Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 190
Lâm Nhất
19/09/2023
"Để ta xem ngươi chống cự được đến khi nào!"
Liễu Vân Phi mặt tỏ vẻ giận dữ quyền sau hung ác hơn quyền trước bổ nhào tới, khí thế trên người đáng sợ vô cùng.
Ầm! Keng!
Hai người trên đài đấu võ giống như hai con quái thú hung mãnh, quyền chưởng giao nhau, mỗi lần đều bạo phát ra làn sóng kinh thiên, thanh chấn toàn võ trường.
Khắp cả tràng luận võ khẽ rung động dưới đòn tấn công nặng nề không ngừng này.
Mặt của Liễu Vân Phi đã phình ra thành một mảng màu tím, khói tím trên người nhàn nhạt tản ra, Tử Vân Quyết đã được hắn ta toàn lực xuất ra.
"Kỳ lạ... rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Một người có tu vi võ đạo tầng chín, một thân Tử Vân Quyết đỉnh phong viên mãn, sao lại không làm gì được tên Kiếm Nô này?"
Advertisement
"Ta cũng không hiểu, đấu đến bây giờ mà vẫn không chút sứt mẻ!"
Khán giả quan sát trận đấu bên dưới đã hết sức hoang mang, hoàn toàn không thể hiểu nổi cục diện hiện tại.
Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ hơn đã xảy ra rồi, Liễu Vân Phi thế nhưng đã phải lui lại!
Trong đợt đối đầu điên cuồng này, người phải lui trước lại chính là người mà không ai ngờ đến.
Trong lòng Liễu Vân Phi có nỗi khổ không nói ra được, đối phương tu luyện công pháp cực kỳ cổ quái, nhưng lại cho hắn ta cảm giác giống như võ kỹ Tiên Thiên, nội kình dường như còn hùng hậu hơn cả hắn ta.
Nhưng chỉ như vậy thôi thì hắn ta vẫn không thể lui được, dù sao hắn ta cũng có tu vi võ đạo tầng chín.
Advertisement
Điều kỳ dị chính là trong quyền mang của Lâm Nhất còn ẩn chứa kiếm kình sắc bén, khiến hai cánh tay của hắn ta bị cắt cho máu tươi tuôn xối xả.
Không lùi không được!
Nhưng Liễu Vân Phi đã có tính toán, Yên Vân Quyết của hắn ta có kỹ xảo giảm bớt lực, người bên ngoài không thể biết được.
Chỉ cần khẽ động là có thể vô hình trung hóa giải nội kình của đối phương.
Hắn ta liên tục cười khẩy, chỉ đợi cho Lâm Nhất tiêu hao hết nội kình thì sẽ tiếp tục dày vò hắn.
Nhưng lùi hơn mười bước thì hắn ta không thể tiếp tục cười nữa.
Đối phương dường như đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ của hắn ta, Lâm Nhất trong lúc bước về phía trước, hai chân không ngừng quấy nhiễu.
Nhìn như vô tình, nhưng trên thực tế, mỗi bước chân đều đang làm xáo trộn nhịp độ của hắn ta.
"Ngươi..."
Khúc khích!
Hổ Khiếu Sơn Lâm, sát chiêu Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn điên cuồng bạo phát.
Liễu Vân Phi vốn đang giảm sút khí thế, bị một quyền này trực tiếp đánh bay, lại lần nữa phun ra máu tươi.
"Không thể nào!"
Trong mắt Liễu Vân Phi hiện lên vẻ hoảng loạn, kinh hãi với thực lực của Lâm Nhất, lại càng kinh ngạc hơn vì đối phương đã nhìn thấu được mánh khóe của hắn ta.
Trả lời hắn là Lâm Nhất từng bước bước tới.
Khoảnh khắc bước tới này, gió mây cũng bốc lên!
Gió từ rồng, mây từ hổ, gió mây hội tụ, Long Hổ Sinh Uy!
Chỉ thấy chiêu Long Hổ Sinh Uy đó khiến Lâm Nhất bùng nổ vẻ ung dung tự tại của bậc quân vương bốn phương tám hướng, khí thế kh ủng bố quét sạch cả thiên hạ.
Khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc dài kia được ánh chiều tà chiếu rọi hiện lên vô cùng rõ ràng.
Không cho đối phương thời gian sợ hãi và kinh ngạc, Lâm Nhất lợi dụng Long Hổ Sinh Uy đánh ra thêm một quyền nữa.
Quyền này chính là Bách Thú Triều Bái!
Một quyền này ẩn chứa lửa giận và sự không cam lòng của cả Thanh Vân Môn!
Một quyền này thay mặt cho thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm, thay mặt cho những đệ tử Thanh Vân đã bị Liễu Vân Phi sỉ nhục, giương cao uy phong của Thanh Vân ta!
