Chương 861: Trù bị trận pháp 2
Lê Thiên
06/11/2016
Chương 860 Trù bị trận pháp 2
Tuy Luyện Khí Đường cũng là nghành trọng yếu, nhưng so sánh với những đại đường như Bản Võ Đường, Bản Thảo Đường, thì chênh lệch không nhỏ.
Nhìn thấy Giang Trần, một gã chấp sự của Luyện Khí Đường cơ hồ là dùng ngữ khí nịnh bợ hỏi:
- Giang sư đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới Luyện Khí Đường a? Có phải cần luyện chế thần binh lợi khí gì hay không? Luyện Khí Đường chúng ta chuyên môn vì thiên tài tông môn giải quyết những nan đề này.
Giang Trần cười cười, nhìn gã chấp sự kia nói:
- Ta muốn mượn Luyện Khí Thất dùng thoáng một lát, chẳng biết có được không?
Chấp sự kia có chút khó xử:
- Mượn Luyện Khí Thất? Giang Trần sư đệ, cái này. . . bề ngoài giống như Luyện Khí Đường có quy định nghiêm khắc, không cho người ngoài Luyện Khí Đường vận dụng thiết bị luyện khí của Luyện Khí Đường a.
- Xin dàn xếp thoáng một phát.
Giang Trần vươn tay, cùng chấp sự này nắm thoáng một phát, một bình thuốc bí mật đưa đến trong tay đối phương.
Chấp sự kia nhéo nhéo bình thuốc, trên mặt tươi cười:
- Giang sư đệ là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung ta, mọi thứ nên có trường hợp đặc biệt, ta đi xin giúp sư đệ. Chỉ cần đường chủ đại nhân gật đầu phê chuẩn, tuyệt đối là không có vấn đề.
- Xin sư huynh nói tốt vài câu.
Vẻ mặt chấp sự kia ngầm hiểu, cười nói:
- Phải, phải. Hiệu lực cho thiên tài như Giang sư đệ, cũng là vinh quang của Luyện Khí Đường chúng ta.
Chấp sự kia biết rõ Giang Trần là thiên tài luyện đan, đồ vật hắn lấy ra, khẳng định không tầm thường. Mình không duyên cớ nhận chỗ tốt của người ta, không ra lực sao được?
Phân phó xuống dưới:
- Chiêu đãi Giang sư đệ chu đáo cho ta, ta đi gặp đường chủ đại nhân thoáng một phát.
Chấp sự này nhanh chóng tiến vào Nội đường, vụng trộm mở bình thuốc kia ra, nhìn kỹ, dĩ nhiên là mười khỏa Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan.
Trong lúc nhất thời, tim chấp sự này lập tức đập gia tốc.
Phải biết rằng, chấp sự Luyện Khí Đường như hắn, một tháng bổng lộc, cũng không quá đáng là hai ba mươi viên Bồi Nguyên Đan, còn là Hạ phẩm.
Mười viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan này, đủ vượt hơn một ngàn viên Hạ phẩm Bồi Nguyên Đan, là trọn vẹn mấy chục tháng bổng lộc của hắn.
- Chậc chậc, thật sự là tài đại khí thô a, không hổ là thiên tài luyện đan, xem ra, cùng thiên tài luyện đan kéo tốt quan hệ, mới có tiền đồ.
Trong nội tâm gã chấp sự này cuồng hỉ, càng thêm kiên định tín niệm, nhất định phải giúp Giang Trần làm tốt việc này. Nếu như có thể mượn cơ hội này cùng Giang Trần kéo lên quan hệ, về sau Giang Trần tiện tay khen thưởng một ít, cái kia cũng đủ hắn hưởng thụ vô cùng a.
Chỉ một lúc sau, Luyện Khí Đường đường chủ Lữ Đoan liền tự thân xuất mã. Luyện Khí Đường đường chủ này, là một đại mập mạp như viên thịt.
