Chương 2942: Luận kiếm đếm ngược
Lê Thiên
09/05/2019
- Còn có thời gian, còn có hi vọng.
Giang Trần lẳng lặng hấp thu Linh lực của Tinh Thạch, luyện hóa lấy thuộc tính cường đại của Tinh Thạch.
Không thể không nói, Giang Trần đối với năng lực hấp thu Tinh Thạch, đã đạt đến cấp độ nghịch thiên rồi. Đổi lại thiên tài khác, cho dù là cấp bậc Ngũ đại công tử đến, chỉ sợ cũng chưa hẳn có thể luyện hóa được mấy khỏa Tinh Thạch. Mà Giang Trần, trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, đã luyện hóa được hai mươi khỏa Tinh Thạch năm màu rồi.
Loại trình độ luyện hóa này, cơ hồ có thể dùng điên cuồng để hình dung. Đổi một tu sĩ nội tình kém một chút, chỉ sợ sớm đã bạo thể bỏ mình.
Mà Giang Trần, lại còn có dư lực, còn có thể không ngừng hấp thu nữa.
Bởi như vậy, bình cảnh của Thiên Vị nhị trọng, cũng không phải không gì phá nổi. Chỉ cần Giang Trần liên tục không ngừng hấp thu Linh lực, tựa như nước chảy đá mòn, luôn luôn có một ngày phá tan.
Hiện tại, Giang Trần là muốn một khắc phá thạch kia.
. . .
Ngay khi Giang Trần khắc khổ tu luyện, tại phố lớn ngõ nhỏ của Vĩnh Hằng Thần Quốc, mọi người cũng đã nhao nhao nghị luận thiên tài luận kiếm sắp đến rồi.
Lần thiên tài luận kiếm này, có lẽ không phải lần thiên tài tối đa trong lịch sử, cũng không phải một lần tinh quang lóng lánh nhất, nhưng mà thiên tài luận kiếm lần này, lại có một câu chuyện thú vị.
Nhân vật chính của câu chuyện này, không hề nghi ngờ là Thánh Địa Thiệu Uyên, cùng với Hạ Hầu gia tộc Hạ Hầu Tông. Đương nhiên, còn có một nhân vật nữ chính, là Yến gia Yến Thanh Hoàng.
Lần luận kiếm này, vốn tất cả mọi người cảm thấy không có gì lo lắng. Hạ Hầu Tông một nhà độc đại, địa vị không người nào có thể rung chuyển.
Mà theo sát phía sau, thì có thể là thiên tài của tất cả thế lực lớn khác. Kể cả Ngũ đại công tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Loại bài danh này, ở trong nội tâm mọi người, sớm đã có mong muốn.
Thế nhưng mà, sau Bổ Thiên Thịnh Hội, Thiệu Uyên hướng Yến Thanh Hoàng cầu hôn, câu chuyện liền hướng phía khúc chiết thú vị phát triển.
Về tin tức Thiệu Uyên cùng Hạ Hầu Tông giận dữ vi hồng nhan, đã xôn xao.
Mọi người cảm thấy địa vị thiên tài của Hạ Hầu Tông, căn bản không người nào có thể trùng kích. Nhưng một phương diện khác, tất cả mọi người cảm thấy, có lẽ Thiệu Uyên kia, thật sự có một chút khả năng, nạy ra cách cục trước mắt này.
Mặc dù đa số người vẫn nhìn không tốt Thiệu Uyên, nhưng mà mọi người đối với dũng khí của Thiệu Uyên, đối với tính cách có can đảm truy cầu của Thiệu Uyên, lại phi thường thưởng thức.
Thậm chí, không ít người còn âm thầm chờ mong, chờ mong Thiệu Uyên có thể sáng tạo kỳ tích.
Chỉ sợ ngay cả Giang Trần cũng không biết, bây giờ hắn ở Vĩnh Hằng Thần Quốc đã có một đám người ủng hộ phi thường kiên định, bọn hắn xem hắn là anh hùng, cảm thấy hắn đánh bại Thạch Huyền, cứu vãn danh dự của Vĩnh Hằng Thánh Địa, cứu vãn danh dự của Vĩnh Hằng Thần Quốc.
