Chương 3192: Phụ mẫu xuất quan.
Lê Thiên
09/05/2019
Sau khi đột phá Thiên Vị thất trọng, Giang Trần cũng không có lười biếng, lại một lần nữa đem tất cả trang bị, còn có các loại thần thông vũ kỹ lần nữa thăng cấp thêm một chút.
Mỗi một lần cảnh giới đột phá, những trang bị, pháp bảo, thần thông vũ kỹ kỳ thực đều có thể tìm được linh cảm mới. Cho nên mỗi lần sau khi đột phá, những công việc này ắt không thể thiếu.
Tại một nơi rộng rãi trên đảo, Già Diệp thần tôn một mình đứng trên một tảng đá lớn, cách đó không xa có ba đạo thân ảnh, mà một đạo trong đó chính là Hoàng Nhi.
Mà bên người Hoàng Nhi thì có một đôi phu thê đứng đó. Nếu như tinh tế quan sát, thì sẽ phát hiện ra, trên trán Hoàng Nhi đều có thể tìm được chỗ tương tự với đôi phu thê này.
Đôi phu thê này chính là phụ mẫu Hoàng Nhi, Yến Thiên Phàm và An Du Nhi.
Bọn họ cũng vừa vặn bế quan đi ra, sau khi xuất quan lại kinh hỉ phát hiện ra, nhi nữ đã đứng ngoài cửa chờ bọn họ nhiều ngày.
Hai phu thê đều vui mừng vô cùng.
Khi nhi nữ sinh ra không bao lâu, vẫn còn trong tã lót, bọn họ đã bị Yến gia và Hạ Hầu gia giam giữ, cũng không lâu sau đã bị nhốt trong vô tận lao ngục.
Có thể nói, ấn tượng đầu tiên của bọn họ về nữ nhi chính là một đứa bé vừa mới sinh mà thôi.
Mà thời gian dài trôi qua như vậy, nhi nữ đã trổ mã, lanh lợi, duyên dáng, yêu kiều, giống như tiên tử như vậy.
An Du Nhi ôm Hoàng Nhi, lã chã rơi lệ.
Ngay cả Yến Thiên Phàm, loại hán tử cứng cỏi như hắn cũng mắt hổ rưng rưng, trong lúc nhất thời vô số cảm xúc cuồn cuộn kéo tới. Có áy náy, có bi thương, càng có kinh hỉ.
Hắn và An Du Nhi, hai người yêu nhau, cho dù bị giam giữ trong vô tận lao ngục cũng không có hối hận. Thứ duy nhất bọn họ không buông xuống được, thứ duy nhất cảm thấy áy náy chính là nữ nhi này.
Bọn họ cũng biết, trên người nữ nhi bị vị đại tiểu thư độc ác của Hạ Hầu gia tộc hạ Bách Thế đồng tâm chú, chỉ sợ thời gian sẽ không sống được quá lâu.
Cho nên mỗi lần khi bọn họ nhớ tới nữ nhi, trong lòng cơ hồ đều tuyệt vọng. Bọn họ không cho rằng nhi nữ còn có thể may mắn sống sót trên hậu thế.
Khi bọn họ vất vả trốn khỏi vô tận lao ngục, chuyện thứ nhất không phải là báo thù, mà là nghe ngóng tin tức của nữ nhi.
Trên thực tế Yến Thiên Phàm thậm chí còn không tính trả thù với gia tộc. Hắn cũng biết gia tộc cũng có chỗ khó xử của gia tộc, hắn lúc trước mang An Du Nhi về nhà, đối với gia tộc mà nói là một lần tai vạ. Gia tộc xử lý hắn vốn cũng không có gì đáng trách.
Thế nhưng mà Già Diệp thần tôn hiển nhiên không nghĩ như vậy, nếu như không phải Yến Thiên Phàm luôn yêu thương An Du Nhi có thừa, chỉ sợ Già Diệp thần tôn sẽ giận chó đánh mèo lên trên đầu Yến Thiên Phàm.
Cho nên chuyện đi Yến gia báo thù, căn bản không có thông báo cho Già Diệp thần tôn, trực tiếp mang theo Tứ đại thần bộc đi.
Sau khi tiêu diệt Yến gia, tự nhiên bọn họ cũng thăm dò được tin tức của Hoàng Nhi, Yến Thiên Phàm và An Du Nhi còn sống trên đời, hơn nữa Bách Thế đồng tâm chú đã được giải trừ, thậm chí còn có đạo lữ.