Bước nhanh chạy tới, tựa như một đống thịt lăn đi.
- Giang Trần, thất nghinh thất nghinh, Lữ mỗ hổ thẹn a.
Luyện Khí Đường đường chủ này, Giang Trần là lần đầu tiên nhìn thấy, thấy hắn nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn.
Bàn tay mập ục ục, bắt lấy tay Giang Trần, lung lay sáng ngời:
- Giang Trần, Luyện Khí Đường ta, khó được có khách quý như ngươi, đến đến, đi vào ngồi, đi vào ngồi. Thiên tài giá lâm, Luyện Khí Đường ta bồng tất sinh huy a, bổn tọa muốn đích thân dâng một ly trà.
Giang Trần ngược lại là bị Lữ Bàn tử này làm có chút không ý tứ.
- Lữ đường chủ khách khí như vậy, Giang Trần sao dám đảm đương?
- Ha ha, dám đảm đương, dám đảm đương.
Lữ Đoan nhếch miệng cười to, lôi kéo Giang Trần, liền đi đến bên trong. Giang Trần bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo mập mạp này vào trong.
Bị một tên mập, hơn nữa là một nam Bàn tử kéo tay, Giang Trần có cảm giác im lặng.
Cũng may, sau khi đi vào, Lữ Bàn tử liền tự mình đi pha trà, Giang Trần ở gã chấp sự kia mời mọc, liền ngồi xuống.
- Đến, Giang Trần, uống trà. Luyện Khí Đường chúng ta có chút thô lậu, không có vật gì tốt. Một ly trà nhạt, không nên ghét bỏ, không muốn ghét bỏ a.
Lữ Bàn tử rất nhiệt tình, rõ ràng là trà ngon, lại hết lần này tới lần khác muốn nói thành trà nhạt.
- Lữ đường chủ, lần này ta đến, là muốn mượn thiết bị luyện khí thoáng một phát. Yêu cầu này, khả năng có chút quá phận. Bất quá nếu như có thể mà nói, ta nguyện ý làm một ít đền bù tổn thất.
Giang Trần cũng không khách sáo, nói rõ ý đồ mình đến.
Lữ Bàn tử cười hắc hắc, thịt mỡ trên mặt rung động lắc lư:
- Quy tắc là không cho phép, nhưng Giang Trần ngươi là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung, sẽ theo sự tình đặc thù mà xử lý.
- Như thế thật sự là đa tạ Lữ đường chủ thành toàn. Cái này là một phần lễ mọn của ta, kính xin Lữ đường chủ không nên ghét bỏ.
Giang Trần thấy Lữ Đoan đáp ứng sảng khoái như vậy, tự nhiên không thể keo kiệt, đẩy một lọ đan dược tới Lữ đường chủ.
Bàn tử kia cười hắc hắc, lại không có thu bình thuốc, đẩy bình thuốc trở lại trước mặt Giang Trần.
- Giang Trần, ngươi thật muốn cảm tạ bổn tọa, bổn tọa có một yêu cầu quá đáng.
Giang Trần sững sờ, lại nói:
- Xin Lữ đường chủ nói rõ, nếu như Giang mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ không chối từ.
- Là như thế này, tu vi võ đạo của bổn tọa, dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong đã hai mươi năm. Mỗi lần cảm ứng được Thánh Cảnh, lại thủy chung thiếu một chút hỏa hầu, không dám đi nếm thử. Cuối cùng, là thiếu một viên Huyền Long Đan sáu văn. Ta nghe nói lúc trước ngươi giúp Vân Niết trưởng lão luyện chế ra Huyền Long Đan sáu văn, lại không biết. . .
Giang Trần nghe xong lời này, đã minh bạch ý tứ của đối phương.
Liếc nhìn Lữ Đoan, mập mạp này thật đúng là dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước liền vượt qua.
