Chương 661: Số mệnh quyết đấu 1
Lê Thiên
30/10/2016
Chương 662 Số mệnh quyết đấu 1
Khí tràng của Long Cư Tuyết này, thật sự là quá mạnh mẽ.
Tiên Thiên thân thể phát ra uy áp, phảng phất ở giữa thiên địa, đều có lạc ấn của nàng.
- Xem ra, quyết chiến nhất định sẽ phi thường thảm thiết.
- Đúng, số mệnh chi địch, gặp nhau trên lôi đài chung kết, nhất định không chết không ngớt a.
- Long Cư Tuyết quá đáng sợ, đao kỹ của Giang Trần, có thể phá vỡ Thanh Loan khí sao?
- Khó, Thanh Loan khí cường đại, Băng Phong Thiên Lý, ngay cả linh hồn cũng có thể đóng băng, tuy Giang Trần kia thiên tài, nhưng cũng chết chắc rồi.
Hiển nhiên, chứng kiến khí thế kia của Long Cư Tuyết, đám võ giả phía dưới, đều không kìm lòng được bị nàng chinh phục, cảm thấy thiên phú của nàng quá mạnh mẽ, căn bản không thể chiến thắng.
Ngay cả Băng Lam Tôn Giả cũng nhịn không được thở dài:
- Tử Dương Tông thật sự là vận khí tốt, hạt giống như vậy, nếu rơi vào Lưu Vân Tông ta, hẳn là tốt?
Cửu Sư lão tổ gần đây khinh thường Tử Dương Tông, nhưng giờ phút này cũng tìm không ra ngôn ngữ phản bác.
Thiên Diệp lão tổ có chút ít sầu lo liếc nhìn Giang Trần. Nghĩ tới ân ân oán oán của Giang Trần cùng Long Cư Tuyết, không khỏi có chút lo lắng.
- Lão Đại, xú nữ nhân này, đang hướng ngươi thị uy sao?
Thang Hồng rất khó chịu, hắn và Lưu Văn Thải ở bài vị chiến, trước sau đều thua bởi nữ nhân kia. Nhất là Thang Hồng hắn, thiếu chút nữa bị Long Cư Tuyết giết. Nhắc tới Long Cư Tuyết, Thang Hồng tự nhiên là cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt của Lưu Văn Thải cũng âm trầm, liếc nhìn Long Cư Tuyết, cũng cảm thấy nữ nhân này quá ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi.
Ngược lại là Giang Trần, ánh mắt lạnh nhạt, cười thong dong như trước:
- Thị uy? Trong mắt của ta, đây là lần điên cuồng cuối cùng của nàng.
Giang Trần mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong nội tâm đã có sát cơ vô hạn.
Vòng bán kết chấm dứt, trước trận chung kết, đồng dạng có hai ngày điều chỉnh.
Cao thủ quyết đấu, đỉnh phong quyết đấu, đều cần uấn nhưỡng cảm xúc.
Giang Trần không có lãng phí hai ngày này, trận chiến cùng Lôi Cương Dương ấy, tuy Giang Trần không có vận dụng Băng Hỏa Yêu Liên, nhưng ở một khắc kia, lại lĩnh ngộ một đao trước nay chưa có.
Một đao kia, kỳ thật cũng đại biểu tầng thứ cao nhất của Giang Trần lúc này.
Mà một đao kia, đã phá vỡ chướng ngại võ học của Giang Trần, kéo Giang Trần vào một cánh cửa mới.
Vốn một đao tất sát, Giang Trần lại ngạnh sanh để nó xuất hiện ý cảnh tuyệt xử phùng sanh.
Thời khắc sinh tử, Giang Trần ẩn ẩn có lĩnh ngộ.
Mà loại lĩnh ngộ kia, làm cho Giang Trần có một loại dự cảm mãnh liệt, võ đạo chi lộ của mình, phảng phất xuất hiện một đột phá mới.
Đúng vậy, ý cảnh của một đao kia, làm cho Giang Trần ẩn ẩn mò tới đại môn của Thiên Linh cảnh.
Địa Linh cảnh, Thiên Linh cảnh.
