Chương 2933: Yến Vạn Quân thương tâm. (2)
Lê Thiên
09/05/2019
Xác suất trùng hợp, cũng không phải hoàn toàn không có, nhưng tuyệt đối chưa tới một thành. Giang Trần từ các loại góc độ, ở đây điểm đáng ngờ rất nhiều.
Giang Trần cũng không nên nói cái gì, lời hắn đã nói hết rồi. Về phần Yến Vạn Quân xử lý như thế nào, đây không phải là Giang Trần nên nhiều lời.
Giang Trần tự hỏi, mình đã làm chuyện mình có thể làm, nên làm.
Nếu như Yến Vạn Quân nhất định muốn ôm lấy tưởng tượng với Yến gia, ôm lấy tình cảm ngọt ngào, đây là sự tình của Yến Vạn Quân, Giang Trần không có khả năng cưỡng ép để cho hắn làm cái gì.
Mấy tên tâm phúc tùy tùng kia, rất nhanh đã có người trở lại báo cáo.
Mang đến tin tức, lại để cho biểu lộ của Yến Vạn Quân càng thêm hư mất.
- Trưởng lão, Vương Tĩnh kia, không ở Vân Đà Sơn rồi. Trong động phủ của hắn, cũng không có người đặc biệt thân cận. Cho nên, những người khác cũng không biết hắn đi nơi nào.
- Không có khả năng, buổi sáng hắn mới đưa tới Hắc Ngọc Linh San Mai, lúc này mới bao lâu, là hắn có thể mất tích sao?
Việc phát triển đến một bước này, kỳ quặc càng nghiêm trọng rồi.
Nhưng Giang Trần lại không có đánh giá, chỉ là ở trên Hắc Ngọc Linh San Mai, bắt đầu bố trí pháp trận. Hắc Ngọc Linh San Mai này là đồ tốt, không cần phải chà đạp.
Bố trí xong, Giang Trần lại làm một pháp trận bảo hộ Mộng Nguyên Thảo.
Bởi như vậy, hai loại khí tức này, là tuyệt đối không có khả năng cùng xuất hiện. Bất quá, vì bảo hiểm để đạt được mục đích, Giang Trần vẫn sai người di chuyển Hắc Ngọc Linh San Mai ra xa.
Thần sắc của Yến Vạn Quân ảm đạm, tùy ý Giang Trần thi triển, hắn chỉ ngơ ngác nhìn, nhìn ánh mắt của hắn, hiển nhiên thoáng cái chán chường rất nhiều.
Chỉ một lúc sau, lại có người hầu cận lục tục trở lại:
- Trưởng lão, tìm qua rất nhiều địa phương, vẫn tìm không thấy Vương Tĩnh, giống như sau khi hắn rời đi, liền biến mất khỏi nhân gian.
- Có phải là sợ tội bỏ trốn hay không?
Lại có người hầu cận thấp giọng lầm bầm.
- Trốn?
Thần sắc của Yến Vạn Quân sững sờ.
- Nếu muốn sát hại bản trưởng lão, bản trưởng lão nhất định phải để hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa!
Thần sắc của Yến Vạn Quân tràn đầy tức giận, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm.
Hiện tại, hắn càng ngày càng thanh tỉnh, càng ngày càng cảm thấy, Giang Trần suy đoán là chính xác. Mà những tưởng tượng không thực tế kia của hắn, chỉ là một bên tình nguyện mà thôi.
Hắn lấy đại cục làm trọng, lại có được cái gì?
Bên trong gia tộc, quả nhiên vẫn xảy ra vấn đề, quả nhiên có người muốn tới lấy mạng của hắn!
Yến Vạn Quân đối với gia tộc trung thành và tận tâm, thậm chí có thời điểm nguyện ý trả giá tánh mạng đi thủ hộ. Thế nhưng mà, cái này cũng không đại biểu cho, hắn sẽ nguyện ý không hiểu thấu chết đi.