Thình thịch!
Mượn Long Hổ Sinh Uy, một kích Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn nháy mắt đánh ra.
Liễu Vân Phi dốc hết toàn bộ sức lực để phòng thủ, những không thể ngăn được một quyền nghiền nát dễ như bỡn này, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Mái tóc dài xơ xác, sắc mặt tái nhợt, sau khi rơi xuống đất thì lăn vài vòng mới đứng vững.
"Thiếu môn chủ, nhận kiếm!"
Thấy Liễu Vân Phi không địch lại được quyền cước, đệ tử của Tử Viêm Môn hoảng loạn, vội vàng rút bội kiếm của Liễu Vân Phi ra.
Hưu!
Chỉ thấy một tia hàn quang bay vụt tới, thanh kiếm đó hàn mang lạnh lẽo, sắc bén vô cùng, rõ ràng là một thanh huyền khí cực phẩm.
Liễu Vân Phi trong lúc hét vang đã lăng không bay lên, đón lấy bảo kiếm.
"Chết cho ta!"
Kiếm trong tay, Liễu Vân Phi xoay chuyển tình thế suy tàn, khí chất đột nhiên thay đổi, tự tin dâng lên, ánh mắt lạnh lẽo, hóa ra cũng là một cao thủ dùng kiếm.
Xôn xao!
Cổ tay run run, bóng kiếm như hoa, kiếm thế như dời núi lấp biển nháy mắt bao phủ lấy Lâm Nhất.
"Tử Yên kiếm pháp!"
"Không ngờ Liễu Vân Phi lại chưởng kiếm song tuyệt, ẩn giấu thâm sâu thật".
"Hôm nay nếu không phải do tay Kiếm Nô này thì e là hai đại tông môn cũng không thể biết được, hắn ta vẫn còn ẩn giấu kiếm thuật cao minh".
Liễu Vân Phi đang từ sợ hãi thầm than đến sau khi cầm kiếm thì phảng phất như biến thành một người khác, rất nhiều khán giả chưa kịp thu lại lời nói của mình thì đã nghe thấy một âm thanh giòn tan trong suốt.
Keng!
Như có một dòng thu thủy hiện ra từ hư vô, từ trên người Lâm Nhất ầm ầm bạo phát.
Khoảnh khắc kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thế bàng bạc ầm ầm bạo phát ra từ trên người Lâm Nhất.
Nếu như nói khoảnh khắc Liễu Vân Phi cầm kiếm phảng phất như biến thành người khác thì khi Lâm Nhất cầm kiếm cả trời đất tựa như phải biến sắc vì hắn.
Liễu Vân Phi vốn muốn xoay chuyển tình thế, nhưng còn chưa kịp phát huy kiếm thế của bản thân đến đỉnh phong, đã bị mấy đạo kiếm quang của Lâm Nhất đánh cho kiếm thế lúc ẩn lúc hiện như mây khói đó tan biến luôn rồi.
Răng rắc!
Kiếm trong tay Lâm Nhất quả thực là hoành hành ngang dọc không cố kỵ điều gì, hắn tùy ý vung Táng Hoa kiếm lên.
Lưu Phong kiếm pháp đỉnh phong viên mãn, các loại tinh túy, lưu loát trôi chảy, như sừng linh dương treo lơ lửng, không thể tìm được dấu vết nào.
Quá đáng sợ rồi, kiếm thế từ trên người hắn toát ra đó cho thấy giác ngộ với kiếm đạo cực thâm sâu, khiến người ta trợn mắt cứng họng, nói không thành lời.
Kiếm thuật cao minh của Liễu Vân Phi trước mặt hắn, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Hắn cứ tùy ý hướng về phía trước mà tới như vậy, xuất kiếm như gió, hàn quang lạnh thấu xương, nhưng tất cả đều là sát chiêu khiến đối phương không thể né tránh.
Đinh đing đang đang!
Liễu Vân Phi miễn cưỡng ngăn cản, mỗi bước lui về sau thì thân thể lại trúng vô số kiếm, không hề có sức lực chống đỡ.
Chỉ trong chốc lát máu tươi đã ướt đẫm, trên dưới toàn thân đều là vết kiếm chém.
Sự tự tin trên người Lâm Nhất mang lại áp lực không chút lưu tình!
"Kiếm Nô Thanh Vân, đừng mơ đả thương con trai ta!"
Mắt thấy Liễu Vân Phi vô cùng thê thảm, sắp thua thảm hại, bị Lâm Nhất đánh cho trọng thương.
Một cảnh tưởng mà không ai ngờ tới đã xảy ra, trên đài cao, tông chủ của Tử Viêm Môn đích thân ra tay!