Khi Già Diệp thần tôn mang những tin tức này trở về, phu thê Yến Thiên Phàm vừa mừng vừa sợ.
Lúc này bọn họ mới yên tâm để cho Già Diệp thần tôn tẩy tủy phạt mao cho bọn họ, bế quan tu luyện. Vốn bọn họ định sau khi bế quan đi ra sẽ đi dò hỏi tin tức nữ nhi.
Thế nhưng không ngờ rằng, vừa xuất quan, nhi nữ đã đợi ngoài cửa.
Loại tụ họp sinh ly từ biệt này, sự kích động trong lòng không cần phải nói.
Nhưng mà bọn họ còn không có quá nhiều thời gian nói chuyện thì bên ngoài đã truyền tới dị tượng thiên địa khi Giang Trần đột phá Thiên Vị thất trọng, kinh động tất cả người trên đảo.
Hoàng Nhi cũng kinh hỉ dẫn phụ mẫu đi tới, nhìn qua dị tượng thiên địa, vui sướng nói:
- Phụ mẫu, là Trần ca đột phá Thiên Vị cao giai.
Hai mắt An Du Nhi sáng ngời:
- Hoàng Nhi, Trần ca con nói là người giải trừ Bách Thế đồng tâm chú, vì con mà không tiếc bất kỳ giá nào diệt Hạ Hầu gia tộc, là Giang Trần kia sao?
Khuôn mặt của Hoàng Nhi hơi đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy rằng mẫu thân nói khoa trương, nhưng sự thực quả thực như vậy. Nếu như không phải Hạ Hầu gia tộc đắc tội với Giang Trần, có lẽ tốc độ bị diệt không nhanh như vậy.
Thậm chí, Hạ Hầu gia tộc tạo phản còn có thể thành công.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Nhi nổi lên từng đợt ngọt ngào, đồng thời trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
- Thiên Phàm, chàng nhìn xem, thiếp biết ngay nữ nhi của chúng ta không phải là người phúc mỏng. Khi nó sinh ra, thiếp đã xem tướng qua cho nó, khi nó sinh ra nhất định là trước khổ cực sau ngon ngọt. Chàng nhìn xem, có đúng không chứ?
Yến Thiên Phàm đối với thê tử cũng tràn ngập áy náy, thấy thê tử nói như vậy, hắn tự nhiên sẽ không phản đối, mà chỉ mỉm cười gật đầu.
- Hoàng Nhi, Giang Trần này ta cũng nghe ngoại công con nói qua một chút. Người trẻ tuổi kia có đảm lượng, lại có bản lĩnh, khó có được còn có tình có nghĩa, ánh mắt con không tệ. Có thể so với mẫu thân con năm đó.
Yến Thiên Phàm cười ha hả.
Đôi mắt An Du Nhi trợn trắng lên:
- Có người da mặt thật dày a. Khi thiếp biết chàng, chàng vẫn chỉ là một Đế cảnh đỉnh phong mà thôi.
Yến Thiên Phàm cười hắc hắc:
- Khi nữ nhi chúng ta biết Giang Trần, có lẽ còn chưa tới Đế cảnh a?
Hoàng Nhi mỉm cười, nhớ tới lần đầu tiên mình quen biết Giang Trần, lần thứ nhất biết rõ Giang Trần là khi ở Đông Phương vương quốc, khi đó Giang Trần vẫn là Chân Khí cảnh, thấp nhất trong thế giới võ đạo.
Mặc dù về sau ở Bất diệt linh sơn chính thức gặp mặt, tu vi của Giang Trần bất quá cũng chỉ là Linh cảnh a. Có thể nói, mình và Giang Trần một đường đi tới, luôn chứng kiến sự phát triển của chàng cho tới bước này.
Quả thực Hoàng Nhi cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì trong đám người trẻ tuổi, căn bản không tìm ra người thứ hai như Giang Trần. Bất kể là tốc độ tu luyện hay là sự nghiệp, đều là thứ mà những người trẻ tuổi khác căn bản không thể so sánh.
- Hoàng Nhi, khi con biết Giang Trần, tu vi của nó thế nào?
An Du Nhi hiếu kỳ.
- Mẫu thân, khi nữ nhi lần đầu tiên gặp mặt chàng, chàng vẫn là tu sĩ Linh cảnh a.
Hoàng Nhi nói tới việc này cũng có chút buồn cười.
- Ồ?