Lữ Đoan chán nản,thất vọng thở dài:
- Giang Trần, năm nay bổn tọa 160 tuổi, đã qua tuổi tốt nhất. Như loại người tuổi trẻ các ngươi, một khi tiến vào Nguyên cảnh đỉnh phong, đột phá Thánh Cảnh, dù có Tâm Ma kiếp, cũng sẽ không quá khoa trương. Nhưng cái tuổi này của ta, Tâm Ma lại rất mạnh, ta lo lắng lúc đột phá, thiên kiếp quá mạnh mẽ, gánh không được a. Nếu có một khỏa Huyền Long Đan sáu văn, nắm chắc sẽ lớn hơn. Ta một thân thịt mỡ, ngược lại cũng không phải sợ chết. Chỉ là đáng thương dưới gối còn có một con gái bảy tám tuổi, nhi tử bốn năm tuổi. . .
Mập mạp này một trận khóc lóc kể lể, diễn xuất cùng hành động làm cho Giang Trần không khỏi nhớ tới một cố nhân ở Đông Phương Vương Quốc, Tuyên Bàn tử.
Đồng dạng Bàn tử, hành động đồng dạng, phong cách đồng dạng.
- Lữ đường chủ, Huyền Long Đan sáu văn này, là vật của Vân Niết trưởng lão. Ta đích thật là không có. Bất quá, ngày khác nếu như ngươi thu thập đủ tài liệu, ta có thể hỗ trợ luyện chế một chút. Không nói Cực phẩm, Trung phẩm nhất định có thể cam đoan.
Con mắt Lữ Bàn tử sáng ngời:
- Chuyện này là thật?
Giang Trần cười nói:
- Đệ tử Đan Càn Cung ta, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh.
Lữ Bàn tử cười ha hả:
- Hảo hảo, nếu như thế, thiết bị Luyện Khí Đường ta, vĩnh viễn rộng mở cho ngươi. Ngươi muốn dùng bao lâu, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó, nếu có địa phương cần Lữ Bàn tử ta, cứ mở miệng.
Tuy Luyện Khí Đường cũng là nghành trọng yếu, nhưng so sánh với những đại đường như Bản Võ Đường, Bản Thảo Đường, thì chênh lệch không nhỏ.
Nhìn thấy Giang Trần, một gã chấp sự của Luyện Khí Đường cơ hồ là dùng ngữ khí nịnh bợ hỏi:
- Giang sư đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới Luyện Khí Đường a? Có phải cần luyện chế thần binh lợi khí gì hay không? Luyện Khí Đường chúng ta chuyên môn vì thiên tài tông môn giải quyết những nan đề này.
Giang Trần cười cười, nhìn gã chấp sự kia nói:
- Ta muốn mượn Luyện Khí Thất dùng thoáng một lát, chẳng biết có được không?
Chấp sự kia có chút khó xử:
- Mượn Luyện Khí Thất? Giang Trần sư đệ, cái này. . . bề ngoài giống như Luyện Khí Đường có quy định nghiêm khắc, không cho người ngoài Luyện Khí Đường vận dụng thiết bị luyện khí của Luyện Khí Đường a.
- Xin dàn xếp thoáng một phát.
Giang Trần vươn tay, cùng chấp sự này nắm thoáng một phát, một bình thuốc bí mật đưa đến trong tay đối phương.
Chấp sự kia nhéo nhéo bình thuốc, trên mặt tươi cười:
- Giang sư đệ là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung ta, mọi thứ nên có trường hợp đặc biệt, ta đi xin giúp sư đệ. Chỉ cần đường chủ đại nhân gật đầu phê chuẩn, tuyệt đối là không có vấn đề.
- Xin sư huynh nói tốt vài câu.
Vẻ mặt chấp sự kia ngầm hiểu, cười nói:
- Phải, phải. Hiệu lực cho thiên tài như Giang sư đệ, cũng là vinh quang của Luyện Khí Đường chúng ta.
