Độc Trị Tổng Tài: Ác Nữ Nhân Bản
Chương 43: Tôi không khách khí với em nữa
Hạ Ngân Hoàng
09/11/2022
Dạo gần đây dậy sóng một tin đồn trên các trang tin tức liên quan đến đời sống của giới thượng lưu rằng tiểu thư nhà Nam Gia có mối quan hệ bất thường với đại thiếu gia nhà họ Hạ.
Nam Linh Ngọc là hôn thê cũ của Bắc Thiên Duật là người được đích thân Nam lão thái thái chọn nên tin tức ngày càng lan tràn trên báo ảnh hưởng ít nhiều đến Bắc Gia.
.
Ở một nơi khác, Vệ Điềm đặt bó hoa cúc trắng trên mộ phần của mẹ mình. Đôi mắt tĩnh lặng không có cảm xúc khác thường nào, dường như nỗi bất an và oán hận trước kia của cô đã được xua đi một nữa khi ở cạnh Bắc Thiên Duật...
Nữ nhân xinh đẹp với đôi mi rũ xuống trông như tâm trạng tĩnh lặng cùng làn da trắng ngần tôn lên một nét đẹp thanh mảnh hiếm có. Mái tóc mềm mại dài suôn theo từng đợt gió nhẹ đung đưa nhẹ nhàng.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi.." - Một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến đủ làm rợn sống lưng người ta.
Vệ Điềm chậm rãi xoay người lại, đôi mắt nàng giống như một hạt ngọc biển biết nói khiến cho người đàn ông đối diện cũng phải có chút chập chừng.
Mục Khiếu Hào với bộ âu phục màu xám tinh tế với đường may mũi chỉ đều được làm cực kì tỉ mỉ. Khuôn mặt sắc lạnh với ngũ quan cân đối điển trai không có gì có thể bàn cãi chỉ là người đàn ông này toàn thân phát ra một mùi máu tanh kinh hãi.
"Mục tiên sinh anh cũng đến những nơi này sao"- cô nhìn hắn giọng điệu cũng bình tĩnh dường như quen thuộc với nét mặt đáng sợ đó.
"Cô Vệ nói vậy người ngoài kia nghe được sẽ nghĩ tôi là một người xấu xa không có lương tâm mất" - Hắn toát ra một vẻ đẹp trai chỉ là nét đẹp này không thể tuỳ tiện vây vào hắn.
Nơi này là nơi cúng viếng an tĩnh yên ắng nhưng giờ phút này giữa hai con người đứng nhìn nhau tuy yên bình tựa như mặt hồ lạnh không chút rợn sóng còn lương tâm thế nào thì thật khó nói. Mục Khiếu Hào là loại người đáng sợ ra sao, tay nhuộm máu tươi làm ra không ít chuyện xấu xa trên đời vừa ngạo mạn lại vừa kiêu căng hóng hách vậy mà có người nào đó để hắn đến thăm viếng sao lại còn tặng hoa...cô có thể ngửi thấy một mùi hương hoa anh thảo nhẹ thoáng qua người hắn.
"Mục tiên sinh nghĩ nhiều rồi tôi chỉ là thấy ngài trăm công ngàn việc lại có thời gian thăm mộ như vậy tôi có hơi ngạc nhiên chút" - Vệ Điềm mỉm cười nhìn đôi mắt của nàng rất đẹp cứ như muốn hớp hồn người ta vậy, mái tóc có hơi gợn sóng nhè nhẹ màu nâu sáng khiến Mục Khiếu Hào phút chốc lại nhớ đến một cô gái trong quá khứ.
"Tôi nghe nói cô đã nắm quyền hoàn toàn tập đoàn Vệ Thị trong khi ba cô vẫn còn bất động trong bệnh viện kia" - Mục Khiếu Hào đáp lại, giọng nói lạnh và hơi ấm áp một chút.
"Xem ra Mục tiên sinh cũng có nhã hứng với chuyện nhà Vệ Gia chúng tôi" - Vệ Điềm chậm rãi nói.
"Cô Vệ đừng hiểu lầm chẳng qua tôi và Thiên Duật chỗ quen biết nhiều năm nên có vài chuyện tôi biết đều liên quan đến cậu ta" - Mục Khiếu Hào không có ngại ngần mà nhắc đến Bắc Thiên Duật.