Tuy chỉ là một bước ngắn, lại giống như Thiên Địa cách biệt.
Ý cảnh của một đao kia, làm cho Giang Trần hiểu rõ sinh tử, đốn ngộ Thiên Địa.
Vô số linh cảm võ đạo, lại một lần nữa như cá diếc sang sông, không ngừng xông tới, làm cho Giang Trần có một loại cảm giác rộng mở trong sáng.
Thật giống như một phiến đại môn, không ngừng mở ra, không ngừng có phong cảnh mới hiển hiện ở trước mặt Giang Trần.
- Đúng vậy, ở giữa thiên địa, đều có một cây cầu. Cây cầu này, bao dung vạn vật, nắm giữ sinh tử. Thiên Linh cảnh, Thiên Linh cảnh...
Giờ phút này, tất cả ý niệm trong đầu Giang Trần, không ngừng hội tụ, không ngừng tập hợp, cuối cùng, toàn bộ hóa thành ba chữ ánh vàng rực rỡ… Thiên Linh cảnh.
Đúng vậy, cơ hội kia, rốt cuộc đã tới.
Kỳ thật Giang Trần luyện hóa tinh hạch của Hỏa Nha Vương, Linh Hải tích lũy đã đến cực hạn, chỉ chờ giờ khắc phá kén thành bướm này.
Oanh…
Linh Hải của Giang Trần, bỗng nhiên như kén tằm phá vỡ, Thải Điệp bay múa. Linh Hải lập tức bành trướng năm ba lần, như đại địa diễn hóa Chư Thiên, như Thương Hải diễn biến Tang Điền, như tinh thần diễn hóa vũ trụ. . .
Tại thời khắc này, Giang Trần có một loại cảm giác chạm đến Thiên Đạo lần nữa.
- Thiên Linh cảnh, rốt cục đợi đến lúc ngươi tới rồi.
Giang Trần mỉm cười, trong tươi cười tràn đầy trí tuệ. Giờ khắc này, hắn tựa như Thiên Đế nắm giữ Chư Thiên, tràn đầy tự tin.
Đôi mắt sáng mở hợp tầm đó, lóng lánh lấy hào quang kinh người, có Thủy Hỏa chi mang, có Kim Tinh chi mang, cũng có Lôi Điện chi mang.
Giờ phút này, tất cả thuộc tính Thiên Địa, như là Thiên Địa Luân Hồi, không ngừng diễn sinh ở trong thân thể Giang Trần, như sáng tạo một Tiểu Thế Giới.
Đúng vậy, Linh Hải của từng Võ Giả, đều là một Tiểu Thế Giới.
Mà bản thân Võ Giả, là chủ nhân của Tiểu Thế Giới này.
Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong không khí đột phá Thiên Linh cảnh, chậm rãi hấp thu, tiêu hóa, phảng phất Long du biển cả, thỏa thích đùa sóng.
Hai ngày này, Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong loại không khí kia. Bất quá, Giang Trần bất đồng Long Cư Tuyết, lúc Long Cư Tuyết đột phá Thiên Linh cảnh, làm ra đại thanh thế, khiếp sợ Thiên Linh khu, diễu võ dương oai.
Mà Giang Trần, hoàn toàn trái lại Long Cư Tuyết, cực kỳ điệu thấp.
- Long Cư Tuyết. . . trận chiến ở Nhị Độ Quan, ngươi may mắn trốn chết. Lúc này đây, ta nhìn ngươi đào thoát như thế nào.
Sau khi Giang Trần đột phá, hai mắt xẹt qua hàn quang.
Lúc này đây, hắn có trăm phần trăm nắm chắc, nghiền áp Long Cư Tuyết.
Đột phá Thiên Linh cảnh, làm cho thực lực của Giang Trần tăng mạnh, sức chiến đấu cũng tăng vọt.
Lúc ở Tiên cảnh lục trọng, Giang Trần có bảy thành nắm chắc giết Long Cư Tuyết.
Mà bây giờ, đều là Tiên cảnh thất trọng, Giang Trần có mười phần nắm chắc. Hắn bây giờ suy nghĩ là, đột nhiên thi triển sát chiêu như thế nào, để cho Truy Dương lão quái không thể nhúng tay.
