Chương 3149: Nhanh nhẹn dũng mãnh bất khuất
Lê Thiên
09/05/2019
Thần thức khẽ động, ánh mắt hơi nâng, liền chứng kiến gia hỏa nói năng lỗ mãng kia.
Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần, uy năng lại động, hóa thành hai đạo lưu quang, thoáng một phát, xuyên thấu hư không, trực tiếp bắn vào trong mắt người nọ.
Tốc độ này, cơ hồ không có cách nào dùng lời nói hình dung được.
Người nọ trước một khắc vẫn còn kêu gào, trong nháy mắt giống như bị một kiếm phong hầu, toàn thân run rẩy. Sau một khắc, thân thể hắn, giống như bị người điểm trúng huyệt vị, không thể nhúc nhích, biểu lộ cứng họng kia, cũng phảng phất đọng lại.
Tình hình này, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
Đợi mọi người kịp phản ứng, cái thân thể kia, thật giống như huyết dịch toàn thân cứng lại, có vô số nước đồng nước thép đổ vào, để cho hắn ở mấy hơi thở tầm đó, triệt để hóa thành pho tượng.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, người kia liền triệt để biến thành pho tượng, phảng phất đã ở chỗ này mấy ngàn năm, không chút sứt mẻ.
Cái này. . .
Các tu sĩ bên người hắn, tựa như trên pho tượng kia có ôn dịch, đều sợ hãi né tránh, sợ sẽ lây bệnh, để cho bọn hắn sau một khắc cũng biến thành bộ dạng như vậy.
- Hắn. . . Hắn làm sao vậy?
Có người lắp bắp, kinh hồn chưa định hỏi.
- Nhất định bị thi triển yêu pháp, đối phương biết yêu pháp!
- Cái gì yêu pháp, cái này nhất định là thần thông hóa đá, để cho một người êm đẹp, biến thành thạch đầu, biến thành pho tượng a!
- Cái này căn bản không phải Thạch Hóa Thuật gì. Nếu như hóa đá, đó là để cho hắn triệt để biến thành thạch đầu. Người nọ là biến thành pho tượng, giống như tượng đồng vậy.
Hiện trường cũng không phải là không có cao nhân, lập tức nhìn ra một chút vấn đề.
Thế nhưng mà, hiện tại mọi người càng hiếu kỳ là, đến cùng người nọ trúng chiêu như thế nào. Rõ ràng đối thủ không làm gì hắn, như thế nào bỗng nhiên tầm đó, liền biến thành điêu khắc? Loại thủ đoạn công kích kia, cũng không khỏi quá đáng sợ đi!
Kỳ thật Giang Trần cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt, hắn chỉ muốn gõ Tam Tài đảo vực, để cho bọn hắn biết khó mà lui. Hết lần này tới lần khác người kia, chẳng những hung hăng càn quấy, còn nói năng lỗ mãng. Động một chút lại tự xưng lão tử.
Đối với loại người này, Giang Trần tự nhiên không thể khách khí, hạ sát thủ, coi như là giết gà dọa khỉ.
- Hoàng đế bệ hạ, ta đang đợi ngươi đáp lời.
Giang Trần căn bản không thèm để ý gia hỏa biến thành pho tượng kia, mà ngưng thanh hỏi.
Hoàng đế bệ hạ kia, cũng bị chiêu thức ấy của Giang Trần, làm cho chân tay có chút luống cuống.
Công kích này, thật sự quá quỷ dị, rất khó phòng bị.
- Bệ hạ, tiểu tử này rất tà môn, hẳn chính là giúp đỡ do Hoắc Thân Vương mời đến?
- Nếu như là gia hỏa tiêu diệt bọn người Cao Khuê, vậy chúng ta không thể không đề phòng a.
- Người này khả năng chỉ có yêu thuật lợi hại, nhưng thực lực chưa hẳn cao. Bệ hạ, người này rốt cuộc là làm cái gì?
Lần này, có thể nói, Giang Trần đã chấn nhiếp tất cả mọi người của Tam Tài đảo vực.
Triệu Tư Đồ kia một mực không lên tiếng, giờ phút này lại bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đây là đồng thuật, chẳng lẽ mọi người còn không có nhìn ra sao? Đây là đồng thuật rất cao minh!
- Đồng thuật? Có được đồng thuật đáng sợ như thế, lại trẻ tuổi như vậy? Kẻ này là ai? Hồi Xuân đảo vực, lúc nào có tài tuấn trẻ như vậy?
- Không thể nào là người của Hồi Xuân đảo vực! Hoắc Thân Vương là nhân vật số hai của Hồi Xuân đảo vực, không phải tất cung tất kính với tiểu tử kia sao? Cái này nhất định là giúp đỡ do Hoắc Thân Vương mời đến!