Chấp sự kia biết rõ Giang Trần là thiên tài luyện đan, đồ vật hắn lấy ra, khẳng định không tầm thường. Mình không duyên cớ nhận chỗ tốt của người ta, không ra lực sao được?
Phân phó xuống dưới:
- Chiêu đãi Giang sư đệ chu đáo cho ta, ta đi gặp đường chủ đại nhân thoáng một phát.
Chấp sự này nhanh chóng tiến vào Nội đường, vụng trộm mở bình thuốc kia ra, nhìn kỹ, dĩ nhiên là mười khỏa Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan.
Trong lúc nhất thời, tim chấp sự này lập tức đập gia tốc.
Phải biết rằng, chấp sự Luyện Khí Đường như hắn, một tháng bổng lộc, cũng không quá đáng là hai ba mươi viên Bồi Nguyên Đan, còn là Hạ phẩm.
Mười viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan này, đủ vượt hơn một ngàn viên Hạ phẩm Bồi Nguyên Đan, là trọn vẹn mấy chục tháng bổng lộc của hắn.
- Chậc chậc, thật sự là tài đại khí thô a, không hổ là thiên tài luyện đan, xem ra, cùng thiên tài luyện đan kéo tốt quan hệ, mới có tiền đồ.
Trong nội tâm gã chấp sự này cuồng hỉ, càng thêm kiên định tín niệm, nhất định phải giúp Giang Trần làm tốt việc này. Nếu như có thể mượn cơ hội này cùng Giang Trần kéo lên quan hệ, về sau Giang Trần tiện tay khen thưởng một ít, cái kia cũng đủ hắn hưởng thụ vô cùng a.
Chỉ một lúc sau, Luyện Khí Đường đường chủ Lữ Đoan liền tự thân xuất mã. Luyện Khí Đường đường chủ này, là một đại mập mạp như viên thịt.
Bước nhanh chạy tới, tựa như một đống thịt lăn đi.
- Giang Trần, thất nghinh thất nghinh, Lữ mỗ hổ thẹn a.
Luyện Khí Đường đường chủ này, Giang Trần là lần đầu tiên nhìn thấy, thấy hắn nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn.
Bàn tay mập ục ục, bắt lấy tay Giang Trần, lung lay sáng ngời:
- Giang Trần, Luyện Khí Đường ta, khó được có khách quý như ngươi, đến đến, đi vào ngồi, đi vào ngồi. Thiên tài giá lâm, Luyện Khí Đường ta bồng tất sinh huy a, bổn tọa muốn đích thân dâng một ly trà.
Giang Trần ngược lại là bị Lữ Bàn tử này làm có chút không ý tứ.
- Lữ đường chủ khách khí như vậy, Giang Trần sao dám đảm đương?
- Ha ha, dám đảm đương, dám đảm đương.
Lữ Đoan nhếch miệng cười to, lôi kéo Giang Trần, liền đi đến bên trong. Giang Trần bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo mập mạp này vào trong.
Bị một tên mập, hơn nữa là một nam Bàn tử kéo tay, Giang Trần có cảm giác im lặng.
Cũng may, sau khi đi vào, Lữ Bàn tử liền tự mình đi pha trà, Giang Trần ở gã chấp sự kia mời mọc, liền ngồi xuống.
- Đến, Giang Trần, uống trà. Luyện Khí Đường chúng ta có chút thô lậu, không có vật gì tốt. Một ly trà nhạt, không nên ghét bỏ, không muốn ghét bỏ a.
Lữ Bàn tử rất nhiệt tình, rõ ràng là trà ngon, lại hết lần này tới lần khác muốn nói thành trà nhạt.
- Lữ đường chủ, lần này ta đến, là muốn mượn thiết bị luyện khí thoáng một phát. Yêu cầu này, khả năng có chút quá phận. Bất quá nếu như có thể mà nói, ta nguyện ý làm một ít đền bù tổn thất.