Hai ngày thời gian, đối với người chờ đợi cuộc chiến đỉnh phong kia mà nói, đích thật là dày vò.
Tuy ngoại giới đều coi trọng Long Cư Tuyết, nhưng mà chiến đấu chưa bắt đầu, luôn sẽ có một tia lo lắng, ai dám khẳng định Giang Trần không có át chủ bài?
Thẳng đến trước mắt, Giang Trần cho người cảm giác, như cũ là thâm bất khả trắc.
Bên Bảo Thụ Tông, ngoại trừ đệ tử Thiết gia ra, cơ hồ đều đứng bên Giang Trần. Trong nội tâm bọn hắn có một loại chờ đợi, chờ đợi Giang Trần lực áp Long Cư Tuyết, đạt được quán quân.
Bảo Thụ Tông cần một thiên tài như vậy.
Bởi vì, Tử Dương Tông cường thế, ở trong liên minh 16 nước, đã quá lâu không có cải biến rồi.
Nhất là Bảo Thụ Tông, ở phương diện võ đạo, trước kia Liên Thương Hải mạnh nhất, cũng không có tiến vào trước bốn.
Mà bên Tử Dương Tông, Truy Dương lão tổ tự mình nói.
- Giang Trần này, không thể khinh địch. Tuyết Nhi, thiên phú của kẻ này, lão tổ ta cũng nhìn không thấu. Nhất định là số mệnh chi địch của ngươi. Cửa ải này, nếu ngươi có thể qua, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, nếu qua không được, hết thảy thiên phú, đều là phù vân.
Ngữ khí của Truy Dương lão quái, nghiêm túc trước nay chưa có.
Long Cư Tuyết nghiêm nghị gật đầu:
- Lão tổ yên tâm, ta sẽ không khinh địch.
Truy Dương lão quái gật đầu, lại không nói gì nữa. Hắn biết rõ, bây giờ nói một ngàn, nói một vạn, cái kia đều là hư vô.
Lôi đài quyết chiến, cường giả sẽ thắng.
Khí tràng của Long Cư Tuyết này, thật sự là quá mạnh mẽ.
Tiên Thiên thân thể phát ra uy áp, phảng phất ở giữa thiên địa, đều có lạc ấn của nàng.
- Xem ra, quyết chiến nhất định sẽ phi thường thảm thiết.
- Đúng, số mệnh chi địch, gặp nhau trên lôi đài chung kết, nhất định không chết không ngớt a.
- Long Cư Tuyết quá đáng sợ, đao kỹ của Giang Trần, có thể phá vỡ Thanh Loan khí sao?
- Khó, Thanh Loan khí cường đại, Băng Phong Thiên Lý, ngay cả linh hồn cũng có thể đóng băng, tuy Giang Trần kia thiên tài, nhưng cũng chết chắc rồi.
Hiển nhiên, chứng kiến khí thế kia của Long Cư Tuyết, đám võ giả phía dưới, đều không kìm lòng được bị nàng chinh phục, cảm thấy thiên phú của nàng quá mạnh mẽ, căn bản không thể chiến thắng.
Ngay cả Băng Lam Tôn Giả cũng nhịn không được thở dài:
- Tử Dương Tông thật sự là vận khí tốt, hạt giống như vậy, nếu rơi vào Lưu Vân Tông ta, hẳn là tốt?
Cửu Sư lão tổ gần đây khinh thường Tử Dương Tông, nhưng giờ phút này cũng tìm không ra ngôn ngữ phản bác.
Thiên Diệp lão tổ có chút ít sầu lo liếc nhìn Giang Trần. Nghĩ tới ân ân oán oán của Giang Trần cùng Long Cư Tuyết, không khỏi có chút lo lắng.
- Lão Đại, xú nữ nhân này, đang hướng ngươi thị uy sao?
