Chương 3260: Thực Cốt Cương Phong
Lê Thiên
09/05/2019
Nếu như Giang Trần không có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, còn từng luyện hóa huyết mạch của Chu Tước Thần Cầm, thật đúng là rất có thể chịu thiệt trong tay Hỏa Sơn Cự Nhân.
Đương nhiên, Giang Trần cũng là có tâm rèn luyện chính mình.
Trên thực tế, giao thủ với Hỏa Sơn Cự Nhân là một việc, thông qua cửa ải này lại là một việc khác.
Muốn thông qua cửa ải này, ngoại trừ dùng man lực ra, kỳ thật cũng có thể vận dụng trí tuệ. Dù sao, cửa ải này, là yêu cầu thông qua Hỏa Sơn Cự Nhân trấn thủ, ở sau hang ổ của nó, tìm được đại môn tiến vào cửa thứ chín. Đây đối với rất nhiều tu sĩ có trí tuệ xuất chúng mà nói, tuyệt đối sẽ không liều mạng với Hỏa Sơn Cự Nhân.
Liều mạng, có thể nói là lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Giang Trần lựa chọn liều, không phải hắn ngu xuẩn, mà là hắn muốn mượn uy lực của Hỏa Sơn Cự Nhân, nghiệm chứng thực lực của mình thoáng một phát, đồng thời tăng lên năng lực thực chiến của mình.
Giờ phút này, Giang Trần cũng đánh cho cao hứng. Đối mặt trọng quyền liên tục của Hỏa Sơn Cự Nhân, Giang Trần thông qua Hư Không Phù Văn, vậy mà ngạnh sanh chống lại, dùng Hư Không Phù Văn đến chế ước, thậm chí là hóa giải.
Tuy trí tuệ của Hỏa Sơn Cự Nhân không cao, nhưng cũng biết, nhân loại mình đối mặt kia, ưu thế cũng không lớn, thậm chí còn ăn thiệt thòi không nhỏ.
Song phương triền đấu một hồi, Giang Trần đại khái cũng thăm dò ra phong cách chiến đấu của Hỏa Sơn Cự Nhân. Cũng nhìn ra nhược điểm phòng ngự của Hỏa Sơn Cự Nhân.
Ở vùng eo sườn của Hỏa Sơn Cự Nhân, lực phòng ngự tương đối kém một chút.
Một khi Giang Trần tìm được nhược điểm, tự nhiên là phải sử dụng lớn nhất hóa.
Các loại công kích không ngừng bay đến, lực phòng ngự của Hỏa Sơn Cự Nhân, quả nhiên xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Trong lúc nhất thời, môn hộ cũng mở rộng ra.
Giang Trần thấy cơ hội này, đột nhiên hóa thành một đạo kỳ quang, từ vùng eo sườn của Hỏa Sơn Cự Nhân xuyên thẳng qua.
Hỏa Sơn Cự Nhân kịp phản ứng, bản năng muốn đuổi theo.
Bất quá, một khi Giang Trần mở ra tốc độ, ở đâu là Hỏa Sơn Cự Nhân có thể so sánh?
Rất nhanh, Giang Trần liền xông qua phòng ngự, tìm được cửa ra, chui vào trong một mảnh hào quang kia. Hào quang thu lại, tràng diện trước mắt lại biến đổi.
- Cửa thứ tám, cứ như vậy thông qua được?
Giang Trần cũng cảm thấy có chút khó tin. Đương nhiên, ngọc giản kia đích thật là biểu hiện, Giang Trần đã thông qua cửa thứ tám.
- Gặp quỷ rồi, cửa thứ tám khó như thế, trong 60 thiên tài, có thể có mấy người đột phá qua?
Giang Trần cũng có chút ít căm tức.
Bất quá hắn liền khôi phục bình tĩnh lại. Ngẫm lại cũng đúng, cửa thứ tám này, đã đến Top 3, độ khó cao là rất bình thường.
Độ khó nhỏ, đó mới gọi không bình thường.
Bên ngoài, cũng là một mảnh oanh động.
