Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 352
Lâm Nhất
19/09/2023
Cường giả Vương gia vừa xuất hiện, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Vương Đỗ Bán Bộ Huyền Quan, những cường giả khác của Vương gia, tất cả đều là những tinh anh thất khiếu và bát khiếu.
Hơn nữa, về tài nguyên của Vương gia, dù có là Tam đại tông môn bá chủ cộng lại, cũng không thể so với số lẻ của bọn họ.
Cùng một cảnh giới, nhưng tài nguyên tích lũy khác nhau, công pháp võ kỹ khác nhau, thực lực có thể nói là một trời một vực.
Đều là Bán Bộ Huyền Quan, nhưng trưởng lão của Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông, nếu so sánh với Vương Đỗ, cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt vô cùng rõ ràng.
Khí thế trên người Vương Đỗ tỏa ra cao như thế núi, trầm ổn vững chắc, mang đến cho người khác cảm giác thâm sâu không lường trước được, một cảm giác như sông nước cuồn cuộn.
Advertisement
Chỉ cần ép nhẹ một cái, thì uy danh kia sẽ khiến người khác không cả thở nổi.
“Đáng ghét...”
Trên đài sen thứ bảy, Minh Diệp khẽ cắn môi, vẻ mặt do dự.
Dường như hắn ta muốn ra tay trợ giúp, nhưng lại sợ đắc tội với Vương gia.
Advertisement
Cuối cùng hắn ta hạ quyết tâm. Khi chuẩn bị đứng dậy, trưởng lão áo xám bên cạnh liền ấn hắn ta ngồi xuống: “Không thể lỗ mãng...”
Một đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các ở đài sen gần đó, hỏi: “Sư huynh, người này lĩnh ngộ được kiếm ý sao? Nếu như là thật thì đúng là nhân tài, chưa chắc không cứu được đâu”.
Ở đây đều là người luyện kiếm, tất nhiên có thiện cảm với Lâm Nhất.
Với sức mạnh của Lăng Tiêu Kiếm Các, nếu như muốn cứu thì chắc chắn sẽ cứu được.
Chỉ cần Bạch Lê Hiên, gật đầu đồng ý.
“Nếu như hắn lĩnh ngộ được kiếm ý thì nhân tài bậc này, Lăng Tiêu Kiếm Các ta chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng đáng tiếc, chỉ là Bán Bộ kiếm ý mà thôi, tuổi tác tuy không lớn, nhưng lại rất liều lĩnh.”
Vẻ mặt của Bạch Lê Hiên bày ra vẻ lãnh đạm, nói: “Loại người này không phải yêu nghiệt thật sự, mà là hạng người kiêu căng ngu dốt, thế thì có ích gì chứ? Chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ thất bại giữa đường, chẳng qua là lãng phí tài nguyên mà thôi!”
Lời nói của hắn ta tràn đầy sự khinh thường, coi những gì Lâm Nhất làm đều là ngu dốt và liều lĩnh, vô cùng khinh thường.
Nhưng thật ra, Bạch Lê Hiên cao cao tại thượng, có địa vị cao quý, được mọi người tôn sùng trong Lăng Tiêu Kiếm Các.
Muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn chỗ dựa có chỗ dựa, được nhiều người ủng hộ, nếu như dám không theo, sao có thể hiểu được nỗi khổ của nhân vật thấp cổ bé họng.
Không liều lĩnh chiến đấu, không tranh giành, không liều mạng thì làm gì còn có chỗ được nổi bật!
Hôm nay Lâm Nhất chắc chắn sẽ không lui xuống, đừng ai nghĩ có thể đuổi hắn xuống đài sen này được.
Vương Ninh lạnh lùng cười nói: “Lâm Nhất, hôm nay nếu như ngươi xin tha, giúp sư huynh bảo dưỡng thanh kiếm trong tay thì Vương gia cũng sẽ không làm khó, hôm nay sẽ để ngươi tiếp tục chiếm được đài sen này!”
