Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 196
Lâm Nhất
19/09/2023
Bạch Thu Thủy thu lại tay về, nhìn ánh sáng màu xanh lượn lờ quanh đầu ngón tay, ánh mắt lộ vẻ đáng tiếc.
Một lúc lâu sau mới nói: "Không sai, âm thanh phát ra từ kiếm cuối cùng hôm nay của ngươi chính là Vấn Kiếm Thông Linh. Rất ít người có thể lĩnh ngộ được Vấn Kiếm Thông Linh, ta cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng được thấy".
"Vậy Vấn Kiếm Thông Linh rốt cuộc là gì?"
"Vấn Kiếm Thông Linh chính là một loại bí kĩ thượng cổ, tổng cộng có bốn cảnh giới, phân biệt là Vấn kiếm, Khống kiếm, Kiếm tâm và Thông linh. Hiện tại ngươi có lẽ đang ở giai đoạn Vấn kiếm, coi như là vừa mới nhập môn, chỉ mới chạm đến bề mặt bên ngoài".
Bạch Thu Thủy tỏ ra khâm phục nói: "Nếu như ngươi đã nắm giữ được Vấn Kiếm Thông Linh, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết yểu như vậy, đó là một chuyện đáng tiếc đến mức nào chứ".
Advertisement
"Chỉ thế thôi ư?"
"Không thì thế nào? Sao ta lại thấy ngươi hình như có chút thất vọng nhỉ", Bạch Thu Thủy khẽ cười nói.
Lâm Nhất nghĩ ngợi rồi nói: "Thiếu môn chủ đã nói qua với ta, ba năm trước các người đã từng tới tìm Tô Hàm Nguyệt sư tỷ, hứa hẹn các loại tài nguyên".
Bạch Thu Thủy mặt tỏ ra hiểu rõ, nhẹ giọng nói: "Ta chưa gặp qua cô gái đó, nhưng có nghe nói tới. Hi hi, ý của ngươi là hôm nay ta tới tìm người có lẽ cũng là muốn chiêu mộ ngươi ư".
Advertisement
"Ta nghĩ nhiều rồi sao?", Lâm Nhất ngại ngùng cười nói.
"Kỳ thật thì cũng không".
Bạch Thu Thủy giải thích nói: "Ta quả thực có ý định chiêu mộ ngươi, bao nhiêu năm qua Bạch gia cũng vẫn luôn tìm kiếm những võ giả tương lai có tiềm lực trong mấy chục nước chư hầu lân cận".
Lâm Nhất phát hiện ra thái độ của Bạch Thu Thủy cực kỳ bình dị dễ gần, nên liền nghiêm túc nghe nàng ta giải thích.
"Lúc trước, ta cố ý ngăn cản Bạch Thiên Minh cũng là vì muốn để Liễu Dự thăm dò tiềm lực của ngươi một phen. Thiên phú kiếm đạo của ngươi quả thực rất đáng kinh ngạc, những người ta đã từng gặp đa số đều không bằng ngươi. Có điều sau khi nhìn thấy viên Thất Khiếu Lung Linh đan trước ngực ngươi thì ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định chiêu mộ ngươi rồi".
Lâm Nhất không hiểu hỏi lại: "Như vậy là sao?"
"Thiên phú của võ giả phân thành căn cốt và ngộ tính, ngươi có lẽ cũng biết", Bạch Thu Thủy bình tĩnh nói.
Nghe những lời nói này, trong lòng Lâm Nhất đã hơi đoán ra được gì đó.
Căn cốt!
Căn cốt của hắn vẫn luôn rất kém, không chỉ một người nói như vậy.
Cái gọi là căn cốt, đơn giản tương tự như đan dược và địa bảo thiên tài vậy. Người có căn cốt mạnh, sau khi hấp thụ xong thì có thể tấn thăng được năm thành, căn cốt kém thì có thể chỉ tăng lên được một thành.
Đây chính là chênh lệch...
"Nước Thiên Thủy khá an phận, có thể ngươi sẽ không phải chịu sức ép chênh lệch quá lớn, đợi đến sau khi ngươi ra ngoài thì sẽ phát hiện ra thế giới này còn có Linh thể, Thánh thể, thậm chí cả Thần thể. Mặc dù không có đánh giá chính thức, nhưng căn cốt của người có lẽ chỉ là Phàm thể bình thường".
Bạch Thu Thủy nói tiếp: "Theo lý mà nói, Phàm thể rất khó tu luyện được đến cảnh giới hiện tại của ngươi, trước đó ta có nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Thất Khiếu Lung Linh đan trong ngực ngươi thì đã hiểu ra".