- Qua cửa thứ tám rồi, trời ạ. Lúc này mới bao lâu? Đã tới cửa thứ chín. Đây rốt cuộc là thiên tài nhà ai?
Tất cả mọi người là tâm ngứa khó cong.
Phải biết rằng, hiện tại thành tích tên thứ hai, chỉ là tiến nhập cửa thứ bảy, đến bây giờ còn không có dấu hiệu có thể đột phá cửa thứ bảy. Thằng này rõ ràng đã vọt tới cửa thứ chín. Hắn đây là tiết tấu muốn xông qua cửa sao?
Khâu thứ hai tiến hành đến bây giờ, đã có hơn một nửa thiên tài, lục tục bị nốc-ao.
Có thể tiến vào cửa thứ sáu, số lượng đã rất ít rồi.
Mà cửa thứ bảy, càng là ít đến thương cảm.
Duy chỉ có Giang Trần, giờ phút này đã tiến nhập cửa thứ chín. Trở thành tồn tại chói mắt nhất.
Hắn yêu nghiệt, cũng dẫn tới bên ngoài suy đoán. Có người suy đoán đây là Giang Trần, có người suy đoán đây là Lộc Minh Dã, có người suy đoán là Độc Phi Thạch Thanh Lộ, cũng có người suy đoán là thiên tài của Thánh Địa khác.
Đương nhiên, suy đoán tối đa, vẫn là Giang Trần.
Dù sao, ở trước đó, điểm tích lũy của Giang Trần xếp hạng đệ nhất. Mà những năm gần đây, thanh danh của Giang Trần lan xa, cũng vì hắn gặt hái được rất nhiều ca ngợi.
Cửa thứ chín tính thời gian, đã bắt đầu.
Giang Trần vừa tiến vào cửa thứ chín, liền cảm ứng được hào khí khắc nghiệt. Cửa thứ chín này, tên là Vô Sinh đảo. Ý tứ là nói, người tiến vào cấm đảo này, hơn phân nửa sẽ hữu tử vô sinh.
Cho nên, độ khó của cửa thứ chín, so với Hỏa Sơn Cự Nhân, lại đáng sợ hơn rất nhiều. Giang Trần cũng đã nâng hết tinh thần.
Đang đi tầm đó, bỗng nhiên một ít đại thụ ở bốn phía, nhánh cây lộn xộn hóa thành binh đao, không ngừng công kích tới Giang Trần. Nếu như không phải Giang Trần sớm có phòng bị, khảo nghiệm như thế, liền có thể để cho Giang Trần ăn thiệt thòi lớn.
Mà bên này kinh hồn chưa định, đột nhiên dưới chân lại lắc lư, bùn đất vốn bình thường, đột nhiên biến thành lưu sa, không ngừng lún xuống. Tốc độ lún xuống kia, quả thực giống như cắn nuốt hết thảy sinh linh.
Tốt một cái Giang Trần, biết rõ đây là khảo nghiệm của cửa thứ chín, nhưng trong lòng lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn biết rõ, cửa thứ chín này, có thể nói là từng bước nguy nan, khắp nơi có tai họa, phải dùng hết tinh thần, mới có thể ứng phó loại nguy cơ không chỗ nào không có này.
Dưới chân sụp đổ, đối với Giang Trần ảnh hưởng không lớn, thân thể của hắn thoáng bảo trì trạng thái trượt, mặt đất sụp đổ sinh ra hấp lực, liền không có bất kỳ tác dụng với hắn.
Giang Trần biết, mặt đất mềm hoá sụp đổ sinh ra lực thôn phệ, đối với tu sĩ mà nói, uy hiếp sẽ không quá lớn.
Nhưng mà, đúng là các loại chi tiết không nguy hiểm thế nào, tụ cùng một chỗ, lại tạo thành một nơi nguy hiểm nhất.
Bởi vì, ai cũng không biết, nguy hiểm sẽ từ chỗ nào đến.
Ở cấm đảo thứ chín, nguy hiểm là không chỗ nào không có, sát cơ cũng không chỗ nào không có.
Giang Trần đang trượt, bỗng nhiên trước mặt có một đạo quái phong, vù vù xoắn tới. Thần thức của Giang Trần khẽ động, trận quái phong cổ quái kia, lại khiến Giang Trần sinh ra cảnh giác.
Thân hình nhoáng một cái, Giang Trần dùng tốc độ nhanh nhất, tránh khỏi đạo quái phong kia. Quái phong từ bên người Giang Trần gào thét mà qua, trên đường đi, hết thảy trong hư không, đều bị quái phong lôi cuốn, chém thành hai đoạn, thậm chí có chút ít bị cuốn thành cặn bã.
Giang Trần huyết nhục chi thân, nếu như bị cuốn vào trong quái phong, chỉ sợ mặc dù bất tử, kết cục cũng sẽ rất thê lương.
- Đây là Thực Cốt Cương Phong a.
Giang Trần nhận ra được, loại Cương Phong này, là do mặt đất cùng địa hình đặc thù hình dạng.
Một khi Thực Cốt Cương Phong cuốn huyết nhục chi thân vào, tất nhiên sẽ cắn nuốt sạch huyết nhục, chỉ còn lại có một bộ bạch cốt.
Muốn tránh Thực Cốt Cương Phong, đầu tiên phải phản ứng linh mẫn, phải ở trước khi Cương Phong phong tỏa, sớm dự đoán mà tránh đi.
Thứ hai, thân pháp còn phải cao minh, nếu như kịp phản ứng, tốc độ lại không nhanh, vậy cũng rất khó tránh thoát Thực Cốt Cương Phong xâm nhập.
Giang Trần chính là vì thần thức phản ứng cực nhanh, trước thời gian phát hiện Thực Cốt Cương Phong xâm nhập, cho nên mới sớm trốn tránh.
Thực Cốt Cương Phong này, cho dù là tu sĩ cường đại, cũng khó lòng phòng bị.
Giang Trần không bao giờ dám xem thường nữa, nhưng trong lòng thì nghĩ:
- Ta cũng cố sức như vậy, những người khác, trừ khi có pháp bảo hộ thân đặc thù, nếu không, tiến vào cửa thứ chín, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh!
Đương nhiên, Giang Trần cũng là có tâm rèn luyện chính mình.
Trên thực tế, giao thủ với Hỏa Sơn Cự Nhân là một việc, thông qua cửa ải này lại là một việc khác.
Muốn thông qua cửa ải này, ngoại trừ dùng man lực ra, kỳ thật cũng có thể vận dụng trí tuệ. Dù sao, cửa ải này, là yêu cầu thông qua Hỏa Sơn Cự Nhân trấn thủ, ở sau hang ổ của nó, tìm được đại môn tiến vào cửa thứ chín. Đây đối với rất nhiều tu sĩ có trí tuệ xuất chúng mà nói, tuyệt đối sẽ không liều mạng với Hỏa Sơn Cự Nhân.
Liều mạng, có thể nói là lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Giang Trần lựa chọn liều, không phải hắn ngu xuẩn, mà là hắn muốn mượn uy lực của Hỏa Sơn Cự Nhân, nghiệm chứng thực lực của mình thoáng một phát, đồng thời tăng lên năng lực thực chiến của mình.
Giờ phút này, Giang Trần cũng đánh cho cao hứng. Đối mặt trọng quyền liên tục của Hỏa Sơn Cự Nhân, Giang Trần thông qua Hư Không Phù Văn, vậy mà ngạnh sanh chống lại, dùng Hư Không Phù Văn đến chế ước, thậm chí là hóa giải.
Tuy trí tuệ của Hỏa Sơn Cự Nhân không cao, nhưng cũng biết, nhân loại mình đối mặt kia, ưu thế cũng không lớn, thậm chí còn ăn thiệt thòi không nhỏ.
Song phương triền đấu một hồi, Giang Trần đại khái cũng thăm dò ra phong cách chiến đấu của Hỏa Sơn Cự Nhân. Cũng nhìn ra nhược điểm phòng ngự của Hỏa Sơn Cự Nhân.