Bị hại không minh bạch như vậy, đây cũng không phải kiểu chết mà Yến Vạn Quân hắn có thể tiếp nhận.
Chết, phải chết có ý nghĩa, phải chết có giá trị.
Kiểu chết không có giá trị nhất, là chết trong tay người mình. Ngươi coi bọn họ là người một nhà, hận không thể lấy mệnh che chở, bọn hắn lại thời thời khắc khắc nhớ thương lấy ngươi, hận không thể đưa ngươi vào chỗ chết.
Yến Vạn Quân trong lúc nhất thời, nội tâm mất hết can đảm.
- Tộc trưởng, Tộc trưởng... Ngươi muốn giết Yến Vạn Quân ta, sao không ở trên tộc lão hội động thủ? Quanh đi quẩn lại, lại đến Vân Đà Sơn mới hạ thủ, không biết là kéo quá dài sao?
Yến Vạn Quân tựa hồ lầm bầm lầu bầu, nhưng thanh âm thì thào này, lại không tính nhẹ.
Giang Trần nhìn ra được, Yến Vạn Quân là thương tâm tới cực điểm rồi.
Sau khi Yến Vạn Quân đã không có cách nghĩ một bên tình nguyện, đầu óc cũng chậm rãi thanh tỉnh. Như vậy xem xét, người muốn hắn chết, khả năng lớn nhất là tộc trưởng!
Yến Vạn Quân rất rõ ràng, nếu quả thật có một hắc thủ, như vậy hắc thủ sau lưng kia, nhất định là Tộc trưởng, không phải người khác.
Bởi vì, biết rõ giống linh dược Yến Vạn Quân hắn đào tạo, ngoại trừ Yến gia tộc trưởng, Yến gia cao tầng khác, cơ hồ không có ai biết.
Bởi vì, cao tầng khác của Yến gia, hoặc là cùng Yến Vạn Quân quan hệ bình thường, hoặc là đối với loại sự tình đào tạo linh dược này căn bản không mưu cầu danh lợi, không có tâm tình đi xem.
Như vậy phân tích, Yến gia Tộc trưởng, có đầy đủ lý do làm như vậy.
Ngay lúc này, trong mấy tùy tùng Yến Vạn Quân phái ra, lại có một người vô cùng lo lắng chạy về, toàn thân máu đen, bả vai có một miệng vết thương thảm thiết, nhìn thấy mà giật mình.
- Trưởng lão, mấy huynh đệ chúng ta tìm kiếm Vương Tĩnh kia, ở phụ cận động phủ của Vương Tĩnh, gặp được một người khuôn mặt xa lạ. Người này nhìn thấy chúng ta, không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy. Bọn thuộc hạ lập tức chặn đường, lại không nghĩ tới tên khốn kia thủ đoạn rất cao, một chiêu đánh lén, thiếu chút nữa muốn mệnh của thuộc hạ. Hiện tại, các huynh đệ đã truy kích người này.”
Khuôn mặt xa lạ?
Giang Trần nghe vậy, trong nội tâm càng thêm kiên định phán đoán của mình, than nhẹ một tiếng:
- Vạn Quân trưởng lão, có lẽ, Vương Tĩnh tiễn đưa Hắc Ngọc Linh San Mai cho ngươi, đã không còn trên nhân thế rồi!
Sau đó tin tức truyền về, người ra tay với hắn, còn chưa kịp hủy diệt thi thể của Vương Tĩnh.
Sự thật thoáng cái liền trở nên thập phần rõ ràng.
Dù Yến Vạn Quân lạc quan thế nào, đối mặt sự thật máu chảy đầm đìa kia, cũng tràn đầy lo lắng. Hiện tại hắn sao không rõ ràng, đây là có người cố ý nhằm vào hắn.
Tuyệt đối là một âm mưu.
Sắc mặt của Yến Vạn Quân tái nhợt, nhìn thi thể của Vương Tĩnh. Tất cả cận vệ, đều bị Yến Vạn Quân triệu tập trở lại rồi.