"Hai năm nay có lẽ có người đã dùng đan dược này để cưỡng ép bồi bổ thân thể cho ngươi, bù đắp lại chênh lệch về căn cốt của ngươi. Đặc biệt, viên Thất Khiếu Lung Linh đan này căn bản không thể dùng được trên người của một võ giả Hậu Thiên, quả thực là một thiên vật sưu cao thuế nặng".
Lâm Nhất nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi.
Với mắt nhìn của Tô Hàm Nguyệt, chắc chắn không thua kém Bạch Thu Thủy, nàng chắc là đã nhìn ra được cùng vấn đề, mới mượn cớ bảo dưỡng bội kiếm để thưởng đan dược cho Lâm Nhất.
"Tiên Thiên Thất Trùng thiên, Nhất Trùng Thiên chính là mở ra võ huyệt trong cơ thể, cho nên cảnh giới Tiên Thiên lại được gọi là Tiên Thiên Thất Khiếu. Nếu như trong cảnh giới Tiên Thiên có thể dùng một viên Thất Khiếu Lung Linh đan thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn người thường gấp 10 lần, hơn nữa chân nguyên Tiên Thiên cô đọng được cũng hùng hậu hơn".
Tiên Thiên Thất Khiếu!
Lâm Nhất nghe vậy chỉ biết sững sờ, có chút say sưa hỏi: "Vậy người này tại sao lại không cho ta dùng sau khi ta đột phá Tiên Thiên".
"Tu luyện võ đạo có một câu nói, mười bảy tuổi vẫn chưa đột phát Tiên Thiên thì cả đời cũng không thể đột phá, mặc dù không nhất định nhưng đa số là như vậy, rất hiếm có ngoại lệ. Người này có lẽ sợ ngươi không thể bước vào được Tiên Thiên nên mới cho ngươi Thất Khiếu Lung Linh đan trước".
Bạch Thu Thủy tò mò hỏi: "Có thể mạo muội hỏi ngươi một câu, người này là ai không? Có thể tốt với ngươi như vậy, không phải là người thân thì rất khó tưởng tượng".
Lâm Nhất chợt ngẩn ngơ, mãi đến lúc này mới coi như thật sự hiểu ra khổ dụng tâm của Tô Hàm Nguyệt.
Ta rốt cuộc đã quên mất điều gì...
"Lâm công tử?", thấy Lâm Nhất không nói gì, Bạch Thu Thủy không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Nhất hoàn hồn lại nói: "Ồ, Bạch thành chủ vừa hỏi ta cái gì cơ?"
Bạch Thu Thủy cười khổ, một đại mỹ nữ như nàng ta đứng bên cạnh mà hắn lại thất thần như thế.
"Không có gì, những gì nên nói ta đã nói hết rồi".
Lâm Nhất gật đầu: "Ta hiểu rồi, do căn cốt của ta không tốt, cho nên Bạch thành chủ đã từ bỏ ý định chiêu mộ ta".
"Đừng chùn bước, ta không chiêu mộ ngươi, cũng không phải hoàn toàn là vì căn cốt của ngươi. Ta tin, với thiên phú kiếm đạo của mình, ngươi nhất định có thể đi được trên con đường của chính ngươi".
Trong mắt Bạch Thu Thủy lần nữa tỏ ra khâm phục nói: "Những người ta đã từng gặp, thiên phú kiếm đạo có thể so sánh với ngươi thật sự đã ít lại càng ít".
Lâm Nhất giờ coi như đã hiểu được tâm ý của người phụ nữ này, ban sáng nàng ta cứu hắn là thật lòng thật ý không muốn thấy hắn chết non, chứ không hề có bất cứ mục đích vì lợi ích nào, chỉ đơn thuần là mến mộ mà thôi.
Lâm Nhất chắp tay nói: "Cho dù thế nào, ân tình hôm nay ta nhất định sẽ ghi nhớ".
"Khách sáo rồi, thật ra căn cốt của ngươi cũng chưa hẳn là không có cơ hội lật mình".
"Là sao?"
Bạch Thu Thủy trả lời: "Võ đạo tầng mười sẽ ngưng tụ ra được một hạt giống Tiên Thiên, nhưng chỉ có thể gọi là Ngụy Tiên Thiên, đợi đến khi hạt giống này chân chính phá vỡ thì mới được coi là Tiên Thiên. Hạt giống Tiên Thiên có thể sản sinh ra rất nhiều kỳ vật thiên địa, có thần binh thượng cổ, dị thú hồng hoang, địa bảo thiên tài, lôi đình hỏa diễm, dị tượng thiên địa... những thứ này được gọi là Võ hồn".
"Võ hồn?"
"Ừ, cấp bậc Võ hồn có phân cao thấp. Nếu như Võ hồn của ngươi đủ mạnh thì căn cốt không tốt cũng hoàn toàn không thành vấn đề".
