Độc Tôn Tam Giới

Chương 3206: Phong ba từ Đỉnh Thiên đan.

Lê Thiên

09/05/2019

Ngưng Yên thánh chủ thấy Giang Trần biết lễ tiết như vậy, trong lòng cũng tấm tắc kêu kỳ ạ. Nàng giống như Vũ Linh thánh nữ, đưa ra những linh thạch này thuần túy là thưởng thức Giang Trần, cảm kích ân giải vây lúc trước của hắn. Nhưng căn bản không muốn nhận lại hồi báo gì từ Giang Trần.

Thấy Giang Trần ra tay hào phóng, trực tiếp đưa ra đan dược mà hắn tự tay luyện chế, hảo cảm của Ngưng Yên thánh chủ với Giang Trần thoáng cái tăng lên không ít.

Cười nói:

- Linh Nhi, Giang Trần sư huynh con chính là kỳ tài đan đạo. Đan dược hắn tự mình luyện chế chính là tạo hóa hiếm có, nếu như con bỏ qua cũng rất đáng tiếc. Nếu như là một mảnh tâm ý của hắn thì con thu đi. Nhi nữ võ đạo chúng ta không cần phải nhăn nhăn nhó nhó như vậy.

Vũ Linh thánh nữ nghe sư tôn nói như vậy, một chút xoắn xuýt trong lòng cũng hạ xuống, thoải mái tiếp nhận:

- Linh nhi cám ơn Giang Trần sư huynh.

- Ha ha, không cần phải nói tới cảm tạ. Khỏa đan dược này gọi là Đỉnh Thiên đan, có thể khiến cho tu vi Thiên Vị vô điều kiện tăng lên một trọng tu vi. Hơn nữa xác xuất thành công lên tới tám chín thành. Dùng thiên phú của Linh Nhi sư muội, đan dược này ở trên người muội nhất định có hiệu quả.

Nghe nói là Đỉnh Thiên đan, Ngưng Yên thánh chủ cũng chấn động:

- Ta luôn nghe nói Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi có Thái Nhất bổ thiên đan và Đỉnh Thiên đan, hai loại dan dược giống như thần dược này, trước đó không phải nói là Đỉnh Thiên đan còn đang nghiên cứu phát minh hay sao? Vậy mà đã luyện chế ra được rồi sao?

Trên thực tế Đỉnh Thiên đan Giang Trần đã sớm luyện chế ra, chẳng qua khi đó không có quá nhiều tài liệu, cho nên số lượng luyện chế ra không được nhiều lắm.

Trên thực tế trong nội bộ Vĩnh Hằng thánh địa đã sớm có, nhưng mà không có dư đan dược bán ra ngoài mà thôi.

Không ít người bên cạnh Giang Trần đã nhận được Đỉnh Thiên đan.

Đại thánh chủ Vĩnh Hằng thánh địa nhìn thấy Giang Trần ra tay hào phòng, vừa ra tay đã là Đỉnh Thiên đan, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy nhỏ máu.

Nhưng mà đây là đan dược của bản thân Giang Trần, Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ cũng không có quyền lực can thiệp hắn xử lý những đan dược này như thế nào.

Người ta yêu thích lấy ra tặng người, thì có thể làm gì đây chứ?

Lại nói, bên Vĩnh Hằng thánh địa, Giang Trần cũng đã hỗ trợ luyện chế qua một đám Đỉnh Thiên đan.

Tuy rằng Đại thánh chủ cảm thấy như nhỏ máu, nhưng mà ngẫm lại Chân Vũ thánh địa nhận được chỗ tốt này, khi đề cử Minh chủ, nhất định sẽ ủng hộ Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ a.

Nghĩ tới đây tâm tình Đại thánh chủ cũng tốt lên nhiều, cảm thấy Giang Trần đầu tư cá nhân, vì Vĩnh Hằng thánh địa kéo nhân tình, kỳ thực cũng là một chuyện không tệ.

- Trước đó kỹ thuật đan dược này quả thực còn chưa cách nào thuần thục. Hiện tại đã nghiên cứu thành công, kỹ thuật luyện chế Đỉnh Thiên đan đã tương đối thành thục.

Giang Trần cười nói.



- Đan dược trân quý như vậy, quả thực là chúng ta chiếm tiện nghi của ngươi rồi.

Ngưng Yên thánh chủ cười khổ, nói.

- Dùng quan hệ của hai thánh địa chúng ta, nói gì tới việc chiếm tiện nghi hay không cơ chứ? Đây không phải là khách khí rồi sao?

Giang Trần lúc nói lời này ra vẻ giận dữ.

Chuyện này khiến cho Đại thánh chủ cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm thấy Giang Trần này quả nhiên hiểu chuyện. Mới mở miệng là giao tình hai nhà, đến lúc đó Chân Vũ thánh địa còn có thể không ủng hộ Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ hay sao? Không ủng hộ thì nói qua được sao?

Từ trước tới nay một khi nói chuyện đều tai vách mạch rừng.

Bên này bọn họ nói tới Đỉnh Thiên đan, bên kia không biết có bao nhiêu lỗ tai nghe lén, nghe nói Vĩnh Hằng thánh địa luyện chế ra Đỉnh Thiên đan, thoáng cái chung quanh đã tụ tập lại vô số người.

Người Đa Văn thần quốc vốn đứng cách đó không xa, nghe thấy Đỉnh Thiên đan đã đi tới đầu tiên. Giang Trần nhìn thấy người Đa Văn thần quốc đi tới, trong lòng âm thầm buồn cười. Không khỏi nhớ tới chuyện quần nhau với mấy đại thế gia của Đa Văn thần quốc trên Đông Duyên đảo.