Phu thê Yến Thiên Phàm nhìn nhau.
Yến Thiên Phàm bắt đầu lấy mấy ngón tay mình ra đếm:
- Thiên Vị, Đế cảnh, Hoàng cảnh, Thánh Cảnh, Nguyên Cảnh, Linh cảnh ..
Sau khi đếm tới phía sau, hắn cảm giác nhận thức về nhân sinh của mình đã sụp đổ.
Nữ nhi mình bao nhiêu tuổi tự nhiên hắn rất rõ ràng. Nhi nữ quen biết Giang Trần, tính ra mới bao nhiêu năm chứ? Một người trẻ tuổi, rốt cuộc là có kỳ tích thế nào, mới có thể từ LInh cảnh tu luyện như bay tới Thiên Vị cao giai? Đây quả thực là một kỳ tích a.
- Trần ca không chỉ đơn giản là thiên phú võ đạo xuất chúng, thiên phú đan đạo càng thêm xuất sắc. Hiện tại rất nhiều đan dược nổi danh trên Thần Uyên đại lục đều xuất phát từ tay chàng.
Trước mặt phụ mẫu, Hoàng Nhi không chút keo kiệt khen ngợi ái lang mình.
An Du Nhi vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nữ nhi mình, thở dài nói:
- Thiên phàm, như vậy xem ra chúng ta ở trong vô tận lao ngục nhận thống khổ như vậy cũng đáng a. Chúng ta chẳng những có nhi nữ tốt, mà còn có nữ tế tốt. Thiếp nghe nói, phụ thân chàng, còn chất tử chàng cũng dính không ít ánh sáng của Giang Trần.
Nói tới phụ thân, vẻ mặt Yến Thiên Phàm trở nên cực kỳ phức tạp. Con trai không thể trách phụ thân. Hắn làm nhi tử, ngay từ đàu còn có chút hờn dỗi, cảm thấy phụ thân không xuất đầu vì hắn.
Sau khi thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, hắn cũng có thể hiểu được sự khó xử của phụ thân khi trước. Cũng biết phụ thân chỉ có một mình, căn bản không bảo hộ được hắn.
Cho nên ở sâu trong lòng hắn cũng không có trách cứ phụ thân. Nhưng loại cảm xúc này lại sợ thê tử không có cách nào hiểu cho, cho nên Yến Thiên Phàm bây giờ vô cùng lo lắng.
Mỗi một lần cảnh giới đột phá, những trang bị, pháp bảo, thần thông vũ kỹ kỳ thực đều có thể tìm được linh cảm mới. Cho nên mỗi lần sau khi đột phá, những công việc này ắt không thể thiếu.
Tại một nơi rộng rãi trên đảo, Già Diệp thần tôn một mình đứng trên một tảng đá lớn, cách đó không xa có ba đạo thân ảnh, mà một đạo trong đó chính là Hoàng Nhi.
Mà bên người Hoàng Nhi thì có một đôi phu thê đứng đó. Nếu như tinh tế quan sát, thì sẽ phát hiện ra, trên trán Hoàng Nhi đều có thể tìm được chỗ tương tự với đôi phu thê này.
Đôi phu thê này chính là phụ mẫu Hoàng Nhi, Yến Thiên Phàm và An Du Nhi.
Bọn họ cũng vừa vặn bế quan đi ra, sau khi xuất quan lại kinh hỉ phát hiện ra, nhi nữ đã đứng ngoài cửa chờ bọn họ nhiều ngày.
Hai phu thê đều vui mừng vô cùng.
Khi nhi nữ sinh ra không bao lâu, vẫn còn trong tã lót, bọn họ đã bị Yến gia và Hạ Hầu gia giam giữ, cũng không lâu sau đã bị nhốt trong vô tận lao ngục.
Có thể nói, ấn tượng đầu tiên của bọn họ về nữ nhi chính là một đứa bé vừa mới sinh mà thôi.
Mà thời gian dài trôi qua như vậy, nhi nữ đã trổ mã, lanh lợi, duyên dáng, yêu kiều, giống như tiên tử như vậy.
An Du Nhi ôm Hoàng Nhi, lã chã rơi lệ.
Ngay cả Yến Thiên Phàm, loại hán tử cứng cỏi như hắn cũng mắt hổ rưng rưng, trong lúc nhất thời vô số cảm xúc cuồn cuộn kéo tới. Có áy náy, có bi thương, càng có kinh hỉ.
