đại quyết tâm bồi dưỡng, là trụ cột tương lai sau khi hắn đăng cơ.
Để năm người này tặng lễ, tự nhiên là muốn năm người này ở trước mặt lão gia tử lộ diện, lưu lại hảo cảm.
Đừng nhìn đám người Tân Vô Đạo cùng Lưu Xán bình thường nguyên một đám lỗ mũi chỉ lên trời, hoành hành ngang ngược, nhưng lúc này lại tựa như cháu trai, thái độ nịnh nọt, đưa lễ vật mình chuẩn bị lên, hơn nữa mỗi người đều chuẩn bị một đám lí do, chúc thọ cho lão gia tử.
Lão gia tử chỉ khẽ gật đầu, không bi không hỷ. Từ trên mặt của hắn, nhìn không ra cao hứng cỡ nào, cũng nhìn không ra có cái gì không vui.
Bình tĩnh, phảng phất cái này căn bản không phải yến hội sinh nhật của hắn.
Bất quá, Diệp Đại lại không lo lắng. Hắn biết rõ, lão gia tử là loại tính cách này, người sống đến cái tuổi như hắn, sẽ không vì tài vật mà buồn vui, để ý, nhất định là mặt mũi, là cảm giác được người tôn trọng.
Không thể không nói, một khi Diệp Đại đánh bạc, là đánh bạc phi thường kiên quyết.
Tiếp đó, Nhị vương tử đưa lễ vật lên, là một khối Kỳ Lân ngọc bội điêu khắc phi thường tinh xảo, Kỳ Lân có biểu tượng điềm lành trường thọ, hơn nữa ngọc này là ngọc tốt Linh phẩm, có hiệu quả thanh tâm tĩnh khí, đưa cho lão nhân chúc thọ, cũng tính toán là thứ tốt rồi.
Bất quá, loại thứ tốt này, đưa cho những người khác, có lẽ là lễ trọng phi thường khó được, nhưng lão gia tử là Hộ Quốc Linh Vương, loại vật này, chỉ sợ trong nhà không có một ngàn, cũng có 800.
Mà Diệp Kiều mang theo tùy tùng, tuy cũng chuẩn bị một ít lễ vật, nhưng so với mấy tùy tùng của Diệp Đại, lại thua kém rất nhiều.
Tam vương tử Diệp Tranh, tiễn đưa là một cây Linh Dược linh phẩm cao giai, phi thường thưa thớt, nhìn ra được là bỏ rất nhiều tâm tư.
Vật ấy, so với ngọc bội của Nhị vương tử, càng thêm có lực hấp dẫn.
Mà tùy tùng của Tam vương tử, cũng đều tượng trưng chuẩn bị một ít lễ vật, chỉ là trên giá trị, cùng tùy tùng của Nhị vương tử Diệp Kiều không sai biệt lắm, tuy đều là đồ tốt, nhưng không có cái gì đặc biệt đáng chú ý.
Bởi như vậy, áp lực của Diệp Dung liền lớn hơn. Hắn phát hiện, mình vậy mà phạm vào một sai lầm. Hắn ngược lại không phải không có chuẩn bị lễ vật, mà là căn bản không có để cho bọn người Giang Trần chuẩn bị lễ vật!
Bất kể là Giang Trần, Điền Thiệu, hay là Lăng Thiên Lý, Diệp Dung đều không có nói bọn hắn chuẩn bị lễ vật!
Bởi vì, lệ cũ dĩ vãng, lễ vật của tùy tùng, căn bản là không tính, đều là tùy ý, không có người cố ý cầm loại sự tình này nói chuyện.
Nhưng mà hôm nay, Đại vương tử Diệp Đại, lại cố ý đem lễ vật của tùy tùng nổi bật ra, một chiêu này, đánh cho Diệp Dung có chút trở tay không kịp.
Lần này, Diệp Dung tỉ mỉ chuẩn bị một món lễ vật, trong tùy tùng, lại có Giang Trần cùng Điền Thiệu gần đây danh tiếng xuất chúng, còn có Lăng Thiên Lý là đệ tử thiên tài của Càn Lam Nam Cung.
Vốn tưởng rằng lần này, có thể lộ mặt thoáng một phát.
Không nghĩ tới, Diệp Đại càng ác hơn, mang tùy tùng đến, thậm chí có ba Tiên cảnh! Cái này ở dĩ vãng, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngoài ra, Diệp Đại chuẩn bị lễ vật, Hoàng Long Quan Hải Đồ, quả thực vừa ra tràng liền đem nhạc dạo quy định sẵn, lễ vật của những người khác, ở trước mặt Hoàng Long Quan Hải Đồ, căn bản là chê cười, không ở một cấp độ.
- Lão Tứ, lần này, ngươi chuẩn bị cái gì? Cũng nên lấy ra để cho mọi người mở mang tầm mắt a.