Sắc mặt của Triệu Tư Đồ tái nhợt, hắn như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt có chút bi thương nói với Hoàng đế bệ hạ:
- Bệ hạ, lão thần chợt nhớ tới một chuyện. Người này. . . Người này...
Nói đến đây, hàm răng của Triệu Tư Đồ khanh khách va chạm, hiển nhiên, một loại sợ hãi trước nay chưa có, cũng để cho Triệu Tư Đồ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
- Lão Tư Đồ, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Triệu Tư Đồ hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, khuyên nhủ:
- Bệ hạ, nếu như ngài còn tin được lão thần, vậy quần đảo kia, chúng ta phải buông tha. Nhận thua cũng được. Từ nay về sau không nên có ý định quyết tranh hơn thua với Hồi Xuân đảo vực trong đầu. Có lẽ, chuyện này còn có một đường sinh cơ. . .
- Lão Tư Đồ, ngươi hồ đồ rồi sao? Không phải chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa sao? Đáng giá ngạc nhiên như thế? Đợi chúng ta xung phong liều chết đi lên, một đao chém hắn là được!
Hiển nhiên, bên Tam Tài đảo vực, vẫn có một đám người nhanh nhẹn dũng mãnh.
Ngược lại là Hoàng đế bệ hạ kia, trầm giọng hỏi:
- Lão Tư Đồ, ngươi nói, rốt cuộc là ai? Người trẻ tuổi này, chẳng lẽ ngươi nhận thức?
- Lão thần không biết, nhưng lão thần có chỗ suy đoán. Kẻ này, rất có thể là gần đây danh tiếng chính thịnh, thiên tài danh khí lớn nhất Vĩnh Hằng Thánh Địa, Giang Trần Thiếu chủ!
Ngữ khí của Triệu Tư Đồ tràn đầy ngưng trọng.
Cái gì?
Giang Trần Thiếu chủ?
Nghe được bốn chữ này, cho dù là những gia hỏa nhanh nhẹn dũng mãnh nhất kia, sát khí trên mặt, cũng lập tức bị phá hủy sạch sẽ.
Điều này sao có thể? Giang Trần Thiếu chủ là Chưởng Khống Giả tương lai của Vĩnh Hằng Thánh Địa, địa vị tôn sùng, nơi nào sẽ có hứng thú đến quản bọn hắn làm khỉ gió gì?
Thế nhưng mà, nếu không phải Thiếu chủ của thập đại Thần Quốc, trẻ tuổi như vậy, lại có ai có thể làm được như thế?
Hoàng đế bệ hạ kia, đã lâm vào trong lo lắng.
- Bệ hạ, không nói đến hắn có phải Giang Trần Thiếu chủ hay không, coi như phải, hiện tại chúng ta không biết thân phận của hắn. Nếu không, dứt khoát một không làm, hai không ngớt, để cho thuộc hạ xung phong liều chết một hồi. Vạn nhất đây là một đồ giả mạo, chúng ta bị dăm ba câu của hắn hù sợ, truyền đi, chẳng phải để thiên hạ chê cười sao?
- Bệ hạ, vạn lần không được! Một khi chiến hỏa mở ra, liền tương đương khai chiến với Giang Trần Thiếu chủ, khai chiến với Vĩnh Hằng Thánh Địa. Tam Tài đảo vực chúng ta mới bao nhiêu? Vạn nhất Thiếu chủ có cái gì không hay, lửa giận của Vĩnh Hằng Thánh Địa, chúng ta căn bản chịu không nỗi.
- Hừ hừ, các ngươi thật đúng là tự tin, làm người ta có cái gì không hay? Các ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có bao nhiêu bổn sự?
Tranh luận, lại lần nữa giao phong kịch liệt.
Giang Trần hai tay ôm ngực, hắn cũng không vội.
Nếu như hắn là tới giết người, sẽ không nói nhiều như vậy, mà trực tiếp làm thịt.
Chỉ là, hắn không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Người vừa rồi kia, nếu như không phải nói năng lỗ mãng, tự xưng là lão tử của Giang Trần, đoán chừng Giang Trần cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Nói cho cùng, bên Tam Tài đảo vực kia, tụ tập không ít dân liều mạng. Sau khi mọi người thương nghị, đại đa số người còn kiên quyết cho rằng, thân phận của Giang Trần không có vạch trần ra ngoài, mọi người coi như không biết. Quần đảo Linh Thạch kia, nhất định phải lấy, tuyệt đối không thể nương tay!
- Bệ hạ, mấy người chúng ta, nguyện ý đi xông một lần, thử đối phương sâu cạn một chút.
