Chương 395: Phụ tử Thiết gia, bí mật 16 quốc 1
Lê Thiên
30/10/2016
Chương 395 Phụ tử Thiết gia, bí mật 16 quốc 1
- Đúng vậy, nếu không phải ca ca của Tiểu Thiến, ta sẽ mang thi cốt về cho ngài xem sao?
Thiết trưởng lão tên là Thiết Xán.
- Người này không phải bị người giết chết. Giết hắn, hẳn là Linh thú, hơn nữa là Linh thú phi thường khát máu.
Thiết Long thở dài.
- Hơn nữa, ngươi xem, Dương Chiêu này bị cắn nuốt, có thể nói là một chút lực phản kháng cũng không có. Thiên Quế Vương Quốc, lúc nào có linh thú lợi hại như vậy?
- Ai biết được?
Thiết Xán vô cùng phiền muộn.
- Phụ thân, ngươi cảm thấy Linh thú này rất lợi hại sao? Đến cùng lợi hại bao nhiêu a?
Thiết Long tức giận:
- Ta không có tận mắt nhìn thấy, làm sao biết lợi hại bao nhiêu? Dương Chiêu này thân là cường giả Địa Linh cảnh, nửa điểm phản kháng cũng không có, khẳng định so với Dương Chiêu lợi hại hơn nhiều lắm. Thiết Xán, ngươi không có việc gì không đi tu luyện, lại chạy tới Vương Quốc thế tục là sao? Sự tình thế tục, đối với ngươi có lực hấp dẫn lớn như vậy sao?
Thiết Xán bị phụ thân khiển trách, trên mặt có chút không nhịn được:
- Đây không phải ca ca Tiểu Thiến gặp chuyện không may sao? Ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ a. Người nào không biết Dương Chiêu là anh vợ của ta? Nếu như hắn có việc ta cũng không xuất đầu, đây không phải để cho người chế giễu, để cho người cảm thấy Thiết Xán ta là người nhu nhược, ngay cả anh vợ của mình cũng không thể bảo hộ? Ta ném mặt mũi không sao, nhưng lão nhân gia ngài là cự đầu Bảo Thụ Tông, không thể ném mặt mũi a.
Thiết Long hừ một tiếng:
- Ngươi chỉ biết gây chuyện. Lão tử cảnh cáo ngươi, ngươi muốn động thủ, phải giải quyết dứt khoát, không nên dẫn lửa thiêu thân.
- Ta là muốn giải quyết dứt khoát, nhưng thiếu chút nữa bị người chém.
- Như thế nào?
Thực chất bên trong Thiết Long vẫn là nhân vật bao che con, nghe Thiết Xán nói như vậy, nhịn không được hỏi.
- Ngươi nói như thế nào? Còn không phải lão bất tử Diệp Trọng Lâu kia? Cậy già lên mặt, đã liên tục hai lần cùng ta gây khó dễ. Phụ thân, ngươi nói lão tiểu tử đó, sao giống như hòn đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng vậy? Lần này, hắn vậy mà vì một tiểu tử thế tục, trực tiếp trở mặt với ta. Ta chuyển ra phụ thân ngươi, hắn cũng không cho. Còn nói tên tuổi của ngươi, có thể dọa người khác, nhưng không dọa được hắn. Phụ thân, ngài nói hắn cuồng vọng ra sao? Chẳng lẽ ngài đường đường là cự đầu Bảo Thụ Tông, còn kém một lão đầu thế tục như hắn sao? Thật sự là tức chết, ta nghĩ tới việc này, liền giận không thôi.
- Diệp Trọng Lâu?
Thiết Long nghe được cái tên này, khẽ chau mày.
- Phụ thân, Diệp lão đầu này, hoàn toàn không cho ngài mặt mũi a.
Thiết Long nghe được cái tên này, sắc mặt cũng hơi trầm xuống:
- Dùng bối phận của hắn, sao sẽ tận lực gây khó dễ với ngươi?