Yến Vạn Quân rất rõ ràng, trận âm mưu này là nhằm vào hắn mà đến. Thủ đoạn từ người đến kia quá cao minh, nói không chừng phái ra những cận vệ này, cũng chưa hẳn là đối thủ của người ta.
Giang Trần chứng kiến cảm xúc của Yến Vạn Quân tựa hồ có chút đả kích, cũng khuyên nhủ:
- Vạn Quân trưởng lão, lúc này, phải tỉnh táo a.
Yến Vạn Quân hừ lạnh một tiếng:
- Không thể tưởng được Yến Vạn Quân ta vì gia tộc cúc cung tận tụy cả đời, kết quả, lại thành kết cục được chim quên ná, được cá quên nơm?
Giang Trần không phản bác, hắn có thể hiểu được tâm tình của Yến Vạn Quân giờ phút này. Hắn biết, Yến Vạn Quân lúc này, dùng ngôn ngữ gì đi an ủi hắn, đều vô lực.
- Không được, lão phu phải về gia tộc, tìm hắn hỏi thăm tinh tường!
Hỏa khí của Yến Vạn Quân căn bản không cách nào áp chế.
Giang Trần bề bộn khuyên nhủ:
- Vạn lần không được!
- Có gì không thể? Yến Vạn Quân ta một bó niên kỷ, không có công lao cũng có khổ lao, lão phu ngược lại muốn hỏi hắn một chút, vì sao phải đối với ta như vậy?
- Vạn Quân trưởng lão, hiện tại muốn ngài tỉnh táo, cái này không khỏi là nói suông. Hiện tại ngươi về gia tộc, chỉ sợ dọc theo con đường này tuyệt đối sẽ không thuận lợi. Thậm chí, ngươi chưa hẳn có thể an toàn về đến gia tộc!
Giang Trần tuyệt không phải nói chuyện giật gân, nếu như mưu sát này thực là đến từ Yến gia tộc trưởng thụ ý, như vậy một kích không thành, nhất định còn có chuyện sau.
Giang Trần cũng không nên nói cái gì, lời hắn đã nói hết rồi. Về phần Yến Vạn Quân xử lý như thế nào, đây không phải là Giang Trần nên nhiều lời.
Giang Trần tự hỏi, mình đã làm chuyện mình có thể làm, nên làm.
Nếu như Yến Vạn Quân nhất định muốn ôm lấy tưởng tượng với Yến gia, ôm lấy tình cảm ngọt ngào, đây là sự tình của Yến Vạn Quân, Giang Trần không có khả năng cưỡng ép để cho hắn làm cái gì.
Mấy tên tâm phúc tùy tùng kia, rất nhanh đã có người trở lại báo cáo.
Mang đến tin tức, lại để cho biểu lộ của Yến Vạn Quân càng thêm hư mất.
- Trưởng lão, Vương Tĩnh kia, không ở Vân Đà Sơn rồi. Trong động phủ của hắn, cũng không có người đặc biệt thân cận. Cho nên, những người khác cũng không biết hắn đi nơi nào.
- Không có khả năng, buổi sáng hắn mới đưa tới Hắc Ngọc Linh San Mai, lúc này mới bao lâu, là hắn có thể mất tích sao?
Việc phát triển đến một bước này, kỳ quặc càng nghiêm trọng rồi.
Nhưng Giang Trần lại không có đánh giá, chỉ là ở trên Hắc Ngọc Linh San Mai, bắt đầu bố trí pháp trận. Hắc Ngọc Linh San Mai này là đồ tốt, không cần phải chà đạp.
Bố trí xong, Giang Trần lại làm một pháp trận bảo hộ Mộng Nguyên Thảo.
