Chương 2889: Tặng đan. (2)
Lê Thiên
09/05/2019
Tuổi trẻ tài tuấn trong Yến gia vô số, ai cũng nghĩ tới một khỏa đan dược như vậy gia tăng hy vọng trùng kích Thiên Vị. Thế nhưng mà loại đan dược này nhất định là loại đan dược khó cầu.
Yến Thanh Tang cẩn thận từng ly từng tí thu lại khỏa đan dược kia, lúc này mới hỏi:
- Huynh đệ, Thái Nhất bổ thiên đan này trên thị trường sau này có bán không?
- Chưa hẳn.
Giang Trần lắc đầu:
- Đan dược này quá mức trân quý. Tài liệu rất khó thu thập. Luyện một lô được một lô, số lượng cũng không quá nhiều. Nói không chừng bản thân thánh địa không đủ dùng, chứ đừng nói là bán ra trên thị trường. Cho dù ngẫu nhiên lưu thông một ít ra ngoài, vậy nhất định cũng là cái giá trên trời. Hơn nữa người bình thường nhất định sẽ không mua được.
- Thái Nhất bổ thiên đan mặc dù không có hi hữu như vậy, nhưng mà Thái Nhất long lân quả cũng không phải là tài liệu dễ đạt được.
Lại nói, Thái Nhất bổ thiên đan này tuyệt đối không có khả năng sản xuất số lượng lớn, chứ đừng nói là lưu thông trên thị trường.
Yến Thanh Tang nghe vậy lại nhếch miệng cười lớn:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tâm lý Yến Thanh Tang vẫn có chút giống như tiểu hài tử, hắn nhận được một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan, tự nhiên là hy vọng người nhận được Thái Nhất bổ thiên đan này càng ít càng tốt.
Như vậy mới chứng minh Thái Nhất bổ thiên đan này trân quý.
Giang Trần cũng hiểu rõ tâm lý của Yến Thanh Tang, nhưng mà hắn cũng không nói gì thêm.
Hắn chỉ hỏi:
- Bên Yến gia có động tĩnh gì không?
- Cũng không có nhiều động tĩnh cho lắm. Hạ Hầu Tông kia xuất quan, nhưng mà tạm thời còn chưa có tin tức muốn Hoàng Nhi về bên đó. Ngươi yên tâm, gia tộc chung quy sẽ tìm biện pháp kéo dài một chút.
Yến Thang Tang an ủi, lập tức nói tiếp:
- Đúng rồi, gia gia ta từ Vân Đà sơn trở về. Dường như muốn dẫn Hoàng Nhi tới tham dự lần thịnh hội này.
- Tình huống bên Vân Đà sơn thế nào?
Kỳ thực Giang Trần đối với Vân Đà sơn hết sức tò mò. Lần trước tên tộc lão của Yến gia phụ trách Vân Đà sơn đã từng mời Giang Trần đi Vân Đà sơn, nhưng lại bị Giang Trần cự tuyệt.
Về sau còn nói biên cảnh Vân Đà sơn, PHong gia tăng binh lực lên, rất có tư thế xâm lấn. Lúc này mới khiến cho tổ phụ Yến Thanh Tang và Yến Vạn Quân tự mình dẫn tinh nhuệ trong tộc, lao tới Vân Đà sơn chủ trì đại cục.
Chuyện này từ khi Giang Trần tiến vào thánh địa, sau đó đã không còn nghe thấy nữa. Chỉ là Giang Trần vẫn vô cùng tò mò.
Hắn cảm thấy, Vân Đà sơn kia hắn có lẽ nên đi tới xem một chút.
Hắn có một loại trực giác, làm cho hắn cảm thấy Vân Đà sơn kia có lẽ thực sự có bí mật gì đó, chỉ là còn chưa bị khai phá ra mà thôi.
- Vân Đà sơn kia rốt cuộc có bí mật gì gia tộc không có biện pháp khảo sát. Tư thế của Phong gia rất hung hãn, dường như muốn khai chiến với Yến gia chúng ta. Nhưng mà bọn họ hiển nhiên cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi gia gia ta đi, cũng tạo thành uy hiếp với Phong gia. Bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái giằng co a.
- Gia gia của ngươi trở về, vậy Phong gia có thừa cơ xâm lấn hay không?
- Không dám. Phát động một hồi chiến tranh quy mô lớn, đối với Phong gia cũng không có bao nhiêu chỗ tốt. Trừ phi song phương thực sự định vạch mặt. Lại nói, Phong gia cũng biết gần đây Vĩnh Hằng thánh địa nợ Yến gia chúng ta một nhân tình. Nếu như phát động chiến tranh mà nói, bọn họ cũng không nhận được chỗ tốt gì.
Giang Trần gật gật đầu:
- Vân Đà sơn kia có cơ hội ta muốn đi nhìn một chút.