Người như vậy, đối ngoại có thể vì Thần Quốc vẻ vang, đây tuyệt đối là hảo hán tử nhất đẳng.
Hạ Hầu Tông thật là thiên tài, nhưng chiến tích đáng sợ của hắn, đều là lấy được ở trong Thần Quốc. Tất cả uy danh của hắn, đại đa số là dựa vào giẫm đồng liêu võ đạo của Vĩnh Hằng Thần Quốc đổi lấy.
Suy bụng ta ra bụng người, không ít tâm lý thiên bình, vẫn có khuynh hướng bên Giang Trần.
Ở trong Vĩnh Hằng thánh địa, gần đây ba Đại Thánh Chủ cũng có áp lực rất lớn. Ngay mấy ngày hôm trước, Hạ Hầu gia tộc Tộc trưởng Tiêu Dao Hầu, đã từng bái phỏng qua Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Tiêu Dao Hầu này vậy mà hướng Vĩnh Hằng Thánh Địa đòi người.
Muốn Yến Thanh Hoàng.
Ba Đại Thánh Chủ tự nhiên là nghiêm khắc cự tuyệt. Chỉ nói Yến Thanh Hoàng kia ở Vĩnh Hằng Thánh Địa làm khách, Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn hắn tuyệt đối sẽ vì an toàn của nàng mà bảo đảm.
Trừ khi ngày nào đó Yến Thanh Hoàng muốn ly khai, chỉ cần Yến Thanh Hoàng ly khai Vĩnh Hằng Thánh Địa, Vĩnh Hằng Thánh Địa sẽ không nhúng tay.
Đương nhiên, sự tình Vĩnh Hằng Thánh Địa Thiệu Uyên cầu hôn Yến Thanh Hoàng, Vĩnh Hằng Thánh Địa tuyệt đối sẽ không thu hồi.
Bởi như vậy, Tiêu Dao Hầu cùng ba Đại Thánh Chủ tầm đó, trò chuyện rất không thoải mái. Tiêu Dao Hầu tự mình đến đòi người, Vĩnh Hằng Thánh Địa ba Đại Thánh Chủ cũng không có cho hắn cái mặt mũi này.
Dù sao, nếu như giao Yến Thanh Hoàng cho Hạ Hầu gia tộc, cái này mất mặt, chỉ có Vĩnh Hằng Thánh Địa rồi.
- Đại Thánh Chủ, Yến Thanh Hoàng kia, là lô đỉnh luyện công mà Hạ Hầu Tông sớm định ra, các ngươi ở lúc này, giựt giây Thiệu Uyên cầu hôn, về tình về lý, đều không thể nào nói nổi.
Ngữ khí của Tiêu Dao Hầu nhàn nhạt.
- Tiêu Dao Hầu lời ấy sai rồi. Cái gọi là lô đỉnh luyện công, chỉ là một cách nói. Thánh Địa chúng ta không có chứng kiến bất luận bằng chứng gì, hơn nữa, vận mệnh của người trẻ tuổi, là do người trẻ tuổi chúa tể. Thiệu Uyên đối với Yến Thanh Hoàng vừa gặp đã thương, đây là câu chuyện được mọi người ca tụng, sao Tiêu Dao Hầu không giúp người hoàn thành ước vọng?
Đại Thánh Chủ cũng có thuyết pháp, để cho Tiêu Dao Hầu trong lúc nhất thời nghẹn lời.
- Giúp người hoàn thành ước vọng?
Ngữ khí của Tiêu Dao Hầu lạnh lẽo.
- Hạ Hầu gia tộc ta giúp người hoàn thành ước vọng, ai đến giúp người Hạ Hầu gia tộc ta hoàn thành ước vọng?
Đại Thánh Chủ cười nhạt một tiếng:
- Nếu như thế, thì để cho bọn hắn tự mình giải quyết. Sự tình của người trẻ tuổi, những lão gia hỏa chúng ta tham dự quá độ, không phải để cho người nói xấu sao? Cũng lộ ra người trẻ tuổi quá mức gầy yếu, tựa như hài tử chưa trưởng thành, động cái là khóc tìm gia trưởng.
Đại Thánh Chủ ngôn từ sắc bén, rõ ràng ánh xạ Hạ Hầu Tông gầy yếu.