Ở vùng eo sườn của Hỏa Sơn Cự Nhân, lực phòng ngự tương đối kém một chút.
Một khi Giang Trần tìm được nhược điểm, tự nhiên là phải sử dụng lớn nhất hóa.
Các loại công kích không ngừng bay đến, lực phòng ngự của Hỏa Sơn Cự Nhân, quả nhiên xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Trong lúc nhất thời, môn hộ cũng mở rộng ra.
Giang Trần thấy cơ hội này, đột nhiên hóa thành một đạo kỳ quang, từ vùng eo sườn của Hỏa Sơn Cự Nhân xuyên thẳng qua.
Hỏa Sơn Cự Nhân kịp phản ứng, bản năng muốn đuổi theo.
Bất quá, một khi Giang Trần mở ra tốc độ, ở đâu là Hỏa Sơn Cự Nhân có thể so sánh?
Rất nhanh, Giang Trần liền xông qua phòng ngự, tìm được cửa ra, chui vào trong một mảnh hào quang kia. Hào quang thu lại, tràng diện trước mắt lại biến đổi.
- Cửa thứ tám, cứ như vậy thông qua được?
Giang Trần cũng cảm thấy có chút khó tin. Đương nhiên, ngọc giản kia đích thật là biểu hiện, Giang Trần đã thông qua cửa thứ tám.
- Gặp quỷ rồi, cửa thứ tám khó như thế, trong 60 thiên tài, có thể có mấy người đột phá qua?
Giang Trần cũng có chút ít căm tức.
Bất quá hắn liền khôi phục bình tĩnh lại. Ngẫm lại cũng đúng, cửa thứ tám này, đã đến Top 3, độ khó cao là rất bình thường.
Độ khó nhỏ, đó mới gọi không bình thường.
Bên ngoài, cũng là một mảnh oanh động.
- Qua cửa thứ tám rồi, trời ạ. Lúc này mới bao lâu? Đã tới cửa thứ chín. Đây rốt cuộc là thiên tài nhà ai?
Tất cả mọi người là tâm ngứa khó cong.
Phải biết rằng, hiện tại thành tích tên thứ hai, chỉ là tiến nhập cửa thứ bảy, đến bây giờ còn không có dấu hiệu có thể đột phá cửa thứ bảy. Thằng này rõ ràng đã vọt tới cửa thứ chín. Hắn đây là tiết tấu muốn xông qua cửa sao?
Khâu thứ hai tiến hành đến bây giờ, đã có hơn một nửa thiên tài, lục tục bị nốc-ao.
Có thể tiến vào cửa thứ sáu, số lượng đã rất ít rồi.
Mà cửa thứ bảy, càng là ít đến thương cảm.
Duy chỉ có Giang Trần, giờ phút này đã tiến nhập cửa thứ chín. Trở thành tồn tại chói mắt nhất.
Hắn yêu nghiệt, cũng dẫn tới bên ngoài suy đoán. Có người suy đoán đây là Giang Trần, có người suy đoán đây là Lộc Minh Dã, có người suy đoán là Độc Phi Thạch Thanh Lộ, cũng có người suy đoán là thiên tài của Thánh Địa khác.
Đương nhiên, suy đoán tối đa, vẫn là Giang Trần.
Dù sao, ở trước đó, điểm tích lũy của Giang Trần xếp hạng đệ nhất. Mà những năm gần đây, thanh danh của Giang Trần lan xa, cũng vì hắn gặt hái được rất nhiều ca ngợi.
Cửa thứ chín tính thời gian, đã bắt đầu.
Giang Trần vừa tiến vào cửa thứ chín, liền cảm ứng được hào khí khắc nghiệt. Cửa thứ chín này, tên là Vô Sinh đảo. Ý tứ là nói, người tiến vào cấm đảo này, hơn phân nửa sẽ hữu tử vô sinh.
Cho nên, độ khó của cửa thứ chín, so với Hỏa Sơn Cự Nhân, lại đáng sợ hơn rất nhiều. Giang Trần cũng đã nâng hết tinh thần.
Đang đi tầm đó, bỗng nhiên một ít đại thụ ở bốn phía, nhánh cây lộn xộn hóa thành binh đao, không ngừng công kích tới Giang Trần. Nếu như không phải Giang Trần sớm có phòng bị, khảo nghiệm như thế, liền có thể để cho Giang Trần ăn thiệt thòi lớn.
Mà bên này kinh hồn chưa định, đột nhiên dưới chân lại lắc lư, bùn đất vốn bình thường, đột nhiên biến thành lưu sa, không ngừng lún xuống. Tốc độ lún xuống kia, quả thực giống như cắn nuốt hết thảy sinh linh.
Tốt một cái Giang Trần, biết rõ đây là khảo nghiệm của cửa thứ chín, nhưng trong lòng lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn biết rõ, cửa thứ chín này, có thể nói là từng bước nguy nan, khắp nơi có tai họa, phải dùng hết tinh thần, mới có thể ứng phó loại nguy cơ không chỗ nào không có này.
Dưới chân sụp đổ, đối với Giang Trần ảnh hưởng không lớn, thân thể của hắn thoáng bảo trì trạng thái trượt, mặt đất sụp đổ sinh ra hấp lực, liền không có bất kỳ tác dụng với hắn.
Giang Trần biết, mặt đất mềm hoá sụp đổ sinh ra lực thôn phệ, đối với tu sĩ mà nói, uy hiếp sẽ không quá lớn.
Nhưng mà, đúng là các loại chi tiết không nguy hiểm thế nào, tụ cùng một chỗ, lại tạo thành một nơi nguy hiểm nhất.
Bởi vì, ai cũng không biết, nguy hiểm sẽ từ chỗ nào đến.
Ở cấm đảo thứ chín, nguy hiểm là không chỗ nào không có, sát cơ cũng không chỗ nào không có.
Giang Trần đang trượt, bỗng nhiên trước mặt có một đạo quái phong, vù vù xoắn tới. Thần thức của Giang Trần khẽ động, trận quái phong cổ quái kia, lại khiến Giang Trần sinh ra cảnh giác.
Thân hình nhoáng một cái, Giang Trần dùng tốc độ nhanh nhất, tránh khỏi đạo quái phong kia. Quái phong từ bên người Giang Trần gào thét mà qua, trên đường đi, hết thảy trong hư không, đều bị quái phong lôi cuốn, chém thành hai đoạn, thậm chí có chút ít bị cuốn thành cặn bã.
Giang Trần huyết nhục chi thân, nếu như bị cuốn vào trong quái phong, chỉ sợ mặc dù bất tử, kết cục cũng sẽ rất thê lương.
- Đây là Thực Cốt Cương Phong a.
Giang Trần nhận ra được, loại Cương Phong này, là do mặt đất cùng địa hình đặc thù hình dạng.
Một khi Thực Cốt Cương Phong cuốn huyết nhục chi thân vào, tất nhiên sẽ cắn nuốt sạch huyết nhục, chỉ còn lại có một bộ bạch cốt.
Muốn tránh Thực Cốt Cương Phong, đầu tiên phải phản ứng linh mẫn, phải ở trước khi Cương Phong phong tỏa, sớm dự đoán mà tránh đi.
Thứ hai, thân pháp còn phải cao minh, nếu như kịp phản ứng, tốc độ lại không nhanh, vậy cũng rất khó tránh thoát Thực Cốt Cương Phong xâm nhập.
Giang Trần chính là vì thần thức phản ứng cực nhanh, trước thời gian phát hiện Thực Cốt Cương Phong xâm nhập, cho nên mới sớm trốn tránh.
Thực Cốt Cương Phong này, cho dù là tu sĩ cường đại, cũng khó lòng phòng bị.
Giang Trần không bao giờ dám xem thường nữa, nhưng trong lòng thì nghĩ:
- Ta cũng cố sức như vậy, những người khác, trừ khi có pháp bảo hộ thân đặc thù, nếu không, tiến vào cửa thứ chín, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.