Hắn và An Du Nhi, hai người yêu nhau, cho dù bị giam giữ trong vô tận lao ngục cũng không có hối hận. Thứ duy nhất bọn họ không buông xuống được, thứ duy nhất cảm thấy áy náy chính là nữ nhi này.
Bọn họ cũng biết, trên người nữ nhi bị vị đại tiểu thư độc ác của Hạ Hầu gia tộc hạ Bách Thế đồng tâm chú, chỉ sợ thời gian sẽ không sống được quá lâu.
Cho nên mỗi lần khi bọn họ nhớ tới nữ nhi, trong lòng cơ hồ đều tuyệt vọng. Bọn họ không cho rằng nhi nữ còn có thể may mắn sống sót trên hậu thế.
Khi bọn họ vất vả trốn khỏi vô tận lao ngục, chuyện thứ nhất không phải là báo thù, mà là nghe ngóng tin tức của nữ nhi.
Trên thực tế Yến Thiên Phàm thậm chí còn không tính trả thù với gia tộc. Hắn cũng biết gia tộc cũng có chỗ khó xử của gia tộc, hắn lúc trước mang An Du Nhi về nhà, đối với gia tộc mà nói là một lần tai vạ. Gia tộc xử lý hắn vốn cũng không có gì đáng trách.
Thế nhưng mà Già Diệp thần tôn hiển nhiên không nghĩ như vậy, nếu như không phải Yến Thiên Phàm luôn yêu thương An Du Nhi có thừa, chỉ sợ Già Diệp thần tôn sẽ giận chó đánh mèo lên trên đầu Yến Thiên Phàm.
Cho nên chuyện đi Yến gia báo thù, căn bản không có thông báo cho Già Diệp thần tôn, trực tiếp mang theo Tứ đại thần bộc đi.
Sau khi tiêu diệt Yến gia, tự nhiên bọn họ cũng thăm dò được tin tức của Hoàng Nhi, Yến Thiên Phàm và An Du Nhi còn sống trên đời, hơn nữa Bách Thế đồng tâm chú đã được giải trừ, thậm chí còn có đạo lữ.
Khi Già Diệp thần tôn mang những tin tức này trở về, phu thê Yến Thiên Phàm vừa mừng vừa sợ.
Lúc này bọn họ mới yên tâm để cho Già Diệp thần tôn tẩy tủy phạt mao cho bọn họ, bế quan tu luyện. Vốn bọn họ định sau khi bế quan đi ra sẽ đi dò hỏi tin tức nữ nhi.
Thế nhưng không ngờ rằng, vừa xuất quan, nhi nữ đã đợi ngoài cửa.
Loại tụ họp sinh ly từ biệt này, sự kích động trong lòng không cần phải nói.
Nhưng mà bọn họ còn không có quá nhiều thời gian nói chuyện thì bên ngoài đã truyền tới dị tượng thiên địa khi Giang Trần đột phá Thiên Vị thất trọng, kinh động tất cả người trên đảo.
Hoàng Nhi cũng kinh hỉ dẫn phụ mẫu đi tới, nhìn qua dị tượng thiên địa, vui sướng nói:
- Phụ mẫu, là Trần ca đột phá Thiên Vị cao giai.
Hai mắt An Du Nhi sáng ngời:
- Hoàng Nhi, Trần ca con nói là người giải trừ Bách Thế đồng tâm chú, vì con mà không tiếc bất kỳ giá nào diệt Hạ Hầu gia tộc, là Giang Trần kia sao?
Khuôn mặt của Hoàng Nhi hơi đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy rằng mẫu thân nói khoa trương, nhưng sự thực quả thực như vậy. Nếu như không phải Hạ Hầu gia tộc đắc tội với Giang Trần, có lẽ tốc độ bị diệt không nhanh như vậy.
Thậm chí, Hạ Hầu gia tộc tạo phản còn có thể thành công.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Nhi nổi lên từng đợt ngọt ngào, đồng thời trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
- Thiên Phàm, chàng nhìn xem, thiếp biết ngay nữ nhi của chúng ta không phải là người phúc mỏng. Khi nó sinh ra, thiếp đã xem tướng qua cho nó, khi nó sinh ra nhất định là trước khổ cực sau ngon ngọt. Chàng nhìn xem, có đúng không chứ?
Yến Thiên Phàm đối với thê tử cũng tràn ngập áy náy, thấy thê tử nói như vậy, hắn tự nhiên sẽ không phản đối, mà chỉ mỉm cười gật đầu.