Vừa nói, hắn ta vừa ném ra một thanh kiếm, nó rơi xuống trước mặt Lâm Nhất.
Thanh kiếm lắc lư rồi rơi xuống mặt đất.
Lâm Nhất nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhớ đến đủ chuyện ở Thanh Vân Môn, hắn thoáng sững sờ.
Nhất thời, khuôn mặt của Lâm Nhất không chút biểu cảm.
Hắn đưa tay ra, hút thanh kiếm trên đất vào lòng bàn tay.
Thanh kiếm dài nửa tấc, ánh sáng lạnh lẽo, mặc dù chỉ là huyền khí trung phẩm, nhưng chất lượng tuyệt vời, so với huyền khí thượng phẩm thì chỉ hơn chứ không kém.
“Tên Lâm Nhất này... ta còn tưởng hắn là một nam tử hắn, không ngờ lại chịu khuất phục sớm như vậy!”
“Có khác gì tên ăn mày đâu. Ném cho khúc xương là nhặt ngay!”
“Thế mà hắn vừa mới chửi Vương Ninh đến thậm tệ như vậy nhé!”
Những lời nói khinh bỉ truyền đến từ xung quanh, nhìn vẻ mặt của Lâm Nhất, có vẻ hơi chán ghét.
Vương Ninh không ngừng cười mỉa, quả nhiên kiếm nô vẫn chỉ là tên kiếm nô ban đầu thôi... ngươi nghĩ rằng ngươi cầu xin ta tha thứ thì ta sẽ tha cho ngươi thật sao?
Trong chốc lát, trong lòng Vương Ninh vô cùng vui mừng, hắn ta cười nói: “Lâm Nhất, còn không mau bảo dưỡng kiếm cho ta. Cho cả mọi người thấy phong thái ngươi làm kiếm nô ở Thanh Vân lúc trước. Sư huynh nhớ rõ lắm, kỹ thuật dưỡng kiếm của ngươi rất tuyệt...”
Nhưng hắn ta chưa nói xong đã thấy Lâm Nhất rút kiếm ra.
Rút kiếm ra khỏi bao, nhẹ nhàng chém một nhát, ánh sáng lung linh tỏa ra bốn phía, huyền binh trung phẩm đầy tiềm năng, đứt gãy ngay tại chỗ.
Soạt soạt soạt!
Những mảnh kiếm gãy và cả mũi kiếm sắc nhọn, cắm trên mặt đất.
Lâm Nhất cầm đuôi kiếm trần trụi, khuôn mặt thanh tú, nhoẻn miệng cười, ra vẻ vô tội nói: “Quả nhiên là phế vật, kiếm tùy thân cũng là thứ vô dụng, hiện giờ sư đệ rất khó xử, hay là, ngươi đổi kiếm để ta thử một chút!”
Nụ cười của hắn trông rất vô tội, nhưng lời nói thì lại rất chói tai, như muốn tát vào mặt Vương Ninh.
“Thu Quang kiếm của ta!”
Vương Ninh vừa rồi vẫn còn cười to thì giờ vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, đây là huyền khí đỉnh cấp trung phẩm, được chú kiếm sư đỉnh cấp của Vương gia đúc thành, thậm chí còn mạnh hơn cả huyền khí thượng phẩm thông thường.
Nhưng Lâm Nhất lại chém gãy kiếm của hắn ta!
Đám đông bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi nở nụ cười, bây giờ ai cũng nhìn ra.
Lâm Nhất rõ ràng đang trêu đùa Vương Ninh, và cũng không có ý định khuất phục chút nào.
“Ngu dốt ngang bướng, ta xem ngươi hôm nay còn muốn sống nữa không!”
Vương Đỗ thấy Lâm Nhất ngoan cố như vậy, liền hừ lạnh một tiếng, cả người phóng ra sát ý, kinh phong cuồng thiên đột nhiên nổi lên, càn quét khắp nơi.
Sát ý lạnh thấu xương, giống như chính bản thể, mang theo gió lạnh rít gào, đâm vào mắt khiến người khác không mở được mắt.