Thang Hồng rất khó chịu, hắn và Lưu Văn Thải ở bài vị chiến, trước sau đều thua bởi nữ nhân kia. Nhất là Thang Hồng hắn, thiếu chút nữa bị Long Cư Tuyết giết. Nhắc tới Long Cư Tuyết, Thang Hồng tự nhiên là cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt của Lưu Văn Thải cũng âm trầm, liếc nhìn Long Cư Tuyết, cũng cảm thấy nữ nhân này quá ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi.
Ngược lại là Giang Trần, ánh mắt lạnh nhạt, cười thong dong như trước:
- Thị uy? Trong mắt của ta, đây là lần điên cuồng cuối cùng của nàng.
Giang Trần mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong nội tâm đã có sát cơ vô hạn.
Vòng bán kết chấm dứt, trước trận chung kết, đồng dạng có hai ngày điều chỉnh.
Cao thủ quyết đấu, đỉnh phong quyết đấu, đều cần uấn nhưỡng cảm xúc.
Giang Trần không có lãng phí hai ngày này, trận chiến cùng Lôi Cương Dương ấy, tuy Giang Trần không có vận dụng Băng Hỏa Yêu Liên, nhưng ở một khắc kia, lại lĩnh ngộ một đao trước nay chưa có.
Một đao kia, kỳ thật cũng đại biểu tầng thứ cao nhất của Giang Trần lúc này.
Mà một đao kia, đã phá vỡ chướng ngại võ học của Giang Trần, kéo Giang Trần vào một cánh cửa mới.
Vốn một đao tất sát, Giang Trần lại ngạnh sanh để nó xuất hiện ý cảnh tuyệt xử phùng sanh.
Thời khắc sinh tử, Giang Trần ẩn ẩn có lĩnh ngộ.
Mà loại lĩnh ngộ kia, làm cho Giang Trần có một loại dự cảm mãnh liệt, võ đạo chi lộ của mình, phảng phất xuất hiện một đột phá mới.
Đúng vậy, ý cảnh của một đao kia, làm cho Giang Trần ẩn ẩn mò tới đại môn của Thiên Linh cảnh.
Địa Linh cảnh, Thiên Linh cảnh.
Tuy chỉ là một bước ngắn, lại giống như Thiên Địa cách biệt.
Ý cảnh của một đao kia, làm cho Giang Trần hiểu rõ sinh tử, đốn ngộ Thiên Địa.
Vô số linh cảm võ đạo, lại một lần nữa như cá diếc sang sông, không ngừng xông tới, làm cho Giang Trần có một loại cảm giác rộng mở trong sáng.
Thật giống như một phiến đại môn, không ngừng mở ra, không ngừng có phong cảnh mới hiển hiện ở trước mặt Giang Trần.
- Đúng vậy, ở giữa thiên địa, đều có một cây cầu. Cây cầu này, bao dung vạn vật, nắm giữ sinh tử. Thiên Linh cảnh, Thiên Linh cảnh...
Giờ phút này, tất cả ý niệm trong đầu Giang Trần, không ngừng hội tụ, không ngừng tập hợp, cuối cùng, toàn bộ hóa thành ba chữ ánh vàng rực rỡ… Thiên Linh cảnh.
Đúng vậy, cơ hội kia, rốt cuộc đã tới.
Kỳ thật Giang Trần luyện hóa tinh hạch của Hỏa Nha Vương, Linh Hải tích lũy đã đến cực hạn, chỉ chờ giờ khắc phá kén thành bướm này.
Oanh…
Linh Hải của Giang Trần, bỗng nhiên như kén tằm phá vỡ, Thải Điệp bay múa. Linh Hải lập tức bành trướng năm ba lần, như đại địa diễn hóa Chư Thiên, như Thương Hải diễn biến Tang Điền, như tinh thần diễn hóa vũ trụ. . .
Tại thời khắc này, Giang Trần có một loại cảm giác chạm đến Thiên Đạo lần nữa.
- Thiên Linh cảnh, rốt cục đợi đến lúc ngươi tới rồi.
Giang Trần mỉm cười, trong tươi cười tràn đầy trí tuệ. Giờ khắc này, hắn tựa như Thiên Đế nắm giữ Chư Thiên, tràn đầy tự tin.