Những thế gia kia, có mấy nhà đã không còn thấy bóng dáng. Giang Trần suy đoán, mấy nhà kia khả năng cũng tham gia phả loạn, bị Đa Văn thánh địa bình định, tiêu diệt mất.

Còn có một ít gương mặt hắn đã từng gặp qua ở Lam Yên đảo vực. Lúc trước Giang Trần ở Kỳ Tích chi thành của Lam Yên đảo vực, khi chuẩn bị tiếp cận Yến gia, đã từng gặp một đám thiên tài trẻ tuổi của Đa Văn thần quốc trên Ngọc lâu.

Khi đó có một kẻ ngọc là Diệp Châu, lưu lại ấn tượng cho Giang Trần vô cùng sâu sắc.

Lúc trước đám người kia khi thảo luận về thập lục kim sa, Giang Trần cũng từ trong miệng đám người này biết rõ cái gọi là thập lục kim sa trong Vạn Uyên đảo.

Giờ phút này Diệp Châu ở trong đám người Đa Văn thánh địa, hắn từ trong lời nói của mọi ngời cũng biết rõ người trước mắt là Giang Trần.

Trong lúc nhất thời, đoạn thời gian ở Ngọc lâu làm cho trong đầu Diệp Châu kia mơ hồ có cảm giác như đã từng quen biết. Khi đó Giang Trần tuy rằng là dịch dung qua, thế nhưng mà sau khi Diệp Châu liên tưởng tới quan hệ của Giang Trần và Yến gia, lại nghĩ tới lần gặp đầu tiên ở Ngọc lâu kia.

Hắn cảm giác, cảm thấy lúc ấy nhất định Giang Trần cũng từng ở Ngọc lâu.

Giờ phút này tận mắt nhìn thấy Giang Trần, cái loại cảm giác này càng làm cho Diệp Châu nhận định suy đoán của mình là đúng.

Nhưng mà Diệp Châu cũng không có nói gì.

Bên Đa Văn thánh địa, một gã Thánh chủ cấp bậc bán thần cười nói:

- Kỳ đạo hữu, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia a. Đỉnh Thiên đan là đồ tốt nha.



Đại thánh chủ cười nói:

- Đỉnh Thiên đan quả thực là đồ tốt, nhưng mà thứ tốt này là đan dược tư nhân của Giang Trần. Người làm Thánh chủ như ta cũng không nên can thiệp a.

Tên thánh chủ của Đa Văn thần quốc cười nói:

- Được rồi, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, cũng đừng có nói những lời cho qua kia a. Ta cũng không lấy không của các ngươi, dùng linh thạch mua sắm đan dược cũng được chứ? Đan dược gì, dù sao cũng có cái giá của nó. Đa Văn thánh địa chúng ta đặt trước một trăm miếng, được không?

Một trăm miếng?

Đại thánh chủ cau mày:

- Ngươi thực sự coi đây là su hào, bắp cải hay sao? Một trăm miếng? Ta muốn đặt một trăm miếng, thì ngươi cho ta hay sao?

- Năm mươi khỏa cũng được.

Giang Trần cười ha hả:

- Vị tiền bối này, tài liệu Đỉnh Thiên đan chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Ngươi nói năm mươi khỏa, sản lượng một năm cũng chưa chắc đã được ngần đó.

- Không thể nào? Tiểu huynh đệ, không phải ngươi định đầu cơ kiếm lợi, cố ý nói như vậy chứ?

Giang Trần nhún nhún vai:

- Tiền bối tin cũng tốt, không tin cũng tốt, ta cũng chỉ có thể nói như vậy. Đỉnh Thiên đan không phải là thứ ven đường, không thể bán ra một số lượng lớn như vậy. Một khỏa hai khỏa đều là cái giá trên trời.

Nói thực, đối với loại thái độ này của đối phương, Giang Trần cũng rất là khó chịu. Đối phương coi Đỉnh Thiên đan là thứ gì chứ? Mới mở miệng là đòi mua một trăm khỏa, năm mươi khỏa.

Neuesn hư Đỉnh Thiên đan bán như vậy mà nói, vậy có thể bán ra được cái giá bao nhiêu cơ chứ?

Đỉnh Thiên đan ở Thần Uyên đại lục là đan dược cấp bậc cao nhất, nhất định phải bán với cái giá cao nhất.

Tuy rằng cách nói của Giang Trần có chút khoa trương, nhưng mà sản lượng Đỉnh Thiên đan quả thực cũng không có khả năng đạt tới số lượng mở miệng là muốn một trăm, năm mươi khỏa được.

Giang Trần còn muốn dựa vào Đỉnh Thiên đan kiếm chút linh thạch, nếu như Đỉnh Thiên đan bị đối phương hạ thấp, giá tiền sẽ thấp thế nào cơ chứ? Sao có thể gom đủ số linh thạch cần thiết đây?

Ngưng Yên thánh chủ kia lên tiếng bênh vực:

- Triệu đạo huynh, ánh mắt ngươi cũng không quá tốt rồi a. Đỉnh Thiên đan kia theo ta biết, trước mắt giới đan đạo của Vạn Uyên đảo còn không có đan dược nào có cấp độ cao hơn. Loại tài liệu đan dược này, vô cùng hi hữu, ngươi mới mở miệng là đòi năm mươi, một trăm khỏa, như vậy cũng không khỏi quá mức coi thường loại đan dược cao cấp này a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Tôn Tam Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook