Chương 3172: Thỏa thích càn quét
Lê Thiên
09/05/2019
Tin tức vô tình của Sở Tinh Hán, lại làm cho Giang Trần lâm vào trầm tư.
Bất quá, Giang Trần vẫn lựa chọn không ly khai, không phải hắn là loại người thích nghe ngóng. Nhưng mà chuyện này, hắn cảm thấy còn chưa xong.
Lam Ưng vệ kia cố nhiên là bị hắn giáo huấn rồi, thậm chí Yến thống lĩnh cũng rơi vào trong tay hắn. Thế nhưng mà, Giang Trần đối với Liễu tỷ của cửa hàng Cổ Ngọc kia, lại muốn hỏi rõ ràng.
Hắn hoài nghi, mình bị Liễu tỷ kia bán rẻ. Nguyên nhân chủ yếu mà Lam Ưng vệ hơn nửa đêm xâm nhập khách sạn, là bởi vì Cổ Ngọc trên người mình, mới khiến cho Lam Ưng vệ không tiếc giá lớn, làm ra trò hề như vậy.
Bằng không thì thật muốn bắt tội phạm quan trọng, không cần phiền toái như vậy?
Ngồi chờ ở trước khách sạn, tội phạm quan trọng gì xuất hiện, đều chui đầu vào lưới!
Chuyện này, cẩn thận đẩy diễn, trong nội tâm Giang Trần càng hiểu rõ. Quả nhiên là hướng về phía Cổ Ngọc của hắn mà đến.
Bây giờ nhìn xem, sắc trời cũng sắp sáng rồi.
Giang Trần nói với Sở Tinh Hán:
- Sở huynh, hiện tại ly khai, không phải nguyên tắc làm người của ta. Chờ sự tình làm thỏa đáng, ta tự sẽ rời đi, ngươi đi theo chúng ta, không cần lo lắng.
Sở Tinh Hán kiến thức thần thông của Giang Trần, trong nội tâm đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn, khi hắn biết thiên tài trấn áp Lam Ưng vệ, là quen biết cũ của mình, thì rung động càng thêm khoa trương.
Cho nên, nghe Giang Trần nói như vậy, Sở Tinh Hán tự nhiên không có khả năng phản đối.
Thẳng đến hừng đông, lại không thấy có Lam Ưng vệ chạy tới nữa, phương diện khách sạn, cũng không dám đến dong dài. Về phần những tán tu kia, càng không có khả năng tới quấy rầy.
Bởi như vậy, thẳng đến sắc trời sáng rõ, nhóm người Giang Trần mới lựa chọn ly khai.
Bất quá, thời điểm Giang Trần tới tiệm cũ, cửa tiệm kia lại không có mở cửa. Giang Trần cười lạnh, không mở cửa, vậy thì chờ.
Đợi hơn nửa canh giờ, cửa hàng khác đều mở cửa rồi. Duy chỉ có cửa hàng này, thủy chung khoá cứng, chậm chạp không có dấu hiệu mở cửa.
- Hừ, trốn tránh ta sao?
Giang Trần lạnh lùng cười cười, trong nội tâm càng thêm xác định, đây là đối phương chột dạ.
Nghĩ tới đây, Giang Trần càng không khách khí.
Đi đến, hai tay đẩy ra, từng đạo cấm chế trước cửa, tựa như giấy thường, không ngừng tiêu tán, không ngừng vỡ tan. Cũng không lâu lắm, tất cả cấm chế, đã bị Giang Trần phá hủy, đại môn bị Giang Trần đẩy ra.
Cử động bá đạo như thế, làm cho các cửa hàng chung quanh, đều thò đầu ra nhìn, xem náo nhiệt. Cửa hàng này, chính là tồn tại số một số hai của Kỳ Tích Chi Thành, quy mô thật lớn, sinh ý cũng rất lớn.
Thậm chí, các cửa hàng chung quanh, rất nhiều sinh ý đều bị một nhà này cướp đi.
Bởi vì cái gọi là cây to đón gió, những cửa hàng khác, chứng kiến cửa hàng này xảy ra sự tình, chẳng những không tiến lên hỗ trợ chất vấn, thậm chí còn nhìn có chút hả hê.
Đều cảm thấy cửa hàng này xưa nay quá kiêu ngạo, rốt cục đắc tội người khác rồi.
Tốt nhất là người kia hủy cửa hàng kia đi, một mồi lửa đốt quách cho xong. Bởi như vậy, sinh ý của cửa hàng này, mới có thể chạy đến cửa hàng khác, đây chính là danh ngạch cực lớn a.
Đại môn bị đẩy ra, Giang Trần đại mã kim đao ngồi xuống.
Sớm có một ít tiểu nhị, sợ hãi rụt rè từ trong góc chui ra. Trên thực tế, Giang Trần sớm đã biết rõ trong cửa hàng này có người.
Giang Trần cười lạnh nhìn những người kia:
- Như thế nào? Hôm nay ngay cả cửa tiệm cũng không có dũng khí mở sao?
Sắc mặt những tiểu nhị kia xám ngoét, cả đám như nhìn ôn thần, tránh né ánh mắt của Giang Trần, phảng phất sợ Giang Trần giận dữ, sẽ ăn sống nuốt tươi bọn họ vậy.
- Nói đi, Liễu tỷ của các ngươi đâu?
Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.
- Liễu tỷ. . . Liễu tỷ nàng có công sự, đêm tối đã xuất hành. Trong thời gian ngắn, nhất định là không về được.
Một gã tiểu nhị lắp bắp trả lời.
- Thật sao?
Dáng tươi cười của Giang Trần mang theo một chút châm chọc.
- Ta còn chờ nàng cho ta một câu trả lời thỏa đáng, như vậy xem ra, nàng là quyết tâm ẩn trốn, đúng không?
- Không phải, không phải, khách quý đã hiểu lầm. Vốn Liễu tỷ là muốn gom góp tài chính, nhưng mà tiểu điếm hoàn toàn chính xác có một ít sự tình quan trọng hơn, cần Liễu tỷ đi xử lý. Cho nên. . . Đối với Cổ Ngọc của ngài, chúng ta tạm thời chỉ có thể đau nhức buông tha.
Tiểu nhị này, tuy khẩn trương, nhưng còn có thể chống chế được.
Chỉ là, loại chuyện ma quỷ này, Giang Trần căn bản sẽ không tin tưởng, cười ha ha:
- Những lời này, ngươi đi nói với tiểu hài tử ba tuổi, có lẽ người ta sẽ tin.
- Như vậy, ta cho hai người các ngươi một khắc, nếu như trong một khắc, Liễu tỷ không xuất hiện. Vậy đừng trách ta làm ra một ít cử động không hữu hảo rồi.
Trong nội tâm tên tiểu nhị kia cả kinh:
- Khách quý, ta nói đều là thật. Hơn nữa, Liễu tỷ trong thời gian ngắn là không về được, xin khách quý giơ cao đánh khẽ.
- Ngươi xác định, trong một khắc, nàng không về được?
- Về không được.
Tiểu nhị kia cũng rất kiên quyết.
Giang Trần cười hắc hắc, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Đã như vậy, các ngươi là không có ý định cho ta một câu trả lời thỏa đáng rồi. Như vậy. . . Ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng a.
Nói xong, thân ảnh của Giang Trần như điện, ngón tay liên tục đâm động, trong chớp mắt, liền đánh mấy tiểu nhị ngã trên mặt đất.
Giang Trần một không làm, hai không ngớt, dứt khoát thu tất cả Cổ Ngọc trong tiệm vào túi.
- Lão Kim, phái con cháu của ngươi ra, bắt đầu càn quét. Bất luận cơ quan hốc tối nào trong tiệm, còn có dưới mặt đất, đều phải điều tra một lần.
Giang Trần phái Phệ Kim Thử nhất tộc ra, bắt đầu càn quét.
Mới đầu, kỳ thật Giang Trần không có ý càn quét, nếu như Liễu tỷ kia cho hắn một câu trả lời, cho dù là nói dối, Giang Trần không có chứng cớ, có lẽ sẽ không làm gì bọn hắn.