Giang Trần cũng không khách sáo, nói rõ ý đồ mình đến.
Lữ Bàn tử cười hắc hắc, thịt mỡ trên mặt rung động lắc lư:
- Quy tắc là không cho phép, nhưng Giang Trần ngươi là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung, sẽ theo sự tình đặc thù mà xử lý.
- Như thế thật sự là đa tạ Lữ đường chủ thành toàn. Cái này là một phần lễ mọn của ta, kính xin Lữ đường chủ không nên ghét bỏ.
Giang Trần thấy Lữ Đoan đáp ứng sảng khoái như vậy, tự nhiên không thể keo kiệt, đẩy một lọ đan dược tới Lữ đường chủ.
Bàn tử kia cười hắc hắc, lại không có thu bình thuốc, đẩy bình thuốc trở lại trước mặt Giang Trần.
- Giang Trần, ngươi thật muốn cảm tạ bổn tọa, bổn tọa có một yêu cầu quá đáng.
Giang Trần sững sờ, lại nói:
- Xin Lữ đường chủ nói rõ, nếu như Giang mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ không chối từ.
- Là như thế này, tu vi võ đạo của bổn tọa, dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong đã hai mươi năm. Mỗi lần cảm ứng được Thánh Cảnh, lại thủy chung thiếu một chút hỏa hầu, không dám đi nếm thử. Cuối cùng, là thiếu một viên Huyền Long Đan sáu văn. Ta nghe nói lúc trước ngươi giúp Vân Niết trưởng lão luyện chế ra Huyền Long Đan sáu văn, lại không biết. . .
Giang Trần nghe xong lời này, đã minh bạch ý tứ của đối phương.
Liếc nhìn Lữ Đoan, mập mạp này thật đúng là dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước liền vượt qua.
Lữ Đoan chán nản,thất vọng thở dài:
- Giang Trần, năm nay bổn tọa 160 tuổi, đã qua tuổi tốt nhất. Như loại người tuổi trẻ các ngươi, một khi tiến vào Nguyên cảnh đỉnh phong, đột phá Thánh Cảnh, dù có Tâm Ma kiếp, cũng sẽ không quá khoa trương. Nhưng cái tuổi này của ta, Tâm Ma lại rất mạnh, ta lo lắng lúc đột phá, thiên kiếp quá mạnh mẽ, gánh không được a. Nếu có một khỏa Huyền Long Đan sáu văn, nắm chắc sẽ lớn hơn. Ta một thân thịt mỡ, ngược lại cũng không phải sợ chết. Chỉ là đáng thương dưới gối còn có một con gái bảy tám tuổi, nhi tử bốn năm tuổi. . .
Mập mạp này một trận khóc lóc kể lể, diễn xuất cùng hành động làm cho Giang Trần không khỏi nhớ tới một cố nhân ở Đông Phương Vương Quốc, Tuyên Bàn tử.
Đồng dạng Bàn tử, hành động đồng dạng, phong cách đồng dạng.
- Lữ đường chủ, Huyền Long Đan sáu văn này, là vật của Vân Niết trưởng lão. Ta đích thật là không có. Bất quá, ngày khác nếu như ngươi thu thập đủ tài liệu, ta có thể hỗ trợ luyện chế một chút. Không nói Cực phẩm, Trung phẩm nhất định có thể cam đoan.
Con mắt Lữ Bàn tử sáng ngời:
- Chuyện này là thật?
Giang Trần cười nói:
- Đệ tử Đan Càn Cung ta, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh.
Lữ Bàn tử cười ha hả:
- Hảo hảo, nếu như thế, thiết bị Luyện Khí Đường ta, vĩnh viễn rộng mở cho ngươi. Ngươi muốn dùng bao lâu, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó, nếu có địa phương cần Lữ Bàn tử ta, cứ mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.