Liễu Vân Phi mặt tỏ vẻ giận dữ quyền sau hung ác hơn quyền trước bổ nhào tới, khí thế trên người đáng sợ vô cùng.
Ầm! Keng!
Hai người trên đài đấu võ giống như hai con quái thú hung mãnh, quyền chưởng giao nhau, mỗi lần đều bạo phát ra làn sóng kinh thiên, thanh chấn toàn võ trường.
Khắp cả tràng luận võ khẽ rung động dưới đòn tấn công nặng nề không ngừng này.
Mặt của Liễu Vân Phi đã phình ra thành một mảng màu tím, khói tím trên người nhàn nhạt tản ra, Tử Vân Quyết đã được hắn ta toàn lực xuất ra.
"Kỳ lạ... rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Một người có tu vi võ đạo tầng chín, một thân Tử Vân Quyết đỉnh phong viên mãn, sao lại không làm gì được tên Kiếm Nô này?"
Advertisement
"Ta cũng không hiểu, đấu đến bây giờ mà vẫn không chút sứt mẻ!"
Khán giả quan sát trận đấu bên dưới đã hết sức hoang mang, hoàn toàn không thể hiểu nổi cục diện hiện tại.
Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ hơn đã xảy ra rồi, Liễu Vân Phi thế nhưng đã phải lui lại!
Trong đợt đối đầu điên cuồng này, người phải lui trước lại chính là người mà không ai ngờ đến.
Trong lòng Liễu Vân Phi có nỗi khổ không nói ra được, đối phương tu luyện công pháp cực kỳ cổ quái, nhưng lại cho hắn ta cảm giác giống như võ kỹ Tiên Thiên, nội kình dường như còn hùng hậu hơn cả hắn ta.
Nhưng chỉ như vậy thôi thì hắn ta vẫn không thể lui được, dù sao hắn ta cũng có tu vi võ đạo tầng chín.
Advertisement
Điều kỳ dị chính là trong quyền mang của Lâm Nhất còn ẩn chứa kiếm kình sắc bén, khiến hai cánh tay của hắn ta bị cắt cho máu tươi tuôn xối xả.
Không lùi không được!
Nhưng Liễu Vân Phi đã có tính toán, Yên Vân Quyết của hắn ta có kỹ xảo giảm bớt lực, người bên ngoài không thể biết được.
Chỉ cần khẽ động là có thể vô hình trung hóa giải nội kình của đối phương.
Hắn ta liên tục cười khẩy, chỉ đợi cho Lâm Nhất tiêu hao hết nội kình thì sẽ tiếp tục dày vò hắn.
Nhưng lùi hơn mười bước thì hắn ta không thể tiếp tục cười nữa.
Đối phương dường như đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ của hắn ta, Lâm Nhất trong lúc bước về phía trước, hai chân không ngừng quấy nhiễu.
Nhìn như vô tình, nhưng trên thực tế, mỗi bước chân đều đang làm xáo trộn nhịp độ của hắn ta.
"Ngươi..."
Khúc khích!
Hổ Khiếu Sơn Lâm, sát chiêu Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn điên cuồng bạo phát.
Liễu Vân Phi vốn đang giảm sút khí thế, bị một quyền này trực tiếp đánh bay, lại lần nữa phun ra máu tươi.
"Không thể nào!"
Trong mắt Liễu Vân Phi hiện lên vẻ hoảng loạn, kinh hãi với thực lực của Lâm Nhất, lại càng kinh ngạc hơn vì đối phương đã nhìn thấu được mánh khóe của hắn ta.
Trả lời hắn là Lâm Nhất từng bước bước tới.
Khoảnh khắc bước tới này, gió mây cũng bốc lên!
Gió từ rồng, mây từ hổ, gió mây hội tụ, Long Hổ Sinh Uy!
Chỉ thấy chiêu Long Hổ Sinh Uy đó khiến Lâm Nhất bùng nổ vẻ ung dung tự tại của bậc quân vương bốn phương tám hướng, khí thế kh ủng bố quét sạch cả thiên hạ.
Khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc dài kia được ánh chiều tà chiếu rọi hiện lên vô cùng rõ ràng.
Không cho đối phương thời gian sợ hãi và kinh ngạc, Lâm Nhất lợi dụng Long Hổ Sinh Uy đánh ra thêm một quyền nữa.
Quyền này chính là Bách Thú Triều Bái!
Một quyền này ẩn chứa lửa giận và sự không cam lòng của cả Thanh Vân Môn!
Một quyền này thay mặt cho thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm, thay mặt cho những đệ tử Thanh Vân đã bị Liễu Vân Phi sỉ nhục, giương cao uy phong của Thanh Vân ta!
