Chương 688: Trước trận 1
Lê Thiên
01/11/2016
Thương Dương Vương Quốc với tư cách đứng đầu liên minh 16 nước, đại nội
cao thủ thuần một sắc đều là Tiên cảnh. Nhất là những Thống Lĩnh kia,
mỗi một cái đều là Địa Linh cảnh.
Tuy Thương Dương Vương Quốc không có Hộ Quốc Linh Vương như Diệp Trọng Lâu. Nhưng mà, Thương Dương Vương Quốc có tứ đại quốc sĩ, theo thứ tự là Thiên Xu, Địa Kỳ, Liệt Phong, Thừa Vân, thuần một sắc đều là cường giả Thiên Linh cảnh.
Dưới tình huống bình thường, tứ đại quốc sĩ này, đều ẩn cư không ra.
Mà giờ khắc này, nghe nói Vương Cung bị vây, tứ đại quốc sĩ tự nhiên ngồi không yên, nhao nhao hiện thân.
- Bệ hạ, không cần sầu lo, chúng ta đã liên lạc Tử Dương Tông, viện thủ của tông môn, mấy canh giờ sau liền có thể đuổi tới.
Thiên Xu quốc sĩ tiến lên nói.
- Bệ hạ, không biết cuồng nhân phương nào, lại dám can đảm coi rẻ Thương Dương Vương Quốc ta. Hạ thần bất tài, nguyện thay bệ hạ phân ưu, đi xem là đạo chích phương nào giương oai.
Đây là Địa Kỳ quốc sĩ.
- Ta cũng đi.
Liệt Phong quốc sĩ cũng chủ động xin giết giặc.
- Này tự nhiên không thể thiếu ta.
Thừa Vân quốc sĩ cũng khoan thai cười nói.
Ngay lúc này, trong hư không, lại một thanh âm như lôi đình vang lên.
- Người Vu thị Vương tộc nghe đây, oan có đầu, nợ có chủ. Trong một phút đồng hồ, giao Vu Hồng ra đây. Mọi sự còn có thương lượng. Nếu chấp mê bất ngộ, một phút đồng hồ sau, Vu thị nhất tộc, chó gà không tha.
Giang Trần căm giận ngút trời, thanh âm như lôi đình, áp tới Vương Cung của Thương Dương Vương Quốc.
Thật cuồng.
Cao thấp Thương Dương Vương Quốc, nghe khẩu khí như thế, mỗi một cái đều biến sắc.
Mở miệng ngậm miệng, là muốn tiêu diệt cả nhà vương thất, loại khẩu khí này, làm cho mọi người ở đây, mỗi một cái đều giận không kiềm được.
Mặt mũi của Vu thị nhất tộc, là mặt mũi của cả Thương Dương Vương Quốc, cũng đại biểu cho mặt mũi của Tử Dương Tông.
Nhưng giờ khắc này, người lai lịch không rõ kia, vậy mà luôn mồm muốn Vương tộc giao Vu Hồng ra, nếu không, diệt cả nhà vương thất.
Bởi vì cái gọi là, chủ nhục thần chết.
Vương thất chịu nhục, những kẻ làm hạ thần này, mỗi một cái đều trợn mắt tròn xoe, nhao nhao quỳ xuống.
- Bệ hạ, bọn thần thỉnh cầu xuất chiến.
- Bệ hạ, cho ta mang một đám đại nội thị vệ, đi giết cuồng đồ kia.
Không thể không nói, Vu thị Vương tộc ở Thương Dương Vương Quốc, lực khống chế phi thường mạnh, đối với thủ hạ tẩy não cực kỳ thành công, ngay cả tứ đại quốc sĩ cũng giận dữ, chiến ý nghiêm nghị.
Quốc quân Vu Thản thấy thế, trong nội tâm vui vẻ. Loại tình cảm quần chúng xúc động này, hắn rất cao hứng. Ít nhất cái này chứng minh, uy tín của vương thất không có vấn đề, những hạ thần này trung tâm, cũng không có vấn đề.
Nhân tâm có thể dùng.
Vu Thản trầm ngâm nói:
- Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Người này đã dám vây quanh Vương Cung Thương Dương Vương Quốc ta, đích thị là người có lai lịch lớn. Hẳn là. . .
- Bệ hạ, hẳn là cái gì?
Tứ đại quốc sĩ nhao nhao hỏi.
Trong mắt Vu Thản hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ, quay đầu hỏi Vu Hồng:
- Hồng nhi, những tiện nhân Giang gia kia, có cung khai cái gì không?
Vu Hồng lắc đầu, có chút uể oải nói:
- Đều là một đám ngu trung, đánh như thế nào, cũng không chịu nói. Hài nhi hoài nghi, những người này, căn bản không biết Giang Trần truyền thừa đến từ phương nào.
- Giang Trần?
Tứ đại quốc sĩ nghe được cái tên này, cũng cảm thấy giật mình.
Đột nhiên trong mắt Vu Hồng hiện lên một tia kinh ngạc:
- Phụ hoàng, chẳng lẽ người giết đến tận cửa kia, lại là Giang Trần sao?
Vu Thản lập tức lắc đầu phủ nhận:
- Không có khả năng, Bất Diệt Linh Sơn phong bế hắn, nếu như ngoại giới không mở phong ấn ra, mặc dù Giang Trần hắn thiên phú lại cao, cũng không có khả năng ly khai.
- Vậy chẳng lẽ là vây cánh của Giang Trần? Hay là người Bảo Thụ Tông?
Vu Hồng suy đoán.
- Không cần nghi thần nghi quỷ, mặc kệ là ai, đến Thương Dương Vương Quốc giương oai, là mạo phạm Tử Dương Tông, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khẩu khí của Vu Thản sâm lãnh.
Ánh mắt đảo qua tứ đại quốc sĩ:
- Bốn vị quốc sĩ, người này mạo phạm Thương Dương Vương Quốc ta, bốn vị đều là quốc sĩ của Vương Quốc, là thời điểm các ngươi thay vương thất phân ưu, vì Tử Dương Tông phân ưu rồi. Có nguyện ra ngoài dò xét đến tột cùng hay không?
Tứ đại quốc sĩ trao đổi ánh mắt, đều nhao nhao gật đầu.
- Bọn thần nguyện ý.
Tứ đại quốc sĩ liên thủ xuất mã, làm cho tin tưởng của mọi người tăng nhiều. Tứ đại quốc sĩ, đều là Thiên Linh cảnh, tuy chỉ là Tiên cảnh thất trọng, nhưng bốn Tiên cảnh thất trọng liên thủ, sức chiến đấu mạnh, dù gặp phải Tiên cảnh bát trọng, cũng có lực đánh một trận.
Trừ khi người đến là những người mạnh nhất Bảo Thụ Tông, nếu không, người khác đến Thương Dương Vương Quốc nháo sự, thật đúng là không đủ xem.
Nhưng mà, Bảo Thụ Tông gần đây bảo thủ, sao có gan đến địa bàn Tử Dương Tông giương oai?
Suy nghĩ một chút, hơn phân nửa là vây cánh dư nghiệt của Giang Trần, có tứ đại quốc sĩ tự thân xuất mã, cần gì phải sợ?
Vu Thản cười ha ha:
- Tứ đại quốc sĩ tự thân xuất mã, có gì phải lo? Người đâu, ban ngự tửu, sớm chúc mừng thắng lợi cho tứ đại quốc sĩ.
Thiên Xu quốc sĩ khoát tay:
- Bệ hạ, rượu trước không uống, chờ chém giết tặc nhân trước trận, lại trở về uống cũng không muộn.
Tứ đại quốc sĩ nhao nhao gật đầu, chọn một chi đội ngũ, ước chừng 100 người, thuần một sắc đều là Tiên cảnh, hướng ra ngoài chạy như bay.
Vu Thản vung tay lên:
- Tứ đại quốc sĩ xuất mã, trẫm đích thân áp trận cho bọn họ.