- Bệ hạ, hôm nay ở trên địa bàn của chúng ta, dù chúng ta tiêu diệt những thứ này, đó cũng là bảo vệ gia viên, tuyệt đối sẽ không rơi xuống tay cầm.
Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần, uy năng lại động, hóa thành hai đạo lưu quang, thoáng một phát, xuyên thấu hư không, trực tiếp bắn vào trong mắt người nọ.
Tốc độ này, cơ hồ không có cách nào dùng lời nói hình dung được.
Người nọ trước một khắc vẫn còn kêu gào, trong nháy mắt giống như bị một kiếm phong hầu, toàn thân run rẩy. Sau một khắc, thân thể hắn, giống như bị người điểm trúng huyệt vị, không thể nhúc nhích, biểu lộ cứng họng kia, cũng phảng phất đọng lại.
Tình hình này, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
Đợi mọi người kịp phản ứng, cái thân thể kia, thật giống như huyết dịch toàn thân cứng lại, có vô số nước đồng nước thép đổ vào, để cho hắn ở mấy hơi thở tầm đó, triệt để hóa thành pho tượng.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, người kia liền triệt để biến thành pho tượng, phảng phất đã ở chỗ này mấy ngàn năm, không chút sứt mẻ.
Cái này. . .
Các tu sĩ bên người hắn, tựa như trên pho tượng kia có ôn dịch, đều sợ hãi né tránh, sợ sẽ lây bệnh, để cho bọn hắn sau một khắc cũng biến thành bộ dạng như vậy.
- Hắn. . . Hắn làm sao vậy?
Có người lắp bắp, kinh hồn chưa định hỏi.
- Nhất định bị thi triển yêu pháp, đối phương biết yêu pháp!
- Cái gì yêu pháp, cái này nhất định là thần thông hóa đá, để cho một người êm đẹp, biến thành thạch đầu, biến thành pho tượng a!
- Cái này căn bản không phải Thạch Hóa Thuật gì. Nếu như hóa đá, đó là để cho hắn triệt để biến thành thạch đầu. Người nọ là biến thành pho tượng, giống như tượng đồng vậy.
Hiện trường cũng không phải là không có cao nhân, lập tức nhìn ra một chút vấn đề.
Thế nhưng mà, hiện tại mọi người càng hiếu kỳ là, đến cùng người nọ trúng chiêu như thế nào. Rõ ràng đối thủ không làm gì hắn, như thế nào bỗng nhiên tầm đó, liền biến thành điêu khắc? Loại thủ đoạn công kích kia, cũng không khỏi quá đáng sợ đi!
Kỳ thật Giang Trần cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt, hắn chỉ muốn gõ Tam Tài đảo vực, để cho bọn hắn biết khó mà lui. Hết lần này tới lần khác người kia, chẳng những hung hăng càn quấy, còn nói năng lỗ mãng. Động một chút lại tự xưng lão tử.
Đối với loại người này, Giang Trần tự nhiên không thể khách khí, hạ sát thủ, coi như là giết gà dọa khỉ.
- Hoàng đế bệ hạ, ta đang đợi ngươi đáp lời.
Giang Trần căn bản không thèm để ý gia hỏa biến thành pho tượng kia, mà ngưng thanh hỏi.
Hoàng đế bệ hạ kia, cũng bị chiêu thức ấy của Giang Trần, làm cho chân tay có chút luống cuống.
Công kích này, thật sự quá quỷ dị, rất khó phòng bị.
- Bệ hạ, tiểu tử này rất tà môn, hẳn chính là giúp đỡ do Hoắc Thân Vương mời đến?
- Nếu như là gia hỏa tiêu diệt bọn người Cao Khuê, vậy chúng ta không thể không đề phòng a.
- Người này khả năng chỉ có yêu thuật lợi hại, nhưng thực lực chưa hẳn cao. Bệ hạ, người này rốt cuộc là làm cái gì?
Lần này, có thể nói, Giang Trần đã chấn nhiếp tất cả mọi người của Tam Tài đảo vực.
Triệu Tư Đồ kia một mực không lên tiếng, giờ phút này lại bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đây là đồng thuật, chẳng lẽ mọi người còn không có nhìn ra sao? Đây là đồng thuật rất cao minh!
- Đồng thuật? Có được đồng thuật đáng sợ như thế, lại trẻ tuổi như vậy? Kẻ này là ai? Hồi Xuân đảo vực, lúc nào có tài tuấn trẻ như vậy?
- Không thể nào là người của Hồi Xuân đảo vực! Hoắc Thân Vương là nhân vật số hai của Hồi Xuân đảo vực, không phải tất cung tất kính với tiểu tử kia sao? Cái này nhất định là giúp đỡ do Hoắc Thân Vương mời đến!