- Còn không phải là vì Giang Trần kia, một tiểu tử đến từ Đông Phương Vương Quốc. Cũng không biết tưới cho Diệp lão đầu thuốc mê gì, lão nhân này che chở hắn, không tiếc khiêu chiến Thiết gia chúng ta. Phụ thân, hắn một lão đầu thế tục, chẳng lẽ ngay cả Bảo Thụ Tông chúng ta cũng không chế trụ nổi hắn?
Thiết Xán nói gần nói xa, muốn khơi mào cảm xúc của phụ thân, dẫn phát lửa giận của phụ thân.
Bất quá Thiết Long một bó niên kỷ, hiển nhiên không đến mức bị nhi tử nắm mũi dắt đi. Huống hồ, hắn cũng biết tính cách của con mình là cái gì.
- Ngược lại cũng không phải nói Bảo Thụ Tông không chế trụ nổi hắn, mà là Diệp Trọng Lâu này, căn bản không có đối nghịch Bảo Thụ Tông a. Thậm chí có thể nói, hắn và Bảo Thụ Tông vẫn là quan hệ hợp tác. Chỉ có điều, hắn một mực không chịu gia nhập Bảo Thụ Tông, nếu không vị trí thủ tọa Bảo Thụ Tông Thái Thượng trưởng lão này, chưa hẳn đến phiên lão tử ngươi ngồi.
Thiết Long nói lên Diệp Trọng Lâu, vẫn có vài phần kiêng kị.
- Phụ thân, ngài cũng quá xem trọng người khác, diệt uy phong nhà mình a?
Thiết Xán rất không phục, Diệp lão đầu kiêu ngạo như vậy, hắn rất hi vọng cha mình ra mặt, hung hăng đánh đối phương thoáng một phát.
- Thiết Xán, ngươi cùng ai đấu hung ác đều có thể, Diệp Trọng Lâu, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội. Không phải vi phụ sợ hắn, mà là căn bản không có tất yếu dựng nên một cường địch như vậy. Nếu như hắn thật sự thành địch nhân của chúng ta, một khi hắn quăng đến bên tông chủ, Thiết gia chúng ta, không thể nghi ngờ sẽ bị tông chủ áp đảo.
Địa phương có người, sẽ có giang hồ.
Địa phương có giang hồ, sẽ có tranh đấu.
Bảo Thụ Tông này, tuy là Ẩn Thế Tông Môn, cũng tránh không khỏi có phe phái chi tranh.
Thiết Long đại biểu Thiết gia, cùng tông chủ Tạ Thiên Thụ đại biểu Tạ gia, không thể nghi ngờ là hai thế lực lớn nhất Bảo Thụ Tông.
Thiết Xán nghe phụ thân nói như vậy, có chút buồn bực:
- Nói như vậy, cơn tức này vẫn phải nhịn hay sao?
- Ngươi cùng Diệp Trọng Lâu có cái gì phải tức giận? Dùng cấp bậc của hắn, ngươi căn bản không có tất yếu gây hắn. Ngay cả vi phụ cũng không muốn đấu với hắn, ngươi không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Nếu như hắn thật muốn chèn ép ngươi, sẽ để cho ngươi nhẹ nhàng trở lại như vậy?
Thiết Long khiển trách:
- Nhớ kỹ, đừng vờ ngớ ngẩn. Diệp Trọng Lâu, ngươi không đắc tội nổi. Thật sự chọc giận lão nhân này, hắn muốn đối phó ngươi, tuyệt đối sẽ không kiêng kị vi phụ.
Thiết Xán trợn mắt há hốc mồm:
- Không phải đâu? Hắn ngay cả mặt mũi của phụ thân cũng không cho?
- Nói nhảm.
Thiết Long tức giận nói.
- Lúc trước, hắn ngay cả mặt mũi của Tạ Thiên Thụ cũng không cho. Tạ Thiên Thụ mời hắn vào Bảo Thụ Tông, cho bao nhiêu chỗ tốt cùng ngon ngọt, nhưng lão nhân kia cự tuyệt.