Nghe thấy Giang Trần muốn tới xem, Yến Thanh Tang cũng hưng phấn:
- Ta đi cùng ngươi. Lương lão mỗi lần đều nói Vân Đà sơn có bảo tàng, bảo khố. Ta nghe nhiều, cũng có chút tò mò.
- Được, tới lúc đó cùng đi.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Trần cũng không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào. Mỗi ngày vẫn như cũ, vùi đầu tu luyện, minh tưởng, lại tu luyện.
Loại trạng thái này làm cho đoạn thời gian này của hắn có chút buồn tẻ, nhưng lại vô cùng phong phú.
Mà Bổ Thiên thịnh hội bên ngoài rốt cuộc cũng mở màn.
Ngay cả bản thân Giang Trần cũng không biết, cái tên Thiệu Uyên trong khoảng thời gian này trở thành một cái tên nóng bỏng nhất giới đan đạo thập đại thần quốc.
Dùng thực lực và nội tình của Vĩnh Hằng thánh địa, tổ chức một lần thịnh hội đan đạo hoàn toàn không thành vấn đề.
Mà lần thịnh hội này, Vĩnh Hằng thánh địa càng sắp xếp một bí cảnh đẹp đẽ và tĩnh mịch nhất trong thánh địa, những khách được mời tới đều trải qua kiểm tra nghiêm túc, thẩm tra, đối chiếu thân phận, mới cho phép tiến vào.
Tuy rằng tên là thịnh hội, nhưng mà thế lực có tư cách tham dự cũng không nhiều. Mỗi một thần quốc, đều chỉ có hai ba mươi danh ngạch mà thôi.
Hơn nữa tất cả thế lực lớn trong Vĩnh Hằng thần quốc, mỗi thế lực một nhà đều được phép mang mấy người tới tham dự.
Hơn nữa một ít đảo vực nhị lưu của Vạn Uyên đảo, đan đạo cự đầu trong những vương quốc nhị lưu, Vĩnh Hằng thần quốc cũng lựa chọn mời một bộ phận.
Tổng nhân số cộng lại một chỗ, cũng không vượt quá năm trăm người.
Nhưng mà nhân số càng ít, lại càng thể hiện ra được đẳng cấp của lần thịnh hội này.
Trừ thập đại thần quốc ra, coi như rất nhiều cự đầu đan đạo của các thế lực nhị lưu, chỉ cần không phải có giao tình với Vĩnh Hằng thánh địa, đều không có được mời.
Bên Vĩnh Hằng thánh địa, Tam đại thánh chủ tự thân xuất mã.
Mà Giang Trần ngược lại cực kỳ ít xuất hiện, đi theo Tử Xa Mân còn có mấy tiền bối đan đạo trong Vĩnh Hằng thánh địa, không hiện sơn lộ thủy, vô cùng yên tĩnh.
Thân phận của Yến Thanh Tang vốn không có tư cách tham dự, nhưng mà Giang Trần lại xin một danh ngạch cho Yến Thanh Tnag, để cho Yến Thang Tang ở bên cạnh hắn, làm trợ thủ cho hắn.
Giang Trần làm vậy tự nhiên là để cho Yến Thanh Tang có cơ hội lộ diện, loại cơ hội này đối với Yến Thanh Tang mà nói, vô cùng khó có được.
Dù sao dùng địa vị của Yến Thanh Tang ở Vĩnh Hằng thánh địa, thiên tài trẻ tuổi xuất sắc hơn hắn cũng có không ít. Nếu như xét về tư lịch mà nói, căn bản không tới phiên hắn tham dự.
Ở thịnh hội, mỗi một khu vực đều có phân chia nghiêm khắc. Mỗi một khu vực, sắp xếp thế lực nào, khách mời nào đều được phân chia rõ ràng.
Như vậy, khách mời vào bàn đều có đệ tử Vĩnh Hằng thánh địa dẫn bọn họ tới khu vực thuộc về bọn họ, tất cả đều đâu vào đấy.
Cơ hồ tất cả khách mời lục tục ngo ngoe tới đông đủ. Nhìn thấy Vĩnh Hằng thánh địa phô trương tới vậy, những khách mời này càng cảm thấy hiếu kỳ không thôi.
Mấy ngày nay bọn họ đều đang dốc lòng nghiên cứu Thái Nhất bổ thiên đan, đều cảm thấy đan dược này không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn muốn từ đó tìm kiếm ra vài thứ gì đó.
Thế nhưng mà, trình độ phức tạp của Thái Nhất bổ thiên đan này hiển nhiên vượt quá dự đoán của bọn họ. Không quản bọn họ nghiên cứu thế nào, thủy chung đều không tìm được chút manh mối nào.
