Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 165
Lâm Nhất
19/09/2023
"Sự khác biệt giữa tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết?"
Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng cười nói: "Ta tưởng ngươi vẫn luôn trốn trong căn nhà gỗ này không ra ngoài, không ngờ ngươi cũng lén lút nghe ngóng, xem ra ngươi đã biết tin Hồ Tử Phong trở thành tuyển thủ chính rồi".
Advertisement
"Thật ra ta cũng không muốn nghe, nhưng không tránh khỏi lúc có vài người đi ngang qua, nhìn thấy ta đang luyện kiếm bèn cố ý nói lớn lên tin tức của Hồ Tử Phong".
Lâm Nhất mặt tỏ ra bất đắc dĩ nói.
Advertisement
Trương Hàn nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, ta không đùa ngươi nữa. Tứ tông tranh tài và cuộc sát hạch giữa năm của chúng ta khác biệt rất lớn, chủ yếu là để giải quyết tranh chấp lợi ích, mỗi trận thắng đều có điểm thưởng".
"Điểm thưởng này có thể là quyền kiểm soát một tòa thành trì, có thể là một quặng sắt, thua thì phải giao điểm thưởng ra. Đây đều là tài nguyên thật sự, một khi thua thì sẽ đả kích rất lớn tới tông môn".
Lâm Nhất gật đầu: "Cho nên tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết có gì khác nhau...?"
"Ngươi từ từ nghe ta nói đã, tuyển thủ chính sẽ không có hạn chế xuất trận, thậm chí trong lúc tranh chấp linh khoáng quan trọng còn có thể đồng thời ra mặt. Có thể trở thành tuyển thủ chính chứng minh tông môn đã công nhận thực lực của ngươi, mới giao ba danh ngạch quý giá này cho ngươi”.
Trương Hàn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lợi ích của việc làm như vậy là vì để nhân tài kiệt xuất của tông môn có thể phát huy được chiến lực lớn nhất. Nếu như nhân tài kiệt xuất chỉ có thể xuất trận một lần, vậy thì quá thiệt thòi đối với những tông môn có thiên tài rồi".
Trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, nói: "Cũng chính là, ta bây giờ là một trong mười tuyển thủ dự khuyết, chỉ có quyền xuất trận một lần".
"Có thể nói như vậy, nhưng cũng có thể không đánh trận nào".
Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt do dự, nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn nói tiếp: "Dù sao tu vi của ngươi cũng chỉ có võ đạo tầng bảy, có thể cho người làm tuyển thụ dự bị, chủ yếu là vì lần trước ngươi đã thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên".
"Ồ".
Lâm Nhất đáp lời một tiếng, thần sắc vẫn không thay đổi.
"Ta thông báo cho ngươi đến đây thôi, hai ngày sau sẽ phải xuất phát đi thành Bạch Thủy rồi".
"Ngươi vất vả rồi".
"Đừng khách sáo, mặc dù ngươi không đủ nội tình, nhưng cố gắng nỗ lực, ta vẫn rất coi trọng ngươi đó".
Trương Hàn vỗ vai Lâm Nhất, bảo hắn đừng nhụt chí, cổ vũ hắn một phen.
Lâm Nhất nhìn theo đối phương rời đi, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhẹ giọng nói: "Sau trận đấu lớn của tông môn, trả xong ân tình cho Thanh Vân Môn thì cũng nên đi thôi".
Sau khi Tô Hàm Nguyệt ra đi, tâm hắn sớm đã không còn ở Thanh Vân nữa.
Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng cười nói: "Ta tưởng ngươi vẫn luôn trốn trong căn nhà gỗ này không ra ngoài, không ngờ ngươi cũng lén lút nghe ngóng, xem ra ngươi đã biết tin Hồ Tử Phong trở thành tuyển thủ chính rồi".
Advertisement
"Thật ra ta cũng không muốn nghe, nhưng không tránh khỏi lúc có vài người đi ngang qua, nhìn thấy ta đang luyện kiếm bèn cố ý nói lớn lên tin tức của Hồ Tử Phong".
Lâm Nhất mặt tỏ ra bất đắc dĩ nói.
Advertisement
Trương Hàn nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, ta không đùa ngươi nữa. Tứ tông tranh tài và cuộc sát hạch giữa năm của chúng ta khác biệt rất lớn, chủ yếu là để giải quyết tranh chấp lợi ích, mỗi trận thắng đều có điểm thưởng".
"Điểm thưởng này có thể là quyền kiểm soát một tòa thành trì, có thể là một quặng sắt, thua thì phải giao điểm thưởng ra. Đây đều là tài nguyên thật sự, một khi thua thì sẽ đả kích rất lớn tới tông môn".
Lâm Nhất gật đầu: "Cho nên tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết có gì khác nhau...?"
"Ngươi từ từ nghe ta nói đã, tuyển thủ chính sẽ không có hạn chế xuất trận, thậm chí trong lúc tranh chấp linh khoáng quan trọng còn có thể đồng thời ra mặt. Có thể trở thành tuyển thủ chính chứng minh tông môn đã công nhận thực lực của ngươi, mới giao ba danh ngạch quý giá này cho ngươi”.
Trương Hàn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lợi ích của việc làm như vậy là vì để nhân tài kiệt xuất của tông môn có thể phát huy được chiến lực lớn nhất. Nếu như nhân tài kiệt xuất chỉ có thể xuất trận một lần, vậy thì quá thiệt thòi đối với những tông môn có thiên tài rồi".
Trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, nói: "Cũng chính là, ta bây giờ là một trong mười tuyển thủ dự khuyết, chỉ có quyền xuất trận một lần".
"Có thể nói như vậy, nhưng cũng có thể không đánh trận nào".
Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt do dự, nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn nói tiếp: "Dù sao tu vi của ngươi cũng chỉ có võ đạo tầng bảy, có thể cho người làm tuyển thụ dự bị, chủ yếu là vì lần trước ngươi đã thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên".
"Ồ".
Lâm Nhất đáp lời một tiếng, thần sắc vẫn không thay đổi.
"Ta thông báo cho ngươi đến đây thôi, hai ngày sau sẽ phải xuất phát đi thành Bạch Thủy rồi".
"Ngươi vất vả rồi".
"Đừng khách sáo, mặc dù ngươi không đủ nội tình, nhưng cố gắng nỗ lực, ta vẫn rất coi trọng ngươi đó".
Trương Hàn vỗ vai Lâm Nhất, bảo hắn đừng nhụt chí, cổ vũ hắn một phen.
Lâm Nhất nhìn theo đối phương rời đi, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhẹ giọng nói: "Sau trận đấu lớn của tông môn, trả xong ân tình cho Thanh Vân Môn thì cũng nên đi thôi".
Sau khi Tô Hàm Nguyệt ra đi, tâm hắn sớm đã không còn ở Thanh Vân nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.