Tiêu Dao Hầu nhíu mày:
- Đại Thánh Chủ, lời nói không phải nói như vậy. Đạo lý đến trước và sau, đây là cơ bản nhất. Vĩnh Hằng Thánh Địa chiếm cứ nhiều hơn phân nửa chỗ tốt của Thần Quốc, điều này cũng thôi. Thế nhưng mà, tay của các ngươi cũng không thể quá dài a? Tay đã đến trên địa bàn của Hạ Hầu gia tộc chúng ta rồi. Việc này, Đại Thánh Chủ bảo Hạ Hầu gia tộc chúng ta nhẫn như thế nào?
- Nói quá lời. Chỉ là sự tình của người trẻ tuổi mà thôi. Tiêu Dao Hầu như vậy, bổn tọa không thể không hoài nghi, phải chăng ngươi đối với Hạ Hầu Tông không có lòng tin? Có phải cảm thấy, Hạ Hầu Tông ở thiên tài luận kiếm, cũng chưa chắc nhất định có thể tất thắng hay không? Nếu như Hạ Hầu Tông hắn thực cường đại như vậy, trong thiên hạ, lại có ai có thể hoành đao đoạt ái? Nếu như cuối cùng Yến Thanh Hoàng và Thiệu Uyên kết thành đạo lữ, cái kia cũng chỉ có thể nói, Hạ Hầu Tông tài nghệ không bằng người, bổn sự không bằng người, còn có cái gì để nói nữa chứ?
Đại Thánh Chủ nói làm Tiêu Dao Hầu ứa ra tà hỏa.
- Hạ Hầu Tông tài nghệ không bằng người?
Tiêu Dao Hầu giận quá mà cười.
- Đại Thánh Chủ, bản hầu không biết các ngươi đối với Thiệu Uyên kia đến cùng nơi nào đến tin tưởng. Nhưng mà, thiên tài luận kiếm, trừ khi Thiệu Uyên làm rùa đen rút đầu, nếu không, đụng phải Hạ Hầu Tông, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đến lúc đó, các ngươi đừng trách Hạ Hầu Tông ra tay vô tình.
Giang Trần lẳng lặng hấp thu Linh lực của Tinh Thạch, luyện hóa lấy thuộc tính cường đại của Tinh Thạch.
Không thể không nói, Giang Trần đối với năng lực hấp thu Tinh Thạch, đã đạt đến cấp độ nghịch thiên rồi. Đổi lại thiên tài khác, cho dù là cấp bậc Ngũ đại công tử đến, chỉ sợ cũng chưa hẳn có thể luyện hóa được mấy khỏa Tinh Thạch. Mà Giang Trần, trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, đã luyện hóa được hai mươi khỏa Tinh Thạch năm màu rồi.
Loại trình độ luyện hóa này, cơ hồ có thể dùng điên cuồng để hình dung. Đổi một tu sĩ nội tình kém một chút, chỉ sợ sớm đã bạo thể bỏ mình.
Mà Giang Trần, lại còn có dư lực, còn có thể không ngừng hấp thu nữa.
Bởi như vậy, bình cảnh của Thiên Vị nhị trọng, cũng không phải không gì phá nổi. Chỉ cần Giang Trần liên tục không ngừng hấp thu Linh lực, tựa như nước chảy đá mòn, luôn luôn có một ngày phá tan.
Hiện tại, Giang Trần là muốn một khắc phá thạch kia.
. . .
Ngay khi Giang Trần khắc khổ tu luyện, tại phố lớn ngõ nhỏ của Vĩnh Hằng Thần Quốc, mọi người cũng đã nhao nhao nghị luận thiên tài luận kiếm sắp đến rồi.
Lần thiên tài luận kiếm này, có lẽ không phải lần thiên tài tối đa trong lịch sử, cũng không phải một lần tinh quang lóng lánh nhất, nhưng mà thiên tài luận kiếm lần này, lại có một câu chuyện thú vị.
Nhân vật chính của câu chuyện này, không hề nghi ngờ là Thánh Địa Thiệu Uyên, cùng với Hạ Hầu gia tộc Hạ Hầu Tông. Đương nhiên, còn có một nhân vật nữ chính, là Yến gia Yến Thanh Hoàng.