BIết rõ Thái Nhất long lân quả là chủ tài liệu, thế nhưng chỉ bằng vào một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan, căn bản bọn họ không thể phân tích ra được một chút đầu mối nào.
Yến Thanh Tang cẩn thận từng ly từng tí thu lại khỏa đan dược kia, lúc này mới hỏi:
- Huynh đệ, Thái Nhất bổ thiên đan này trên thị trường sau này có bán không?
- Chưa hẳn.
Giang Trần lắc đầu:
- Đan dược này quá mức trân quý. Tài liệu rất khó thu thập. Luyện một lô được một lô, số lượng cũng không quá nhiều. Nói không chừng bản thân thánh địa không đủ dùng, chứ đừng nói là bán ra trên thị trường. Cho dù ngẫu nhiên lưu thông một ít ra ngoài, vậy nhất định cũng là cái giá trên trời. Hơn nữa người bình thường nhất định sẽ không mua được.
- Thái Nhất bổ thiên đan mặc dù không có hi hữu như vậy, nhưng mà Thái Nhất long lân quả cũng không phải là tài liệu dễ đạt được.
Lại nói, Thái Nhất bổ thiên đan này tuyệt đối không có khả năng sản xuất số lượng lớn, chứ đừng nói là lưu thông trên thị trường.
Yến Thanh Tang nghe vậy lại nhếch miệng cười lớn:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tâm lý Yến Thanh Tang vẫn có chút giống như tiểu hài tử, hắn nhận được một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan, tự nhiên là hy vọng người nhận được Thái Nhất bổ thiên đan này càng ít càng tốt.
Như vậy mới chứng minh Thái Nhất bổ thiên đan này trân quý.
Giang Trần cũng hiểu rõ tâm lý của Yến Thanh Tang, nhưng mà hắn cũng không nói gì thêm.
Hắn chỉ hỏi:
- Bên Yến gia có động tĩnh gì không?
- Cũng không có nhiều động tĩnh cho lắm. Hạ Hầu Tông kia xuất quan, nhưng mà tạm thời còn chưa có tin tức muốn Hoàng Nhi về bên đó. Ngươi yên tâm, gia tộc chung quy sẽ tìm biện pháp kéo dài một chút.
Yến Thang Tang an ủi, lập tức nói tiếp:
- Đúng rồi, gia gia ta từ Vân Đà sơn trở về. Dường như muốn dẫn Hoàng Nhi tới tham dự lần thịnh hội này.
- Tình huống bên Vân Đà sơn thế nào?
Kỳ thực Giang Trần đối với Vân Đà sơn hết sức tò mò. Lần trước tên tộc lão của Yến gia phụ trách Vân Đà sơn đã từng mời Giang Trần đi Vân Đà sơn, nhưng lại bị Giang Trần cự tuyệt.
Về sau còn nói biên cảnh Vân Đà sơn, PHong gia tăng binh lực lên, rất có tư thế xâm lấn. Lúc này mới khiến cho tổ phụ Yến Thanh Tang và Yến Vạn Quân tự mình dẫn tinh nhuệ trong tộc, lao tới Vân Đà sơn chủ trì đại cục.
Chuyện này từ khi Giang Trần tiến vào thánh địa, sau đó đã không còn nghe thấy nữa. Chỉ là Giang Trần vẫn vô cùng tò mò.
Hắn cảm thấy, Vân Đà sơn kia hắn có lẽ nên đi tới xem một chút.
Hắn có một loại trực giác, làm cho hắn cảm thấy Vân Đà sơn kia có lẽ thực sự có bí mật gì đó, chỉ là còn chưa bị khai phá ra mà thôi.
- Vân Đà sơn kia rốt cuộc có bí mật gì gia tộc không có biện pháp khảo sát. Tư thế của Phong gia rất hung hãn, dường như muốn khai chiến với Yến gia chúng ta. Nhưng mà bọn họ hiển nhiên cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi gia gia ta đi, cũng tạo thành uy hiếp với Phong gia. Bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái giằng co a.
- Gia gia của ngươi trở về, vậy Phong gia có thừa cơ xâm lấn hay không?
- Không dám. Phát động một hồi chiến tranh quy mô lớn, đối với Phong gia cũng không có bao nhiêu chỗ tốt. Trừ phi song phương thực sự định vạch mặt. Lại nói, Phong gia cũng biết gần đây Vĩnh Hằng thánh địa nợ Yến gia chúng ta một nhân tình. Nếu như phát động chiến tranh mà nói, bọn họ cũng không nhận được chỗ tốt gì.
Giang Trần gật gật đầu:
- Vân Đà sơn kia có cơ hội ta muốn đi nhìn một chút.
