Chương 3102: Thái độ của cường giả Thiên Vị.
Lê Thiên
09/05/2019
Mộc Cao Kỳ coi như là một người, Thân Tam Hỏa cũng coi như một. Lăng Huệ Nhi nhiều lắm thì được tính một nửa. Hiện tại Lăng Bích Nhi trở lại, một thân tu vi và tiềm lực không ngờ lại áp đảo Đan Trì cung chủ, chuyện này khiến cho Đan Trì cung chủ cơ hồ có xúc động thoái vị nhượng chức.
Nhưng mà Lăng Bích Nhi hiển nhiên đối với vị trí cung chủ không có bất kỳ hứng thú nào. Nàng hoài niệm, hoài niệm những thân nhân này, tông môn, phần truyền thừa, hương khói này.
Về phần chuyện Giang Trần Lăng Bích Nhi không đề cập tới nửa chữ. Tuyệt đối không phải nàng có thành kiến với Giang Trần. Mà nàng cảm thấy mình nên giữ bí mật cho Giang Trần.
Việc của hắn, cho dù ngày sau có truyền ra, cũng không phải do nàng truyền ra.
Có thể nói Đan Kiền Cung hiện tại bởi vì Lăng Bích Nhi trở về thực lực thoáng cái tăng lên trên phạm vi lớn.
Trên cương vực nhân loại, không ngờ mơ hồ lại có thể tiếp cận với thế lực nhất lưu.
Đương nhiên địa vị Đan Kiền Cung tăng lên, tất cả các nhà cũng biết tất cả mọi chuyện này đều có quan hệ với Khổng Tước thánh sơn.
Đan Kiền Cung có thể đông sơn tái khởi, hoàn toàn là mượn nhờ lực lượng của Khổng Tước thánh sơn, mượn nhờ lực lượng của Giang Trần thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Mà Giang Trần trở về Khổng Tước thánh sơn, phát hiện ra trong vòng mấy năm này thế cục cương vực nhân loại quả thực so với trong tưởng tượng của hắn còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn ở Vạn Uyên đảo, sự lo lắng lớn nhất của hắn là đại kiếp nạn ma tộc trên cương vực nhân loại bộc phát, hắn ở Vạn Uyên đảo cho nên ngoài tầm tay với.
May mà mấy năm này, cương vực nhân loại lại bình tĩnh tới thần kỳ. Coi như là những thanh âm chống đối, hai năm qua đám người kia cũng vô cùng yên tĩnh.
Giang Trần trước sau tiêu diệt Đan Hỏa thành, Phong Vân giáo, còn có trấn áp Khổ Man tộc, có thể nói mấy uy hiếp lớn nhất đã giải quyết.
Đương nhiên cương vực nhân loại còn có một đám cường giả Thiên Vị lánh đời. Lúc trước khi Giang Trần đi Vạn Uyên đảo cũng đã bái phỏng qua những cường giả Thiên Vị kia.
Những người này đạt được chỗ tốt của Giang Trần, trước mắt mà nói, hiệu quả vẫn vô cùng tốt.
Lúc trước Giang Trần đưa cho bọn họ Thái Thượng Tham Thiên đạo, thu nạp nhân tâm, vì chính là muốn lấy đức thu phục người, khiến cho những cường giả lánh đời này tán đồng hắn. Đối với cương vực nhân loại có cảm giác sứ mạng.
Biết được Giang Trần trở về, những cường giả lánh đời này cũng vô cùng thông minh, nhao nhao tới Khổng Tước thánh sơn bái phỏng Giang Trần.
Hiện tại Giang Trần so với thời điểm trước khi rời khỏi đã hoàn toàn bất đồng.
Trước khi đi năm đó, tu vi của hắn cũng không có đại thành, bất quá chỉ là tu sĩ Đế cảnh mà thôi. Mà trải qua những năm mưa gió trong Vạn Uyên đảo, Giang Trần đã triệt để lớn lên.
Ở Vạn Uyên đảo, hắn đã gặp quá nhiều cường giả Thiên Vị. So sánh với nơi đó, số ít cường giả thiên vị lưu lại trên cương vực nhân loại quả thực không đủ xem.
Đương nhiên thế sự không có chuyện nào là tuyệt đối.
Giang Trần đưa tặng Thái Thượng Tham Thiên đạo cho bọn họ, những năm qua trợ giúp tương đối lớn với tu vi bọn họ. Mà Giang Trần hiển nhiên cũng muốn đoàn kết những cường giả Thiên Vị này.
Lần này trở về, nhận được bái thiếp, mặc dù hắn có chút không vui, muốn ở cùng nhiều hơn với người nhà. Thế nhưng mà mặt mũi của những người này vẫn nên cho.