Không nghĩ tới, đối phương rõ ràng trốn tránh hắn, cái kia chính là biểu hiện chột dạ. Hơn nữa đối phương là nói rõ không gặp hắn, muốn chơi xỏ lá.
Đã như vậy, Giang Trần liền không khách khí.
Phệ Kim Thử nhất tộc xuất mã, càn quét liền không có gì huyền niệm. Không thể không nói, cửa hàng này không hổ là tồn tại số một số hai của Kỳ Tích Chi Thành.
Số lượng Cổ Ngọc, còn có Linh Thạch, để cho Giang Trần có chút hoa mắt.
Giang Trần không chút khách khí, toàn bộ bỏ vào trong túi.
Đồng thời, còn lấy ra một bộ phận ban thưởng Phệ Kim Thử nhất tộc:
- Lão Kim, một ít Cổ Ngọc này, liền ban thưởng Phệ Kim Thử nhất tộc các ngươi, các ngươi thỏa thích gặm nhấm a!
Mấy tiểu nhị kia, tuy bị chế phục, nhưng còn chưa chết. Chứng kiến cửa hàng trong thời gian ngắn như vậy, liền bị càn quét sạch sẽ, mỗi một cái đều khóc không ra nước mắt.
Thậm chí, rất nhiều hốc tối trong cửa hàng, những tiểu nhị bọn hắn còn không rõ ràng lắm, cũng bị Phệ Kim Thử nhất tộc điều tra ra.
Nhìn rất nhiều rất nhiều tài phú kia, đám tiểu nhị biết rõ, xong đời, cái điếm này triệt để xong đời rồi!
Mà người xem náo nhiệt bên ngoài, giờ phút này nhìn có chút hả hê, đồng thời lại nhịn không được có chút bận tâm, lo lắng trận càn quét kia, có thể lan đến cửa hàng của bọn hắn hay không?
Bất quá, sự tình bọn hắn lo lắng, lại không có phát sinh. Vị cường giả hưng sư vấn tội kia, làm việc rất có quy củ, hoàn toàn không có thương tổn người vô tội.
Bất quá, Giang Trần vẫn lựa chọn không ly khai, không phải hắn là loại người thích nghe ngóng. Nhưng mà chuyện này, hắn cảm thấy còn chưa xong.
Lam Ưng vệ kia cố nhiên là bị hắn giáo huấn rồi, thậm chí Yến thống lĩnh cũng rơi vào trong tay hắn. Thế nhưng mà, Giang Trần đối với Liễu tỷ của cửa hàng Cổ Ngọc kia, lại muốn hỏi rõ ràng.
Hắn hoài nghi, mình bị Liễu tỷ kia bán rẻ. Nguyên nhân chủ yếu mà Lam Ưng vệ hơn nửa đêm xâm nhập khách sạn, là bởi vì Cổ Ngọc trên người mình, mới khiến cho Lam Ưng vệ không tiếc giá lớn, làm ra trò hề như vậy.
Bằng không thì thật muốn bắt tội phạm quan trọng, không cần phiền toái như vậy?
Ngồi chờ ở trước khách sạn, tội phạm quan trọng gì xuất hiện, đều chui đầu vào lưới!
Chuyện này, cẩn thận đẩy diễn, trong nội tâm Giang Trần càng hiểu rõ. Quả nhiên là hướng về phía Cổ Ngọc của hắn mà đến.
Bây giờ nhìn xem, sắc trời cũng sắp sáng rồi.
Giang Trần nói với Sở Tinh Hán:
- Sở huynh, hiện tại ly khai, không phải nguyên tắc làm người của ta. Chờ sự tình làm thỏa đáng, ta tự sẽ rời đi, ngươi đi theo chúng ta, không cần lo lắng.
Sở Tinh Hán kiến thức thần thông của Giang Trần, trong nội tâm đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn, khi hắn biết thiên tài trấn áp Lam Ưng vệ, là quen biết cũ của mình, thì rung động càng thêm khoa trương.