Nghe thấy Giang Trần muốn tới xem, Yến Thanh Tang cũng hưng phấn:
- Ta đi cùng ngươi. Lương lão mỗi lần đều nói Vân Đà sơn có bảo tàng, bảo khố. Ta nghe nhiều, cũng có chút tò mò.
- Được, tới lúc đó cùng đi.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Trần cũng không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào. Mỗi ngày vẫn như cũ, vùi đầu tu luyện, minh tưởng, lại tu luyện.
Loại trạng thái này làm cho đoạn thời gian này của hắn có chút buồn tẻ, nhưng lại vô cùng phong phú.
Mà Bổ Thiên thịnh hội bên ngoài rốt cuộc cũng mở màn.
Ngay cả bản thân Giang Trần cũng không biết, cái tên Thiệu Uyên trong khoảng thời gian này trở thành một cái tên nóng bỏng nhất giới đan đạo thập đại thần quốc.
Dùng thực lực và nội tình của Vĩnh Hằng thánh địa, tổ chức một lần thịnh hội đan đạo hoàn toàn không thành vấn đề.
Mà lần thịnh hội này, Vĩnh Hằng thánh địa càng sắp xếp một bí cảnh đẹp đẽ và tĩnh mịch nhất trong thánh địa, những khách được mời tới đều trải qua kiểm tra nghiêm túc, thẩm tra, đối chiếu thân phận, mới cho phép tiến vào.
Tuy rằng tên là thịnh hội, nhưng mà thế lực có tư cách tham dự cũng không nhiều. Mỗi một thần quốc, đều chỉ có hai ba mươi danh ngạch mà thôi.
Hơn nữa tất cả thế lực lớn trong Vĩnh Hằng thần quốc, mỗi thế lực một nhà đều được phép mang mấy người tới tham dự.
Hơn nữa một ít đảo vực nhị lưu của Vạn Uyên đảo, đan đạo cự đầu trong những vương quốc nhị lưu, Vĩnh Hằng thần quốc cũng lựa chọn mời một bộ phận.
Tổng nhân số cộng lại một chỗ, cũng không vượt quá năm trăm người.
Nhưng mà nhân số càng ít, lại càng thể hiện ra được đẳng cấp của lần thịnh hội này.
Trừ thập đại thần quốc ra, coi như rất nhiều cự đầu đan đạo của các thế lực nhị lưu, chỉ cần không phải có giao tình với Vĩnh Hằng thánh địa, đều không có được mời.
Bên Vĩnh Hằng thánh địa, Tam đại thánh chủ tự thân xuất mã.
Mà Giang Trần ngược lại cực kỳ ít xuất hiện, đi theo Tử Xa Mân còn có mấy tiền bối đan đạo trong Vĩnh Hằng thánh địa, không hiện sơn lộ thủy, vô cùng yên tĩnh.
Thân phận của Yến Thanh Tang vốn không có tư cách tham dự, nhưng mà Giang Trần lại xin một danh ngạch cho Yến Thanh Tnag, để cho Yến Thang Tang ở bên cạnh hắn, làm trợ thủ cho hắn.
Giang Trần làm vậy tự nhiên là để cho Yến Thanh Tang có cơ hội lộ diện, loại cơ hội này đối với Yến Thanh Tang mà nói, vô cùng khó có được.
Dù sao dùng địa vị của Yến Thanh Tang ở Vĩnh Hằng thánh địa, thiên tài trẻ tuổi xuất sắc hơn hắn cũng có không ít. Nếu như xét về tư lịch mà nói, căn bản không tới phiên hắn tham dự.
Ở thịnh hội, mỗi một khu vực đều có phân chia nghiêm khắc. Mỗi một khu vực, sắp xếp thế lực nào, khách mời nào đều được phân chia rõ ràng.
Như vậy, khách mời vào bàn đều có đệ tử Vĩnh Hằng thánh địa dẫn bọn họ tới khu vực thuộc về bọn họ, tất cả đều đâu vào đấy.
Cơ hồ tất cả khách mời lục tục ngo ngoe tới đông đủ. Nhìn thấy Vĩnh Hằng thánh địa phô trương tới vậy, những khách mời này càng cảm thấy hiếu kỳ không thôi.
Mấy ngày nay bọn họ đều đang dốc lòng nghiên cứu Thái Nhất bổ thiên đan, đều cảm thấy đan dược này không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn muốn từ đó tìm kiếm ra vài thứ gì đó.
Thế nhưng mà, trình độ phức tạp của Thái Nhất bổ thiên đan này hiển nhiên vượt quá dự đoán của bọn họ. Không quản bọn họ nghiên cứu thế nào, thủy chung đều không tìm được chút manh mối nào.
BIết rõ Thái Nhất long lân quả là chủ tài liệu, thế nhưng chỉ bằng vào một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan, căn bản bọn họ không thể phân tích ra được một chút đầu mối nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.