Lúc này, di động của Vệ Điềm reo lên. Là một dẫy số đẹp quen thuộc trên đó là tên của Bắc Thiên Duật.
Vệ Điềm không định nhấc máy nghe ngay mà chậm rãi liếc mắt qua Mục Khiếu Hào vẫn nhìn cô với ánh mắt lạ thường. Cô lại cười nhạt nhưng lạnh lùng nhìn lại hắn...
"Tôi có việc rồi, tạm biệt Mục tiên sinh ở đây vậy".
Mục Khiếu Hào nhẹ gật đầu mỉm cười như đáp lại lời nói tạm biệt của cô. Hắn nhìn bóng lưng rời đi của cô từ từ khuất đi trên chiếc Audi màu đỏ xa xa phía kia.
"A Mẫn...em có thấy không.." - Giọng nói hắn nhỏ lại khàn lạnh đầy sự yếu đuối lặng lẻ...
.
Tại dinh thự Sử Thanh, đồ đạc của Vệ Điềm sớm sắp xếp hết vào vali để sẵn ở cửa. Bắc Thiên Duật dùng trực thăng riêng đến đón cô đúng là khoa trương...
"Anh điên rồi sao ?" - Cô nheo mắt dường như xem hắn ta mất trí thật rồi, mang cả phi cơ riêng rồi làm long trọng như vậy.
"Chẳng phải phụ nữ kết hôn ai cũng muốn hưởng thụ tuần trăng mật sao..chúng ta đi thôi" - Câu nói của hắn bất ngờ khiến cô đỏ ửng mặt mũi đơ người không phản bát lại câu nào thì hắn đã bế thóc cô lên.
"Tôi..tôi không cần, tôi và anh chỉ là.." - Cô còn chưa nói hết câu thì hắn đã chặn miệng cô lại ngay trước mắt biết bao nhiêu người.
"Im miệng lại, em còn nói thêm câu nào khó nghe thì tôi không khách khí với em nữa" - Bắc Thiên Duật bá đạo ôm lấy eo cô trong sự kinh ngạc hai mắt còn to tròn trợn mắt nhìn hắn không khỏi tim đập loạn.
Những người ở đó không khỏi ngưỡng mộ không thể nào vui hơn, cuối cùng hai người cũng thực sự thành một cặp vợ chồng hạnh phúc như vậy. Thiếu gia của họ đây là lần đầu đối xử với một nữ nhân một cách tốn nhiều tâm tư như thế.
Nam Linh Ngọc là hôn thê cũ của Bắc Thiên Duật là người được đích thân Nam lão thái thái chọn nên tin tức ngày càng lan tràn trên báo ảnh hưởng ít nhiều đến Bắc Gia.
.
Ở một nơi khác, Vệ Điềm đặt bó hoa cúc trắng trên mộ phần của mẹ mình. Đôi mắt tĩnh lặng không có cảm xúc khác thường nào, dường như nỗi bất an và oán hận trước kia của cô đã được xua đi một nữa khi ở cạnh Bắc Thiên Duật...
Nữ nhân xinh đẹp với đôi mi rũ xuống trông như tâm trạng tĩnh lặng cùng làn da trắng ngần tôn lên một nét đẹp thanh mảnh hiếm có. Mái tóc mềm mại dài suôn theo từng đợt gió nhẹ đung đưa nhẹ nhàng.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi.." - Một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến đủ làm rợn sống lưng người ta.
Vệ Điềm chậm rãi xoay người lại, đôi mắt nàng giống như một hạt ngọc biển biết nói khiến cho người đàn ông đối diện cũng phải có chút chập chừng.
Mục Khiếu Hào với bộ âu phục màu xám tinh tế với đường may mũi chỉ đều được làm cực kì tỉ mỉ. Khuôn mặt sắc lạnh với ngũ quan cân đối điển trai không có gì có thể bàn cãi chỉ là người đàn ông này toàn thân phát ra một mùi máu tanh kinh hãi.
"Mục tiên sinh anh cũng đến những nơi này sao"- cô nhìn hắn giọng điệu cũng bình tĩnh dường như quen thuộc với nét mặt đáng sợ đó.
"Cô Vệ nói vậy người ngoài kia nghe được sẽ nghĩ tôi là một người xấu xa không có lương tâm mất" - Hắn toát ra một vẻ đẹp trai chỉ là nét đẹp này không thể tuỳ tiện vây vào hắn.