Thiết Xán ngây ngẩn cả người, Diệp Trọng Lâu này có phải đầu óc có vấn đề hay không?
Tông chủ Bảo Thụ Tông mời, hắn cũng cự tuyệt?
Chẳng lẽ lực hấp dẫn của Vương Quốc thế tục, có thể càng mạnh hơn tông môn?
- Phụ thân, Diệp Trọng Lâu này, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hắn có lý do gì cự tuyệt Bảo Thụ Tông?
Thiết Long cười khổ nói:
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Bất quá hắn không gia nhập Bảo Thụ Tông, đối với chúng ta là tin tức tốt. Dù sao, về sau ngươi đừng đắc tội hắn.
- Vậy Dương Chiêu cứ chết vô ích như vậy?
Thiết Xán không phục.
- Dương Chiêu chết, cùng Diệp Trọng Lâu có quan hệ gì? Ngươi không biết Diệp Trọng Lâu hắn thật muốn diệt Dương Chiêu, còn cần lén lút sao, một cái tát chụp chết là được.
- Dù không quan hệ tới Diệp Trọng Lâu, nhất định cùng Giang Trần có quan hệ. Diệp Trọng Lâu kia bảo hộ Giang Trần, chẳng lẽ ta ngay cả Giang Trần cũng không thể trêu chọc?
- Ngươi không thể dùng đầu óc sao? Giang Trần là ở Thiên Quế Vương Quốc, sớm muộn gì cũng quấn tới Bảo Thụ Tông. Ngươi muốn chèn ép Giang Trần, thu thập Giang Trần, còn sợ không có cơ hội? Nói sau, Giang Trần cùng Diệp Trọng Lâu, không thân chẳng quen, ngươi muốn thu thập Giang Trần, chỉ cần tìm được cớ, Diệp Trọng Lâu cũng không thể nói cái gì.
- Hắc hắc, vẫn là phụ thân cao kiến a. Nghe nói, Diệp Trọng Lâu muốn nhận Giang Trần làm đồ đệ, nhưng Giang Trần không đáp ứng. Ngươi nói Giang Trần này, có phải cùng Diệp Trọng Lâu đồng dạng cổ quái hay không?
- Đúng vậy, nếu không phải ca ca của Tiểu Thiến, ta sẽ mang thi cốt về cho ngài xem sao?
Thiết trưởng lão tên là Thiết Xán.
- Người này không phải bị người giết chết. Giết hắn, hẳn là Linh thú, hơn nữa là Linh thú phi thường khát máu.
Thiết Long thở dài.
- Hơn nữa, ngươi xem, Dương Chiêu này bị cắn nuốt, có thể nói là một chút lực phản kháng cũng không có. Thiên Quế Vương Quốc, lúc nào có linh thú lợi hại như vậy?
- Ai biết được?
Thiết Xán vô cùng phiền muộn.
- Phụ thân, ngươi cảm thấy Linh thú này rất lợi hại sao? Đến cùng lợi hại bao nhiêu a?
Thiết Long tức giận:
- Ta không có tận mắt nhìn thấy, làm sao biết lợi hại bao nhiêu? Dương Chiêu này thân là cường giả Địa Linh cảnh, nửa điểm phản kháng cũng không có, khẳng định so với Dương Chiêu lợi hại hơn nhiều lắm. Thiết Xán, ngươi không có việc gì không đi tu luyện, lại chạy tới Vương Quốc thế tục là sao? Sự tình thế tục, đối với ngươi có lực hấp dẫn lớn như vậy sao?
Thiết Xán bị phụ thân khiển trách, trên mặt có chút không nhịn được:
- Đây không phải ca ca Tiểu Thiến gặp chuyện không may sao? Ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ a. Người nào không biết Dương Chiêu là anh vợ của ta? Nếu như hắn có việc ta cũng không xuất đầu, đây không phải để cho người chế giễu, để cho người cảm thấy Thiết Xán ta là người nhu nhược, ngay cả anh vợ của mình cũng không thể bảo hộ? Ta ném mặt mũi không sao, nhưng lão nhân gia ngài là cự đầu Bảo Thụ Tông, không thể ném mặt mũi a.