Thình thịch!
Mượn Long Hổ Sinh Uy, một kích Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn nháy mắt đánh ra.
Liễu Vân Phi dốc hết toàn bộ sức lực để phòng thủ, những không thể ngăn được một quyền nghiền nát dễ như bỡn này, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Mái tóc dài xơ xác, sắc mặt tái nhợt, sau khi rơi xuống đất thì lăn vài vòng mới đứng vững.
"Thiếu môn chủ, nhận kiếm!"
Thấy Liễu Vân Phi không địch lại được quyền cước, đệ tử của Tử Viêm Môn hoảng loạn, vội vàng rút bội kiếm của Liễu Vân Phi ra.
Hưu!
Chỉ thấy một tia hàn quang bay vụt tới, thanh kiếm đó hàn mang lạnh lẽo, sắc bén vô cùng, rõ ràng là một thanh huyền khí cực phẩm.
Liễu Vân Phi trong lúc hét vang đã lăng không bay lên, đón lấy bảo kiếm.
"Chết cho ta!"
Kiếm trong tay, Liễu Vân Phi xoay chuyển tình thế suy tàn, khí chất đột nhiên thay đổi, tự tin dâng lên, ánh mắt lạnh lẽo, hóa ra cũng là một cao thủ dùng kiếm.
Xôn xao!
Cổ tay run run, bóng kiếm như hoa, kiếm thế như dời núi lấp biển nháy mắt bao phủ lấy Lâm Nhất.
"Tử Yên kiếm pháp!"
"Không ngờ Liễu Vân Phi lại chưởng kiếm song tuyệt, ẩn giấu thâm sâu thật".
"Hôm nay nếu không phải do tay Kiếm Nô này thì e là hai đại tông môn cũng không thể biết được, hắn ta vẫn còn ẩn giấu kiếm thuật cao minh".
Liễu Vân Phi đang từ sợ hãi thầm than đến sau khi cầm kiếm thì phảng phất như biến thành một người khác, rất nhiều khán giả chưa kịp thu lại lời nói của mình thì đã nghe thấy một âm thanh giòn tan trong suốt.
Keng!
Như có một dòng thu thủy hiện ra từ hư vô, từ trên người Lâm Nhất ầm ầm bạo phát.
Khoảnh khắc kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thế bàng bạc ầm ầm bạo phát ra từ trên người Lâm Nhất.
Nếu như nói khoảnh khắc Liễu Vân Phi cầm kiếm phảng phất như biến thành người khác thì khi Lâm Nhất cầm kiếm cả trời đất tựa như phải biến sắc vì hắn.
Liễu Vân Phi vốn muốn xoay chuyển tình thế, nhưng còn chưa kịp phát huy kiếm thế của bản thân đến đỉnh phong, đã bị mấy đạo kiếm quang của Lâm Nhất đánh cho kiếm thế lúc ẩn lúc hiện như mây khói đó tan biến luôn rồi.
Răng rắc!
Kiếm trong tay Lâm Nhất quả thực là hoành hành ngang dọc không cố kỵ điều gì, hắn tùy ý vung Táng Hoa kiếm lên.
Lưu Phong kiếm pháp đỉnh phong viên mãn, các loại tinh túy, lưu loát trôi chảy, như sừng linh dương treo lơ lửng, không thể tìm được dấu vết nào.
Quá đáng sợ rồi, kiếm thế từ trên người hắn toát ra đó cho thấy giác ngộ với kiếm đạo cực thâm sâu, khiến người ta trợn mắt cứng họng, nói không thành lời.
Kiếm thuật cao minh của Liễu Vân Phi trước mặt hắn, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Hắn cứ tùy ý hướng về phía trước mà tới như vậy, xuất kiếm như gió, hàn quang lạnh thấu xương, nhưng tất cả đều là sát chiêu khiến đối phương không thể né tránh.
Đinh đing đang đang!
Liễu Vân Phi miễn cưỡng ngăn cản, mỗi bước lui về sau thì thân thể lại trúng vô số kiếm, không hề có sức lực chống đỡ.
Chỉ trong chốc lát máu tươi đã ướt đẫm, trên dưới toàn thân đều là vết kiếm chém.
Sự tự tin trên người Lâm Nhất mang lại áp lực không chút lưu tình!
"Kiếm Nô Thanh Vân, đừng mơ đả thương con trai ta!"
Mắt thấy Liễu Vân Phi vô cùng thê thảm, sắp thua thảm hại, bị Lâm Nhất đánh cho trọng thương.
Một cảnh tưởng mà không ai ngờ tới đã xảy ra, trên đài cao, tông chủ của Tử Viêm Môn đích thân ra tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.