Lời Bạch Thu Thủy nói như mở ra một cánh cửa sổ về thế giới võ đạo mới cho Lâm Nhất.
Một lúc lâu sau mới nói: "Không sai, âm thanh phát ra từ kiếm cuối cùng hôm nay của ngươi chính là Vấn Kiếm Thông Linh. Rất ít người có thể lĩnh ngộ được Vấn Kiếm Thông Linh, ta cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng được thấy".
"Vậy Vấn Kiếm Thông Linh rốt cuộc là gì?"
"Vấn Kiếm Thông Linh chính là một loại bí kĩ thượng cổ, tổng cộng có bốn cảnh giới, phân biệt là Vấn kiếm, Khống kiếm, Kiếm tâm và Thông linh. Hiện tại ngươi có lẽ đang ở giai đoạn Vấn kiếm, coi như là vừa mới nhập môn, chỉ mới chạm đến bề mặt bên ngoài".
Bạch Thu Thủy tỏ ra khâm phục nói: "Nếu như ngươi đã nắm giữ được Vấn Kiếm Thông Linh, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết yểu như vậy, đó là một chuyện đáng tiếc đến mức nào chứ".
Advertisement
"Chỉ thế thôi ư?"
"Không thì thế nào? Sao ta lại thấy ngươi hình như có chút thất vọng nhỉ", Bạch Thu Thủy khẽ cười nói.
Lâm Nhất nghĩ ngợi rồi nói: "Thiếu môn chủ đã nói qua với ta, ba năm trước các người đã từng tới tìm Tô Hàm Nguyệt sư tỷ, hứa hẹn các loại tài nguyên".
Bạch Thu Thủy mặt tỏ ra hiểu rõ, nhẹ giọng nói: "Ta chưa gặp qua cô gái đó, nhưng có nghe nói tới. Hi hi, ý của ngươi là hôm nay ta tới tìm người có lẽ cũng là muốn chiêu mộ ngươi ư".
Advertisement
"Ta nghĩ nhiều rồi sao?", Lâm Nhất ngại ngùng cười nói.
"Kỳ thật thì cũng không".
Bạch Thu Thủy giải thích nói: "Ta quả thực có ý định chiêu mộ ngươi, bao nhiêu năm qua Bạch gia cũng vẫn luôn tìm kiếm những võ giả tương lai có tiềm lực trong mấy chục nước chư hầu lân cận".
Lâm Nhất phát hiện ra thái độ của Bạch Thu Thủy cực kỳ bình dị dễ gần, nên liền nghiêm túc nghe nàng ta giải thích.
"Lúc trước, ta cố ý ngăn cản Bạch Thiên Minh cũng là vì muốn để Liễu Dự thăm dò tiềm lực của ngươi một phen. Thiên phú kiếm đạo của ngươi quả thực rất đáng kinh ngạc, những người ta đã từng gặp đa số đều không bằng ngươi. Có điều sau khi nhìn thấy viên Thất Khiếu Lung Linh đan trước ngực ngươi thì ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định chiêu mộ ngươi rồi".
Lâm Nhất không hiểu hỏi lại: "Như vậy là sao?"
"Thiên phú của võ giả phân thành căn cốt và ngộ tính, ngươi có lẽ cũng biết", Bạch Thu Thủy bình tĩnh nói.
Nghe những lời nói này, trong lòng Lâm Nhất đã hơi đoán ra được gì đó.
Căn cốt!
Căn cốt của hắn vẫn luôn rất kém, không chỉ một người nói như vậy.
Cái gọi là căn cốt, đơn giản tương tự như đan dược và địa bảo thiên tài vậy. Người có căn cốt mạnh, sau khi hấp thụ xong thì có thể tấn thăng được năm thành, căn cốt kém thì có thể chỉ tăng lên được một thành.
Đây chính là chênh lệch...
"Nước Thiên Thủy khá an phận, có thể ngươi sẽ không phải chịu sức ép chênh lệch quá lớn, đợi đến sau khi ngươi ra ngoài thì sẽ phát hiện ra thế giới này còn có Linh thể, Thánh thể, thậm chí cả Thần thể. Mặc dù không có đánh giá chính thức, nhưng căn cốt của người có lẽ chỉ là Phàm thể bình thường".
Bạch Thu Thủy nói tiếp: "Theo lý mà nói, Phàm thể rất khó tu luyện được đến cảnh giới hiện tại của ngươi, trước đó ta có nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy Thất Khiếu Lung Linh đan trong ngực ngươi thì đã hiểu ra".
"Hai năm nay có lẽ có người đã dùng đan dược này để cưỡng ép bồi bổ thân thể cho ngươi, bù đắp lại chênh lệch về căn cốt của ngươi. Đặc biệt, viên Thất Khiếu Lung Linh đan này căn bản không thể dùng được trên người của một võ giả Hậu Thiên, quả thực là một thiên vật sưu cao thuế nặng".