Lần luận kiếm này, vốn tất cả mọi người cảm thấy không có gì lo lắng. Hạ Hầu Tông một nhà độc đại, địa vị không người nào có thể rung chuyển.
Mà theo sát phía sau, thì có thể là thiên tài của tất cả thế lực lớn khác. Kể cả Ngũ đại công tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Loại bài danh này, ở trong nội tâm mọi người, sớm đã có mong muốn.
Thế nhưng mà, sau Bổ Thiên Thịnh Hội, Thiệu Uyên hướng Yến Thanh Hoàng cầu hôn, câu chuyện liền hướng phía khúc chiết thú vị phát triển.
Về tin tức Thiệu Uyên cùng Hạ Hầu Tông giận dữ vi hồng nhan, đã xôn xao.
Mọi người cảm thấy địa vị thiên tài của Hạ Hầu Tông, căn bản không người nào có thể trùng kích. Nhưng một phương diện khác, tất cả mọi người cảm thấy, có lẽ Thiệu Uyên kia, thật sự có một chút khả năng, nạy ra cách cục trước mắt này.
Mặc dù đa số người vẫn nhìn không tốt Thiệu Uyên, nhưng mà mọi người đối với dũng khí của Thiệu Uyên, đối với tính cách có can đảm truy cầu của Thiệu Uyên, lại phi thường thưởng thức.
Thậm chí, không ít người còn âm thầm chờ mong, chờ mong Thiệu Uyên có thể sáng tạo kỳ tích.
Chỉ sợ ngay cả Giang Trần cũng không biết, bây giờ hắn ở Vĩnh Hằng Thần Quốc đã có một đám người ủng hộ phi thường kiên định, bọn hắn xem hắn là anh hùng, cảm thấy hắn đánh bại Thạch Huyền, cứu vãn danh dự của Vĩnh Hằng Thánh Địa, cứu vãn danh dự của Vĩnh Hằng Thần Quốc.
Người như vậy, đối ngoại có thể vì Thần Quốc vẻ vang, đây tuyệt đối là hảo hán tử nhất đẳng.
Hạ Hầu Tông thật là thiên tài, nhưng chiến tích đáng sợ của hắn, đều là lấy được ở trong Thần Quốc. Tất cả uy danh của hắn, đại đa số là dựa vào giẫm đồng liêu võ đạo của Vĩnh Hằng Thần Quốc đổi lấy.
Suy bụng ta ra bụng người, không ít tâm lý thiên bình, vẫn có khuynh hướng bên Giang Trần.
Ở trong Vĩnh Hằng thánh địa, gần đây ba Đại Thánh Chủ cũng có áp lực rất lớn. Ngay mấy ngày hôm trước, Hạ Hầu gia tộc Tộc trưởng Tiêu Dao Hầu, đã từng bái phỏng qua Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Tiêu Dao Hầu này vậy mà hướng Vĩnh Hằng Thánh Địa đòi người.
Muốn Yến Thanh Hoàng.
Ba Đại Thánh Chủ tự nhiên là nghiêm khắc cự tuyệt. Chỉ nói Yến Thanh Hoàng kia ở Vĩnh Hằng Thánh Địa làm khách, Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn hắn tuyệt đối sẽ vì an toàn của nàng mà bảo đảm.
Trừ khi ngày nào đó Yến Thanh Hoàng muốn ly khai, chỉ cần Yến Thanh Hoàng ly khai Vĩnh Hằng Thánh Địa, Vĩnh Hằng Thánh Địa sẽ không nhúng tay.
Đương nhiên, sự tình Vĩnh Hằng Thánh Địa Thiệu Uyên cầu hôn Yến Thanh Hoàng, Vĩnh Hằng Thánh Địa tuyệt đối sẽ không thu hồi.
Bởi như vậy, Tiêu Dao Hầu cùng ba Đại Thánh Chủ tầm đó, trò chuyện rất không thoải mái. Tiêu Dao Hầu tự mình đến đòi người, Vĩnh Hằng Thánh Địa ba Đại Thánh Chủ cũng không có cho hắn cái mặt mũi này.