Bởi như vậy, hai loại khí tức này, là tuyệt đối không có khả năng cùng xuất hiện. Bất quá, vì bảo hiểm để đạt được mục đích, Giang Trần vẫn sai người di chuyển Hắc Ngọc Linh San Mai ra xa.
Thần sắc của Yến Vạn Quân ảm đạm, tùy ý Giang Trần thi triển, hắn chỉ ngơ ngác nhìn, nhìn ánh mắt của hắn, hiển nhiên thoáng cái chán chường rất nhiều.
Chỉ một lúc sau, lại có người hầu cận lục tục trở lại:
- Trưởng lão, tìm qua rất nhiều địa phương, vẫn tìm không thấy Vương Tĩnh, giống như sau khi hắn rời đi, liền biến mất khỏi nhân gian.
- Có phải là sợ tội bỏ trốn hay không?
Lại có người hầu cận thấp giọng lầm bầm.
- Trốn?
Thần sắc của Yến Vạn Quân sững sờ.
- Nếu muốn sát hại bản trưởng lão, bản trưởng lão nhất định phải để hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa!
Thần sắc của Yến Vạn Quân tràn đầy tức giận, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm.
Hiện tại, hắn càng ngày càng thanh tỉnh, càng ngày càng cảm thấy, Giang Trần suy đoán là chính xác. Mà những tưởng tượng không thực tế kia của hắn, chỉ là một bên tình nguyện mà thôi.
Hắn lấy đại cục làm trọng, lại có được cái gì?
Bên trong gia tộc, quả nhiên vẫn xảy ra vấn đề, quả nhiên có người muốn tới lấy mạng của hắn!
Yến Vạn Quân đối với gia tộc trung thành và tận tâm, thậm chí có thời điểm nguyện ý trả giá tánh mạng đi thủ hộ. Thế nhưng mà, cái này cũng không đại biểu cho, hắn sẽ nguyện ý không hiểu thấu chết đi.
Bị hại không minh bạch như vậy, đây cũng không phải kiểu chết mà Yến Vạn Quân hắn có thể tiếp nhận.
Chết, phải chết có ý nghĩa, phải chết có giá trị.
Kiểu chết không có giá trị nhất, là chết trong tay người mình. Ngươi coi bọn họ là người một nhà, hận không thể lấy mệnh che chở, bọn hắn lại thời thời khắc khắc nhớ thương lấy ngươi, hận không thể đưa ngươi vào chỗ chết.
Yến Vạn Quân trong lúc nhất thời, nội tâm mất hết can đảm.
- Tộc trưởng, Tộc trưởng... Ngươi muốn giết Yến Vạn Quân ta, sao không ở trên tộc lão hội động thủ? Quanh đi quẩn lại, lại đến Vân Đà Sơn mới hạ thủ, không biết là kéo quá dài sao?
Yến Vạn Quân tựa hồ lầm bầm lầu bầu, nhưng thanh âm thì thào này, lại không tính nhẹ.
Giang Trần nhìn ra được, Yến Vạn Quân là thương tâm tới cực điểm rồi.
Sau khi Yến Vạn Quân đã không có cách nghĩ một bên tình nguyện, đầu óc cũng chậm rãi thanh tỉnh. Như vậy xem xét, người muốn hắn chết, khả năng lớn nhất là tộc trưởng!
Yến Vạn Quân rất rõ ràng, nếu quả thật có một hắc thủ, như vậy hắc thủ sau lưng kia, nhất định là Tộc trưởng, không phải người khác.
Bởi vì, biết rõ giống linh dược Yến Vạn Quân hắn đào tạo, ngoại trừ Yến gia tộc trưởng, Yến gia cao tầng khác, cơ hồ không có ai biết.
Bởi vì, cao tầng khác của Yến gia, hoặc là cùng Yến Vạn Quân quan hệ bình thường, hoặc là đối với loại sự tình đào tạo linh dược này căn bản không mưu cầu danh lợi, không có tâm tình đi xem.
Như vậy phân tích, Yến gia Tộc trưởng, có đầy đủ lý do làm như vậy.