Đôi mắt sáng mở hợp tầm đó, lóng lánh lấy hào quang kinh người, có Thủy Hỏa chi mang, có Kim Tinh chi mang, cũng có Lôi Điện chi mang.
Giờ phút này, tất cả thuộc tính Thiên Địa, như là Thiên Địa Luân Hồi, không ngừng diễn sinh ở trong thân thể Giang Trần, như sáng tạo một Tiểu Thế Giới.
Đúng vậy, Linh Hải của từng Võ Giả, đều là một Tiểu Thế Giới.
Mà bản thân Võ Giả, là chủ nhân của Tiểu Thế Giới này.
Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong không khí đột phá Thiên Linh cảnh, chậm rãi hấp thu, tiêu hóa, phảng phất Long du biển cả, thỏa thích đùa sóng.
Hai ngày này, Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong loại không khí kia. Bất quá, Giang Trần bất đồng Long Cư Tuyết, lúc Long Cư Tuyết đột phá Thiên Linh cảnh, làm ra đại thanh thế, khiếp sợ Thiên Linh khu, diễu võ dương oai.
Mà Giang Trần, hoàn toàn trái lại Long Cư Tuyết, cực kỳ điệu thấp.
- Long Cư Tuyết. . . trận chiến ở Nhị Độ Quan, ngươi may mắn trốn chết. Lúc này đây, ta nhìn ngươi đào thoát như thế nào.
Sau khi Giang Trần đột phá, hai mắt xẹt qua hàn quang.
Lúc này đây, hắn có trăm phần trăm nắm chắc, nghiền áp Long Cư Tuyết.
Đột phá Thiên Linh cảnh, làm cho thực lực của Giang Trần tăng mạnh, sức chiến đấu cũng tăng vọt.
Lúc ở Tiên cảnh lục trọng, Giang Trần có bảy thành nắm chắc giết Long Cư Tuyết.
Mà bây giờ, đều là Tiên cảnh thất trọng, Giang Trần có mười phần nắm chắc. Hắn bây giờ suy nghĩ là, đột nhiên thi triển sát chiêu như thế nào, để cho Truy Dương lão quái không thể nhúng tay.
Hai ngày thời gian, đối với người chờ đợi cuộc chiến đỉnh phong kia mà nói, đích thật là dày vò.
Tuy ngoại giới đều coi trọng Long Cư Tuyết, nhưng mà chiến đấu chưa bắt đầu, luôn sẽ có một tia lo lắng, ai dám khẳng định Giang Trần không có át chủ bài?
Thẳng đến trước mắt, Giang Trần cho người cảm giác, như cũ là thâm bất khả trắc.
Bên Bảo Thụ Tông, ngoại trừ đệ tử Thiết gia ra, cơ hồ đều đứng bên Giang Trần. Trong nội tâm bọn hắn có một loại chờ đợi, chờ đợi Giang Trần lực áp Long Cư Tuyết, đạt được quán quân.
Bảo Thụ Tông cần một thiên tài như vậy.
Bởi vì, Tử Dương Tông cường thế, ở trong liên minh 16 nước, đã quá lâu không có cải biến rồi.
Nhất là Bảo Thụ Tông, ở phương diện võ đạo, trước kia Liên Thương Hải mạnh nhất, cũng không có tiến vào trước bốn.
Mà bên Tử Dương Tông, Truy Dương lão tổ tự mình nói.
- Giang Trần này, không thể khinh địch. Tuyết Nhi, thiên phú của kẻ này, lão tổ ta cũng nhìn không thấu. Nhất định là số mệnh chi địch của ngươi. Cửa ải này, nếu ngươi có thể qua, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, nếu qua không được, hết thảy thiên phú, đều là phù vân.
Ngữ khí của Truy Dương lão quái, nghiêm túc trước nay chưa có.
Long Cư Tuyết nghiêm nghị gật đầu:
- Lão tổ yên tâm, ta sẽ không khinh địch.
Truy Dương lão quái gật đầu, lại không nói gì nữa. Hắn biết rõ, bây giờ nói một ngàn, nói một vạn, cái kia đều là hư vô.
Lôi đài quyết chiến, cường giả sẽ thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.