Quốc quân muốn xuất chinh, những người khác tự nhiên không dám lãnh đạm. Những Thống Lĩnh trong Đại nội cao thủ kia, đều nhao nhao bảo hộ quanh thân phụ tử Vu Thản, trung thành và tận tâm.
Ngoài Vương Cung, một khe rãnh thật sâu, rộng ba mươi mét, sâu ba mươi mét, tựa như một nhánh sông, vây Vương Cung thành một vòng.
Nhìn khe rãnh thật sâu kia, sắc mặt tứ đại quốc sĩ cũng ngưng trọng.
Khe rãnh sâu rộng như vậy, bọn hắn hoàn toàn không cách nào lý giải, đây là làm sao làm ra?
Coi như là Tiên cảnh đỉnh phong, Linh Vương cường giả, muốn thong dong làm ra khe rãnh chỉnh tề như thế, cũng tuyệt không có khả năng.
Chẳng lẽ, người xâm phạm, lại là Nguyên cảnh lão tổ?
Vừa nghĩ tới đây, tứ đại quốc sĩ đều có chút hối hận, hối hận mình lỗ mãng. Vạn nhất đối thủ là Nguyên cảnh cường giả, mấy người bọn hắn, ngay cả tư cách nhét kẽ răng cũng không đủ a.
Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, nhiều người như vậy nhìn bọn hắn, bọn họ là đâm lao phải theo lao rồi.
Thiên Xu quốc sĩ giương mi lên, nhìn về hư không:
- Thần thánh phương nào, có biết đây là Vương Cung cấm địa hay không?
- Một đám phế vật, không muốn chết, liền cút trở về.
Hư không truyền xuống một tiếng quát chói tai, một đạo kim quang lóe lên, lành lạnh bắn xuống, hào quang rơi vào trước mặt Thiên Xu quốc sĩ, cách chân của hắn chỉ có một thước.
Loại khí thế này, tốc độ như vậy, Thiên Xu quốc sĩ cơ hồ không thấy rõ tia sáng kia là làm sao tới.
Chỉ cảm thấy hào quang lóe lên, đã đến dưới chân. Nếu như đối phương muốn sát nhân, chỉ sợ hiện tại hắn đã là một cỗ thi thể.
Tuy Thương Dương Vương Quốc không có Hộ Quốc Linh Vương như Diệp Trọng Lâu. Nhưng mà, Thương Dương Vương Quốc có tứ đại quốc sĩ, theo thứ tự là Thiên Xu, Địa Kỳ, Liệt Phong, Thừa Vân, thuần một sắc đều là cường giả Thiên Linh cảnh.
Dưới tình huống bình thường, tứ đại quốc sĩ này, đều ẩn cư không ra.
Mà giờ khắc này, nghe nói Vương Cung bị vây, tứ đại quốc sĩ tự nhiên ngồi không yên, nhao nhao hiện thân.
- Bệ hạ, không cần sầu lo, chúng ta đã liên lạc Tử Dương Tông, viện thủ của tông môn, mấy canh giờ sau liền có thể đuổi tới.
Thiên Xu quốc sĩ tiến lên nói.
- Bệ hạ, không biết cuồng nhân phương nào, lại dám can đảm coi rẻ Thương Dương Vương Quốc ta. Hạ thần bất tài, nguyện thay bệ hạ phân ưu, đi xem là đạo chích phương nào giương oai.
Đây là Địa Kỳ quốc sĩ.
- Ta cũng đi.
Liệt Phong quốc sĩ cũng chủ động xin giết giặc.
- Này tự nhiên không thể thiếu ta.
Thừa Vân quốc sĩ cũng khoan thai cười nói.
Ngay lúc này, trong hư không, lại một thanh âm như lôi đình vang lên.
- Người Vu thị Vương tộc nghe đây, oan có đầu, nợ có chủ. Trong một phút đồng hồ, giao Vu Hồng ra đây. Mọi sự còn có thương lượng. Nếu chấp mê bất ngộ, một phút đồng hồ sau, Vu thị nhất tộc, chó gà không tha.