Ngay lúc này, trong mấy tùy tùng Yến Vạn Quân phái ra, lại có một người vô cùng lo lắng chạy về, toàn thân máu đen, bả vai có một miệng vết thương thảm thiết, nhìn thấy mà giật mình.
- Trưởng lão, mấy huynh đệ chúng ta tìm kiếm Vương Tĩnh kia, ở phụ cận động phủ của Vương Tĩnh, gặp được một người khuôn mặt xa lạ. Người này nhìn thấy chúng ta, không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy. Bọn thuộc hạ lập tức chặn đường, lại không nghĩ tới tên khốn kia thủ đoạn rất cao, một chiêu đánh lén, thiếu chút nữa muốn mệnh của thuộc hạ. Hiện tại, các huynh đệ đã truy kích người này.”
Khuôn mặt xa lạ?
Giang Trần nghe vậy, trong nội tâm càng thêm kiên định phán đoán của mình, than nhẹ một tiếng:
- Vạn Quân trưởng lão, có lẽ, Vương Tĩnh tiễn đưa Hắc Ngọc Linh San Mai cho ngươi, đã không còn trên nhân thế rồi!
Sau đó tin tức truyền về, người ra tay với hắn, còn chưa kịp hủy diệt thi thể của Vương Tĩnh.
Sự thật thoáng cái liền trở nên thập phần rõ ràng.
Dù Yến Vạn Quân lạc quan thế nào, đối mặt sự thật máu chảy đầm đìa kia, cũng tràn đầy lo lắng. Hiện tại hắn sao không rõ ràng, đây là có người cố ý nhằm vào hắn.
Tuyệt đối là một âm mưu.
Sắc mặt của Yến Vạn Quân tái nhợt, nhìn thi thể của Vương Tĩnh. Tất cả cận vệ, đều bị Yến Vạn Quân triệu tập trở lại rồi.
Yến Vạn Quân rất rõ ràng, trận âm mưu này là nhằm vào hắn mà đến. Thủ đoạn từ người đến kia quá cao minh, nói không chừng phái ra những cận vệ này, cũng chưa hẳn là đối thủ của người ta.
Giang Trần chứng kiến cảm xúc của Yến Vạn Quân tựa hồ có chút đả kích, cũng khuyên nhủ:
- Vạn Quân trưởng lão, lúc này, phải tỉnh táo a.
Yến Vạn Quân hừ lạnh một tiếng:
- Không thể tưởng được Yến Vạn Quân ta vì gia tộc cúc cung tận tụy cả đời, kết quả, lại thành kết cục được chim quên ná, được cá quên nơm?
Giang Trần không phản bác, hắn có thể hiểu được tâm tình của Yến Vạn Quân giờ phút này. Hắn biết, Yến Vạn Quân lúc này, dùng ngôn ngữ gì đi an ủi hắn, đều vô lực.
- Không được, lão phu phải về gia tộc, tìm hắn hỏi thăm tinh tường!
Hỏa khí của Yến Vạn Quân căn bản không cách nào áp chế.
Giang Trần bề bộn khuyên nhủ:
- Vạn lần không được!
- Có gì không thể? Yến Vạn Quân ta một bó niên kỷ, không có công lao cũng có khổ lao, lão phu ngược lại muốn hỏi hắn một chút, vì sao phải đối với ta như vậy?
- Vạn Quân trưởng lão, hiện tại muốn ngài tỉnh táo, cái này không khỏi là nói suông. Hiện tại ngươi về gia tộc, chỉ sợ dọc theo con đường này tuyệt đối sẽ không thuận lợi. Thậm chí, ngươi chưa hẳn có thể an toàn về đến gia tộc!
Giang Trần tuyệt không phải nói chuyện giật gân, nếu như mưu sát này thực là đến từ Yến gia tộc trưởng thụ ý, như vậy một kích không thành, nhất định còn có chuyện sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.