Thiết Long hừ một tiếng:
- Ngươi chỉ biết gây chuyện. Lão tử cảnh cáo ngươi, ngươi muốn động thủ, phải giải quyết dứt khoát, không nên dẫn lửa thiêu thân.
- Ta là muốn giải quyết dứt khoát, nhưng thiếu chút nữa bị người chém.
- Như thế nào?
Thực chất bên trong Thiết Long vẫn là nhân vật bao che con, nghe Thiết Xán nói như vậy, nhịn không được hỏi.
- Ngươi nói như thế nào? Còn không phải lão bất tử Diệp Trọng Lâu kia? Cậy già lên mặt, đã liên tục hai lần cùng ta gây khó dễ. Phụ thân, ngươi nói lão tiểu tử đó, sao giống như hòn đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng vậy? Lần này, hắn vậy mà vì một tiểu tử thế tục, trực tiếp trở mặt với ta. Ta chuyển ra phụ thân ngươi, hắn cũng không cho. Còn nói tên tuổi của ngươi, có thể dọa người khác, nhưng không dọa được hắn. Phụ thân, ngài nói hắn cuồng vọng ra sao? Chẳng lẽ ngài đường đường là cự đầu Bảo Thụ Tông, còn kém một lão đầu thế tục như hắn sao? Thật sự là tức chết, ta nghĩ tới việc này, liền giận không thôi.
- Diệp Trọng Lâu?
Thiết Long nghe được cái tên này, khẽ chau mày.
- Phụ thân, Diệp lão đầu này, hoàn toàn không cho ngài mặt mũi a.
Thiết Long nghe được cái tên này, sắc mặt cũng hơi trầm xuống:
- Dùng bối phận của hắn, sao sẽ tận lực gây khó dễ với ngươi?
- Còn không phải là vì Giang Trần kia, một tiểu tử đến từ Đông Phương Vương Quốc. Cũng không biết tưới cho Diệp lão đầu thuốc mê gì, lão nhân này che chở hắn, không tiếc khiêu chiến Thiết gia chúng ta. Phụ thân, hắn một lão đầu thế tục, chẳng lẽ ngay cả Bảo Thụ Tông chúng ta cũng không chế trụ nổi hắn?
Thiết Xán nói gần nói xa, muốn khơi mào cảm xúc của phụ thân, dẫn phát lửa giận của phụ thân.
Bất quá Thiết Long một bó niên kỷ, hiển nhiên không đến mức bị nhi tử nắm mũi dắt đi. Huống hồ, hắn cũng biết tính cách của con mình là cái gì.
- Ngược lại cũng không phải nói Bảo Thụ Tông không chế trụ nổi hắn, mà là Diệp Trọng Lâu này, căn bản không có đối nghịch Bảo Thụ Tông a. Thậm chí có thể nói, hắn và Bảo Thụ Tông vẫn là quan hệ hợp tác. Chỉ có điều, hắn một mực không chịu gia nhập Bảo Thụ Tông, nếu không vị trí thủ tọa Bảo Thụ Tông Thái Thượng trưởng lão này, chưa hẳn đến phiên lão tử ngươi ngồi.
Thiết Long nói lên Diệp Trọng Lâu, vẫn có vài phần kiêng kị.
- Phụ thân, ngài cũng quá xem trọng người khác, diệt uy phong nhà mình a?
Thiết Xán rất không phục, Diệp lão đầu kiêu ngạo như vậy, hắn rất hi vọng cha mình ra mặt, hung hăng đánh đối phương thoáng một phát.
- Thiết Xán, ngươi cùng ai đấu hung ác đều có thể, Diệp Trọng Lâu, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội. Không phải vi phụ sợ hắn, mà là căn bản không có tất yếu dựng nên một cường địch như vậy. Nếu như hắn thật sự thành địch nhân của chúng ta, một khi hắn quăng đến bên tông chủ, Thiết gia chúng ta, không thể nghi ngờ sẽ bị tông chủ áp đảo.