Cho nên, nghe Giang Trần nói như vậy, Sở Tinh Hán tự nhiên không có khả năng phản đối.
Thẳng đến hừng đông, lại không thấy có Lam Ưng vệ chạy tới nữa, phương diện khách sạn, cũng không dám đến dong dài. Về phần những tán tu kia, càng không có khả năng tới quấy rầy.
Bởi như vậy, thẳng đến sắc trời sáng rõ, nhóm người Giang Trần mới lựa chọn ly khai.
Bất quá, thời điểm Giang Trần tới tiệm cũ, cửa tiệm kia lại không có mở cửa. Giang Trần cười lạnh, không mở cửa, vậy thì chờ.
Đợi hơn nửa canh giờ, cửa hàng khác đều mở cửa rồi. Duy chỉ có cửa hàng này, thủy chung khoá cứng, chậm chạp không có dấu hiệu mở cửa.
- Hừ, trốn tránh ta sao?
Giang Trần lạnh lùng cười cười, trong nội tâm càng thêm xác định, đây là đối phương chột dạ.
Nghĩ tới đây, Giang Trần càng không khách khí.
Đi đến, hai tay đẩy ra, từng đạo cấm chế trước cửa, tựa như giấy thường, không ngừng tiêu tán, không ngừng vỡ tan. Cũng không lâu lắm, tất cả cấm chế, đã bị Giang Trần phá hủy, đại môn bị Giang Trần đẩy ra.
Cử động bá đạo như thế, làm cho các cửa hàng chung quanh, đều thò đầu ra nhìn, xem náo nhiệt. Cửa hàng này, chính là tồn tại số một số hai của Kỳ Tích Chi Thành, quy mô thật lớn, sinh ý cũng rất lớn.
Thậm chí, các cửa hàng chung quanh, rất nhiều sinh ý đều bị một nhà này cướp đi.
Bởi vì cái gọi là cây to đón gió, những cửa hàng khác, chứng kiến cửa hàng này xảy ra sự tình, chẳng những không tiến lên hỗ trợ chất vấn, thậm chí còn nhìn có chút hả hê.
Đều cảm thấy cửa hàng này xưa nay quá kiêu ngạo, rốt cục đắc tội người khác rồi.
Tốt nhất là người kia hủy cửa hàng kia đi, một mồi lửa đốt quách cho xong. Bởi như vậy, sinh ý của cửa hàng này, mới có thể chạy đến cửa hàng khác, đây chính là danh ngạch cực lớn a.
Đại môn bị đẩy ra, Giang Trần đại mã kim đao ngồi xuống.
Sớm có một ít tiểu nhị, sợ hãi rụt rè từ trong góc chui ra. Trên thực tế, Giang Trần sớm đã biết rõ trong cửa hàng này có người.
Giang Trần cười lạnh nhìn những người kia:
- Như thế nào? Hôm nay ngay cả cửa tiệm cũng không có dũng khí mở sao?
Sắc mặt những tiểu nhị kia xám ngoét, cả đám như nhìn ôn thần, tránh né ánh mắt của Giang Trần, phảng phất sợ Giang Trần giận dữ, sẽ ăn sống nuốt tươi bọn họ vậy.
- Nói đi, Liễu tỷ của các ngươi đâu?
Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.
- Liễu tỷ. . . Liễu tỷ nàng có công sự, đêm tối đã xuất hành. Trong thời gian ngắn, nhất định là không về được.
Một gã tiểu nhị lắp bắp trả lời.
- Thật sao?
Dáng tươi cười của Giang Trần mang theo một chút châm chọc.
- Ta còn chờ nàng cho ta một câu trả lời thỏa đáng, như vậy xem ra, nàng là quyết tâm ẩn trốn, đúng không?
- Không phải, không phải, khách quý đã hiểu lầm. Vốn Liễu tỷ là muốn gom góp tài chính, nhưng mà tiểu điếm hoàn toàn chính xác có một ít sự tình quan trọng hơn, cần Liễu tỷ đi xử lý. Cho nên. . . Đối với Cổ Ngọc của ngài, chúng ta tạm thời chỉ có thể đau nhức buông tha.