Có lẽ tu vi của bọn họ Giang Trần đã gặp quá nhiều người ở Vạn Uyên đảo, người cường đại hơn so với bọn họ Giang Trần cũng đã chống lại qua.
Thế nhưng mà đây là cương vực nhân loại, những người này chính là đỉnh tiêm ở nơi này. Ở đây nhất định phải lưu lại vài phần mặt mũi cho những người này.
Nhưng mà bọn họ thu được chỗ tốt của Giang Trần, lại biết sự lợi hại của Giang Trần. Cho nên bọn họ đối với Giang Trần tất cung tất kính.
- Giang Trần thiếu chủ, từ biệt nhiều năm dường như phong thái của ngươi viễn siêu năm đó a.
Hạc lão luôn là nhân vật đầu lĩnh của đám tán tu này.
Ánh mắt của hắn vẫn tương đối chuẩn xác.
Hắn liếc mắt đã nhìn ra, Giang Trần hôm nay, khí độ đã hoàn toàn khác với năm đó.
Liễu Viên và Chu Vân, hai gia hỏa này hôm nay đối với Hạc lão càng nói gì nghe nấy, nghiễm nhiên trở thành hai cánh tay đắc lực của Hạc lão.
Nghe Hạc lão nói như vậy, hai người này hào hứng, cẩn thận đánh giá Giang Trần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, không có nói khoác thực lực mình mạnh bao nhiêu, mà thở dài:
- Những năm qua, thiên hạ có thể được thái bình là dựa vào các vị đạo hữu toàn lực hỗ trợ. Nhìn qua, các ngươi nghiên cứu Thái Thượng Tham Thiên đạo có lẽ cũng có chỗ thu hoạch a.
Nếu như những người này thu được Thái Thượng Tham Thiên đạo nhiều năm như vậy còn không có thu hoạch, thủy chung không có cách nào tiến bộ mà nói. Như vậy Giang Trần thực sự nên cân nhắc lại năng lực của đám người này.
- Giang Trần thiếu chủ, nhận ủy thác của ngươi, không có cách nào khác, phải toàn lực ứng phó a. Hiện tại Giang Trần thiếu chủ tự mình chạy về. Mấy lão gia hỏa chúng ta trong lòng cũng có thể thở dài một hơi.
Giang Trần không có cho bọn họ lạc quan mà cười khổ nói:
- Hạc lão, chẳng lẽ ngươi cho rằng thời gian thái bình của cương vực nhân loại đã tới sao?
- Ài, những năm này lão phu cũng luôn suy nghĩ, rốt cuộc nên từ bỏ mọi thứ khi trên đỉnh hay không? Hay là tiếp tục ở lại, có một ít tâm huyết một mất một còn a?
Giang Trần cười ha hả:
- Hạc lão, ngươi thoái ẩn như vậy là tổn thất lớn với cương vực nhân loại chúng ta. Lại nói, Hạc lão trong cảnh giới Thiên Vị, biết rõ nhiều thứ như vậy, học thức uyên bác như thế. Quy ẩn như vậy ngài không cảm thấy quá đáng tiếc sao? Trong loạn thế, mọi nugoiwf có ba phần bổn sự đều hận không thể phát huy mười phần. Ngươi lại có bản lĩnh như vậy, vì sao không lợi dụng cho tốt?
- Ý của Giang Trần thiếu chủ là muốn lão phu tiếp tục phát huy nhiệt huyết của mình sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Lão nhân gia đừng có khiêm nhường. Nếu như lúc này ngươi rời khỏi, từ nay về sau lánh đời không xuất thế tuyệt đối là tổn thất cực lớn cho cương vực nhân loại. Quan trọng nhất chính là Ma tộc rục rịch. Dưới gầm trời này tuyệt đối không có nơi nào là nơi an bình cả. Lão nhân gia ngài không có cách nào cam đoan, ngài ẩn cư không xuất thế thì Ma tộc không tìm tới cửa nha.
Đây cũng không phải là đe dọa mà là lời nói thực.
Nếu như đại kiếp nạn của Ma tộc thực sự tới, lại bộc phát, trình độ bộc phát tuyệt đối sẽ bao trùm tất cả, không có sơ hở.
Có thể nói, nếu như Ma tộc biết có loại cường giả Thiên Vị lánh đời như Hạc lão, nhất định sẽ ưu tiên đánh trước, thậm chí mượn ma thức, thôn phệ thân thể Hạc lão, chuyện đó cũng không phải là không có khả năng.
Ma tộc làm việc gần đây đều hoành hành quái đản, làm chuyện gì đều không thể so đo hậu quả.