- Hoàng Nhi, Giang Trần này ta cũng nghe ngoại công con nói qua một chút. Người trẻ tuổi kia có đảm lượng, lại có bản lĩnh, khó có được còn có tình có nghĩa, ánh mắt con không tệ. Có thể so với mẫu thân con năm đó.
Yến Thiên Phàm cười ha hả.
Đôi mắt An Du Nhi trợn trắng lên:
- Có người da mặt thật dày a. Khi thiếp biết chàng, chàng vẫn chỉ là một Đế cảnh đỉnh phong mà thôi.
Yến Thiên Phàm cười hắc hắc:
- Khi nữ nhi chúng ta biết Giang Trần, có lẽ còn chưa tới Đế cảnh a?
Hoàng Nhi mỉm cười, nhớ tới lần đầu tiên mình quen biết Giang Trần, lần thứ nhất biết rõ Giang Trần là khi ở Đông Phương vương quốc, khi đó Giang Trần vẫn là Chân Khí cảnh, thấp nhất trong thế giới võ đạo.
Mặc dù về sau ở Bất diệt linh sơn chính thức gặp mặt, tu vi của Giang Trần bất quá cũng chỉ là Linh cảnh a. Có thể nói, mình và Giang Trần một đường đi tới, luôn chứng kiến sự phát triển của chàng cho tới bước này.
Quả thực Hoàng Nhi cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì trong đám người trẻ tuổi, căn bản không tìm ra người thứ hai như Giang Trần. Bất kể là tốc độ tu luyện hay là sự nghiệp, đều là thứ mà những người trẻ tuổi khác căn bản không thể so sánh.
- Hoàng Nhi, khi con biết Giang Trần, tu vi của nó thế nào?
An Du Nhi hiếu kỳ.
- Mẫu thân, khi nữ nhi lần đầu tiên gặp mặt chàng, chàng vẫn là tu sĩ Linh cảnh a.
Hoàng Nhi nói tới việc này cũng có chút buồn cười.
- Ồ?
Phu thê Yến Thiên Phàm nhìn nhau.
Yến Thiên Phàm bắt đầu lấy mấy ngón tay mình ra đếm:
- Thiên Vị, Đế cảnh, Hoàng cảnh, Thánh Cảnh, Nguyên Cảnh, Linh cảnh ..
Sau khi đếm tới phía sau, hắn cảm giác nhận thức về nhân sinh của mình đã sụp đổ.
Nữ nhi mình bao nhiêu tuổi tự nhiên hắn rất rõ ràng. Nhi nữ quen biết Giang Trần, tính ra mới bao nhiêu năm chứ? Một người trẻ tuổi, rốt cuộc là có kỳ tích thế nào, mới có thể từ LInh cảnh tu luyện như bay tới Thiên Vị cao giai? Đây quả thực là một kỳ tích a.
- Trần ca không chỉ đơn giản là thiên phú võ đạo xuất chúng, thiên phú đan đạo càng thêm xuất sắc. Hiện tại rất nhiều đan dược nổi danh trên Thần Uyên đại lục đều xuất phát từ tay chàng.
Trước mặt phụ mẫu, Hoàng Nhi không chút keo kiệt khen ngợi ái lang mình.
An Du Nhi vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nữ nhi mình, thở dài nói:
- Thiên phàm, như vậy xem ra chúng ta ở trong vô tận lao ngục nhận thống khổ như vậy cũng đáng a. Chúng ta chẳng những có nhi nữ tốt, mà còn có nữ tế tốt. Thiếp nghe nói, phụ thân chàng, còn chất tử chàng cũng dính không ít ánh sáng của Giang Trần.
Nói tới phụ thân, vẻ mặt Yến Thiên Phàm trở nên cực kỳ phức tạp. Con trai không thể trách phụ thân. Hắn làm nhi tử, ngay từ đàu còn có chút hờn dỗi, cảm thấy phụ thân không xuất đầu vì hắn.
Sau khi thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, hắn cũng có thể hiểu được sự khó xử của phụ thân khi trước. Cũng biết phụ thân chỉ có một mình, căn bản không bảo hộ được hắn.
Cho nên ở sâu trong lòng hắn cũng không có trách cứ phụ thân. Nhưng loại cảm xúc này lại sợ thê tử không có cách nào hiểu cho, cho nên Yến Thiên Phàm bây giờ vô cùng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.