Giang Trần căm giận ngút trời, thanh âm như lôi đình, áp tới Vương Cung của Thương Dương Vương Quốc.
Thật cuồng.
Cao thấp Thương Dương Vương Quốc, nghe khẩu khí như thế, mỗi một cái đều biến sắc.
Mở miệng ngậm miệng, là muốn tiêu diệt cả nhà vương thất, loại khẩu khí này, làm cho mọi người ở đây, mỗi một cái đều giận không kiềm được.
Mặt mũi của Vu thị nhất tộc, là mặt mũi của cả Thương Dương Vương Quốc, cũng đại biểu cho mặt mũi của Tử Dương Tông.
Nhưng giờ khắc này, người lai lịch không rõ kia, vậy mà luôn mồm muốn Vương tộc giao Vu Hồng ra, nếu không, diệt cả nhà vương thất.
Bởi vì cái gọi là, chủ nhục thần chết.
Vương thất chịu nhục, những kẻ làm hạ thần này, mỗi một cái đều trợn mắt tròn xoe, nhao nhao quỳ xuống.
- Bệ hạ, bọn thần thỉnh cầu xuất chiến.
- Bệ hạ, cho ta mang một đám đại nội thị vệ, đi giết cuồng đồ kia.
Không thể không nói, Vu thị Vương tộc ở Thương Dương Vương Quốc, lực khống chế phi thường mạnh, đối với thủ hạ tẩy não cực kỳ thành công, ngay cả tứ đại quốc sĩ cũng giận dữ, chiến ý nghiêm nghị.
Quốc quân Vu Thản thấy thế, trong nội tâm vui vẻ. Loại tình cảm quần chúng xúc động này, hắn rất cao hứng. Ít nhất cái này chứng minh, uy tín của vương thất không có vấn đề, những hạ thần này trung tâm, cũng không có vấn đề.
Nhân tâm có thể dùng.
Vu Thản trầm ngâm nói:
- Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Người này đã dám vây quanh Vương Cung Thương Dương Vương Quốc ta, đích thị là người có lai lịch lớn. Hẳn là. . .
- Bệ hạ, hẳn là cái gì?
Tứ đại quốc sĩ nhao nhao hỏi.
Trong mắt Vu Thản hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ, quay đầu hỏi Vu Hồng:
- Hồng nhi, những tiện nhân Giang gia kia, có cung khai cái gì không?
Vu Hồng lắc đầu, có chút uể oải nói:
- Đều là một đám ngu trung, đánh như thế nào, cũng không chịu nói. Hài nhi hoài nghi, những người này, căn bản không biết Giang Trần truyền thừa đến từ phương nào.
- Giang Trần?
Tứ đại quốc sĩ nghe được cái tên này, cũng cảm thấy giật mình.
Đột nhiên trong mắt Vu Hồng hiện lên một tia kinh ngạc:
- Phụ hoàng, chẳng lẽ người giết đến tận cửa kia, lại là Giang Trần sao?
Vu Thản lập tức lắc đầu phủ nhận:
- Không có khả năng, Bất Diệt Linh Sơn phong bế hắn, nếu như ngoại giới không mở phong ấn ra, mặc dù Giang Trần hắn thiên phú lại cao, cũng không có khả năng ly khai.
- Vậy chẳng lẽ là vây cánh của Giang Trần? Hay là người Bảo Thụ Tông?
Vu Hồng suy đoán.
- Không cần nghi thần nghi quỷ, mặc kệ là ai, đến Thương Dương Vương Quốc giương oai, là mạo phạm Tử Dương Tông, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khẩu khí của Vu Thản sâm lãnh.
Ánh mắt đảo qua tứ đại quốc sĩ:
- Bốn vị quốc sĩ, người này mạo phạm Thương Dương Vương Quốc ta, bốn vị đều là quốc sĩ của Vương Quốc, là thời điểm các ngươi thay vương thất phân ưu, vì Tử Dương Tông phân ưu rồi. Có nguyện ra ngoài dò xét đến tột cùng hay không?