Cho nên Hạc lão muốn tìm nơi yên bình ẩn cư, nếu như không có Ma tộc mà nói, thì khá tốt. Có Ma tộc tàn sát bừa bãi, loại thanh tịnh ẩn cư này căn bản không có khả năng hưởng dụng.
Nhưng mà Lăng Bích Nhi hiển nhiên đối với vị trí cung chủ không có bất kỳ hứng thú nào. Nàng hoài niệm, hoài niệm những thân nhân này, tông môn, phần truyền thừa, hương khói này.
Về phần chuyện Giang Trần Lăng Bích Nhi không đề cập tới nửa chữ. Tuyệt đối không phải nàng có thành kiến với Giang Trần. Mà nàng cảm thấy mình nên giữ bí mật cho Giang Trần.
Việc của hắn, cho dù ngày sau có truyền ra, cũng không phải do nàng truyền ra.
Có thể nói Đan Kiền Cung hiện tại bởi vì Lăng Bích Nhi trở về thực lực thoáng cái tăng lên trên phạm vi lớn.
Trên cương vực nhân loại, không ngờ mơ hồ lại có thể tiếp cận với thế lực nhất lưu.
Đương nhiên địa vị Đan Kiền Cung tăng lên, tất cả các nhà cũng biết tất cả mọi chuyện này đều có quan hệ với Khổng Tước thánh sơn.
Đan Kiền Cung có thể đông sơn tái khởi, hoàn toàn là mượn nhờ lực lượng của Khổng Tước thánh sơn, mượn nhờ lực lượng của Giang Trần thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Mà Giang Trần trở về Khổng Tước thánh sơn, phát hiện ra trong vòng mấy năm này thế cục cương vực nhân loại quả thực so với trong tưởng tượng của hắn còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn ở Vạn Uyên đảo, sự lo lắng lớn nhất của hắn là đại kiếp nạn ma tộc trên cương vực nhân loại bộc phát, hắn ở Vạn Uyên đảo cho nên ngoài tầm tay với.
May mà mấy năm này, cương vực nhân loại lại bình tĩnh tới thần kỳ. Coi như là những thanh âm chống đối, hai năm qua đám người kia cũng vô cùng yên tĩnh.
Giang Trần trước sau tiêu diệt Đan Hỏa thành, Phong Vân giáo, còn có trấn áp Khổ Man tộc, có thể nói mấy uy hiếp lớn nhất đã giải quyết.
Đương nhiên cương vực nhân loại còn có một đám cường giả Thiên Vị lánh đời. Lúc trước khi Giang Trần đi Vạn Uyên đảo cũng đã bái phỏng qua những cường giả Thiên Vị kia.
Những người này đạt được chỗ tốt của Giang Trần, trước mắt mà nói, hiệu quả vẫn vô cùng tốt.
Lúc trước Giang Trần đưa cho bọn họ Thái Thượng Tham Thiên đạo, thu nạp nhân tâm, vì chính là muốn lấy đức thu phục người, khiến cho những cường giả lánh đời này tán đồng hắn. Đối với cương vực nhân loại có cảm giác sứ mạng.
Biết được Giang Trần trở về, những cường giả lánh đời này cũng vô cùng thông minh, nhao nhao tới Khổng Tước thánh sơn bái phỏng Giang Trần.
Hiện tại Giang Trần so với thời điểm trước khi rời khỏi đã hoàn toàn bất đồng.
Trước khi đi năm đó, tu vi của hắn cũng không có đại thành, bất quá chỉ là tu sĩ Đế cảnh mà thôi. Mà trải qua những năm mưa gió trong Vạn Uyên đảo, Giang Trần đã triệt để lớn lên.
Ở Vạn Uyên đảo, hắn đã gặp quá nhiều cường giả Thiên Vị. So sánh với nơi đó, số ít cường giả thiên vị lưu lại trên cương vực nhân loại quả thực không đủ xem.
Đương nhiên thế sự không có chuyện nào là tuyệt đối.
Giang Trần đưa tặng Thái Thượng Tham Thiên đạo cho bọn họ, những năm qua trợ giúp tương đối lớn với tu vi bọn họ. Mà Giang Trần hiển nhiên cũng muốn đoàn kết những cường giả Thiên Vị này.
Lần này trở về, nhận được bái thiếp, mặc dù hắn có chút không vui, muốn ở cùng nhiều hơn với người nhà. Thế nhưng mà mặt mũi của những người này vẫn nên cho.
Có lẽ tu vi của bọn họ Giang Trần đã gặp quá nhiều người ở Vạn Uyên đảo, người cường đại hơn so với bọn họ Giang Trần cũng đã chống lại qua.