Lâm Nhất nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi.
Với mắt nhìn của Tô Hàm Nguyệt, chắc chắn không thua kém Bạch Thu Thủy, nàng chắc là đã nhìn ra được cùng vấn đề, mới mượn cớ bảo dưỡng bội kiếm để thưởng đan dược cho Lâm Nhất.
"Tiên Thiên Thất Trùng thiên, Nhất Trùng Thiên chính là mở ra võ huyệt trong cơ thể, cho nên cảnh giới Tiên Thiên lại được gọi là Tiên Thiên Thất Khiếu. Nếu như trong cảnh giới Tiên Thiên có thể dùng một viên Thất Khiếu Lung Linh đan thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn người thường gấp 10 lần, hơn nữa chân nguyên Tiên Thiên cô đọng được cũng hùng hậu hơn".
Tiên Thiên Thất Khiếu!
Lâm Nhất nghe vậy chỉ biết sững sờ, có chút say sưa hỏi: "Vậy người này tại sao lại không cho ta dùng sau khi ta đột phá Tiên Thiên".
"Tu luyện võ đạo có một câu nói, mười bảy tuổi vẫn chưa đột phát Tiên Thiên thì cả đời cũng không thể đột phá, mặc dù không nhất định nhưng đa số là như vậy, rất hiếm có ngoại lệ. Người này có lẽ sợ ngươi không thể bước vào được Tiên Thiên nên mới cho ngươi Thất Khiếu Lung Linh đan trước".
Bạch Thu Thủy tò mò hỏi: "Có thể mạo muội hỏi ngươi một câu, người này là ai không? Có thể tốt với ngươi như vậy, không phải là người thân thì rất khó tưởng tượng".
Lâm Nhất chợt ngẩn ngơ, mãi đến lúc này mới coi như thật sự hiểu ra khổ dụng tâm của Tô Hàm Nguyệt.
Ta rốt cuộc đã quên mất điều gì...
"Lâm công tử?", thấy Lâm Nhất không nói gì, Bạch Thu Thủy không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Nhất hoàn hồn lại nói: "Ồ, Bạch thành chủ vừa hỏi ta cái gì cơ?"
Bạch Thu Thủy cười khổ, một đại mỹ nữ như nàng ta đứng bên cạnh mà hắn lại thất thần như thế.
"Không có gì, những gì nên nói ta đã nói hết rồi".
Lâm Nhất gật đầu: "Ta hiểu rồi, do căn cốt của ta không tốt, cho nên Bạch thành chủ đã từ bỏ ý định chiêu mộ ta".
"Đừng chùn bước, ta không chiêu mộ ngươi, cũng không phải hoàn toàn là vì căn cốt của ngươi. Ta tin, với thiên phú kiếm đạo của mình, ngươi nhất định có thể đi được trên con đường của chính ngươi".
Trong mắt Bạch Thu Thủy lần nữa tỏ ra khâm phục nói: "Những người ta đã từng gặp, thiên phú kiếm đạo có thể so sánh với ngươi thật sự đã ít lại càng ít".
Lâm Nhất giờ coi như đã hiểu được tâm ý của người phụ nữ này, ban sáng nàng ta cứu hắn là thật lòng thật ý không muốn thấy hắn chết non, chứ không hề có bất cứ mục đích vì lợi ích nào, chỉ đơn thuần là mến mộ mà thôi.
Lâm Nhất chắp tay nói: "Cho dù thế nào, ân tình hôm nay ta nhất định sẽ ghi nhớ".
"Khách sáo rồi, thật ra căn cốt của ngươi cũng chưa hẳn là không có cơ hội lật mình".
"Là sao?"
Bạch Thu Thủy trả lời: "Võ đạo tầng mười sẽ ngưng tụ ra được một hạt giống Tiên Thiên, nhưng chỉ có thể gọi là Ngụy Tiên Thiên, đợi đến khi hạt giống này chân chính phá vỡ thì mới được coi là Tiên Thiên. Hạt giống Tiên Thiên có thể sản sinh ra rất nhiều kỳ vật thiên địa, có thần binh thượng cổ, dị thú hồng hoang, địa bảo thiên tài, lôi đình hỏa diễm, dị tượng thiên địa... những thứ này được gọi là Võ hồn".
"Võ hồn?"
"Ừ, cấp bậc Võ hồn có phân cao thấp. Nếu như Võ hồn của ngươi đủ mạnh thì căn cốt không tốt cũng hoàn toàn không thành vấn đề".
Lời Bạch Thu Thủy nói như mở ra một cánh cửa sổ về thế giới võ đạo mới cho Lâm Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.