Tứ đại quốc sĩ trao đổi ánh mắt, đều nhao nhao gật đầu.
- Bọn thần nguyện ý.
Tứ đại quốc sĩ liên thủ xuất mã, làm cho tin tưởng của mọi người tăng nhiều. Tứ đại quốc sĩ, đều là Thiên Linh cảnh, tuy chỉ là Tiên cảnh thất trọng, nhưng bốn Tiên cảnh thất trọng liên thủ, sức chiến đấu mạnh, dù gặp phải Tiên cảnh bát trọng, cũng có lực đánh một trận.
Trừ khi người đến là những người mạnh nhất Bảo Thụ Tông, nếu không, người khác đến Thương Dương Vương Quốc nháo sự, thật đúng là không đủ xem.
Nhưng mà, Bảo Thụ Tông gần đây bảo thủ, sao có gan đến địa bàn Tử Dương Tông giương oai?
Suy nghĩ một chút, hơn phân nửa là vây cánh dư nghiệt của Giang Trần, có tứ đại quốc sĩ tự thân xuất mã, cần gì phải sợ?
Vu Thản cười ha ha:
- Tứ đại quốc sĩ tự thân xuất mã, có gì phải lo? Người đâu, ban ngự tửu, sớm chúc mừng thắng lợi cho tứ đại quốc sĩ.
Thiên Xu quốc sĩ khoát tay:
- Bệ hạ, rượu trước không uống, chờ chém giết tặc nhân trước trận, lại trở về uống cũng không muộn.
Tứ đại quốc sĩ nhao nhao gật đầu, chọn một chi đội ngũ, ước chừng 100 người, thuần một sắc đều là Tiên cảnh, hướng ra ngoài chạy như bay.
Vu Thản vung tay lên:
- Tứ đại quốc sĩ xuất mã, trẫm đích thân áp trận cho bọn họ.
Quốc quân muốn xuất chinh, những người khác tự nhiên không dám lãnh đạm. Những Thống Lĩnh trong Đại nội cao thủ kia, đều nhao nhao bảo hộ quanh thân phụ tử Vu Thản, trung thành và tận tâm.
Ngoài Vương Cung, một khe rãnh thật sâu, rộng ba mươi mét, sâu ba mươi mét, tựa như một nhánh sông, vây Vương Cung thành một vòng.
Nhìn khe rãnh thật sâu kia, sắc mặt tứ đại quốc sĩ cũng ngưng trọng.
Khe rãnh sâu rộng như vậy, bọn hắn hoàn toàn không cách nào lý giải, đây là làm sao làm ra?
Coi như là Tiên cảnh đỉnh phong, Linh Vương cường giả, muốn thong dong làm ra khe rãnh chỉnh tề như thế, cũng tuyệt không có khả năng.
Chẳng lẽ, người xâm phạm, lại là Nguyên cảnh lão tổ?
Vừa nghĩ tới đây, tứ đại quốc sĩ đều có chút hối hận, hối hận mình lỗ mãng. Vạn nhất đối thủ là Nguyên cảnh cường giả, mấy người bọn hắn, ngay cả tư cách nhét kẽ răng cũng không đủ a.
Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, nhiều người như vậy nhìn bọn hắn, bọn họ là đâm lao phải theo lao rồi.
Thiên Xu quốc sĩ giương mi lên, nhìn về hư không:
- Thần thánh phương nào, có biết đây là Vương Cung cấm địa hay không?
- Một đám phế vật, không muốn chết, liền cút trở về.
Hư không truyền xuống một tiếng quát chói tai, một đạo kim quang lóe lên, lành lạnh bắn xuống, hào quang rơi vào trước mặt Thiên Xu quốc sĩ, cách chân của hắn chỉ có một thước.
Loại khí thế này, tốc độ như vậy, Thiên Xu quốc sĩ cơ hồ không thấy rõ tia sáng kia là làm sao tới.
Chỉ cảm thấy hào quang lóe lên, đã đến dưới chân. Nếu như đối phương muốn sát nhân, chỉ sợ hiện tại hắn đã là một cỗ thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.