Tam vương tử Diệp Tranh, mang theo dáng tươi cười có vài phần khiêu khích.
Diệp Dung cảm nhận được ánh mắt của Đan Phi trông lại hắn, trong nội tâm cố gắng bình tĩnh, tự nói với mình không thể thất thố, nhất định phải ổn định. Bất luận như thế nào, phong độ nhất định không thể mất, không thể ở trước mặt lão gia tử cùng Đan Phi, ném đi thể diện.
- Đan Phi tỷ, lão gia tử là thế ngoại cao nhân, đồ vật thế tục, tiểu đệ sợ lão nhân gia ông ta không để vào mắt, cho nên lần này tìm được một vật, là một con ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ. Vật ấy rất có linh tính, Thiên Quế Vương Quốc tuy lớn, nhưng có thể nuôi dưỡng nó, ngoại trừ lão gia tử ra, ta cũng nghĩ không ra có người khác.
Diệp Dung vừa nói ra, ngay cả Diệp Đại cũng hơi có chút kinh ngạc. Thâm ý liếc nhìn Diệp Dung, âm thầm có chút không vui.
Từ lễ vật này có thể thấy được, Diệp Dung đích thật là bỏ ra một phen tâm tư. Kiếm Xỉ Phi Hồ này, tuy không phải trân thú quý báu gì, nhưng nếu có thể dưỡng ra linh tính của nó, đợi một thời gian, có thể lột xác thành Linh thú, chẳng khác nào bên người nhiều hơn một đầu Linh thú tương đương với Tiên cảnh cường giả.
Quan trọng nhất là, Kiếm Xỉ Phi Hồ này, kỳ ấu thú so với thú bình thường nhiều hơn một chút linh tính, thập phần Thông Linh, hơn nữa thân hình không lớn, vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu, cho người cảm giác cực kỳ yêu thích.
Hơn nữa, Diệp thái phó yêu thích không nhiều lắm, nuôi dưỡng các loại kỳ trân dị thú, cũng là yêu thích lớn nhất của hắn. Diệp Dung này đưa ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ, luận quý báu tự nhiên kém Hoàng Long Quan Hải Đồ, nhưng nếu bàn về lão gia tử yêu thích, cái kia liền không cần nói tới.
- Diệp Dung, tên hỗn đản này, xem ra dã tâm không chết. Hắn trăm phương ngàn kế như vậy, tự nhiên là muốn nịnh nọt lão gia tử, hắn một vương tử do phi tử sinh, còn muốn cùng chính thống như ta tranh đoạt Thái tử vị?
Diệp Đại hoàn toàn chính xác có lý do khó chịu.
Diệp Dung gần đây biểu hiện, để cho hắn rất không cao hứng.
Đan Phi nhìn thấy Diệp Dung trình lên ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ, đôi mắt Tiểu chút chít chớp chớp, bàn tay mập mạp cầm lấy một quả trái cây, không coi ai ra gì ăn rất ngon lành, lộ ra mười phần thú vị.
Nữ nhân trời sinh ưa thích sủng vật, thấy Tiểu chút chít kia đáng yêu như vậy, Đan Phi cũng vô cùng yêu thích, nhịn không được trêu đùa hai cái.
- Lão Tứ, tiểu gia hỏa này ngươi ở đâu tìm đến? Thực làm người khác ưa thích.
Đan Phi cười cười, nhìn như vô tâm tán dương một câu.
Trong nội tâm Diệp Dung vui vẻ, nhưng trên mặt lại khiêm tốn nói:
- Thứ này, cũng là ngẫu nhiên đạt được.
Hắn như thế nào không biết, Đan Phi tỷ nhìn như vô ý tán dương một câu, nhưng thật ra là vì để cho hắn ở trước mặt lão gia tử biểu hiện một chút.
Trong nội tâm thoảng qua cảm kích, biết rõ Đan Phi tỷ đối với hắn rất tốt.
Tuy trên mặt Diệp Đại như trước bảo trì phong độ nhẹ nhàng, nhưng trong đầu lại như ăn phải con ruồi. Đan Phi tỷ đối với Diệp Dung vẻ mặt ôn hoà, cái này để cho trong nội tâm Diệp Đại rất không có tư vị, phảng phất đồ vật âu yếm của mình, bị Diệp Dung cướp đi vậy.
Ngay lúc này, Luật Vô Kỵ ở phía sau hắn bỗng nhiên nói:
- Tứ vương tử, ấu thú Kiếm Xỉ Phi Hồ này, quả nhiên là đồ chơi mới lạ. Nhưng lại không biết ba vị sau lưng Tứ vương tử, chuẩn bị cái gì cho lão gia tử? Cũng để cho chúng ta mở mang tầm mắt a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.