Sắc mặt của Triệu Tư Đồ tái nhợt, hắn như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt có chút bi thương nói với Hoàng đế bệ hạ:
- Bệ hạ, lão thần chợt nhớ tới một chuyện. Người này. . . Người này...
Nói đến đây, hàm răng của Triệu Tư Đồ khanh khách va chạm, hiển nhiên, một loại sợ hãi trước nay chưa có, cũng để cho Triệu Tư Đồ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
- Lão Tư Đồ, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Triệu Tư Đồ hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, khuyên nhủ:
- Bệ hạ, nếu như ngài còn tin được lão thần, vậy quần đảo kia, chúng ta phải buông tha. Nhận thua cũng được. Từ nay về sau không nên có ý định quyết tranh hơn thua với Hồi Xuân đảo vực trong đầu. Có lẽ, chuyện này còn có một đường sinh cơ. . .
- Lão Tư Đồ, ngươi hồ đồ rồi sao? Không phải chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa sao? Đáng giá ngạc nhiên như thế? Đợi chúng ta xung phong liều chết đi lên, một đao chém hắn là được!
Hiển nhiên, bên Tam Tài đảo vực, vẫn có một đám người nhanh nhẹn dũng mãnh.
Ngược lại là Hoàng đế bệ hạ kia, trầm giọng hỏi:
- Lão Tư Đồ, ngươi nói, rốt cuộc là ai? Người trẻ tuổi này, chẳng lẽ ngươi nhận thức?
- Lão thần không biết, nhưng lão thần có chỗ suy đoán. Kẻ này, rất có thể là gần đây danh tiếng chính thịnh, thiên tài danh khí lớn nhất Vĩnh Hằng Thánh Địa, Giang Trần Thiếu chủ!
Ngữ khí của Triệu Tư Đồ tràn đầy ngưng trọng.
Cái gì?
Giang Trần Thiếu chủ?
Nghe được bốn chữ này, cho dù là những gia hỏa nhanh nhẹn dũng mãnh nhất kia, sát khí trên mặt, cũng lập tức bị phá hủy sạch sẽ.
Điều này sao có thể? Giang Trần Thiếu chủ là Chưởng Khống Giả tương lai của Vĩnh Hằng Thánh Địa, địa vị tôn sùng, nơi nào sẽ có hứng thú đến quản bọn hắn làm khỉ gió gì?
Thế nhưng mà, nếu không phải Thiếu chủ của thập đại Thần Quốc, trẻ tuổi như vậy, lại có ai có thể làm được như thế?
Hoàng đế bệ hạ kia, đã lâm vào trong lo lắng.
- Bệ hạ, không nói đến hắn có phải Giang Trần Thiếu chủ hay không, coi như phải, hiện tại chúng ta không biết thân phận của hắn. Nếu không, dứt khoát một không làm, hai không ngớt, để cho thuộc hạ xung phong liều chết một hồi. Vạn nhất đây là một đồ giả mạo, chúng ta bị dăm ba câu của hắn hù sợ, truyền đi, chẳng phải để thiên hạ chê cười sao?
- Bệ hạ, vạn lần không được! Một khi chiến hỏa mở ra, liền tương đương khai chiến với Giang Trần Thiếu chủ, khai chiến với Vĩnh Hằng Thánh Địa. Tam Tài đảo vực chúng ta mới bao nhiêu? Vạn nhất Thiếu chủ có cái gì không hay, lửa giận của Vĩnh Hằng Thánh Địa, chúng ta căn bản chịu không nỗi.
- Hừ hừ, các ngươi thật đúng là tự tin, làm người ta có cái gì không hay? Các ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có bao nhiêu bổn sự?
Tranh luận, lại lần nữa giao phong kịch liệt.
Giang Trần hai tay ôm ngực, hắn cũng không vội.
Nếu như hắn là tới giết người, sẽ không nói nhiều như vậy, mà trực tiếp làm thịt.
Chỉ là, hắn không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Người vừa rồi kia, nếu như không phải nói năng lỗ mãng, tự xưng là lão tử của Giang Trần, đoán chừng Giang Trần cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Nói cho cùng, bên Tam Tài đảo vực kia, tụ tập không ít dân liều mạng. Sau khi mọi người thương nghị, đại đa số người còn kiên quyết cho rằng, thân phận của Giang Trần không có vạch trần ra ngoài, mọi người coi như không biết. Quần đảo Linh Thạch kia, nhất định phải lấy, tuyệt đối không thể nương tay!
- Bệ hạ, mấy người chúng ta, nguyện ý đi xông một lần, thử đối phương sâu cạn một chút.
- Bệ hạ, hôm nay ở trên địa bàn của chúng ta, dù chúng ta tiêu diệt những thứ này, đó cũng là bảo vệ gia viên, tuyệt đối sẽ không rơi xuống tay cầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.