Thế nhưng mà đây là cương vực nhân loại, những người này chính là đỉnh tiêm ở nơi này. Ở đây nhất định phải lưu lại vài phần mặt mũi cho những người này.
Nhưng mà bọn họ thu được chỗ tốt của Giang Trần, lại biết sự lợi hại của Giang Trần. Cho nên bọn họ đối với Giang Trần tất cung tất kính.
- Giang Trần thiếu chủ, từ biệt nhiều năm dường như phong thái của ngươi viễn siêu năm đó a.
Hạc lão luôn là nhân vật đầu lĩnh của đám tán tu này.
Ánh mắt của hắn vẫn tương đối chuẩn xác.
Hắn liếc mắt đã nhìn ra, Giang Trần hôm nay, khí độ đã hoàn toàn khác với năm đó.
Liễu Viên và Chu Vân, hai gia hỏa này hôm nay đối với Hạc lão càng nói gì nghe nấy, nghiễm nhiên trở thành hai cánh tay đắc lực của Hạc lão.
Nghe Hạc lão nói như vậy, hai người này hào hứng, cẩn thận đánh giá Giang Trần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, không có nói khoác thực lực mình mạnh bao nhiêu, mà thở dài:
- Những năm qua, thiên hạ có thể được thái bình là dựa vào các vị đạo hữu toàn lực hỗ trợ. Nhìn qua, các ngươi nghiên cứu Thái Thượng Tham Thiên đạo có lẽ cũng có chỗ thu hoạch a.
Nếu như những người này thu được Thái Thượng Tham Thiên đạo nhiều năm như vậy còn không có thu hoạch, thủy chung không có cách nào tiến bộ mà nói. Như vậy Giang Trần thực sự nên cân nhắc lại năng lực của đám người này.
- Giang Trần thiếu chủ, nhận ủy thác của ngươi, không có cách nào khác, phải toàn lực ứng phó a. Hiện tại Giang Trần thiếu chủ tự mình chạy về. Mấy lão gia hỏa chúng ta trong lòng cũng có thể thở dài một hơi.
Giang Trần không có cho bọn họ lạc quan mà cười khổ nói:
- Hạc lão, chẳng lẽ ngươi cho rằng thời gian thái bình của cương vực nhân loại đã tới sao?
- Ài, những năm này lão phu cũng luôn suy nghĩ, rốt cuộc nên từ bỏ mọi thứ khi trên đỉnh hay không? Hay là tiếp tục ở lại, có một ít tâm huyết một mất một còn a?
Giang Trần cười ha hả:
- Hạc lão, ngươi thoái ẩn như vậy là tổn thất lớn với cương vực nhân loại chúng ta. Lại nói, Hạc lão trong cảnh giới Thiên Vị, biết rõ nhiều thứ như vậy, học thức uyên bác như thế. Quy ẩn như vậy ngài không cảm thấy quá đáng tiếc sao? Trong loạn thế, mọi nugoiwf có ba phần bổn sự đều hận không thể phát huy mười phần. Ngươi lại có bản lĩnh như vậy, vì sao không lợi dụng cho tốt?
- Ý của Giang Trần thiếu chủ là muốn lão phu tiếp tục phát huy nhiệt huyết của mình sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Lão nhân gia đừng có khiêm nhường. Nếu như lúc này ngươi rời khỏi, từ nay về sau lánh đời không xuất thế tuyệt đối là tổn thất cực lớn cho cương vực nhân loại. Quan trọng nhất chính là Ma tộc rục rịch. Dưới gầm trời này tuyệt đối không có nơi nào là nơi an bình cả. Lão nhân gia ngài không có cách nào cam đoan, ngài ẩn cư không xuất thế thì Ma tộc không tìm tới cửa nha.
Đây cũng không phải là đe dọa mà là lời nói thực.
Nếu như đại kiếp nạn của Ma tộc thực sự tới, lại bộc phát, trình độ bộc phát tuyệt đối sẽ bao trùm tất cả, không có sơ hở.
Có thể nói, nếu như Ma tộc biết có loại cường giả Thiên Vị lánh đời như Hạc lão, nhất định sẽ ưu tiên đánh trước, thậm chí mượn ma thức, thôn phệ thân thể Hạc lão, chuyện đó cũng không phải là không có khả năng.
Ma tộc làm việc gần đây đều hoành hành quái đản, làm chuyện gì đều không thể so đo hậu quả.
Cho nên Hạc lão muốn tìm nơi yên bình ẩn cư, nếu như không có Ma tộc mà nói, thì khá tốt. Có Ma tộc tàn sát bừa bãi, loại thanh tịnh ẩn cư này căn bản không có khả năng hưởng dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.