Vương Đỗ Bán Bộ Huyền Quan, những cường giả khác của Vương gia, tất cả đều là những tinh anh thất khiếu và bát khiếu.
Hơn nữa, về tài nguyên của Vương gia, dù có là Tam đại tông môn bá chủ cộng lại, cũng không thể so với số lẻ của bọn họ.
Cùng một cảnh giới, nhưng tài nguyên tích lũy khác nhau, công pháp võ kỹ khác nhau, thực lực có thể nói là một trời một vực.
Đều là Bán Bộ Huyền Quan, nhưng trưởng lão của Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông, nếu so sánh với Vương Đỗ, cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt vô cùng rõ ràng.
Khí thế trên người Vương Đỗ tỏa ra cao như thế núi, trầm ổn vững chắc, mang đến cho người khác cảm giác thâm sâu không lường trước được, một cảm giác như sông nước cuồn cuộn.
Advertisement
Chỉ cần ép nhẹ một cái, thì uy danh kia sẽ khiến người khác không cả thở nổi.
“Đáng ghét...”
Trên đài sen thứ bảy, Minh Diệp khẽ cắn môi, vẻ mặt do dự.
Dường như hắn ta muốn ra tay trợ giúp, nhưng lại sợ đắc tội với Vương gia.
Advertisement
Cuối cùng hắn ta hạ quyết tâm. Khi chuẩn bị đứng dậy, trưởng lão áo xám bên cạnh liền ấn hắn ta ngồi xuống: “Không thể lỗ mãng...”
Một đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các ở đài sen gần đó, hỏi: “Sư huynh, người này lĩnh ngộ được kiếm ý sao? Nếu như là thật thì đúng là nhân tài, chưa chắc không cứu được đâu”.
Ở đây đều là người luyện kiếm, tất nhiên có thiện cảm với Lâm Nhất.
Với sức mạnh của Lăng Tiêu Kiếm Các, nếu như muốn cứu thì chắc chắn sẽ cứu được.
Chỉ cần Bạch Lê Hiên, gật đầu đồng ý.
“Nếu như hắn lĩnh ngộ được kiếm ý thì nhân tài bậc này, Lăng Tiêu Kiếm Các ta chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng đáng tiếc, chỉ là Bán Bộ kiếm ý mà thôi, tuổi tác tuy không lớn, nhưng lại rất liều lĩnh.”
Vẻ mặt của Bạch Lê Hiên bày ra vẻ lãnh đạm, nói: “Loại người này không phải yêu nghiệt thật sự, mà là hạng người kiêu căng ngu dốt, thế thì có ích gì chứ? Chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ thất bại giữa đường, chẳng qua là lãng phí tài nguyên mà thôi!”
Lời nói của hắn ta tràn đầy sự khinh thường, coi những gì Lâm Nhất làm đều là ngu dốt và liều lĩnh, vô cùng khinh thường.
Nhưng thật ra, Bạch Lê Hiên cao cao tại thượng, có địa vị cao quý, được mọi người tôn sùng trong Lăng Tiêu Kiếm Các.
Muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn chỗ dựa có chỗ dựa, được nhiều người ủng hộ, nếu như dám không theo, sao có thể hiểu được nỗi khổ của nhân vật thấp cổ bé họng.
Không liều lĩnh chiến đấu, không tranh giành, không liều mạng thì làm gì còn có chỗ được nổi bật!
Hôm nay Lâm Nhất chắc chắn sẽ không lui xuống, đừng ai nghĩ có thể đuổi hắn xuống đài sen này được.
Vương Ninh lạnh lùng cười nói: “Lâm Nhất, hôm nay nếu như ngươi xin tha, giúp sư huynh bảo dưỡng thanh kiếm trong tay thì Vương gia cũng sẽ không làm khó, hôm nay sẽ để ngươi tiếp tục chiếm được đài sen này!”
Vừa nói, hắn ta vừa ném ra một thanh kiếm, nó rơi xuống trước mặt Lâm Nhất.