Địa phương có người, sẽ có giang hồ.
Địa phương có giang hồ, sẽ có tranh đấu.
Bảo Thụ Tông này, tuy là Ẩn Thế Tông Môn, cũng tránh không khỏi có phe phái chi tranh.
Thiết Long đại biểu Thiết gia, cùng tông chủ Tạ Thiên Thụ đại biểu Tạ gia, không thể nghi ngờ là hai thế lực lớn nhất Bảo Thụ Tông.
Thiết Xán nghe phụ thân nói như vậy, có chút buồn bực:
- Nói như vậy, cơn tức này vẫn phải nhịn hay sao?
- Ngươi cùng Diệp Trọng Lâu có cái gì phải tức giận? Dùng cấp bậc của hắn, ngươi căn bản không có tất yếu gây hắn. Ngay cả vi phụ cũng không muốn đấu với hắn, ngươi không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Nếu như hắn thật muốn chèn ép ngươi, sẽ để cho ngươi nhẹ nhàng trở lại như vậy?
Thiết Long khiển trách:
- Nhớ kỹ, đừng vờ ngớ ngẩn. Diệp Trọng Lâu, ngươi không đắc tội nổi. Thật sự chọc giận lão nhân này, hắn muốn đối phó ngươi, tuyệt đối sẽ không kiêng kị vi phụ.
Thiết Xán trợn mắt há hốc mồm:
- Không phải đâu? Hắn ngay cả mặt mũi của phụ thân cũng không cho?
- Nói nhảm.
Thiết Long tức giận nói.
- Lúc trước, hắn ngay cả mặt mũi của Tạ Thiên Thụ cũng không cho. Tạ Thiên Thụ mời hắn vào Bảo Thụ Tông, cho bao nhiêu chỗ tốt cùng ngon ngọt, nhưng lão nhân kia cự tuyệt.
Thiết Xán ngây ngẩn cả người, Diệp Trọng Lâu này có phải đầu óc có vấn đề hay không?
Tông chủ Bảo Thụ Tông mời, hắn cũng cự tuyệt?
Chẳng lẽ lực hấp dẫn của Vương Quốc thế tục, có thể càng mạnh hơn tông môn?
- Phụ thân, Diệp Trọng Lâu này, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hắn có lý do gì cự tuyệt Bảo Thụ Tông?
Thiết Long cười khổ nói:
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Bất quá hắn không gia nhập Bảo Thụ Tông, đối với chúng ta là tin tức tốt. Dù sao, về sau ngươi đừng đắc tội hắn.
- Vậy Dương Chiêu cứ chết vô ích như vậy?
Thiết Xán không phục.
- Dương Chiêu chết, cùng Diệp Trọng Lâu có quan hệ gì? Ngươi không biết Diệp Trọng Lâu hắn thật muốn diệt Dương Chiêu, còn cần lén lút sao, một cái tát chụp chết là được.
- Dù không quan hệ tới Diệp Trọng Lâu, nhất định cùng Giang Trần có quan hệ. Diệp Trọng Lâu kia bảo hộ Giang Trần, chẳng lẽ ta ngay cả Giang Trần cũng không thể trêu chọc?
- Ngươi không thể dùng đầu óc sao? Giang Trần là ở Thiên Quế Vương Quốc, sớm muộn gì cũng quấn tới Bảo Thụ Tông. Ngươi muốn chèn ép Giang Trần, thu thập Giang Trần, còn sợ không có cơ hội? Nói sau, Giang Trần cùng Diệp Trọng Lâu, không thân chẳng quen, ngươi muốn thu thập Giang Trần, chỉ cần tìm được cớ, Diệp Trọng Lâu cũng không thể nói cái gì.
- Hắc hắc, vẫn là phụ thân cao kiến a. Nghe nói, Diệp Trọng Lâu muốn nhận Giang Trần làm đồ đệ, nhưng Giang Trần không đáp ứng. Ngươi nói Giang Trần này, có phải cùng Diệp Trọng Lâu đồng dạng cổ quái hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.