Dù sao, nếu như giao Yến Thanh Hoàng cho Hạ Hầu gia tộc, cái này mất mặt, chỉ có Vĩnh Hằng Thánh Địa rồi.
- Đại Thánh Chủ, Yến Thanh Hoàng kia, là lô đỉnh luyện công mà Hạ Hầu Tông sớm định ra, các ngươi ở lúc này, giựt giây Thiệu Uyên cầu hôn, về tình về lý, đều không thể nào nói nổi.
Ngữ khí của Tiêu Dao Hầu nhàn nhạt.
- Tiêu Dao Hầu lời ấy sai rồi. Cái gọi là lô đỉnh luyện công, chỉ là một cách nói. Thánh Địa chúng ta không có chứng kiến bất luận bằng chứng gì, hơn nữa, vận mệnh của người trẻ tuổi, là do người trẻ tuổi chúa tể. Thiệu Uyên đối với Yến Thanh Hoàng vừa gặp đã thương, đây là câu chuyện được mọi người ca tụng, sao Tiêu Dao Hầu không giúp người hoàn thành ước vọng?
Đại Thánh Chủ cũng có thuyết pháp, để cho Tiêu Dao Hầu trong lúc nhất thời nghẹn lời.
- Giúp người hoàn thành ước vọng?
Ngữ khí của Tiêu Dao Hầu lạnh lẽo.
- Hạ Hầu gia tộc ta giúp người hoàn thành ước vọng, ai đến giúp người Hạ Hầu gia tộc ta hoàn thành ước vọng?
Đại Thánh Chủ cười nhạt một tiếng:
- Nếu như thế, thì để cho bọn hắn tự mình giải quyết. Sự tình của người trẻ tuổi, những lão gia hỏa chúng ta tham dự quá độ, không phải để cho người nói xấu sao? Cũng lộ ra người trẻ tuổi quá mức gầy yếu, tựa như hài tử chưa trưởng thành, động cái là khóc tìm gia trưởng.
Đại Thánh Chủ ngôn từ sắc bén, rõ ràng ánh xạ Hạ Hầu Tông gầy yếu.
Tiêu Dao Hầu nhíu mày:
- Đại Thánh Chủ, lời nói không phải nói như vậy. Đạo lý đến trước và sau, đây là cơ bản nhất. Vĩnh Hằng Thánh Địa chiếm cứ nhiều hơn phân nửa chỗ tốt của Thần Quốc, điều này cũng thôi. Thế nhưng mà, tay của các ngươi cũng không thể quá dài a? Tay đã đến trên địa bàn của Hạ Hầu gia tộc chúng ta rồi. Việc này, Đại Thánh Chủ bảo Hạ Hầu gia tộc chúng ta nhẫn như thế nào?
- Nói quá lời. Chỉ là sự tình của người trẻ tuổi mà thôi. Tiêu Dao Hầu như vậy, bổn tọa không thể không hoài nghi, phải chăng ngươi đối với Hạ Hầu Tông không có lòng tin? Có phải cảm thấy, Hạ Hầu Tông ở thiên tài luận kiếm, cũng chưa chắc nhất định có thể tất thắng hay không? Nếu như Hạ Hầu Tông hắn thực cường đại như vậy, trong thiên hạ, lại có ai có thể hoành đao đoạt ái? Nếu như cuối cùng Yến Thanh Hoàng và Thiệu Uyên kết thành đạo lữ, cái kia cũng chỉ có thể nói, Hạ Hầu Tông tài nghệ không bằng người, bổn sự không bằng người, còn có cái gì để nói nữa chứ?
Đại Thánh Chủ nói làm Tiêu Dao Hầu ứa ra tà hỏa.
- Hạ Hầu Tông tài nghệ không bằng người?
Tiêu Dao Hầu giận quá mà cười.
- Đại Thánh Chủ, bản hầu không biết các ngươi đối với Thiệu Uyên kia đến cùng nơi nào đến tin tưởng. Nhưng mà, thiên tài luận kiếm, trừ khi Thiệu Uyên làm rùa đen rút đầu, nếu không, đụng phải Hạ Hầu Tông, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đến lúc đó, các ngươi đừng trách Hạ Hầu Tông ra tay vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.