Tiểu nhị này, tuy khẩn trương, nhưng còn có thể chống chế được.
Chỉ là, loại chuyện ma quỷ này, Giang Trần căn bản sẽ không tin tưởng, cười ha ha:
- Những lời này, ngươi đi nói với tiểu hài tử ba tuổi, có lẽ người ta sẽ tin.
- Như vậy, ta cho hai người các ngươi một khắc, nếu như trong một khắc, Liễu tỷ không xuất hiện. Vậy đừng trách ta làm ra một ít cử động không hữu hảo rồi.
Trong nội tâm tên tiểu nhị kia cả kinh:
- Khách quý, ta nói đều là thật. Hơn nữa, Liễu tỷ trong thời gian ngắn là không về được, xin khách quý giơ cao đánh khẽ.
- Ngươi xác định, trong một khắc, nàng không về được?
- Về không được.
Tiểu nhị kia cũng rất kiên quyết.
Giang Trần cười hắc hắc, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Đã như vậy, các ngươi là không có ý định cho ta một câu trả lời thỏa đáng rồi. Như vậy. . . Ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng a.
Nói xong, thân ảnh của Giang Trần như điện, ngón tay liên tục đâm động, trong chớp mắt, liền đánh mấy tiểu nhị ngã trên mặt đất.
Giang Trần một không làm, hai không ngớt, dứt khoát thu tất cả Cổ Ngọc trong tiệm vào túi.
- Lão Kim, phái con cháu của ngươi ra, bắt đầu càn quét. Bất luận cơ quan hốc tối nào trong tiệm, còn có dưới mặt đất, đều phải điều tra một lần.
Giang Trần phái Phệ Kim Thử nhất tộc ra, bắt đầu càn quét.
Mới đầu, kỳ thật Giang Trần không có ý càn quét, nếu như Liễu tỷ kia cho hắn một câu trả lời, cho dù là nói dối, Giang Trần không có chứng cớ, có lẽ sẽ không làm gì bọn hắn.
Không nghĩ tới, đối phương rõ ràng trốn tránh hắn, cái kia chính là biểu hiện chột dạ. Hơn nữa đối phương là nói rõ không gặp hắn, muốn chơi xỏ lá.
Đã như vậy, Giang Trần liền không khách khí.
Phệ Kim Thử nhất tộc xuất mã, càn quét liền không có gì huyền niệm. Không thể không nói, cửa hàng này không hổ là tồn tại số một số hai của Kỳ Tích Chi Thành.
Số lượng Cổ Ngọc, còn có Linh Thạch, để cho Giang Trần có chút hoa mắt.
Giang Trần không chút khách khí, toàn bộ bỏ vào trong túi.
Đồng thời, còn lấy ra một bộ phận ban thưởng Phệ Kim Thử nhất tộc:
- Lão Kim, một ít Cổ Ngọc này, liền ban thưởng Phệ Kim Thử nhất tộc các ngươi, các ngươi thỏa thích gặm nhấm a!
Mấy tiểu nhị kia, tuy bị chế phục, nhưng còn chưa chết. Chứng kiến cửa hàng trong thời gian ngắn như vậy, liền bị càn quét sạch sẽ, mỗi một cái đều khóc không ra nước mắt.
Thậm chí, rất nhiều hốc tối trong cửa hàng, những tiểu nhị bọn hắn còn không rõ ràng lắm, cũng bị Phệ Kim Thử nhất tộc điều tra ra.
Nhìn rất nhiều rất nhiều tài phú kia, đám tiểu nhị biết rõ, xong đời, cái điếm này triệt để xong đời rồi!
Mà người xem náo nhiệt bên ngoài, giờ phút này nhìn có chút hả hê, đồng thời lại nhịn không được có chút bận tâm, lo lắng trận càn quét kia, có thể lan đến cửa hàng của bọn hắn hay không?
Bất quá, sự tình bọn hắn lo lắng, lại không có phát sinh. Vị cường giả hưng sư vấn tội kia, làm việc rất có quy củ, hoàn toàn không có thương tổn người vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.