Nơi này là nơi cúng viếng an tĩnh yên ắng nhưng giờ phút này giữa hai con người đứng nhìn nhau tuy yên bình tựa như mặt hồ lạnh không chút rợn sóng còn lương tâm thế nào thì thật khó nói. Mục Khiếu Hào là loại người đáng sợ ra sao, tay nhuộm máu tươi làm ra không ít chuyện xấu xa trên đời vừa ngạo mạn lại vừa kiêu căng hóng hách vậy mà có người nào đó để hắn đến thăm viếng sao lại còn tặng hoa...cô có thể ngửi thấy một mùi hương hoa anh thảo nhẹ thoáng qua người hắn.
"Mục tiên sinh nghĩ nhiều rồi tôi chỉ là thấy ngài trăm công ngàn việc lại có thời gian thăm mộ như vậy tôi có hơi ngạc nhiên chút" - Vệ Điềm mỉm cười nhìn đôi mắt của nàng rất đẹp cứ như muốn hớp hồn người ta vậy, mái tóc có hơi gợn sóng nhè nhẹ màu nâu sáng khiến Mục Khiếu Hào phút chốc lại nhớ đến một cô gái trong quá khứ.
"Tôi nghe nói cô đã nắm quyền hoàn toàn tập đoàn Vệ Thị trong khi ba cô vẫn còn bất động trong bệnh viện kia" - Mục Khiếu Hào đáp lại, giọng nói lạnh và hơi ấm áp một chút.
"Xem ra Mục tiên sinh cũng có nhã hứng với chuyện nhà Vệ Gia chúng tôi" - Vệ Điềm chậm rãi nói.
"Cô Vệ đừng hiểu lầm chẳng qua tôi và Thiên Duật chỗ quen biết nhiều năm nên có vài chuyện tôi biết đều liên quan đến cậu ta" - Mục Khiếu Hào không có ngại ngần mà nhắc đến Bắc Thiên Duật.
Lúc này, di động của Vệ Điềm reo lên. Là một dẫy số đẹp quen thuộc trên đó là tên của Bắc Thiên Duật.
Vệ Điềm không định nhấc máy nghe ngay mà chậm rãi liếc mắt qua Mục Khiếu Hào vẫn nhìn cô với ánh mắt lạ thường. Cô lại cười nhạt nhưng lạnh lùng nhìn lại hắn...
"Tôi có việc rồi, tạm biệt Mục tiên sinh ở đây vậy".
Mục Khiếu Hào nhẹ gật đầu mỉm cười như đáp lại lời nói tạm biệt của cô. Hắn nhìn bóng lưng rời đi của cô từ từ khuất đi trên chiếc Audi màu đỏ xa xa phía kia.
"A Mẫn...em có thấy không.." - Giọng nói hắn nhỏ lại khàn lạnh đầy sự yếu đuối lặng lẻ...
.
Tại dinh thự Sử Thanh, đồ đạc của Vệ Điềm sớm sắp xếp hết vào vali để sẵn ở cửa. Bắc Thiên Duật dùng trực thăng riêng đến đón cô đúng là khoa trương...
"Anh điên rồi sao ?" - Cô nheo mắt dường như xem hắn ta mất trí thật rồi, mang cả phi cơ riêng rồi làm long trọng như vậy.
"Chẳng phải phụ nữ kết hôn ai cũng muốn hưởng thụ tuần trăng mật sao..chúng ta đi thôi" - Câu nói của hắn bất ngờ khiến cô đỏ ửng mặt mũi đơ người không phản bát lại câu nào thì hắn đã bế thóc cô lên.
"Tôi..tôi không cần, tôi và anh chỉ là.." - Cô còn chưa nói hết câu thì hắn đã chặn miệng cô lại ngay trước mắt biết bao nhiêu người.
"Im miệng lại, em còn nói thêm câu nào khó nghe thì tôi không khách khí với em nữa" - Bắc Thiên Duật bá đạo ôm lấy eo cô trong sự kinh ngạc hai mắt còn to tròn trợn mắt nhìn hắn không khỏi tim đập loạn.
Những người ở đó không khỏi ngưỡng mộ không thể nào vui hơn, cuối cùng hai người cũng thực sự thành một cặp vợ chồng hạnh phúc như vậy. Thiếu gia của họ đây là lần đầu đối xử với một nữ nhân một cách tốn nhiều tâm tư như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.