Thanh kiếm lắc lư rồi rơi xuống mặt đất.
Lâm Nhất nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhớ đến đủ chuyện ở Thanh Vân Môn, hắn thoáng sững sờ.
Nhất thời, khuôn mặt của Lâm Nhất không chút biểu cảm.
Hắn đưa tay ra, hút thanh kiếm trên đất vào lòng bàn tay.
Thanh kiếm dài nửa tấc, ánh sáng lạnh lẽo, mặc dù chỉ là huyền khí trung phẩm, nhưng chất lượng tuyệt vời, so với huyền khí thượng phẩm thì chỉ hơn chứ không kém.
“Tên Lâm Nhất này... ta còn tưởng hắn là một nam tử hắn, không ngờ lại chịu khuất phục sớm như vậy!”
“Có khác gì tên ăn mày đâu. Ném cho khúc xương là nhặt ngay!”
“Thế mà hắn vừa mới chửi Vương Ninh đến thậm tệ như vậy nhé!”
Những lời nói khinh bỉ truyền đến từ xung quanh, nhìn vẻ mặt của Lâm Nhất, có vẻ hơi chán ghét.
Vương Ninh không ngừng cười mỉa, quả nhiên kiếm nô vẫn chỉ là tên kiếm nô ban đầu thôi... ngươi nghĩ rằng ngươi cầu xin ta tha thứ thì ta sẽ tha cho ngươi thật sao?
Trong chốc lát, trong lòng Vương Ninh vô cùng vui mừng, hắn ta cười nói: “Lâm Nhất, còn không mau bảo dưỡng kiếm cho ta. Cho cả mọi người thấy phong thái ngươi làm kiếm nô ở Thanh Vân lúc trước. Sư huynh nhớ rõ lắm, kỹ thuật dưỡng kiếm của ngươi rất tuyệt...”
Nhưng hắn ta chưa nói xong đã thấy Lâm Nhất rút kiếm ra.
Rút kiếm ra khỏi bao, nhẹ nhàng chém một nhát, ánh sáng lung linh tỏa ra bốn phía, huyền binh trung phẩm đầy tiềm năng, đứt gãy ngay tại chỗ.
Soạt soạt soạt!
Những mảnh kiếm gãy và cả mũi kiếm sắc nhọn, cắm trên mặt đất.
Lâm Nhất cầm đuôi kiếm trần trụi, khuôn mặt thanh tú, nhoẻn miệng cười, ra vẻ vô tội nói: “Quả nhiên là phế vật, kiếm tùy thân cũng là thứ vô dụng, hiện giờ sư đệ rất khó xử, hay là, ngươi đổi kiếm để ta thử một chút!”
Nụ cười của hắn trông rất vô tội, nhưng lời nói thì lại rất chói tai, như muốn tát vào mặt Vương Ninh.
“Thu Quang kiếm của ta!”
Vương Ninh vừa rồi vẫn còn cười to thì giờ vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, đây là huyền khí đỉnh cấp trung phẩm, được chú kiếm sư đỉnh cấp của Vương gia đúc thành, thậm chí còn mạnh hơn cả huyền khí thượng phẩm thông thường.
Nhưng Lâm Nhất lại chém gãy kiếm của hắn ta!
Đám đông bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi nở nụ cười, bây giờ ai cũng nhìn ra.
Lâm Nhất rõ ràng đang trêu đùa Vương Ninh, và cũng không có ý định khuất phục chút nào.
“Ngu dốt ngang bướng, ta xem ngươi hôm nay còn muốn sống nữa không!”
Vương Đỗ thấy Lâm Nhất ngoan cố như vậy, liền hừ lạnh một tiếng, cả người phóng ra sát ý, kinh phong cuồng thiên đột nhiên nổi lên, càn quét khắp nơi.
Sát ý lạnh thấu xương, giống như chính bản thể, mang theo gió lạnh rít gào, đâm vào mắt khiến người khác không mở được mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.